Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1032: Bí thư Tỉnh ủy có thành kiến với Phó Cục trưởng Lưu
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Ba, bác Hoa…
Trịnh Hiểu Yến cười vui vẻ bước lên trước chào hỏi.
Những nhân viên cảnh vệ vốn dĩ trên vẻ mặt có vẻ đề phòng, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là con gái của Bí thư Trịnh.
Trịnh Quảng Nghĩa hiển nhiên cũng không ngờ được sẽ gặp con gái ở đây, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Linh Linh, sao con ở đây?
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Ba, ba hỏi cũng hay thật, khách sạn Côn Luân này, cho dù là ba mở đi nữa, thì con cũng có thể đến được chứ? Bác nói xem có đúng không, bác Hoa?
Trịnh Hiểu Yến dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng, là con gái của Trịnh Quảng Nghĩa, đang làm việc trong Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, cũng được xem là cấp dưới cũ của Hoa Viễn Thành, nên Hoa Viễn Thành cũng có quen biết với cô, liền cười ha ha nói:
- Đến được đến được. Hiểu Yến, các cháu cũng ở đây ăn cơm à?
- Đúng vậy, bác Hoa, hôm nay là Phó Cục trưởng Lưu - Phó Cục trưởng cục giám sát - văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước của chúng cháu mời khách, mọi người cùng ra ngoài đổi không khí, vui vẻ một chút.
- Ồ, Phó Cục trưởng Lưu mời khách?
Trịnh Quảng Nghĩa và Hoa Viễn Thành hơi cảm thấy kinh ngạc, họ kinh ngạc không phải mời khách, mà là Phó Cục trưởng Lưu của cục giám sát - văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước!
Lúc này Phó Cục trưởng Lưu đương nhiên phải bước lên trước, hơi cúi đầu với hai vị lãnh đạo, nói:
- Chủ nhiệm Hoa, Bí thư Trịnh, chào hai vị! Tôi là Lưu Vĩ Hồng!
Tuy rằng hai người này đều là cấp bộ, là những nhân vật số một, nhưng Hoa Viễn Thành lớn tuổi hơn Trịnh Quảng Nghĩa một chút, kinh nghiệm lý lịch cũng dày dạn hơn, Lưu Vĩ Hồng liền đặt Hoa Viễn Thành trước Trịnh Quảng Nghĩa.
- Ha ha, Phó Cục trưởng Lưu, đâu còn cần phải tự giới thiệu làm gì, bây giờ danh tiếng của cậu đã vang danh khắp nơi rồi.
Trịnh Quảng Nghĩa quan sát người thanh niên này, ánh mắt rất sắc bén. Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung nói lời này, tuy hơi khoa trương một chút, nhưng cũng không phải hoàn toàn là lời nói vô căn cứ. Trong số những con ông cháu cha kiệt xuất trong những nhà quyền quý ở Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng tuy không thể được xếp hạng đầu, nhưng danh tiếng của hắn, dường như không hề kém bất cứ ai.
Mấy năm nay, những con ông cháu cha trước đây được xem là những đại tộc thế gia “không chịu thua kém”, xuất hiện lực lượng mới, tạo ra thanh danh không nhỏ.
Tuy nhiên, đối với Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Quảng Nghĩa quả thật không có hứng thú lắm.
Trịnh Quảng Nghĩa hơn năm mươi tuổi, quản lý một tỉnh, quyền cao chức trọng, lại có tính cách của một người lão thành từng trải, càng thích những thanh niên chín chắc điềm đạm, không thích cái tính cách ngang nhiên thậm chí là ương ngạnh của Lưu Vĩ Hồng. Trong chốn quan trường, loại tính cách này quả thật đại kỵ. Giống như Trịnh Hiểu Yến là con gái ruột của Trịnh Quảng Nghĩa, thỉnh thoảng Trịnh Quảng Nghĩa cũng không thích tính cách ngang nhiên thiếu điềm đạm của con gái mình.
Nhà quyền quý có những quy củ của nhà quyền quý, cứ nhảy nhót như vậy, còn ra thể thống gì?
Hơn nữa Trịnh Hiểu Yến không quan tâm tới sự phản đối của gia đình, quả quyết ly hôn với An Tông Lâm, hôm nay lại hùa vào cùng một chỗ với hạng người giống như vậy, quả thật vật họp theo loài.
Vẻ thản nhiên không coi ra gì trong mắt Trịnh Quảng Nghĩa, làm sao thoát được ánh mắt Lưu Vĩ Hông? Chỉ có điều dù sao Trịnh Quảng Nghĩa cũng là bề trên, Phó Cục trưởng Lưu đành nhã nhặn thủ lễ, không thể thể hiện quá ương ngạnh.
- Bí thư Trịnh, điều này thật không dám, tôi cũng làm việc đúng với chức vụ của mình mà thôi.
Lời này rất đúng mực, rất khéo léo.
Lưu Vĩ Hồng đã rõ ràng nhắc nhở Bí thư Trịnh, đừng tưởng kiêu ngạo ương ngạnh là bản tính của tôi, tôi là vì muốn làm tốt công việc thôi. Bí thư Trịnh đừng nhìn người bằng đôi mắt thành kiến như vậy.
Hoa Viễn Thành cười ha hả:
- Phó Cục trưởng Lưu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà! Đối với vị trí của mình, quả thật phải biết có trách nhiệm.
Dượng của Lưu Vĩ Hồng là Mã Quốc Bình trước đây cũng đã từng làm việc ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, là quan hệ cấp trên cấp dưới với Hoa Viễn Thành, quan hệ cũng không tồi, Hoa Viễn Thành làm như vậy là vì nể mặt Mã Quốc Bình.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Hoa dạy bảo!
Lưu Vĩ Hồng lễ phép nói.
Hoa Viễn Thành cười nói với Trịnh Quảng Nghĩa:
- Bí thư Trịnh, thật ra vấn đề cải cách các doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, ông thật sự không cần tìm tôi để bàn tính. Trước mắt ông chẳng phải có một người có đủ khả năng sao? Lúc Phó Cục trưởng Lưu làm việc ở Cửu An, đã làm rất tốt việc cải cách Doanh nghiệp Nhà nước, được Phó thủ tướng Hồng chọn làm gương mẫu cho việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước trong toàn quốc, chi bằng mời Phó Cục trưởng Lưu đến tỉnh Liêu Trung xem xét tình hình một chuyến, đưa ra ý kiến?
Lời nói này của Hoa Viễn Thành, cũng có tính chất đùa giỡn. Trước mặt vãn bối, nói đùa với Bí thư Tỉnh ủy, có thể thấy mối quan hệ giữa Hoa Viễn Thành và Trịnh Quảng Nghĩa cũng không tồi. Nếu không, Trịnh Quảng Nghĩa cũng sẽ không chỉ lấy danh nghĩa Bí thư Tỉnh ủy mà mời Hoa Viễn Thành ăn cơm. Mặc dù nói Bí thư Tỉnh ủy mời Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Quốc gia ăn cơm, cũng không phải điều gì tôn quý, nhưng nếu với quan hệ thông thường, Trịnh Quảng Nghĩa cũng không mạo muội như vậy.
Nếu chẳng may việc mình xin giúp đỡ, bị Hoa Viễn Thành khéo léo từ chối, không khỏi mất mặt.
Có thể nhận thấy, Trịnh Quảng Nghĩa là vì việc cải cách Doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, mà tới xin sự ủng hộ của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia.
Toàn bộ ba tỉnh trong vùng Đông Bắc, đều là những tỉnh có nền Công nghiệp nặng chủ chốt của nền kinh tế Quốc gia, nhà máy lớn nhiều, loại hình công nghiệp máy móc nặng nhiều, công nhân viên chức trong Doanh nghiệp Nhà nước cũng nhiều, đã từng được Nhà nước rất quan tâm, ủng hộ, sớm đã vượt xa các tỉnh khác. Nhưng thời đại phát triển và thay đổi, luôn nằm ngoài dự liệu của con người. Sau cải cách mở cửa, Nhà nước dần dần giảm sự quan tâm đến những nhà máy công nghiệp nặng, nó liền bị ‘bầm dập’ trong nền kinh tế thị trường cạnh tranh khốc liệt. Rất nhanh, những vấn đề như doanh nghiệp Nhà nước quá cũ kỹ, gánh nặng lớn, quản lý xơ cứng, kỹ thuật lạc hậu liền dần xuất hiện, bị đợt sóng thứ nhất của nền kinh tế thị trường cạnh tranh khốc liệt đánh tới, hoàn toàn không có sức chống cự, lần lượt bị lỗ nặng. Các Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh ở ba tỉnh thuộc vùng Đông Bắc, đều gặp phải cục diện khó khăn gian khổ.
Nên cũng chẳng trách Trịnh Quảng Nghĩa nhậm chức không lâu, liền chạy về Bắc Kinh ‘chạy quan hệ’. Vì việc cải cách Doanh nghiệp Nhà nước trong toàn tỉnh, thân là Bí thư Tỉnh ủy, Trịnh Quảng Nghĩa cũng không thể thờ ơ.
Tuy nhiên Trịnh Quảng Nghĩa cũng không thích cách nói đùa này của Hoa Viễn Thành, nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, liền cười thản nhiên nói:
- Bản báo cáo nghiên cứu về việc cải cách các Doanh nghiệp Nhà nước của Cửu An, tôi cũng đã xem cẩn thận. Nếu tình hình thực tế giống như những gì bản báo cáo viết, thì quả thật rất có giá trị tham khảo.
Lời nói này có chút nặng nề, giống như trực tiếp nói với Lưu Vĩ Hồng – tôi thật sự nghi ngờ trong báo cáo của các cậu có hơi nước.
Cũng chẳng trách Trịnh Quảng Nghĩa lại nghi ngờ như vậy, với tình hình trước mắt của chốn quan trường trong nước mà nói, các báo cáo quả thật hơi nước rất nhiều, dù vắt thế nào cũng không thể vắt khô được. Về phần Phó thủ tướng Hồng tại sao lại biểu dương cải cách Doanh nghiệp Nhà nước của Cửu An thành gương mẫu trong toàn quốc, Trịnh Quảng Nghĩa thấy, là do Phó thủ tướng cho Lưu Vĩ Hồng thể diện thôi. Còn về việc tại sao một Phó thủ tướng lại ột người hậu bối trẻ tuổi sĩ diện như vậy, đương nhiên vì Lưu Vĩ Hồng họ Lưu!
Nhìn chức vụ hiện tại của Lưu Vĩ Hồng, không phải đã hiểu rồi sao? Phó thủ tướng Hồng đang muốn gò ép biến con cháu của ông lão Lưu thành một cây đao nhọn sắc bén!
Giám sát cải cách Doanh nghiệp Nhà nước trên toàn quốc, không hề nghi ngờ gì nữa, nó sẽ biến thành một chiến trường không có khói thuốc súng, các thế lực khắp nơi tranh giành, kịch liệt chưa từng có. Nhìn từ một góc độ ý nghĩa nào đó, Phó thủ tướng Hồng có lẽ đang cần có những đồng minh mạnh mẽ hơn.
Nhà họ Lưu, chẳng phải là một đối tượng rất đáng để Phó thủ tướng tranh thủ sao?
Trịnh Quảng Nghĩa có lẽ không thật sự hy vọng con gái mình sẽ đi lại quá gần gũi với Lưu Vĩ Hồng, vì vậy trong lời nói, cũng mơ hồ toát lên tầng ý nghĩa đó. Đương nhiên, đó cũng là vì Lưu Vĩ Hồng là vãn bối, lại quá trẻ tuổi, Trịnh Quảng Nghĩa mới nói chuyện như vậy. Nếu bây giờ đứng trước mặt lão là Lưu Vĩ Đông, Hạ Cạnh Cường hay Vương Chấn Bang, Trịnh Quảng Nghĩa chắc chắn không dùng loại ngữ khí này.
Không ngờ lời Trịnh Quảng Nghĩa vừa thốt ra, Lưu Vĩ Hồng còn chưa kịp trả lời, Trịnh Hiểu Yến liền tức giận, lập tức nói với vẻ không vui:
- Ba, báo cáo của Cửu An, là con viết. Con ở Cửu An ba tháng, tham gia toàn bộ quá trình đó.
Ý nghĩa của lời nói này càng rõ ràng: Ông cụ, ông có thể không tin người khác, chẳng lẽ ngay cả con gái mình ông cũng không tin được?
Sắc mặt Trịnh Quảng Nghĩa liền hơi trầm xuống.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư Trịnh, việc cải cách Doanh nghiệp nhà nước của ba tỉnh Đông Bắc, là một trọng điểm mà Cục giám sát chúng tôi quan tâm trong bước tiếp theo. Có lẽ tình hình của ba tỉnh Đông Bắc, cũng không giống với tình hình của Cửu An, nhưng phương hướng chính của việc cải cách Doanh nghiệp Nhà nước là đồng nhất. Công khai minh bạch, khai trừ hoàn toàn những hành động mờ ám, là điểm mấu chốt quan trọng nhất.
Phó Cục trưởng Lưu lúc này, hoàn toàn thể hiện tư cách của một Phó Cục trưởng cục Giám sát tài sản nhà nước của Văn phòng Quốc vụ viện, rõ ràng nói cho Trịnh Quảng Nghĩa, không lâu nữa, Phó Cục trưởng Lưu tôi có thể sẽ đến tỉnh Liêu Trung, bàn bạc cụ thể một chút với Bí thư Trịnh về vấn đề cải cách Doanh nghiệp Nhà nước!
Trịnh Quảng Nghĩa gật đầu, không nói nhiều nữa, quay người nói với Hoa Viễn Thành:
- Chủ nhiệm Hoa, mời!
Hoa Viễn Thành cười ha ha gật đầu tạm biệt Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, rồi cùng đi với Trịnh Quảng Nghĩa, dưới sự dẫn đường của tiếp tân đại sảnh, đến phòng riêng dùng cơm.
Nhìn bóng dáng hai người, Trịnh Hiểu Yến nói với vẻ có lỗi:
- Rất xin lỗi, Phó Cục trưởng Lưu, Bí thư Trịnh hình như hơi thành kiến với anh…
Mặc dù có ý xin lỗi thay cho ba mình, nhưng giọng điệu của Trịnh Hiểu Yến, vẫn có ý trêu chọc.
Phó Cục trưởng Lưu, anh cũng đừng thấy không phục, ba tôi, nói thế nào cũng là trưởng bối của anh, trưởng bối chỉ dạy vài câu, anh có thể thế nào được chứ?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bí thư Tỉnh ủy có thành kiến với tôi, lệnh tôn đại nhân không phải cũng như vậy đó sao?
Giống như Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm Quỳnh Hải, ba vợ của Cục trưởng Lưu, trước đây thành kiến đối với Cục trưởng Lưu còn nhiều hơn của Bí thư Trịnh, thậm chí Lưu Vĩ Hồng đến nhà chơi, suýt chút nữa còn bị đuổi đi. Nhưng cuối cùng, lại vui mừng hỉ hả mà gả con gái cho Lưu Vĩ Hồng.
- Được lắm!
Trịnh Hiểu Yến lườm hắn, lẩm bẩm.
Hoa Viễn Thành và Trịnh Quảng Nghĩa vừa đi không lâu, một chiếc xe mang biển số xe quân dụng liền ‘xình xịch’ một tiếng, dừng trước cổng khách sạn Côn Luân, liền có một thân hình mạnh mẽ từ trên xe bước xuống, giống như gió xoáy lao thẳng vào cửa, hét lên như long trời lở đất…
- Xin lỗi xin lỗi, đến muộn rồi đến muộn rồi, đều tại Cư Đình phải tăng ca, hại mọi người đều phải đợi lâu, một lát nữa tôi tự phạt ba ly…
Chẳng phải đồng chí Hạ Hàn hiện đang là nghiên cứu sinh tại chức tại Đại học Công an sao?
Mấy tháng trôi qua, sức khỏe Hạ Hàn đã sớm bình phục trở lại.
Đại sảnh khách sạn Côn Luân, lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng ồn vang khắp sảnh, khiến những người khách qua lại đều phải quay nhìn. Nhưng những người đàn ông hào phóng như Hạ Hàn và Long Vũ Hiên, nào có ai quan tâm đến điều đó, chỉ lo tụ tập nhau, nói nói cười cười, vô cùng vui vẻ.
Cư Đình xinh đẹp đáng thương đi theo sau Hạ Hàn, chỉ có thể rụt rè nhìn, ngơ ngác không dám đến gần.