Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1264: Lục Đại Dũng nổi cáu
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen
Đang lúc nói chuyện, di động của Lưu Vĩ Hồng chợt kêu lên.
Cao Thượng vội vàng đứng lên, lễ phép cáo từ đi ra ngoài.
- Xin chào... Vợ à?
Không ngờ, cuộc điện thoại này là do Vân Vũ Thường gọi tới. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hơi kinh ngạc. Mặc dù mấy năm nay tập đoàn quốc tế Hoành Du phát triển rất mạnh, xu thế tăng trưởng cực kỳ kinh người, nhưng Vân Vũ Thường cũng không phải là một người chủ chăm chỉ, thường xuyên ngủ dậy muộn, rất ít khi liên hệ với hắn vào sáng sớm như vậy.
- Vệ Hồng, anh đang ở văn phòng sao?
- Ừ.
- Dường như phía bên người Nhật Bản có động tĩnh.
Vân Vũ Thường nói:
- Sáng sớm hôm nay, Ngô Giai vừa mới gửi cho em một vài tờ báo tin tức của Nhật Bản.
Lưu Vĩ Hồng giật mình.
Hoá ra là vì chuyện của hắn nên Vân Vũ Thường mới phá lệ mà thức dậy sớm như vậy.
Sau khi cùng xuống tay với thị trường kỳ hối Yên Nhật, giành được toàn thắng, tập đoàn quốc tế Hoành Du ở Nhật Bản, gấp rút mở rộng quy mô, tăng thêm rất nhiều người. Vân Vũ Thường đặc biệt phái trợ thủ đắc lực là Ngô Giai tới Nhật Bản, chuyên môn phụ trách thu mua cổ phần các công ty lớn siêu cấp của Nhật Bản có xí nghiệp mỏ ở nước ngoài cùng với các thủ tục thu mua khác.
Theo kế hoạch đã định từ trước, sau khi Lưu Vĩ Hồng tới Nhật, sẽ gặp Ngô Giai ở Nhật Bản, thuận tiện chỉ điểm cho Ngô Giai một vài điều. Lần trước, khi Ngô Giai gặp Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng đã hoàn toàn đoán được xu hướng của thị trường kỳ hối Yên Nhật, nên Ngô Giai phục Lưu Vĩ Hồng sát đất.
Người này rất lợi hại, không phải người bình thường!
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nổi điên với Trì Điền Nhị Nam mà bỏ về nước trước khiến kế hoạch gặp Ngô Giai tự nhiên phải hủy bỏ.
Vân Vũ Thường đã lệnh cho Ngô Giai, muốn anh ta chú ý chặt chẽ tới tình hình trong nước Nhật Bản và mọi chuyện có chiều hướng liên quan đến việc này. Ngô Giai lập tức đi tới thành phố Đại Ốc, fax nội dung chủ yếu của Báo sáng Đại Ốc, Báo tin tức Nhiệt Điền và báo chí vừa ra, sang cho Vân Vũ Thường.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Đúng như thế. Tổng lãnh sự quán tại Đại Ốc cũng fax qua đây cho anh rồi.
- Xem ra Trì Điền Nhị Nam đã sớm có mưu tính từ trước, muốn nắm lấy việc này để viết thành tin tức.
Giọng điệu của Vân Vũ Thường có chút không hài lòng.
Nếu khi gặp Lưu Vĩ Hồng, Trì Điền Nhị Nam chỉ là phủ nhận sự kiện tàn sát ở Kinh Hoa, Vân Vũ Thường còn có thể cư xử bình tĩnh hoà nhã. Dù sao Vân Vũ Thường cũng không giống với những người phụ nữ bình thường, là đại phú hào cấp thế giới, là con gái thế gia tại Bắc Kinh, Vân Vũ Thường có sự hiểu biết sâu sắc về chính khách hơn so với những người phụ nữ khác. Trì Điền Nhị Nam là phần tử cánh hữu, thường xuyên nổi điên, thể hiện biểu diễn một trận, mọi người xem, chỉ cười trừ.
Nhưng hiện tại, Trì Điền Nhị Nam bày mưu tính kế với đám báo chí cánh hữu ở thành phố Đại Ốc, bắt đầu nhằm vào cá nhân Lưu Vĩ Hồng, vô tình cố ý gắn liền xuất thân bối cảnh cùng với sự "xa hoa " của Lưu Vĩ Hồng. Họ làm vậy đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Vân Vũ Thường.
Hiện tại đã không còn là mối bất hòa ngoại giao giữa thành phố Đại Ốc và thành phố Kinh Hoa, mà là đề cập tới "Ân oán" của cá nhân Lưu Vĩ Hồng và Trì Điền Nhị Nam rồi. Cho dù Trì Điền Nhị Nam đại diện cho quốc gia hay không, nhưng ông ta dám trực tiếp "Tuyên chiến" với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cũng không thể dễ dàng tha thứ.
- Anh cũng cho là như vậy. Nếu không cứ như vậy đi, qua hai ngày nữa, anh sẽ đi Giang Khẩu một chuyến, gặp mặt mọi người, chúng ta sẽ thương lượng một vài đối sách.
Lưu Vĩ Hồng vẫn bình tĩnh như hằng ngày, nói.
Cái gọi là "mọi người", tất nhiên là chỉ những người khách quen trong câu lạc bộ của Vân Vũ Thường. Bọn họ là phú hào Nội Địa, Hongkong thậm chí Địa khu Bảo Đảo cùng với những người Hoa ở Nam Dương. Trong phạm vi "tập đoàn liên minh tài chính" Vân Vũ Thường đều là những nhân vật cấp quan trọng.
- Được.
Vân Vũ Thường lập tức đồng ý.
Thật ra, Vân Vũ Thường là người biết rõ năng lực của ông xã mình nhất. Cô tin rằng hắn chắc chắn có thể thuyết phục được đám đại phú hào da trâu hò hét này.
Đang lúc nói chuyện với Vân Vũ Thường, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Vân Vũ Thường nói:
- Anh nghe điện thoại trước đi. Em chờ anh tới đây. Sau khi chúng ta gặp mặt ở Giang Khẩu, sẽ đưa hai con quay về Kinh Hoa.
- Ừ, cứ thu xếp như vậy đi.
Lưu Vĩ Hồng ngừng cuộc điện thoại di động, cầm lấy điện thoại cố định đang đặt trên bàn làm việc lên nghe.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Bí thư Lưu, xin chào. Tôi là Bành Quốc Anh bên bộ ngoại giao!
Từ đầu bên kia điện thoại, truyền tới một giọng nam trầm tao nhã, giàu từ tính.
Lưu Vĩ Hồng lập tức ngồi thẳng lên, mỉm cười nói:
- Chào anh, trưởng ban Bành!
Bành Quốc Anh là trưởng ban Bộ ngoại giao, phụ trách công việc bên Châu Á. Lưu Vĩ Hồng không thể tưởng tượng được ông ta lại tự mình gọi điện thoại tới gặp hắn.
- Xin chào, Bí thư Lưu. Bí thư Lưu, là thế này. Trong lúc, đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa thăm quan thành phố Đại Ốc Nhật Bản, đã phát sinh một vấn đề không thoải mái. Bộ ngoại giao chúng tôi rất chú ý tới việc này. Chúng tôi rất muốn anh kể lại tỉ mỉ chi tiết về chuyện đã phát sinh. Nếu Bí thư Lưu có thời gian, không biết có thể mời anh đến Bắc Kinh một chuyến, chúng ta cùng gặp mặt nói chuyện?
Lời nói của Bành Quốc Anh vô cùng khách khí.
Giai đoạn đầu khi xây dựng đất nước, chúng ta đã từng có Thủ tướng là nhà ngoại giao, Nguyên soái là nhà ngoại giao, nhiều tướng quân là nhà ngoại giao. Đây là tình huống khách quan đặc thù mang tính quyết định. Sau khi đúc kiếm làm cày, từ trung ương đến địa phương, phần lớn các Nguyên soái tướng quân "bỏ áo giáp", chuyển sang làm cán bộ địa phương. Trải qua hơn bốn mươi năm phát triển, chiến tuyến ngoại giao đã sớm không còn giống như trước kia. Phần lớn các quan chức ngoại giao, đều được hưởng một quá trình giáo dục tốt đẹp. Hầu như mỗi người đều là phần tử trí thức cao cấp. Bành Quốc Anh nho nhã lễ độ như vậy, cũng là đương nhiên.
Lưu Vĩ Hồng lại giật mình kinh hãi.
Tất nhiên, Bành Quốc Anh tự mình gọi điện thoại đến hỏi về tình hình lúc đó đã khá là không ngờ, dù sao cũng còn có thể nằm trong phạm vi "tiếp nhận" được. Nhưng mời hắn trực tiếp đến Bắc Kinh, gặp mặt trưởng ban bộ ngoại giao phụ trách những vấn đề Châu Á, thì có vẻ "trái với lệ thường".
Tuy nhiên rất rõ ràng, Bành Quốc Anh đã mời, hắn không tiện cự tuyệt.
Trong cảm nhận của quần chúng bình thường và cán bộ cơ sở, Bộ ngoại giao là một ban ngành vô cùng thần bí, dường như không cùng một "Cấp bậc" với các bộ và Ủỷ ban trung ương quốc gia khác.
Nghe nói, nếu trong một bữa tiệc nào đó, có thể mời được người phát ngôn bên bộ ngoại giao tới tham dự, là đã cho người đứng ra tổ chức một thể diện lớn, đủ để người đó có thể thỏa mãn mà khoe khoang một trận. Thể diện của khách tham dự bữa tiệc cũng được nâng lên rất nhiều, khi trở về có thể khoe khoang một phen.
Nhưng thật ra, Lưu Vĩ Hồng chưa đến mức "Tiết mục cây nhà lá vườn" như thế. Ở đất nước ta, ngoại giao là một việc không nhỏ, cũng cần người thực sự khéo léo. nguồn
- Được, trưởng ban Bành, tôi sẽ lập tức xuất phát, nếu có thể kịp giờ lên máy bay, buổi chiều có thể đến Bắc Kinh.
Lưu Vĩ Hồng không chút chần chừ, lập tức đáp ứng.
Bành Quốc Anh lập tức nói:
- Cảm ơn Bí thư Lưu đã cố gắng hỗ trợ công tác của Bộ ngoại giao chúng tôi. Trước khi Bí thư Lưu lên máy bay, mong anh hãy gọi điện thông báo cho tôi một tiếng. Tôi sẽ thu xếp người tới sân bay đón Bí thư Lưu!
- Được, cảm ơn trưởng ban Bành!
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Cắt đứt điện thoại của Bành Quốc Anh, Lưu Vĩ Hồng không chút chần chừ, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài, yêu cầu Cao Thượng lập tức gọi điện thoại cho Lý Cường, chuẩn bị xe đi sân bay. Lưu Vĩ Hồng nhớ rõ, khoảng mười một giờ sáng, có một chuyến bay, bay tới Bắc Kinh. Hiện tại, nếu tới đó liền, hẳn là kịp.
Rất nhanh, Lưu Vĩ Hồng và Cao Thượng đã xuống tới cửa trụ sở Khu ủy, lên xe Audi con, đi thẳng đến sân bay.
Trên máy bay, Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại cho Long Bảo Quân để báo cáo về chuyện này. Mặc dù hắn là Trợ lý Chủ tịch thành phố, nhưng thật ra chức vụ của hắn trên thực tế là Bí thư Khu ủy khu Ninh Dương. Hắn bỗng nhiên rời khỏi Ninh Dương đi Bắc Kinh, hơn nữa là trưởng ban bộ ngoại giao Bành Quốc Anh đã chính miệng mời, về tình về lý, hắn nhất định phải báo cáo với Bí thư Thành ủy. Nếu chỉ đi Bắc Kinh chạy hạng mục công trình hoặc là tham gia hội nghị, thì không cần thiết phải báo cáo.
Thái độ Long Bảo Quân vẫn trước sau như một. Ông ta không tỏ thái độ gì cụ thể đối với việc này, chỉ tán gẫu với Lưu Vĩ Hồng vài câu, tỏ ý bản thân mình đã phê chuẩn cho Lưu Vĩ Hồng "Xin nghỉ". Cho tới bây giờ, Long Bảo Quân chưa từng đưa ra bất kỳ chỉ thị nào đối với việc này.
Người này cẩn thận, cũng có chút nằm ngoài dự kiến của Lưu Vĩ Hồng.
Chẳng qua theo phán đoán, Long Bảo Quân có khả năng là Bí thư Thành ủy Kinh Hoa có "Thành tựu" cao nhất trong quan trường.
Tất nhiên, cẩn thận dè dặt, điều phiếu ở giữa là kỹ xảo cần thiết để tồn tại trong quan trường, nhưng cũng phải nhìn xem là ở giai đoạn nào. Trên thực tế rất nhiều quan lớn, tướng soái chân chính đều là người vô cùng "có cá tính". Bình thường, trông họ không có gì đặc biệt, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại rất nghiêm túc. Ví dụ như đồng chí Tùy An Đông và đồng chí Lý Trị Quốc, đều được mọi người công nhận là cán bộ lãnh đạo cao cấp có tính cách trầm ổn, uy nghiêm đôn hậu nhưng thận trọng. Nhưng trong mấy năm trước, khi chính trị nổi lên một trận phong ba, không ai bảo ai đều cứng rắn, mạnh mẽ phản ứng nhanh nhậy, dẫn đầu trong đám quan lớn, để lại ấn tượng sâu sắc trong cảm nhận của thủ trưởng tối cao và những người có công lớn khai quốc khác, cũng bởi vậy được báo đáp chính trị cực kỳ hậu hĩnh.
Kì thực, thủ lĩnh vĩ đại, thủ trưởng tối cao, lão Đổng cùng với đám người Chủ tịch Lưu Trung Nguyên, ông nội của Lưu Vĩ Hồng, phải trái đều rõ ràng trước mặt về vấn đề mang tính nguyên tắc, ai không phải có lập trường kiên định, mà chưa từng có chút do dự dao động nào?
Thật sự, nhân vật lớn và chủ nghĩa quan liêu, cách biệt một trời một vực.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, quả thật sau này không thấy Long Bảo Quân trong những nhân vật có chức vụ cao. Tuy Lưu Vĩ Hồng không thể nhớ rõ tất cả cán bộ lãnh đạo chính của cấp tỉnh bộ đời sau, nhưng Lưu Vĩ Hồng đại khái còn có ấn tượng về cán bộ cấp bậc Bí thư Tỉnh ủy này.
Có thể khẳng định, không có tên Long Bảo Quân.
Nếu trước đó, Lưu Vĩ Hồng không có thành kiến gì đối với Long Bảo Quân. Sau khi chuyện này phát sinh, Long Bảo Quân lại tỏ vẻ mờ ám khó hiểu, thái độ bo bo giữ mình, khiến cho cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng đối với Long Bảo Quân cũng kém đi rất nhiều.
Nhân vật số một có tính cách không đủ sức hấp dẫn, đơn giản chỉ dựa vào quyền uy chức vụ được giao cho, rất khó có thể thực sự thuyết phục được cấp dưới có năng lực.
Cắt đứt điện thoại của Long Bảo Quân, Lưu Vĩ Hồng lại lập tức gọi điện thoại di động cho Lục Đại Dũng. Nếu đã báo cáo với Long Bảo Quân, tất nhiên cũng không thể bỏ qua Lục Đại Dũng.
Thái độ của Lục Đại Dũng khác hoàn toàn so với Long Bảo Quân. Sau khi ông ta nghe Lưu Vĩ Hồng nói đầu đuôi câu chuyện, lập tức nói:
- Vĩ Hồng, thái độ đồng chí lãnh đạo của Bộ ngoại giao thế nào?
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một chút, nói:
- Chủ tịch thành phố, thái độ của Bộ ngoại giao cũng không được tốt lắm. Ủng hộ thì khẳng định sẽ ủng hộ chúng ta. Tuy nhiên phỏng đoán có lẽ sẽ hết sức khống chế việc này. Có lẽ sẽ dùng hết khả năng để không biến việc này trở thành cuộc tranh cãi giữa hai nước. Nếu hai thành phố có thể tự giải quyết là tốt nhất.
Lục Đại Dũng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lão quỷ Trì Điền kia không nói xin lỗi, việc này không thể thương lượng!
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.
Ý tưởng của Lục Đại Dũng cũng giống với ý định của hắn.
- Chủ tịch thành phố, tôi cũng nghĩ như vậy.
- Vĩ Hồng, thái độ của tôi rất rõ ràng. Anh tới Bộ ngoại giao, hãy chuyển lời tới trưởng ban Bành Quốc Anh. Nếu Trì Điền không xin lỗi, Kinh Hoa chúng ta sẽ kiên quyết hoàn toàn đoạn tuyệt không lui tới với bên chính phủ thành phố Đại Ốc! Tôi sẽ yêu cầu Bí thư Long tổ chức hội nghị thường vụ để biểu quyết!
Một lát sau, Lục Đại Dũng nói rất kiên định.
- Vâng, Chủ tịch thành phố!
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy kính nể ông ta nhiều hơn.