Tại một tiểu khu nào đó nằm trên vành đai 2 ở ngoại thành Bắc Kinh, trong một gian phòng nhỏ gọn gàng.
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường lớn có vẻ hơi bừa bộn.
Hai thân thể trắng nõn, đang gắt gao quấn lấy nhau. Đào Tiếu Bình ghé đầu trên bộ ngực cường tráng của Lưu Vĩ Hồng. Một tay ôm thắt lưng của hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực rắn chắc của Lưu Vĩ Hồng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, đầy vẻ xấu hổ, ánh mắt trong vắt, nhu mì không nói nên lời.
Lưu Vĩ Hồng thì dựa vào đầu giường, đang hút một điếu thuốc, bộ dạng rất thỏa mãn.
Sau khi rời khỏi Bộ ngoại giao, Lưu Vĩ Hồng liền đến nơi này.
Tạm thời, hắn không thông báo với nhóm bạn hữu ở Bắc Kinh.
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều việc, khỏe mạnh như Lưu Vĩ Hồng, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc, Đào Tiếu Bình vừa mới hoàn toàn một bộ phim, cũng đang cần nghỉ ngơi một thời gian. Cô nhận được điện thoại của Lưu Vĩ Hồng thì lập tức cảm thấy vô cùng cao hứng.
- Anh, anh đang nghĩ gì vậy? Có phải vẫn đang suy nghĩ đến chuyện của tiểu quỷ hay không?
Đào Tiếu Bình ngẩng đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng, thấp giọng hỏi, giọng nói cũng vô cùng nũng nịu.
Trước giờ, hình tượng của Đào Tiếu Bình trên sân khấu rất đoan trang thanh lịch. Chỉ sau khi điên cuồng triền miên qua đi, tự nhiên lại lộ ra thái độ nũng nịu của một cô gái nhỏ, trong lòng tràn đầy sung sướng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, bàn tay to đặt ở giữa eo nhỏ của Đào Tiếu Bình, khẽ nâng lên phát nhẹ hai cái.
- Trong nhà còn đồ ăn không?
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên hỏi một câu khó hiểu như vậy.
- Có mà, đợi em nấu cho anh ăn nha!
Đào Tiếu Bình vội vàng nói.
Trong đám hồng nhan tri kỷ ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, tay nghề nấu nướng của cô cũng thực sự không tồi, chỉ đứng sau Đường Thu Diệp. Mỗi lần gặp Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình luôn tự mình xuống bếp, vì tình lang mà làm một vài bữa ăn ngon.
Hiện tại, Đào Tiếu Bình cũng được xem là một người giàu có.
Lý Hồng Song tự sát, Cổ Ích Hoa bị bắt giam, Cổ Hiểu Lượng cũng bị nhốt vào nhà giam. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bắc Kinh bị lật bài lớn như vậy, cuối cùng cũng không ai gây phiền toái cho công ty bất động sản Sở Thiên nữa. Ngành bất động sản phát triển với tốc độ chóng mặt. Đào Tiếu Bình là cổ đông lớn nhất của công ty bất động sản, tự nhiên cũng kiếm được không ít lợi.
Tuy nhiên Đào Tiếu Bình vẫn thích ân ái triền miên với Lưu Vĩ Hồng trong gian phòng đơn nhỏ bé này. Chính ở trong gian phòng nhỏ bé này, cô đã dâng hiến lần đầu tiên của mình cho Lưu Vĩ Hồng. Gian phòng đơn này là nơi khiến cô nhớ lại kỷ niệm tốt đẹp nhất của hai người. Mỗi lần triền miên với Lưu Vĩ Hồng ở trong này, Đào Tiếu Bình đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
- Không phải chỉ có hai chúng ta ăn, còn phải mời thêm hai người khách.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Mời ai vậy?
Đào Tiếu Bình thoáng cảm thấy kinh ngạc.
Cô hiểu rõ thân phận đại minh tinh của mình vô cùng mẫn cảm, cho nên khi ở cùng với Lưu Vĩ Hồng, cô đặc biệt chú ý, sợ bị người khác nhìn thấy, sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết cho Lưu Vĩ Hồng. Cho nên đến tận bây giờ, người tới gian phòng đơn này cũng chỉ có cô và Lưu Vĩ Hồng. Hai người chưa bao giờ mời người bằng hữu nào khác tới đây.
Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại nói muốn mời khách tới nơi này, nên Đào Tiếu Bình cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Gọi Tam Nhi và Đại Pháo lại đây ăn cơm đi. Tay nghề nấu nướng của em có thể sánh bằng các đầu bếp của khách sạn lớn mà.
- Thật nha...
Đào Tiếu Bình liền phấn khởi cao hứng:
- Hay là, bây giờ em đi xem tủ lạnh thế nào đã, không biết có đủ thức ăn cho bốn người hay không nữa...
Nói xong, cô liền chống tay đứng lên. Hai bầu ngực săn chắc mượt mà hồi phục lại thành hai bán cầu hoàn mỹ, hai điểm hoa anh đào ở giữa, theo từng động tác của cô mà nhẹ nhàng run rẩy lay động.
Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi, duỗi tay qua mơn trớn.
Đào Tiếu Bình nhẹ nhàng cười duyên, ôm cổ hắn, hôn nhẹ một cái rồi xoay người xuống giường.
Lưu Vĩ Hồng vẫn ở trên giường ngây người một lúc, sau đó mới mặc quần áo, đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha, mở TV ra xem.
- Thức ăn trong tủ lạnh sợ là không đủ. Em đi ra ngoài mua thêm một chút.
- Bỏ đi, chúng ta đi qua nhà khách Tùng Đào ăn đi.
- Trong tiểu khu còn có siêu thị. Em sẽ đi rất nhanh, chỉ đi một lát sẽ trở lại ngay.
Đào Tiếu Bình cười nói. Vừa rồi, Lưu Vĩ Hồng không phải đã khen tay nghề nấu nướng của cô tốt sao. Cô cũng đã nghĩ phải thể hiện tài năng. Hình như Trình Sơn và Vệ Cường, còn chưa bao giờ được thưởng thức những món ăn do cô tự tay nấu.
Mắt thấy Đào Tiếu Bình hào hứng như vậy, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười gật đầu, cũng thôi không ngăn cản cô nữa.
Đào Tiếu Bình trang điểm đơn giản, mặc một bộ áo liền váy rất bình thường, mang một chiếc kính râm lớn, rồi đi ra cửa. Trước khi đi, cô còn pha cho Lưu Vĩ Hồng một ấm trà đặc, cắt một đĩa dưa hấu ướp lạnh bày sẵn trên bàn.
- Chờ em trở lại nha. Em sẽ đi rất nhanh.
Trước khi ra tới cửa, Đào Tiếu Bình còn quay đầu lại nói với Lưu Vĩ Hồng một câu, dáng vẻ thực sự lưu luyến không rời.
Chờ Đào Tiếu Bình ra khỏi cửa, Lưu Vĩ Hồng liền cầm lấy di động, gọi điện cho Trình Sơn.
- Tam Nhi.
- Nhị ca?
Trình Sơn vừa nghe giọng nói Lưu Vĩ Hồng, lập tức kêu lớn.
- Nhị ca, anh đang ở đâu vậy? Con mẹ nó, thật thoải mái. Nhị ca chửi giỏi lắm!
Lưu Vĩ Hồng thoáng cảm thấy kinh ngạc, nói:
- Tam Nhi, cậu cũng đã biết rồi sao?
Không phải hắn mới vừa mắng Trì Điền Nhị Nam hôm qua sao. Sao bọn Trình Sơn đã biết tin rồi.
- Ha hả, Nhị ca, tôi có thể không biết sao? Anh đừng quên tôi làm nghề gì? Bất kể là tin tức gì, thì giới giải trí đều biết rất nhanh. Hơn nữa, hiện giờ anh lại là một người có danh tiếng lớn ở Bắc Kinh. Lưu nhị thiếu gia mạnh mẽ lên án lão quỷ Nhật Bản, thật sự là một tin nóng. Quả thực là phiên bản Lý Ngọc Hòa đấu Cưu Sơn thời hiện đại mà... Ha ha!
Cái gọi là “Lý Ngọc Hòa đấu Cưu Sơn”, là một vở nhạc kịch trong ‘Hồng Đăng Ký’.
Khi còn nhỏ không có gì để xem, Lưu Vĩ Hồng cùng nhóm anh em bọn họ, đã xem tám vở nhạc kịch, xem đi xem lại không dưới mười lần, nên đối với nội dung của vở kịch, có thể nói là nghe nhiều đến thuộc.
Lưu Vĩ Hồng cười mắng:
- Tam Nhi, nói hươu nói vượn cái gì vậy? Lão quỷ Trì Điền kia có thể so sánh được với Cưu Sơn sao? Tôi cũng không phải là Lý Ngọc Hòa, đúng không?
- Đúng đúng đúng, anh coi như tôi mồm thối! Tuy rằng Lý Ngọc Hòa cũng là anh hùng hảo hán, so với với Nhị ca chúng ta còn kém chút đỉnh. Lão quỷ Trì Điền này cũng không độc bằng Cưu Sơn!
Trình Sơn luôn miệng nói.
Trong ‘Hồng Đăng Ký’, mặc dù đội du kích cuối cùng cũng đã tiêu diệt được Cưu Sơn và bọn Nhật xâm lược, nhưng Lý Ngọc Hòa với bà nội họ Lý cũng dũng cảm hy sinh. Trình Sơn đang cao hứng nên khi nói không khỏi phạm vào điều kiêng kị.
- Thôi đi, hiện tại tôi đã tới Bắc Kinh rồi, đang ở cùng Tiếu Bình.
- Hả? Anh đã trở lại? Sao không nói với tôi một tiếng, để tôi còn đi ra sân bay đón anh!
- Ha hả, là trưởng ban Bộ ngoại giao Bành Quốc Anh đã mời tôi qua đây nói chuyện. Hiện tại tôi đang ở chỗ Tiếu Bình. Cậu có rảnh không? Nếu rảnh, gọi Đại Pháo cùng qua đây. Tối nay chúng ta ăn một bữa cơm ở đây, nếm thử tay nghề của Tiếu Bình.
Trình Sơn lấy làm lạ hỏi:
- Nhị ca, làm gì phải phiền toái như vậy, trực tiếp đến nhà khách ăn không phải là được sao? Còn bắt Tiếu Bình phải vất vả tự mình xuống bếp!
- Không có việc gì, tay nghề của Tiếu Bình không tồi. Cô ấy muốn thể hiện tài năng cho các cậu xem. Thuận tiện chúng ta bàn chút chuyện.
- Vậy cũng được, tôi sẽ lập tức qua đó.
- Ừ. nguồn
Lưu Vĩ Hồng cắt đứt điện thoại, theo thói quen chỉnh TV đến kênh trung ương. Lúc này, ngoại trừ phim do Đào Tiếu Bình là diễn viên chính, Bí thư Lưu cơ bản không có hứng thú gì đối với điện ảnh và phim truyền hình, xem TV chủ yếu là nghe tin tức.
Tuy nhiên ngay sau đó, ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng liền bị màn hình TV thu hút.
Trên màn hình TV, hắn nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc —— đó là người phát ngôn của Bộ ngoại giao Chu Lỗi.
Bộ ngoại giao đang tổ chức một cuộc họp báo.
Chu Lỗi dùng lời lẽ đanh thép bác bỏ những lời phát biểu sai lầm của Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam thành phố Đại Ốc Nhật Bản, nói Bộ ngoại giao nước Trung Hoa hoàn toàn ủng hộ trưởng đoàn đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa - Lưu Vĩ Hồng bác bỏ lời phát biểu của Trì Điền Nhị Nam ngày hôm trước. Lời lẽ của Trì Điền Nhị Nam chính là bẻ song lịch sử một cách nghiêm trọng, tổn thương nghiêm trọng tới cảm tình của đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa và của người dân Kinh Hoa. Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Hoa đã quyết định tạm dừng toàn bộ quan hệ với chính phủ thành phố Đại Ốc nước Nhật Bản.
Bộ ngoại giao kiên quyết ủng hộ quyết định này.
Chu Lỗi nói, hy vọng Trì Điền Nhị Nam có thể nhìn thẳng vào lịch sử, nhìn thẳng vào sự thật, nhận thức được sai lầm trong lời nói và việc làm của mình, lập tức đưa ra lời xin lỗi tới đoàn đại biểu chính phủ thành phố Kinh Hoa và toàn thể người dân Kinh Hoa. Đây là cách duy nhất để hai bên khôi phục lại mối quan hệ hữu nghị.
Hơn hai giờ trước, Lưu Vĩ Hồng vừa mới nói qua với Bành Quốc Anh, Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Hoa tuyên bố “cắt đứt quan hệ” với thành phố Đại Ốc. Bộ ngoại giao lập tức tổ chức một cuộc họp báo, kiên quyết ủng hộ quyết định nàêu cầu bên Nhật Bản phải can thiệp một cách nghiêm túc. Động tác rất nhanh.
Xem ra trong chuyện này, động tác phía chính phủ hoàn toàn đúng lúc.
Kế tiếp, phải xem thái độ của nước Nhật Bản và thành phố Đại Ốc thế nào.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng có thể đoán được, sợ là lão quỷ Trì Điền Nhị Nam kia sẽ không xin lỗi. Toàn bộ việc này đã được lên kế hoạch từ trước, là muốn lôi kéo phiếu bầu. Nếu ông ta xin lỗi dễ dàng, vậy còn chơi trò kia làm gì?
Việc này, còn phải đấu tiếp!
Tại hiện trường của cuộc họp báo, Chu Lỗi vừa mới nói xong, lập tức liền có phóng viên Nhật Bản đứng lên hỏi:
- Xin hỏi Chu tiên sinh, theo chúng tôi được biết, đoàn trưởng đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa bên quý quốc là Lưu Vĩ Hồng tiên sinh, trong buổi tiếp đón của thành phố Đại Ốc đã ngang nhiên lăng nhục Chủ tịch thành phố Trì Điền. Xin hỏi có chuyện như vậy không?
Hai mắt Lưu Vĩ Hồng hơi nheo lại một chút.
Lại nữa rồi!
Mấy ngày nay, đám phóng viên Nhật bản cũng cảm thấy Trì Điền đuối lý, liền nắm lấy việc Lưu Vĩ Hồng “Nhục mạ” để làm lớn chuyện, hy vọng có thể dựa vào việc này làm lý do, làm cho việc này dây dưa mãi.
Chu Lỗi nghiêm túc nói:
- Anh phóng viên này, đó chỉ là lời đồn. Lưu Vĩ Hồng tiên sinh dùng lời lẽ nghiêm khắc bác bỏ sự lập luận kỳ lạ của Trì Điền của Chủ tịch thành phố. Câu nói đó của anh ta, là một câu thuật ngữ trong một tác phẩm văn học nổi tiếng của nước tôi - Tam Quốc Diễn Nghĩa, thể hiện sự phẫn nộ trong lòng mình. Hẳn là Chủ tịch thành phố Trì Điền đã cảm thụ quá sâu, suy nghĩ lại lời lẽ sai lầm đã qua của mình, nên mới suy nghĩ theo chiều hướng sai lầm, càng nghĩ càng sai! Truyền thông nước Nhật Bản, cũng cần phải khách quan công chính mà đưa tin toàn bộ quá trình sự kiện, không nên cắt câu lấy nghĩa, bẻ cong sự thật!
- Chu tiên sinh, theo chúng tôi được biết, “thất phu đầu bạc, lão tặc râu trắng” quả thật là một câu mắng chửi người khác.
Phóng viên Nhật Bản vẫn kiên trì nói.
Chu Lỗi nói:
- Vị phóng viên này, tôi mong rằng sau khi anh trở về đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa, xem những lời này được lấy ra ở chỗ nào, được nói ra dưới tình huống nào. Chủ tịch thành phố Trì Điền ngang nhiên bẻ cong sự thật lịch sử, chính là tự rước lấy nhục!
Người phóng viên Nhật Bản đó còn muốn nói tiếp, thì một phóng viên Tân Hoa xã đang đứng ở bên cạnh, lớn tiếng nói:
- Xin hỏi Chu tiên sinh, vừa rồi anh có nói, kiên quyết ủng hộ quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Hoa tạm dừng quan hệ với phía chính phủ thành phố Đại Ốc, có phải là có ý, nếu Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam không xin lỗi về lời nói và việc làm sai lầm của ông ta, thì mối quan hệ hữu nghị bình thường giữa hai thành phố sẽ rất khó có thể khôi phục?
- Đúng!
Chu Lỗi nói không chút do dự, giọng điệu vô cùng chắc chắc.