Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1272: Chủ tịch tập đoàn Đường Nhân
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Tại sân bay thành phố Kinh Hoa, Lưu Vĩ Hồng ở phòng chờ đón khách.
Thời gian gần đây, những thương gia từ bên ngoài tiến đến khu Ninh Dương để khảo sát đầu tư cứ nối nhau tới không ngớt. Hơn nữa, phần đông trong số bọn họ là các công ty lớn nổi danh ở Hương Cảng, Bảo Đảo và Nam Dương. Mấy hôm trước, thậm chí còn có tiên sinh Từ Viễn Công là phú hào lớn siêu cấp ở Hương Cảng cũng tự mình đến khu Ninh Dương.
Từ Viễn Công đến Ninh Dương, chính là chuyện đại sự. Không cần phải nói, toàn bộ lãnh đạo của bốn bộ máy khu Ninh Dương đều cùng tham gia. Ngay cả chính phủ thành ủy thành phố Kinh Hoa cũng trịnh trọng một cách lạ thường. Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hữu thành và Chủ tịch tỉnh Lâm Vệ Bình, cũng lần lượt đưa ra chỉ thị quan trọng, yêu cầu thành phố Kinh Hoa cần phải làm tốt công tác tiếp đón.
Từ Viễn Công là đại phú hào ở Hương Cảng cũng là một người đầu tư tích cực ở trong nước. Hơn nữa mỗi khi đầu tư đều bỏ ra một khoản kinh phí lớn. Ở khu Giang Đông thành phố Minh Châu, anh ta đã đầu tư liền một hơi hơn hai tỉ.
Chính phủ đảng ủy của thành phố cấp ba rất coi trọng chuyến thăm này của Từ Viễn Công cũng là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí đã không thể xem Từ Viễn Công là một thương nhân thuần túy. Có lời đồn quan hệ giữa anh ta và lãnh đạo cao tầng ở trung ương vô cùng chặt chẽ. Mỗi lần anh ta rời Bắc Kinh, cũng nhận được sự tiếp đón long trọng, bình thường đều có lãnh đạo quốc gia ra mặt.
Từ Viễn Công không đi đến địa phương nào khác của thành phố Kinh Hoa, mà trực tiếp chạy tới khu Ninh Dương. Sau khi khảo sát hai ngày, đã ra quyết định ngay tại chỗ, sẽ xây dựng một quảng trường lớn có quy mô cấp thành phố ở khu Ninh Dương. Sau đó vẽ ra một cảnh tượng, việc kinh doanh sẽ được khai thác, phát triển xung quanh quảng trường thành phố.
Tiếp sau hạng mục này, anh ta sẽ chân chính tiến vào khu Ninh Dương.
Mấy xí nghiệp lớn khác đến khảo sát đầu tư, cũng đều đưa ra những lời hứa hẹn tương tự. Ninh Dương rốt cục đã có dấu hiệu có thể trở thành khu kinh tế mới cấp quốc gia.
Cho nên mấy ngày nay, nơi Bí thư Lưu tới nhiều nhất, chính là sân bay Kinh Hoa, hết nghênh đón lại đưa tiễn, vội vàng kinh khủng.
Tuy nhiên, hôm nay Bí thư Lưu đứng ở phòng chờ có hơi đặc biệt, bên cạnh cũng không có người nào vây quanh, chỉ có hắn đứng một mình, thậm chí Lý Cường cũng không ở bên cạnh hắn. Hắn cũng không mặc âu phục đi giày da, khí độ nghiêm nghị. Chỉ mặc thường phục, mang một cái kính mát thật to và một mũ lưỡi trai được kéo thấp, nghiễm nhiên đứng ở bên cạnh lối khách đi ra.
Nếu không phải là người đặc biệt quen biết, cho dù là bất cứ ai cũng không thể liên hệ gã bảnh bao trẻ trung với tinh thần phấn chấn, thần thái hào hứng này với trợ lý Chủ tịch thành phố Kinh Hoa, Bí thư khu ủy khu Ninh Dương được.
Đương nhiên, Bí thư Lưu cũng không phải rảnh rỗi mà đến sân bay đi dạo. Quả thật, hắn tới đón người, nhìn trang phục của hắn, hẳn là tới đón bằng hữu của hắn, chứ không phải là đón khách công vụ.
Cả đám người rộn ràng nhốn nháo từ lối đi bên kia đi tới.
Trong đám người có một người phụ nữ xinh đẹp, vóc dáng cao cao, dáng người đẫy đà, bộ ngực chắc nịch no tròn, thật hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Người phụ nữ xinh đẹp này búi tóc thật tinh xảo, mặc chiếc váy dài màu đen được làm bằng tơ, cùng đôi giày cao gót màu xanh ngọc, trên ngực là một chuỗi vòng cổ kim cương rực rỡ chói mắt, thể hiện sự phú quý kinh người. Đi theo bên người còn có hai cô trợ lý vô cùng khôn khéo giỏi giang với trang phục của một cán bộ nữ xinh đẹp mẫu mực, lại hoàn toàn tôn lên vẻ cao quý đẫy đà của người phụ nữ xinh đẹp. Vừa thấy cũng biết là người ta là bà lớn trong một gia đình giàu có, nói không chừng còn có thể là Chủ tịch của một công ty lớn mạnh.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giơ tay lên vẫy .
- Vĩ Hồng...
Hiển nhiên, người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà không nghĩ Lưu Vĩ Hồng lại đích thân đến sân bay đón, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc vui mừng, không kìm lòng nổi mà bước nhanh hơn. Bộ ngực chắc nịnh theo bước đi mà nhịp nhàng đong đưa, lập tức khiến cho rất nhiều người đàn ông đều chảy nước miếng.
Khuôn mặt của người phụ nữ này cũng không thể xem là đặc biệt xinh đẹp, chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng dáng người như vậy thì thật sự quá mức rồi, toàn thân đều nẩy nở đầy mê hoặc, làm người ta vừa thấy, liền không kìm lòng nổi mà nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Lưu Vĩ Hồng cười dang rộng hai cánh tay.
Người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà không chút do dự liền nhào vào trong vòng tay rộng lớn của hắn, hai má trơn bóng áp sát vào mặt Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt vô cùng vui mừng. Cho dù là bất kỳ người nào nhìn thấy, cũng sẽ không hoài nghi giờ này phút này, cô đang vô cùng hạnh phúc .
Hai người phụ nữ xinh đẹp trong bộ quần áo công sở, liền ngơ ngác đứng nhìn nhau.
Sao Chủ tịch Đường ngày thường uy phong lẫm lẫm, quyết đoán, vốn tài chính lên đến hàng tỉ, bỗng nhiên biến thành một cô gái nhỏ ôn nhu trong vòng tay người khác như vậy?
Người đàn ông này là người phương nào mà có thể hưởng thụ tình yêu của Chủ tịch Đường như vậy?
Người này chính là Chủ tịch Đường, tất nhiên chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Đường Nhân ở Sở Nam đồng thời cũng là Chủ tịch Đường Thu Diệp.
Đường Thu Diệp say sưa trong nhất thời, liền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, vội vàng rời khỏi vòng tay của Lưu Vĩ Hồng, lui một bước về phía sau, nhìn Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói:
- Không phải đã nói, không cho anh tới sân bay sao?
Nói xong, Đường Thu Diệp liền nhìn xung quanh một chút, dường như rất lo lắng cảnh tượng này sẽ bị người khác nhìn thấy được.
Trong lòng Đường Thu Diệp hiểu rõ, hiện giờ Lưu Vĩ Hồng đã không còn là người thầy nhỏ trong học viện Nông nghiệp Thanh Phong ngày xưa nữa, mà đã trở thành một ngôi sao chính trị mới đang từ từ dâng lên rồi. Đường Thu Diệp sợ nếu quan hệ của mình và Lưu Vĩ Hồng bị đưa ra ánh sáng, sẽ mang đến phiền toái cho Lưu Vĩ Hồng. Cho nên mỗi lần đi tới nơi Lưu Vĩ Hồng công tác và đoàn tụ với người yêu, cô đều “Lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng”, có chút thần long thấy đầu không thấy đuôi.
- Anh nhớ em.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô, không thèm để ý có bị người khác nhận ra hay không.
Đường Thu Diệp lập tức cảm thấy trong lòng phơi phới.
Mặc kệ thời gian đã từ từ trôi qua, địa vị có thay đổi đến thế nào, từ trước tới này, người đàn ông này vẫn là thần của cô, là tình cảm chân thành của cô. Hắn tùy tiện nói một câu dịu dàng, có thể khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
- Đi thôi.
Lưu Vĩ Hồng kéo tay Đường Thu Diệp đi ra khỏi phòng chờ khách.
Đường Thu Diệp ngoan ngoãn theo sát phía sau, đi đường cũng mang theo chút cảm giác bay bổng.
Một chiếc Santana mới đang đỗ sẵn ngoài phòng chờ. Đây là phương tiện đi lại mà Lưu Vĩ Hồng mới mua ở Kinh Hoa. Ở Kinh Hoa, Bí thư Lưu không giống như lúc còn ở Bắc Kinh, là con ông cháu cha, cần đi xe sang trọng để giữ thể diện. Hiện giờ, hắn đã mua chiếc xe vô cùng bình thường này, một chiếc xe Santana bình thường, là phương tiện để Bí thư Lưu dùng khi “Cải trang vi hành”
Thấy chiếc Santana bình thường như vậy, hai người trợ lý của Đường Thu Diệp lại có chút kinh ngạc há hốc mồm.
Các cô đi theo Chủ tịch Đường, cũng đã đi qua không biết bao nhiêu thành phố. Trong trí nhớ của các cô, hình như Chủ tịch Đường còn chưa bao giờ ngồi loại xe thông thường “kém” tới như vậy.
Người bạn trai này của Chủ tịch Đường quá keo kiệt. Thật không biết vì sao Chủ tịch Đường lại ngắm trúng hắn. Chẳng lẽ người đàn ông này ngoài bộ dạng cao lớn đẹp trai, phong độ ra, thì không có gì tốt cả?
Lưu Vĩ Hồng tự mình lái xe.
Đường Thu Diệp kéo cửa kính bên ghế phụ của chiếc xe Santana, nhìn hai người trợ lý nói:
- Các cô đi khách sạn Kinh Hoa trước đi. Ngày mai, tôi sẽ liên lạc lại với các cô, chờ điện thoại của tôi.
Không thể nghi ngờ, trong giọng điệu mang theo hàm ý ra lệnh.
Trải qua nhiều năm kinh nghiệm trong giới kinh doanh, Đường Thu Diệp cũng không còn là cô gái nông thôn năm đó, cô đã nghiễm nhiên trở thành người chủ chân chính, khi đối nhân xử thế, cũng có uy nghiêm của một người chủ lớn.
Tất nhiên, hai người trợ lý không ngừng gật đầu, vâng dạ luôn miệng.
Ngay sau đó, chiếc xe Santana nhanh như chớp rời khỏi sân bay.
Đây là lần thứ hai Đường Thu Diệp đến Kinh Hoa. Lần đầu tiên là sau khi Lưu Vĩ Hồng vừa mới đến đảm nhiệm Bí thư khu ủy Ninh Dương không lâu, Đường Thu Diệp liền chạy tới gặp Lưu Vĩ Hồng. Việc này gần như đã thành “cách sống chuẩn mực” của Đường Thu Diệp. Lưu Vĩ Hồng đi chỗ nào, cô liền đi theo tới chỗ đó. Trước kia Lưu Vĩ Hồng ở Cửu An, công tác ở Bắc Kinh, Đường Thu Diệp cũng liền theo định kỳ mà lui tới thành phố đó.
Lần trước, khi Đường Thu Diệp đến Kinh Hoa, cô đã mua một phòng ở một tiểu khu tương đối yên tĩnh trong thành phố, chỉ cần mua thêm chút dụng cụ gia đình và thực phẩm khác, đóng gói chính mình đưa tới đó là có thể sống ở đó rồi.
Đây chính là tổ ấm nho nhỏ mà cô chuẩn bị ình và Lưu Vĩ Hồng.
Chiếc xe Santana trực tiếp tiến vào tiểu khu. Lưu Vĩ Hồng vừa dừng xe, Đường Thu Diệp liền khoác tay hắn, hai người cùng đi lên phòng.
Trong phòng gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng trong. Diện tích sử dụng khoảng một trăm mét vuông. Năm 95, đây cũng là một phòng đạt tiêu chuẩn. Sau khi trang hoàng vào, cũng không biết còn xa hoa tới cỡ nào. Dụng cụ gia đình và vật phẩm khác, đều do Đường Thu Diệp tự tay lựa chọn, trang trí vô cùng ấm áp, hơi giống với gian phòng nằm phía trên chợ hàng hóa khi hai người còn ở huyện Lâm Khánh lúc trước.
Ở nơi đó, Đường Thu Diệp cùng Lưu Vĩ Hồng đã có một tuần trăng mật. Sâu trong lòng cô, đó mới là nơi đẹp nhất, đáng ghi nhớ nhất.
Nếu Đường Thu Diệp không làm như thế, Lưu Vĩ Hồng cũng làm như thế.
Trong phòng sạch sẽ, điều hòa đã được mở từ lâu, vô cùng mát mẻ. Đường Thu Diệp đã đăng ký từ trước, yêu cầu cô giúp việc phải thường xuyên chăm sóc căn phòng này. Trước khi đến, cô đã gọi điện cho cô giúp việc nhờ mở điều hòa sửa sang lại một lần. Mặc dù Đường Thu Diệp không thường xuyên ở nơi này, nhưng cô giúp việc mà cô đã thuê cũng đã làm hết trách nhiệm của người giúp việc. Trong lòng cô thật sự cảm kích cô giúp việc đã đặc biệt tận tâm như vậy.
Vừa vào cửa, Lưu Vĩ Hồng liền ôm lấy Đường Thu Diệp, gắt gao hôn lên đôi môi cô.
Vài năm đã dần trôi qua, Đường Thu Diệp ngoại trừ trở nên có khí chất, càng có phong thái của một người phụ nữ của thành phố lớn. Dáng người vẫn ác liệt như trước, không có chút thay đổi nào, bộ ngực cô, gắt gao đè lên ngực Lưu Vĩ Hồng, theo hô hấp mà không ngừng phập phồng. Một lát sau Lưu Vĩ Hồng liền miệng khô lưỡi khô, không chịu được nữa.
- Vĩ Hồng, chờ một chút, tắm trước cái đã. Người đổ đầy mồ hôi...
Lưu Vĩ Hồng vừa mới kéo khóa trên váy của Đường Thu Diệp xuống, Đường Thu Diệp đã nhẹ nhàng ngăn hắn lại, thở hổn hển nói.
- Được!
Lưu Vĩ Hồng cười, chọc ghẹo cô rồi bế bổng cả thân hình kiều diễm, mềm mại của Đường Thu Diệp lên.
Đường Thu Diệp cười khẽ, hai chân thật dài cặp vào bên hông Lưu Vĩ Hồng, hai tay ôm chặt cổ hắn, mặt ghé vào vào bờ vai của hắn, mặc hắn ôm mình đi vào phòng tắm .
Chỉ chốc lát, trong phòng tắm liền vọng ra tiếng nước chảy ào ào, không lâu sau, là tiếng ngân nga yêu kiều từ khe khẽ đến lớn dần của Đường Thu Diệp. Sau đó lại là tiếng động do Lưu Nhị Ca “Chiến đấu” kịch liệt mà phát ra.
Khoảng một giờ sau, trong phòng tắm mới dần dần gió êm sóng lặng, hai người trần truồng lõa thể, hi hi ha ha quấn cùng một chỗ, đi vào phòng ngủ.
- Bịch!
Lưu Vĩ Hồng thả mạnh thân hình trắng bóng của Đường Thu Diệp lên trên giường lớn.
Đường Thu Diệp thét lên một tiếng kinh hãi, cuộn mình lại.
Tư thế nằm nghiêng như vậy, lại càng khiến cho bộ ngực cô thêm to lớn chắc nịnh. Trước mắt Lưu Vĩ Hồng, một thân hình trắng bóng, hai đóa hoa anh đào run rẩy lay động không ngừng.
- Thu Diệp, em chẳng thay đổi chút nào, nhìn vẫn tuyệt như vậy..
Lưu Vĩ Hồng lên giường, nằm xuống bên cạnh Đường Thu Diệp, yêu thương vỗ về thân thể yêu kiều, mềm mại mà trơn bóng của cô, tán thưởng nói.
Sắc mặt Đường Thu Diệp ửng hồng, cắn nhẹ bờ môi, hai mắt long lanh, rạng rỡ, vươn đá cánh tay mềm mại trắng nõn, kéo đầu tình lang ôm vào giữa bộ ngực của mình.