Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1273: Anh đuổi công ty điện tử Đường Nhân đi cho
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Chủ nhiệm Phù, nghe nói, ông chủ công ty đồ điện Đường Nhân là phụ nữ?
Một chiếc Toyota Crown, Mercedes-Benz đang trên đường quốc lộ rộng lớn hướng về phía khách sạn Kinh Hoa.
Lái xe là một người đàn ông khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, mặc áo phông màu trắng, quần cộc, chân mang một đôi xăng-̣đan bằng da, ưỡn cái bụng lớn, trên cổ mang một chiếc vòng bằng vàng thô chói sáng, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ vàng lấp lánh, cảm giác của một nhà giàu mới nổi, đập vào mắt người nhìn.
Cuối những năm tám mươi và những năm chín mươi chính là thời kỳ mà nhà giàu mới nổi trong nước được “Sản xuất hàng loạt”. Những người phất nhanh như vậy, ngoại trừ con cháu quan lại, phần lớn đều là hạng người “làm những việc không đàng hoàng” . Trong xã hội, lưu manh hoặc là nhân viên công tác trong các đơn vị không an phận thủ thường, bắt đầu ra ngoài lăn lộn trông giới thương trường, đại thể là luồn lách qua những kẽ hở trong thể chế. Rất nhiều người đã có thể phất nhanh sau một đêm thực hiện được “giấc mộng của đời người” .
Chỉ có điều có thể phất nhanh trong một đêm, nhưng tố chất và văn hóa của bản thân lại không thể chỉ trong một đêm liền theo kịp. Vì thế trong một đêm, khi chuyện lớn đã thành, các loại vòng vàng, đồng hồ vàng liền trở thành hàng hóa được tiêu thụ rất nhanh. Dường như, nếu không đem toàn bộ treo ở trên người, thì trong đầu liền cảm thấy không nỡ.
Dù thế nào cũng phải khiến tất cả mọi người đều biết, gã đã là một kẻ có tiền.
Ngồi bên ghế phụ là một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi. Trái lại, anh ta ăn mặc khá chỉnh tề. Tuy nhiên trên cổ tay anh ta cũng đeo một chiếc đồng hồ vàng, lại đang hết sức chăm chú nghịch một chiếc điện thoại khá đẹp.
“Chủ nhiệm Phù” mà người đàn ông mang đầy vàng trên người vừa gọi chính là chỉ người đàn ông trẻ tuổi này.
- Nghe nói là vậy?
Chủ nhiệm Phù vẫn hết sức chăm chú nghịch chiếc điện thoại cầm tay, thuận miệng trả lời một câu.
- Vậy Chủ nhiệm Phù đã từng gặp mặt cô ta chưa?
Chủ nhiệm Phù lắc đầu:
- Không có, mọi thủ tục đều do người bên công ty bọn họ đến xử lý...
- Ái chà, thật kiêu ngạo hả...
Người đàn ông mang đầy vàng liền bĩu môi, thực sự không cho là đúng.
Lúc này, Chủ nhiệm Phù mới dời ánh mắt khỏi chiếc điện thoại di động, liếc mắt nhìn người đàn ông mang đầy vàng một cái, cười nói:
- Lão Đàm, tôi nghe thế nào cũng thấy những lời này chua vậy? Không phải anh lại đi ghen tị với người ta đấy chứ?
Trái lại, lão Đàm - người đàn ông mang đầy vàng trên người rất sảng khoái, lập tức gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Phù, không ngờ anh lại nói đúng. Trong lòng tôi cảm thấy rất không vui. Cửa hàng đồ điện Trung Hoà của tôi mở ra tốt như vậy. Cô ta lại mở siêu thị đồ điện Đường Nhân ở ngay sát chỗ của tôi. Làm vậy không phải là cố ý tranh khách hay sao? Hơn nữa quy mô còn lớn hơn cửa hàng đồ điện Trung Hoà của tôi.
Nói xong người đàn ông mang đầy vàng trên người thở hổn hển.
- Ha ha, lão Đàm, việc buôn bán thì phải dựa vào bản lĩnh. Khu thương mại Vũ Đình chúng tôi, cũng không thể chỉ có một mình anh bán đồ điện phải không?
Chủ nhiệm Phù cười cười, nói.
Xem ra, Chủ nhiệm Phù trẻ tuổi hơn rất nhiều so với lão Đàm, nói chuyện cũng rất có phong thái, không nhanh không chậm, dường như cũng là một lãnh đạo quản lý rất giỏi, vô tình, trong giọng nói luôn mang theo miệng lưỡi nhà quan.
- Chủ nhiệm Phù, tất cả mọi người đều là bằng hữu nhiều năm. Đàm Trung Hoà tôi là người như thế nào, Chủ nhiệm Phù là người biết rõ nhất. Tôi nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng. Tôi đã nghĩ, không biết Chủ nhiệm Phù có thể giúp tôi một chuyện hay không?
Đàm Trung Hoà vừa lái xe, vừa nói, ánh mắt thoáng nhìn sang phía ghế phụ, quan sát sắc mặt của Chủ nhiệm Phù.
Chủ nhiệm Phù khẽ mỉm cười, nói:
- Anh nói thử xem nào.
- Thật ra yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản. Anh có thể đuổi bọn họ đi được không? Chỉ cần Chủ nhiệm Phù giúp tôi việc này, Đàm Trung Hoà tôi tuyệt đối sẽ không quên.
Đàm Trung Hoà vô cùng khí phách nói.
Chủ nhiệm Phù không khỏi mỉm cười, vừa cười vừa lắc đầu, nói:
- Lão Đàm, anh nói những lời này thật sự không khéo. Siêu thị của người ta cũng đã mở ra rồi, anh nói đuổi đi là có thể đuổi được sao? không phải đám người chúng ta vẫn còn phải tuân thủ theo kỷ cương pháp luật sao?
- Ha hả, Chủ nhiệm Phù, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng. Việc này, nếu là các người khác có lẽ không có biện pháp. Nhưng với Chủ nhiệm Phù, không phải chỉ một câu là xong hay sao? Anh là chủ nhiệm Ban quản lý khu thương mại Vũ Đình! Toàn bộ khu thương mại Vũ Đình có hơn một ngàn cửa hàng, có ai không nghe lời chỉ bảo của Chủ nhiệm Phù? Đừng nói là khu thương mại Vũ Đình. Cho dù là toàn bộ thành phố Kinh Hoa, cũng không ai dám không nể mặt anh đi?
Đàm Trung Hoà lập tức nói, giọng điệu đầy nịnh bợ .
Chủ nhiệm Phù liền lắc đầu liên tục, luôn miệng nói:
- Lão Đàm, anh nói đùa gì vậy? Hiện tại, toàn bộ thành phố đều đang làm thu hút đầu tư. Siêu thị đồ điện Đường Nhân là một cửa hàng đồ điện lớn nhất khu thương mại Vũ Đình chúng tôi. Người ta buôn bán theo quy củ, chúng tôi dựa vào cái gì mà đuổi người ta đi hả? Không phải anh muốn hại tôi mất đi mũ cánh chuồn này sao?
Đàm Trung Hoà dứt khoát đánh tay lái, dừng xe vào ven đường, quay người giơ tay về phía sau ghế ngồi lấy ra một túi plastic, trực tiếp đặt lên trên hai chân của Chủ nhiệm Phù, đĩnh đạc nói:
- Chủ nhiệm Phù, chỉ cần anh giúp tôi việc này, tôi nhất định sẽ còn hậu tạ!
Hai hàng lông mày của Chủ nhiệm Phù nhíu lại, lập tức mở túi plastic ra. Bên trong túi là một gói lớn được bọc kín bằng báo. Chủ nhiệm Phù ấn tay xuống một chút, nhẩm tính trong đầu. Nếu tất cả đều là tiền trị giá một trăm tệ, vậy một gói này, ít nhất cũng đến bốn vạn tệ.
Đàm Trung Hoà nói được làm được. Sau khi sự việc thành công, nhất định sẽ hậu tạ. Vậy bốn vạn tệ này, chỉ mới là “tiền đặt cọc”. Xem ra Đàm Trung Hoà đã quyết tâm, nhất định phải đuổi siêu thị đồ điện Đường Nhân, mà không tiếc phải trả bằng bất cứ giá nào.
Chủ nhiệm Phù liếc mắt nhìn Đàm Trung Hoà một cái, nói:
- Lão Đàm, anh nói thật cho tôi biết đi, tóm lại siêu thị đồ điện Đường Nhân, đã gây cản trở gì cho anh?
- Cô ta không gây cản trở cho tôi, cô ta đoạt khách của tôi! Không dối gạt gì Chủ nhiệm Phù. Siêu thị đồ điện Đường Nhân vừa mới khai trương chưa đến nửa tháng, mà tổng thu nhập của tôi đã giảm xuống một nửa, giờ vẫn tiếp tục giảm. Cứ như vậy, Đàm Trung Hoà tôi phải phá sản, rồi ăn không khí sao?
Đàm Trung Hoà hầm hừ nói.
Chủ nhiệm Phù kinh ngạc nói:
- Tổng thu nhập giảm đi một nửa? Không phải chứ, Lão Đàm. Có lợi hại như vậy hay không? Người ta là siêu thị mới khai trương, còn anh là cửa hiệu lâu năm, cũng có không ít khách quen mà!
Đàm Trung Hoà hừ nói:
- Chủ nhiệm Phù, có lẽ anh không rõ rồi, bọn họ cạnh tranh ác liệt, liều mạng ép giá. Họ liên tục đưa đủ mọi hoạt động để kiếm lợi, khiến cho rất nhiều khách hàng của tôi đều qua bên đó cả. Vậy mà họ còn muốn độc quyền. Trong toàn bộ thành phố Kinh Hoa, chỉ có đồ điện Đường Nhân là đại lý duy nhất của CVD thiên yến. Các cửa hàng đồ điện khác ngay cả Hóa Tiến cũng không có. Anh nói đi, họ đã làm tới như vậy thì ai mà chịu nổi? Họ làm vậy rõ ràng là muốn đập bể chén cơm của chúng tôi, để đồ điện Đường Nhân nhất thống thiên hạ! Một kẻ từ bên ngoài đến, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ hả?
Chủ nhiệm Phù không hé răng, trong đầu đang cân nhắc. Những lời mà Đàm Trung Hoà vừa nói chính là sự thật.
Tóm lại, hai cửa hàng đồ điện cạnh tranh như thế nào, Chủ nhiệm Phù không biết rõ ràng, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần vào quy mô, cửa hàng Đàm Trung Hoà kém xa so với siêu thị đồ điện Đường Nhân.
Bên Đàm Trung Hoà gọi là “cửa hàng đồ điện Trung hoà “, còn bên người ta gọi là “siêu thị đồ điện Đường Nhân”. Mặt tiền bên đó cũng lớn gấp đôi so với cửa hàng đồ điện Trung Hoà và cũng không dừng lớn mạnh. Quy mô lớn, tiền vốn hùng hậu, có thể cạnh tranh về giá cả. Đây cũng là mánh khóe thường làm của thương nhân lớn chèn ép thương nhân nhỏ. Trước vì lợi, ép giá, sau sẽ làm cho cửa hàng nhỏ bị suy sụp. Sau khi độc bá thị trường, lại dần dần nâng giá lên.
Chắc là Đàm Trung Hoà là thất thu quá nhiều, mới không thể không nhờ tới anh ta.
Một hơi bỏ ra bốn vạn, cũng không phải là đùa, có thể bằng tổng thu nhập của Chủ nhiệm Phù trong bẩy, tám năm.
Chủ nhiệm Phù trầm ngâm một chút, đem túi plastic thả lại trên đùi Đàm Trung Hoà, nói:
- Lão Đàm, chúng ta là bằng hữu đã nhiều năm, có đúng vậy không. Nhưng anh nói chuyện này, tôi còn thật sự cần phải suy nghĩ lại...
Nói xong, Chủ nhiệm Phù nâng tay lên nhìn đồng hồ một chút nói:
- Lái xe đi, sắp đến giờ hẹn rồi. Mặc kệ là thế nào, đã nhận lời mời của người ta rồi, dù thế nào bữa cơm này vẫn phải đi ăn. Chờ sau khi gặp ông chủ của đồ điện Đường Nhân đã, xem tình hình rồi nói sau.
Trái lại, giọng điệu còn có chút nghiêm túc.
- Tôi cũng cùng đi?
Đàm Trung Hoà hỏi lại một câu.
- Đương nhiên, tôi đã nói không còn sớm sao? Lão Đàm, làm đàn ông, lòng dạ phải rộng một chút. Nói không chừng, buổi tối hôm nay mọi người gặp mặt, uống vài chén rượu, tâm sự xong, liền thành bạn tốt thì sao? Anh thấy tôi nói có đúng không?
Chủ nhiệm Phù lại bắt đầu giở giọng, ra vẻ người dày dạn kinh nghiệm nói.
- Ha ha, cùng đi thì cùng đi, chẳng lẽ tôi còn phải sợ cô ta sao? Tuy nhiên Chủ nhiệm Phù, làm bạn tốt thì miễn đi. Tôi và đồ điện Đường Nhân đã tới tình huống này, không có khả năng trở thành bạn tốt đâu. Tất cả mọi người đều vì tiền, làm sao có thể thành bằng hữu được?
Đàm Trung Hoà cười ha hả, một lần nữa lại khởi động xe.
Chủ nhiệm Phù cười nói:
- Cho dù không muốn làm bằng hữu, mọi người gặp mặt, tìm hiểu một chút xem đối phương là người như thế nào, cũng không có hại đi? Lão Đàm, tôi nói với anh, đã kinh doanh thì phải cạnh tranh, còn phải từ kinh doanh mà nghĩ biện pháp, chủ ý khác. Dù sao kinh doanh không phải là như vậy sao. Có thể không cần làm, thì cố gắng hết sức không làm đi.
Ngược lại, lời này nói rất có khí thế.
Đàm Trung Hoà liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Phù một cái, không nói gì, trong đầu âm thầm mắng.
Giả bộ làm cái gì?
Đã quen biết nhiều năm như vậy, ai nói ai còn chưa biết đâu!
Phù Đông Nguyên, anh còn cho rằng bản thân mình là người tốt sao?
Con bà nó, chẳng lẽ lão tử còn bỏ ít tiền trên người anh hay sao? Mỗi lần đi tán gái, cũng lấy từ hầu bao của tôi mà ra!
Cái gì mà “Hiểu biết đối thủ”?
Còn không phải là muốn Đàm Trung Hoà tôi lộ mặt, tạo chút áp lực cho bên người ta, để anh càng dễ dàng đạt được mục đích sao?
Chỉ có điều lai lịch của Phù Đông Nguyên thật sự rất lớn. Hiện tại, anh là chủ nhiệm Ban quản lý khu thương mại Vũ Đình. Dù trong lòng Đàm Trung Hoà không thích, cũng không dám thể hiện ra mặt. Trong tay người ta đang nắm lấy cửa của anh ta!
Ngay lập tức, Đàm Trung Hoà liền nhấn ga, chiếc Toyota Crown bay nhanh như gió trên đường, rất nhanh đã đi tới cửa khách sạn Kinh Hoa.
Khách sạn Kinh Hoa, chính là một trong những khách sạn cao nhất của thành phố Kinh Hoa, lộng lẫy, sang trọng, tập hợp nhiều nhân vật nổi tiếng. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu quan viên đến ăn cơm, giải trí.
Đứa bé giữ cửa liền mở cửa xe, Phù Đông Nguyên chậm rãi đi xuống. Anh ta đứng ở đó, nhìn chung quanh, cảm giác vô cùng hài lòng.
- Xin chào Chủ nhiệm Phù!
Một cô gái mặc trang phục công sở màu đen, cùng với hai trợ lý đi cùng, chậm rãi tiến tới, mỉm cười chào hỏi Phù Đông Nguyên .
Đó là chủ của Công ty đồ điện Đường Nhân - Đường Thu Diệp.
Cô mặc trang phục công sở màu đen, bộ ngực trắng như tuyết lộ ra dưới bộ quần áo bó chặt nhìn bề ngoài phong mãn vô luân vô cùng tinh tế, khiến cho người ta nhìn vào mà hoa cả mắt. Phù Đông Nguyên “Bất ngờ không kịp phòng bị”, không kìm lòng nổi âm thầm nuốt nước miếng, thiếu chút nữa thì mất mặt trước mọi người.
xem tại