Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1289: Bí thư Lưu có cao kiến gì không?
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Đề tài thảo luận của Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân Thành phố sớm đã định sẵn. Đều có tư liệu văn bản, gửi trước mấy ngày cho cán bộ tham gia hội nghị.
Lý Như Quân chuẩn bị khá đầy đủ, viết một báo cáo chi tiết. Nguồn gốc của ngành sản xuất giấy ở khu Thất Tinh, quá trình phát triển, tình hình hiện tại đều viết hết vào, đầy nhịp điệu mà đọc báo cáo, ước chừng khoảng 30 phút mới xem như đọc xong.
Lý Như Quân không phải “cán bộ lão thành” khu Thất Tinh, năm kia, lúc khu Thất Tinh từ huyện thăng lên cấp khu trực thuộc thành phố, theo sự bỏ cuộc của Ban Tuyên giáo Thành ủy, lúc đó là Phó chủ tịch thường trực khu, một năm trước mới khẳng định địa vị trong khu.
Cho nên báo cáo của Lý Như Quân rất “khí định thần nhàn”, tương đối “khách quan”, cơ bản không quan tâm đến bản thân, dùng ánh mắt của người đứng xem bên cạnh nhìn ô nhiễm mà ngành sản xuất giấy gây ra cho khu Thất Tinh.
Căn cứ vào báo cáo của Lý Như Quân, ngành sản xuất giấy ở khu Thất Tinh có nguồn gốc vào cuối những năm 70, ước chừng khoảng năm 78 đã xây dựng nhà máy sản xuất giấy quốc doanh đầu tiên, trong một khoảng thời gian tương đối dài, huyện Thất Tinh chính là một nhà máy sản xuất giấy, quy mô cũng không lớn, chỉ có mấy chục công nhân. Ngành sản xuất giấy của khu Thất Tinh “phát triển bồng bột”, bắt đầu vào cuối những năm 80. Lúc đó, nhà máy sản xuất giấy huyện Thất Tinh đã mấy năm liên tục thua lỗ, số vào không bằng số ra, sắp lâm vào tình trạng phá sản, luôn dựa vào ngân sách tài chính và mượn tiền ngân hàng miễn cưỡng chống đỡ.
Đó là vài năm trước, hiện tượng phổ biến của đại bộ phận xí nghiệp quốc doanh quy mô nhỏ và trung bình.
Vào năm 88, nhà máy sản xuất giấy quốc doanh khu Thất Tinh, chính thức đối ngoại nhận thầu, bị một chủ nhiệm một phân xưởng ban đầu trong xưởng nhận thầu. Vị chủ nhiệm kia là một nhân tài, sau khi nhận thầu tiến hành cải cách nhà máy dứt khoát hẳn hoi, rất nhanh liền thoát chết hồi sinh, bắt đầu có lợi nhuận.
Bởi vì nguồn cây cỏ lúa mì ở khu Thất Tinh rất phong phú, nguyên liệu cho nhà máy sản xuất giấy sung túc, trước mắt nhà máy sản xuất giấy có thể có lợi, liền lập tức trở thành một trào lưu, một đám người theo gió mà lên, không lâu sau, những nhà máy giấy to nhỏ mọc lên khắp mấy xã chủ yếu của huyện Thất Tinh. Bắt đầu sản xuất với tốc độ nhanh chóng, trong mấy năm kiếm không ít tiền. Vì huyện sáng tạo ra thu nhập tài chính của mấy nghìn việc làm và hàng triệu kế mưu sinh.
Trước mắt, nhà máy giấy ở khu Thất Tinh đã trở thành một trong những sản nghiệp trụ cột trong khu.
Những năm 80, 90, người dân không có khái niệm gì về việc bảo vệ môi trường, nhưng ô nhiễm môi trường không vì quần chúng không có khái niệm đó mà không xuất hiện. Qua vài năm, ô nhiễm ở Thất Tinh đã đến mức nhìn thấy ghê người.
Trước đó không lâu, quần chúng rốt cục không thể nhịn được mà cùng nhau đứng lên, “bao vây tấn công” Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu Thất Tinh, hù dọa Bí thư khu và Chủ tịch khu Thất Tinh Lý Như Quân sợ tới mức chạy trối chết, trốn cả ngày trong thành phố. Cũng là Thành phố phái Phó chủ tịch Thành phố Tiền tự mình đến làm công tác cho quần chúng khu Thất Tinh, mới tạm thời bình ổn chuyện này.
Nhưng loại sự kiện có tính quần chúng như thế này, lực đánh vào cũng thật là lớn. Xảy ra 1 lần, uy danh của Đảng ủy và Chính phủ liền tụt xuống một cách thảm hại, cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể làm nhạt loại ảnh hưởng này. Hơn nữa sự kiện có tính quần chúng, có quán tính. Nếu xử lý không tốt sẽ dẫn đến lần thứ 2, lần thứ 3. Đương nhiên, quy mô cũng sẽ không lớn như lần đầu tiên, nhưng nghĩ đến sự kiện có tính quần chúng của khu Thất Tinh có hàng ngàn người tham gia, giả dụ thật sự xảy ra lần thứ 2, lần thứ 3, e rằng quy mô chỉ có một phần mười cũng tương đương khả quan.
Lý Như Quân báo cáo nói, đối với sự kiện có tính quần chúng này, trong khu đã áp dụng biện pháp bệnh nào thuốc nấy, làm công tác tư tưởng cẩn thận cho quần chúng, cảm xúc của quần chúng đã dần giảm bớt, sẽ không dẫn đến việc gây rối lần thứ hai.
Về phần biện pháp cụ thể gì thì Lý Như Quân không nói rõ, những người đang ngồi đây đều là tay già đời, ai mà trong lòng không hiểu rõ?
Nói như vậy chính là “bắt trộm phải bắt tên cầm đầu trước”. Tìm ra vài tên cầm đầu kích động gây rối, hoặc làm động lòng hoặc lấy lí lẽ mà giải thích, hoặc dụ dỗ bằng lợi ích, hoặc uy hiếp, tóm lại đem bọn chúng trị cho dễ bảo. Hai thủ đoạn sau rất có hiệu quả. Anh ngoan ngoãn nghe lời không gây rối, vậy thì sẽ cho anh một số lợi ích, nếu không thức thời còn dám làm loạn, ha ha, gậy sắt của chế độ độc tài dân chủ nhân dân, cũng không phải ngồi không.
Phát triển đến hậu thế, thậm chí trực tiếp thuê bọn lưu manh xã hội, so với việc nhìn thấy gậy sắt của chế độ độc tài dân chủ nhân dân, dường như càng có hiệu quả.
Biện pháp như vậy đương nhiên không thể viết ra trong báo cáo giấy trắng mực đen, mọi người trong lòng tự biết, không cần nói.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nhướng lên.
Theo báo cáo của Lý Như Quân, không nghe thấy một nửa chữ nào nhắc đến việc xử lý ô nhiễm môi trường, cũng không thấy một nửa chữ nào nói muốn chỉnh đốn cải cách. Cơ bản chỉ là báo cáo tình hình và biện pháp xử lý sự kiện quần chúng.
Chỉ cần quần chúng không làm loạn, lãnh đạo cấp trên liền không truy cứu nữa.
Suốt cả những năm 90, những sự kiện quần chúng như thế này diễn ra vô số, không nói xảy ra ùn ùn, ít nhất cũng không lạ gì. Cái mũ của cán bộ lãnh đạo chủ chốt của địa phương, cũng chưa từng liên hệ sự kiện có tính quần chúng với quy mô lớn.
Cái gọi là “một phiếu phủ quyết”, lúc ấy cũng chỉ là danh từ mới mẻ. truyện copy từ
Những năm 90, lĩnh vực lãnh đạo chủ yếu chính quyền cơ sở thì “một phiếu phủ quyết” thật sự là bãi mìn, là kế hoạch hóa gia đình. Có một số nhóm lãnh đạo xã, trấn bởi vì làm không tốt kế hoạch hóa gia đình này mà mất chức. Nhưng cũng chỉ có cấp xã trấn này thôi, rất ít thăng đến cấp huyện.
Thái độ này của Lý Như Quân, mặc dù không phải tích cực nhưng theo tình hình quan trường lúc này cũng là bình thường.
Dù sao cũng không phải ai cũng giống Lưu Vĩ Hồng, có thêm hơn 20 năm kí ức hậu thế.
Lục Đại Dũng lông mày cũng hơi nhăn lại.
Nói thật, đối với vấn đề nhà máy giấy và ô nhiêm môi trường, trong lòng Lục Đại Dũng cũng rất rối rắm. Cụ thể nói đến thành phố Kinh Hoa, xí nghiệp sản xuất giấy gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng chính là hai khu của Giang Bắc, trong đó khu Thất Tinh là nghiêm trọng nhất. Nếu thật hạ quyết tâm đóng cửa nhà máy giấy hai khu của Giang Bắc, trong thời gian nhất định tiến hành cải cách chỉnh đốn cũng không phải không làm được. Trong khu chắc chắn có bắn ngược, nhưng có thể ép xuống. Cho dù nói thế nào thì quốc gia cũng có Cục bảo vệ môi trường, lấy cái này làm văn cũng được.
Mấu chốt ở chỗ, đứng ở góc độ của toàn tỉnh mà xem, ô nhiễm của xí nghiệp giấy, khu Thất Tinh chỉ là “ô nhiễm nhỏ”, so với mấy thành phố khác của Giang Bắc mà nói, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Dựa vào kết quả thống kê mới nhất, xí nghiệp giấy toàn tỉnh đã có gần 200 nhà. Đây còn là thông qua các Bộ có liên quan của Chính phủ chính thức phê duyệt, đăng ký trong danh sách, một số ít “xưởng gia công ngầm” quy mô nhỏ còn chưa tính vào.
Lục Đại Dũng ở thành phố Kinh Hoa lấy thủ đoạn lôi đình để đối phó với xí nghiệp giấy khu Thất Tinh, tất sẽ làm cán bộ lãnh đạo tỉnh có ý kiến trong lòng. Tưởng rằng Lục Đại Dũng thông qua chuyện chỉnh đốn xí nghiệp sản xuất giấy ở Kinh Hoa, hướng tỉnh biểu đạt thái độ “không phục” nào đó.
Chốn quan trường rất kiêng “lập dị”. Địa vị càng cao, kiêng kị càng nặng.
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt của Lục Đại Dũng không tự chủ được mà quét qua mặt Lưu Vĩ Hồng. Vừa nãy ở văn phòng, Lưu Vĩ Hồng liền nói rõ ràng, chỉnh đốn kiến thiết kinh tế trong thành phố, có thể bắt tay từ phương diện nhà máy giấy và ô nhiễm môi trường.
Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu.
Lục Đại Dũng chậm rãi nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, khu Ninh Dương thu hút toàn bộ xí nghiệp sản xuất giấy quy mô lớn nhất toàn thành, sau khi công ty xí nghiệp giấy Bạch Xuyên kiến thành, sản lượng có thể vượt qua tổng số giấy của nhà máy giấy toàn thành phố. Các cậu định giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường này như thế nào, mời cậu nói một chút.
Mọi người không khỏi sửng sốt.
Câu hỏi này của Lục Đại Dũng rất kỳ quái.
Lưu Vĩ Hồng trên danh nghĩa là trợ lý Chủ tịch Thành phố, trên thực tế chính là Bí thư Khu ủy Ninh Dương. Vấn đề ô nhiễm môi trường của khu Thất Tinh, mời Bí thư Khu ủy Ninh Dương nói quan điểm của mình, quả thực có chút không thỏa đáng. Lục Đại Dũng muốn khu Ninh Dương và khu Thất Tinh đánh nhau sao?
- Được, tôi nói đây. Có chỗ nào chưa thỏa đáng mong Chủ tịch Thành phố Lục, Chủ tịch khu Lý và các đồng chí phê bình chỉ ra chỗ sai.
Lưu Vĩ Hồng lại không có chút từ chối, lập tức đứng thẳng người lên, cao giọng nói.
Đem Chủ tịch khu Lý và Chủ tịch Thành phố Lục đặt song song, đương nhiên là vì chuyện này có liên quan đến khu Thất Tinh, gọi ra tên Lý Như Quân cũng là biểu thị ý khách khí.
Lý Như Quân vội nói:
- Mời Bí thư Lưu chỉ thị.
Lời nói này chính là tâng bốc Lưu Vĩ Hồng, đối đãi với hắn như là lãnh đạo Ủy ban nhân dân Thành phố.
Lỗ tai của mọi người lập tức đều dựng thẳng kên, bầu không khí nặng nề của buổi họp hơi rung lên. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến Kinh Hoa, Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố và hội nghị công việc với Chủ tịch Thành phố tham gia nhiều lần, lại rất ít phát ngôn, bình thường chỉ mang lỗ tai không mang miệng. Hắn ở Ủy ban nhân dân thành phố không có phân công quản lý công tác, thân phận “chư hầu của một bên” cũng quả thực không tiện nói chuyện,
Mọi người rất muốn nghe xem Bí thư Lưu rốt cục có cao kiến gì.
Lưu Vĩ Hồng tuy trẻ tuổi, tiếng tăm lại quá lớn, các cán bộ tham gia hội nghị đều khá tò mò về quan niệm chấp chính của Bí thư Lưu.
- Vừa rồi Chủ tịch Thành phố Lục nói, công ty sản xuất giấy Bạch Xuyên của Nhật mà Khu Ninh Dương đã thu hút, bây giờ đang kiến thiết, theo quy mô thiết kế của công ty Bạch Xuyên, sau khi xây xong, dự tính sản lượng hàng năm có thể là 800 ngàn tấn, tiêu thụ tổng ngạch có hy vọng đạt 1 tỷ tệ. Quả thật so với tổng sản lượng của tất cả các nhà máy trong thành phố cao hơn nhiều. Theo cách giải thích bình thường, sản lượng của công ty giấy Bạch Xuyên càng lớn, đối với việc ô nhiễm đến môi trường càng nghiêm trọng. Nhưng thực tế không phải vậy. Công ty Bạch Xuyên không lấy bột cây làm nguyên liệu, mà dùng nguyên liệu gỗ thô nhập khẩu làm nguyên liệu tạo giấy. Gỗ thô đối với sự ô nhiêm của môi trường hoàn toàn không nghiêm trọng như bột cây. Ngoài ra, trước khi công ty sản xuất giấy Bạch Xuyên chính thức làm xong đầu tư, bắt buộc thông qua Bộ bảo vệ môi trường nghiệm thu mới có thể đủ tư cách đầu tư. Nói cách khác, công ty giấy Bạch Xuyên không cho phép trực tiếp thải nước bẩn, nước thải phải thông qua xử lý bảo vệ môi trường, đạt đến tiêu chuẩn thải ra mới có thể thải ra ngoài. Kỳ thực việc ô nhiễm của nhà máy giấy không phải không thể tránh khỏi, quan trọng là thiết bị và biện pháp bảo vệ môi trường nhất định phải hẳn hoi. Như thế mới có thể đạt được mục tiêu thắng cả hai. Xí nghiệp có lợi nhuận, môi trường được bảo vệ.
- Vì vậy, tôi nghĩ, muốn quần chúng không gây rối bắt buộc phải giải quyết vấn đề từ căn bản. Đối với một số nhà máy không đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, tiến hành ngừng kinh doanh chỉnh đốn và cải cách. Sau khi đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường mới có thể tiếp tục sản xuất. Nếu không chỉ có thể đóng cửa. Nếu chúng ta chỉ theo đuổi lợi ích kinh tế, hoàn toàn bỏ qua bảo vệ môi trường chắc chắn là không được. Chúng ta không thể hy sinh sức khỏe nhân dân để đổi lấy thu nhập tài chính và thuế.
Lưu Vĩ Hồng mặt mang mỉm cười, chậm rãi nói, giọng điệu cũng không ác liệt lắm, nhưng những lời nói ra, cũng là không chút khách khí.