Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1290: Tính cách của nhân vật số một
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Trong mắt phần lớn cán bộ tham dự hội nghị hiện lên vẻ khác thường, không kìm được mà liếc mắt nhìn về phía Lý Như Quân.
Lưu Vĩ Hồng đã thật sự coi mình là lãnh đạo cấp trên của Lý Như Quân, chỉ đạo ông ta nên làm như thế nào. Hơn nữa giọng điệu chắc chắc, dường như tất cả những điều mà hắn đã nói đều là đương nhiên.
Ánh mắt Lý Như Quân cũng trở nên nghiêm túc, trên mặt vẫn còn mỉm cười, nói:
- Bí thư Lưu nói thật sự rất có đạo lý. Chúng ta quả thật không nên hy sinh sức khỏe của quần chúng nhân dân để đổi lấy thu nhập từ thuế và thu nhập tài chính. Mặc kệ thế nào, lợi ích của quần chúng nhân dân luôn được đặt lên hàng đầu. Đây cũng là nguyên tắc và tôn chỉ từ trước đến nay của Đảng chúng ta... Ái chà, ông chủ của xí nghiệp giấy Bạch Xuyên này không hổ danh là ông chủ lớn từ Nhật Bản tới. Quả thật là tiền nhiều thế lớn mà. Chẳng những có tiền, cũng biết cách tiêu tiền. Nếu nhà máy chế tạo giấy muốn đạt tiêu chuẩn của cục bảo vệ môi trường chỉ riêng việc nhập khẩu thiết bị bảo vệ môi trường sẽ chiếm hơn 40% tổng vốn đầu tư. Điều này thật sự là không dễ làm được...
Trên mặt một vài cán bộ tham dự hội nghị liền lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Quả nhiên Lý Như Quân cũng là người lão luyện trong giới quan trường, một người biết ăn nói. Cũng giống như Chiêm Học Hải, ngoài miệng thì có ý tán thưởng Bí thư Lưu, trên thực tế chính là âm thầm chỉ trích Lưu Vĩ Hồng đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Không ngờ thì ra quỷ Nhật Bản tới bên chỗ anh, tiền nhiều thế lớn như vậy, có thể bỏ ra hơn trăm ngàn để mua thiết bị bảo vệ môi trường. Nhà máy chế tạo giấy ở khu Thất Tinh tôi không có nhiều tiền như vậy, cũng chỉ là một vài con báo đất. Anh yêu cầu người ta đào một số tiền lớn như vậy để mua thiết bị bảo vệ môi trường và xây dựng cơ sở đồng bộ để bảo vệ môi trường, không bằng trực tiếp giết bọn họ đi.
Ánh mắt Chiêm Học Hải mang theo ý tán dương liếc mắt nhìn Lý Như Quân một cái.
Thật ra, trước đó Chiêm Học Hải không quen biết Lưu Vĩ Hồng thì nói gì tới ân oán. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vừa đến Kinh Hoa, Chiêm Học Hải liền thấy hắn không thuận mắt. Tuổi Lưu Vĩ Hồng “quá trẻ”.
Người trẻ tuổi, có thể có bản lĩnh gì ? Chưa đến ba mươi tuổi không ngờ lại đạt đến cấp bậc ngang bằng với Chủ tịch thành phố Chiêm. Trong khi Chiêm Học Hải đã tham gia công tác ba mươi năm, mới đi tới vị trí như ngày hôm nay. Thật sự không khoa trương chút nào, thâm niên công tác của Chiêm Học Hải còn nhiều hơn tuổi của Lưu Vĩ Hồng.
Chẳng qua chỉ là đầu thai vào chỗ tốt.
Hơn nữa, rõ ràng Lưu Vĩ Hồng chính là do nhà họ Lưu phái tới để ra sức ủng hộ cho Lục Đại Dũng. Chỉ riêng điểm này cũng khiến trong lòng Chiêm Học Hải cảm thấy rất không thoải mái. Lưu Vĩ Hồng công tác càng xuất sắc, uy vọng ở Kinh Hoa càng cao, thì đối với Chiêm Học Hải lại càng chẳng hay ho gì. Chờ đến khi Lục Đại Dũng dần dần đứng vững, thi triển quyền cước, không hề nghi ngờ phạm vi quyền lực của Chiêm Học Hải sẽ bị hạn chế.
Nếu ông ta trực tiếp chống đối Lục Đại Dũng cũng không phải là một ý hay. Nguyên tắc cơ bản nhất của tổ chức là chỉ giảng giải.
Nhưng có thể ngăn chặn Lưu Vĩ Hồng cũng là chuyện tốt.
Một khi Lưu Vĩ Hồng bị ngăn chặn, các cán bộ Kinh Hoa có thể nhìn thấy, kỳ thật lời đồn về nhà họ Lưu khổng lồ cũng không hùng mạnh như trong tưởng tượng. Cháu trai của Lưu Thành Thắng tới Kinh Hoa rồi, cũng phải ngoan ngoãn “dời đi”.
Chiêm Học Hải không phản đối việc hợp tác với Lục Đại Dũng, nhưng điều kiện tiên quyết là ông ta phải được có phạm vi quyền lực lớn hơn nữa. Nói trắng ra là Chiêm Học Hải muốn chính phủ ở thành phố Kinh Hoa trở thành “chính trị hai đầu”, muốn cùng ngồi cùng ăn “hợp tác bình đẳng” với Lục Đại Dũng.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Vậy Chủ tịch khu Lý tính làm thế nào để cải thiện vấn đề bảo vệ môi trường ở khu Thất Tinh vậy? Quần chúng đã có ý kiến. Nếu công tác lần này có thể làm cho lắng xuống được, nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ luôn yên ổn. Trong công tác này, tuy không thể hoàn toàn phòng tránh được tai họa xảy ra, nhưng ít nhất cũng phải làm được mất bò mới lo làm chuồng. Nếu bỏ mặc không can thiệp, thì phạm vi ô nhiễm sẽ liên tục thay đổi theo chiều hướng xấu đi cho đến khi nguồn gốc của sự ô nhiễm được xử lý hoàn toàn.
Lưu Vĩ Hồng nói như vậy lại càng không khách khí. Hắn sẽ không tính đè bẹp sự đùa cợt, quanh co lòng vòng của Lý Như Quân.
Đây cũng là tác phong của Bí thư Lưu từ trước đến giờ.
Trên công tác sẽ tuyệt đối nghiêm túc.
Anh không ý kiến tôi phải nói; anh có ý kiến, tôi cũng phải nói.
Lưu Vĩ Hồng không phải người không biết cái hay của việc “không đấu tranh”. Nhưng nếu làm vậy, điều cần thiết phải làm đầu tiên đó là phải hy sinh nguyên tắc của bản thân, hy sinh lợi ích quần chúng để đổi lấy sự tán thưởng của đồng nghiệp.
Đó không phải là tác phong của Lưu Vĩ Hồng.
Hơn nữa với thân phận, địa vị của Lý Như Quân, cũng không đủ để Lưu Vĩ Hồng “không đấu tranh” với ông ta.
Lưu Vĩ Hồng ép mãi cho tới khi Lý Như Quân dù muốn “trốn tránh chiến đấu” cũng không thể được. Vẻ tươi cười trên khuôn mặt dần dần tắt dần. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, ông ta ngồi thẳng người, nói:
- Bí thư Lưu, đương nhiên chúng tôi phải hết sức coi trọng ý kiến quần chúng. Tuy nhiên, tình hình thực tế ở khu Thất Tinh chúng tôi cũng rất khó khăn. Quy mô của nhà máy chế tạo giấy cũng không là quá lớn. Vốn đầu tư cũng không hùng hậu. Nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành việc chỉnh đốn và cải cách sẽ gặp phải khó khăn rất lớn. Khu Thất Tinh vừa mới được chuyển đổi thành khu huyện chưa đến hai năm. Thứ hạng về thu nhập tài chính đứng thứ nhất từ dưới lên trong toàn bộ mười hai khu huyện, cơ sở thượng tầng quá mỏng...
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự nói:
- Nếu nhà máy chế tạo giấy này có quy mô không lớn, vốn đầu tư không hùng hậu, cống hiến tài chính cũng không phải quá lớn, vậy hãy hạ quyết tâm đóng cửa toàn bộ đi. Nếu vì mười mấy xí nghiệp như vậy khiến toàn bộ quần chúng trong khu phải chịu khổ, thì hoàn toàn không cần thiết, cũng thực sự không có lời.
- Cái này... Bí thư Lưu, cái này có khó khăn rất lớn...
Lý Như Quân liền tỏ ra rất bất đắc dĩ nói.
Phải nói rằng, trong đầu Lý Như Quân cảm thấy buồn bực một cách khác thường. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh thực sự xem mình trở thành lãnh đạo cấp trên của khu Thất Tinh sao? Tôi khách khí với anh, anh liền không nghi ngờ mà hành động đến như vậy, có phải là da mặt quá dầy hay không?
Chỉ có điều, Lý Như Quân có nhiều năm kinh nghiệm trên quan trường như vậy, vẫn cảm thấy tốt nhất là không cần tranh luận kịch liệt ở trên hội nghị. Nơi này không phải hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân khu Thất Tinh mà là Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố. Nghiêm khắc mà nói, Lý Như Quân chỉ là người tới dự thính hội nghị. Nếu người chủ trì hội nghị không chỉ đích danh, ngay cả quyền nói chuyện ông ta cũng không có.
Đứng sừng sững sau lưng Lưu Vĩ Hồng là quái vật khổng lồ. Dù thế nào, Lý Như Quân vẫn cảm thấy hơi sợ. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, Lý Như Quân cũng không muốn trở mặt, trực tiếp “Đối đầu” với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Chủ tịch khu Lý, hội nghị hôm nay đã đưa đề tài này ra thảo luận, vậy hãy thảo luận một chút đi. Tôi hiểu là Chủ tịch khu Lý thấy khó xử. Mong Chủ tịch khu Lý cứ đưa ra các khó khăn vướng mắc. Chúng ta cùng nhau thương lượng, xem nên giải quyết như thế nào cho tốt.
Đây là một “Tật xấu”, điển hình của nhân vật số, lúc nào cũng bất tri bất giác mà coi mình trở thành người chủ trì.
Tuy rằng có một số các cán bộ đang ngồi trong hội nghị, có chức vụ không thấp, nhưng cũng rất ít khi giống như Lưu Vĩ Hồng. Từ khi hắn bắt đầu bước vào con đường làm quan, trên cơ bản đều là “Nhân vật số một”, lâu dần thành thói quen.
Tuy nhiên chỉ cần Lục Đại Dũng không ý kiến, những người khác tự nhiên càng không thể phản đối.
Bí thư Lưu còn chưa chịu dừng lại sao?
Lý Như Quân cắn răng một cái, cũng “không thèm để ý” nữa, nói:
- Bí thư Lưu, tuy rằng chỉ có hơn mười nhà máy chế tạo giấy, nhưng phạm vi ảnh hưởng vẫn khá rộng. Ví dụ như trong hơn mười nhà máy chế tạo giấy này có hơn hai ngàn công nhân hiện đang công tác. Một khi đóng cửa toàn bộ các nhà máy chế tạo giấy này,việc đầu tiên chúng ta phải làm là đối mặt với việc thu xếp bố trí cho hơn hai ngàn công nhân. Nếu không xử lý tốt việc này, công nhân công tác trong máy chế tạo giấy, phần lớn là chủ của một gia đình lao động, sẽ phải thất nghiệp. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự ổn định của nhiều gia đình.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chủ tịch khu Lý, điều này không phải là vấn đề. Nhà xưởng đóng cửa, thì việc thu xếp bố trí cho công nhân hẳn là do bọn họ phụ trách. Năm trước, không phải nhà nước đã ban bố luật lao động hay sao? Dựa theo quy định của luật lao động mà làm là được. Nhà xưởng không bỏ tiền, vậy bán đấu giá tài sản nhà xưởng lấy tiền bồi thường cho công nhân. Chính phủ không cần phải chịu trách nhiệm.
Lý Như Quân chấn động, chần chừ nói:
- Bí thư Lưu, cái này... Đây là cách mà anh muốn xử lý các đối tượng nhà xưởng vi phạm quy định sao?
Lưu Vĩ Hồng lại tỏ ra kinh ngạc hơn cả Lý Như Quân, nói:
- Đúng vậy. Đó là do bọn họ đã vi phạm quy định, để chất thải trực tiếp chảy ra ngoài, gây ô nhiễm nặng đến môi trường xung quanh. Nếu chiếu theo quy định của luật bảo vệ môi trường mà xử phạt, số tiền phạt có thể làm bọn họ táng gia bại sản. Hiện tại chỉ yêu cầu bọn họ đóng cửa chỉnh đốn và cải cách, khi nước thải đạt tới tiêu chuẩn, họ có thể tiếp tục sản xuất. Chúng ta làm vậy đã là vô cùng khoan dung rồi. Theo lý, chắc chắn bọn họ phải bỏ tiền ra để xử lý ô nhiễm. Hiện tại, chính phủ phải làm hộ. Thành thật mà nói, Chủ tịch khu Lý, hiện tại chúng ta không tính toán nhiều. Nếu thật sự muốn tính ra, thì điều mà nhà máy chế tạo giấy mang lại cho chúng ta trong vài năm nay tuyệt đối chỉ là thua lỗ. Ủy ban nhân dân khu Thất Tinh đã thu được bao nhiêu thu nhập thuế từ bọn họ ? Chút tiền ấy, căn bản là không đủ để chi phí cho việc xử lý ô nhiễm, còn thiếu rất nhiều. Mà ô nhiễm môi trường là điều mà chúng ta nhất định phải xử lý. Nếu bây giờ không xử lý, tương lai cũng phải xử lý. Thời gian càng dài, thì chi phí bỏ ra lại càng lớn. Đối với sức khỏe của quần chúng lại càng nguy hại hơn. Tôi cho rằng, chúng ta nên lập tức áp dụng biện pháp, không thể tiếp tục do dự.
Lý Như Quân thấy trong mắt đâu đâu cũng có sao bay.
Những cán bộ khác cũng đang ngơ ngác nhìn nhau.
Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một vấn đề quan niệm. Bởi vì hiện nay, các cán bộ tạm thời còn chưa có khái niệm gì về bảo vệ môi trường. Trong lòng họ coi nhà máy chế tạo giấy cũng giống với các nhà xưởng bình thường khác. Lúc trước khi bọn họ phê chuẩn cho xây dựng nhà máy, thậm chí còn cho rằng mình có công lớn trong việc thu hút vốn đầu tư, giải quyết lao động dư thừa. Hiện tại bỗng nhiên muốn đóng cửa toàn bộ các nhà xưởng, dù thế nào cũng thấy có cảm giác “Qua cầu rút ván” .
Đương nhiên, cán bộ lãnh đạo khu Thất Tinh có quan hệ mật thiết với ông chủ nhà máy chế tạo giấy đó hay không chỉ sợ cũng là vấn đề mấu chốt. Nhưng trên hội nghị này, không có người nào đề xuất ra vấn đề đó. đọc truyện mới nhất tại .
- Bí thư Lưu, ngoại trừ công nhân của nhà máy chế tạo giấy, còn kéo rất nhiều dây chuyền sản xuất phía trước của toàn bộ ngành công nghiệp chế tạo giấy. Trước mắt, ở Thất Tinh có rất nhiều nông dân chuyên trồng cây để cung cấp cho nhà máy chế tạo giấy. Hàng năm, bọn họ cũng có thể thu vào một món tiền...
Lý Như Quân lại tìm ra một lý do nữa.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Chủ tịch khu Lý, cái này cũng không phải là vấn đề. Những khu khác không có nhiều nhà máy chế tạo giấy như vậy, quần chúng nông dân cũng có thể tìm được một hướng đi khác. Vì bán cây cối lấy tiền, đổi lấy sự ô nhiễm nghiêm trọng của toàn bộ khu lại càng không có lời. Nói trắng ra là, bởi vì chúng ta xây dựng nhà máy chế tạo giấy, cho nên nông dân mới có thể bán cây cối. Một khi nhà máy chế tạo giấy đóng cửa, bọn họ tự nhiên sẽ tìm được cách kiếm tiền khác. Tôi vẫn giữ ý kiến đó. Mặc kệ là lợi ích tài chính của ai, lợi ích của chính phủ cũng được, lợi ích của xí nghiệp cũng được, lợi ích của dây chuyền sản xuất phía trước cũng được, đều là lợi ích tài chính cũng không thể bằng sức khỏe của quần chúng. Nhà máy chế tạo giấy không thể chỉnh đốn và cải cách, không có con đường nào khác cũng chỉ có thể đóng cửa. Để nhà máy chế tạo giấy tiếp tục sản xuất thêm một ngày, thì tổn thất lại tạo ra nhiều hơn một ngày.
Không khí trong phòng họp lập tức trở nên vô cùng trầm tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn đồng chí Lưu Vĩ Hồng “Vênh mặt hất hàm sai khiến” với vẻ mặt kỳ lạ.