Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1295: Có thì sửa, không thì nỗ lực thêm
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen
Thân Chấn Phát nơm nớp lo sợ đi tới cửa văn phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng .
Cao Thượng có chút tò mò quan sát ông ta.
Nhìn qua, Thân Chấn Phát khá hiền lành, diện mạo còn có chút thật thà chất phác, tuyệt đối không phải là người gian xảo giả dối. Sao qua miệng của vợ ông ta lại biến thành tên vô lại tội ác tày trời chứ?
- Chủ... Chủ nhiệm Cao.
Thân Chấn Phát cười, rụt rè chào hỏi Cao Thượng.
Cao Thượng vừa mới được điều đến Khu ban Tổ chức cán bộ Ninh Dương. Lúc này, anh ta ở văn phòng Khu ủy cũng không có bất kỳ quan hàm gì. Chức vụ chính thức của anh ta thư ký của văn phòng Thư ký Khu ủy Ninh Dương, ngay cả danh hiệu Phó trưởng phòng cũng không có. Dù sao, anh ta còn rất trẻ tuổi, mới hai mươi ba tuổi thôi, vừa mới tham gia công tác chưa đến ba tháng.
Nhưng Thân Chấn Phát vẫn dựa theo "Quy củ", gọi Cao Thượng là Chủ nhiệm Cao.
Chỉ cần thời gian Cao Thượng đi theo Lưu Vĩ Hồng đủ lâu, sớm hay muộn cũng có một ngày trở thành Chủ nhiệm Cao. Hiện tại "ứng trước" một chút, cũng không quá đáng.
- Xin chào Chủ nhiệm Thân. Mời đi theo tôi, Bí thư Lưu đang chờ trong phòng.
- Không dám, không dám...
Thân Chấn Phát luôn miệng nói, tự nhiên cảm thấy bản thân mình không gánh vác nổi việc đã để Bí thư Lưu phải "Chờ". Ông ta đi theo phía sau Cao Thượng, thật cẩn thận đi vào trong phòng làm việc của Bí thư Lưu.
Lưu Vĩ Hồng vẫn ngồi hút thuốc ở đi văng tiếp khách, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì.
- Bí thư, đồng chí Thân Chấn Phát tới rồi.
Cao Thượng nhẹ giọng nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thân Chấn Phát một cái, trên mặt hiện ra một tia nụ cười bình thản, nói:
- Chủ nhiệm Thân, mời ngồi.
- Cảm ơn, cảm ơn Bí thư Lưu...
Thân Chấn Phát liên tục cúi đầu khom lưng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười kính cẩn đến cực điểm. Sau đó, ông ta thật cẩn thận xuống sô pha cạnh Lưu Vĩ Hồng. Trọng lượng cơ thể đặt một nửa ở hai đùi, chuẩn bị đứng dậy bất cứ lúc nào để "tiếp nhận" lời răn dạy của Bí thư Lưu.
Cao Thượng rót một chén trà đưa tới trước mặt Thân Chấn Phát.
Thân Chấn Phát lại luôn miệng nói cảm ơn, vẻ mặt khẩn trương một cách khác thường.
- Chủ nhiệm Thân, vừa rồi chị Liên vợ của anh có đến chỗ tôi, phản ánh một vài vấn đề. Hẳn là anh cũng đã rõ đi?
Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Thân Chấn Phát, nói không vội vàng không hấp tấp, giọng điệu khá bình tĩnh, nghe không ra ý tứ trong lòng hắn rốt cuộc ra sao.
Thân Chấn Phát vội vàng đứng dậy, nói:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Bí thư Lưu, đều do tôi không xử lý tốt mâu thuẫn trong gia đình, đã ảnh hưởng tới công tác của Bí thư. Tôi kiểm điểm, tôi kiểm điểm...
Phần lớn các cán bộ có tuổi bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nói ra ba chữ "Tôi kiểm điểm" này . Trong những năm tháng đã qua, ba chữ này được rất nhiều cán bộ tụng ở trên miệng.
- Chủ nhiệm Thân, mâu thuẫn gia đình là không thể tránh khỏi. Mỗi gia đình đều có mâu thuẫn. Quan trọng là phải xử lý như thế nào. Xử lý được tốt, mâu thuẫn có thể sẽ bị tiêu diệt ở trạng thái mới nảy sinh. Xử lý không tốt, sẽ gây ra náo loạn ngày càng lớn. Anh là cán bộ lãnh đạo trung tầng ở khu chúng ta, phụ trách toàn bộ công tác giáo dục. Chức trách này rất quan trọng. Nếu xử lý không tốt mâu thuẫn gia đình, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới công tác. Cái này rất không tốt.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Thân Chấn Phát, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa.
- Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Lưu dạy bảo rất có đạo lý. Sau khi tôi trở về, nhất định làm tốt công tác tư tưởng với vợ tôi, xử lý tốt mâu thuẫn gia đình, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng tới công tác.
Tuy rằng giọng điệu Lưu Vĩ Hồng bình thản, nhưng Thân Chấn Phát lại cảm thấy từng mảnh da đầu đang căng ra.
Lời nói của lãnh đạo không thể hiểu theo ý đơn thuần được. Nhìn Lưu Vĩ Hồng có vẻ vẫn chưa tức giận, nhưng Thân Chấn Phát lại nghe được, trên thực tế Lưu Vĩ Hồng nhắc nhở ông ta, nếu anh vì mâu thuẫn gia đình mà ảnh hưởng tới công tác là không được.
Bí thư Lưu đến nhận chức được bốn tháng, cơ bản không có động tới cán bộ.
Việc này thật "không bình thường".
Bất luận là một Bí thư Đảng ủy nào, sau khi nhậm chức, sẽ thường động tới cán bộ. Không điều chỉnh cán bộ, quyền uy của Bí thư Đảng ủy không thể thể hiện, uy vọng cũng liền không thể chân chính được thành lập.
Nói không chừng, Lưu Vĩ Hồng sẽ nhân cơ hội này, lấy đi mũ cánh chuồn của Thân Chấn Phát.
Cho dù không mất chức, cũng điều ông ta đến ban ngành nào đó, để đó không dùng nữa, cũng là hoàn toàn có thể. Chủ tịch khu Ngụy cũng vậy, hay là lãnh đạo Khu ủy khác cũng vậy, cũng không tiện phản đối.
Sau khi tới nhận chức, đây là lần đầu tiên Bí thư Lưu điều chỉnh một cán bộ trung tầng, ai đứng ra phản đối, chính là đã ngang nhiên gây khó dễ cho Bí thư Lưu.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
- Ừ, về lời đồn đại này, anh cũng phải chú ý một chút. Vợ anh phản ứng lớn như vậy, dù sao đó cũng không phải là tin đồn hoàn toàn không có căn cứ.
Thân Chấn Phát không nhịn được nâng tay lên lau mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói:
- Dạ dạ, Bí thư Lưu... Bí thư Lưu, thật ra không có chuyện đó, là do vợ tôi nghi ngờ lung tung... Trong công tác, tôi cũng khó có thể tránh được việc giao tiếp với một vài đồng chí nữ...
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi gật đầu, nói:
- Có thì sửa, không thì nỗ lực thêm.
- Đúng vậy, đúng vậy...
- Chủ nhiệm Thân, trước mắt cả nước đều đang tiến hành nghiên cứu thảo luận cải cách giáo dục. Công tác này rất quan trọng. Sự nghiệp giáo dục là sự nghiệp lớn của cả đời, tuyệt đối không thể phớt lờ. Ủy ban Giáo dục các anh, cũng phải nhanh chóng đưa ra một vài ý kiến, giao cho tôi, để mọi người cùng nhau nghiên cứu thảo luận một chút.
Lưu Vĩ Hồng điểm vài câu "mâu thuẫn gia đình", ngay sau đó chuyển sang công tác của Ủy ban Giáo dục.
Tinh thần Thân Chấn Phát lập tức rung lên, nói:
- Bí thư Lưu, trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã tổ chức vài cuộc họp hội nghị, đều có liên quan tới việc nghiên cứu thảo luận về vấn đề cải cách giáo dục. Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra một ý kiến.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, không nói gì nữa.
Thân Chấn Phát liền ý thức được, cuộc triệu kiến của Lưu Vĩ Hồng đã chấm dứt. Trong lòng ông ta không khỏi choáng váng hồ đồ.
Thế là xong rồi?
Không có phê bình, càng không có răn dạy?
Tuy nhiên, Thân Chấn Phát cũng không dám tiếp tục ở lại văn phòng bí thư, lập tức đứng dậy, rất kính cẩn chào Bí thư Lưu. Ra khỏi văn phòng bí thư , Thân Chấn Phát vội vã đi về phía nơi để xe, vừa đi vừa lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại cho Ngụy Phượng Hữu.
- Chủ tịch khu Ngụy...
Thân Chấn Phát vừa mới mới gọi Ngụy Phượng Hữu một tiếng, bên kia điện thoại liền vang lên tiếng gầm của Ngụy Phượng Hữu.
- Lão Thân, anh, anh được đấy!
Thân Chấn Phát liền giống như bị sét đánh, cả người đều run lên, hai chân liền giống như bị dính trên mặt đất, bất động không bước nổi. Ông ta đứng ở nơi đó, liên tục xoay người cúi đầu, giống như Ngụy Phượng Hữu đang đứng ở trước mặt ông ta vậy.
- Chủ tịch khu, rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi...
- Anh thật khốn khiếp!
Ngụy Phượng Hữu ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời xin lỗi của ông ta, tiếp tục mắng to.
- Chuyện trong nhà người ta đều tốt, chỉ có riêng nhà anh lại thối như vậy. Anh đường đường một Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, ngay cả vợ mình cũng quản không tốt. Anh làm ăn cái kiểu gì thế không biết? Mỗi ngày Bí thư Lưu có bao nhiêu chuyện lớn cần phải giải quyết, lại còn phải làm hòa giải viên cho nhà anh! Tôi thấy anh không định làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục nữa rồi!
Đây mới thực sự là Ngụy Phượng Hữu.
Ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu luôn tươi cười, vô cùng phối hợp. Nhưng trước mặt cán bộ cấp dưới, Ngụy Phượng Hữu tuyệt đối không phải là lãnh đạo hòa ái dễ gần, tác phong gia trưởng vô cùng nghiêm trọng. Thân Chấn Phát lớn hơn Ngụy Phượng Hữu đến mười tuổi, nhưng ông ta cũng không hề úy kỵ, vừa mở miệng liền mắng.
Vẻ mặt Thân Chấn Phát như đưa đám, nói:
- Chủ tịch khu, tôi...
Quả thật ông ta cũng không nghĩ ra.
Mẹ ơi!
Cán bộ có mấy người đàn bà, đã tính là gì? Trong nhà vẫn gió êm sóng lặng. Cái gọi là "hồng kỳ trong nhà không ngã, cờ ngoài tường phất phới bay" cũng đúng. Ngày thường, Thân Chấn Phát chơi bài với mấy chủ nhiệm, cục trưởng. Bất cứ ai cũng có tình nhân nhiều hơn Thân Chấn Phát, còn có thể công khai đưa tới nhà khách gặp mặt mọi người, cùng đánh bài, giống như đó là vợ chính thức của mình, nghênh ngang, cũng không thèm tránh tai mắt của người khác. Hết lần này tới lần khác vẫn bày ra trước mặt Thân Chấn Phát những người vợ cực phẩm như vậy. Vợ người ta đánh nghiêng bình dấm chua nhiều nhất thì đóng cửa ở trong nhà làm ầm ĩ vài câu. Ai cũng sợ nếu sự tình náo loạn lớn, sẽ liên lụy đến mức khiến chồng mình có thể mất đi cái mũ cánh chuồn. Những người phụ nữ này đều rất rõ, thân phận địa vị của mình, rốt cuộc từ đâu mà đến, ở đâu mà có.
Đến lượt Thân Chấn Phát, Liên Hàn Mai trực tiếp liền nhảy vào ao dấm chua, chết sống không chịu lên bờ. Thầm nghĩ lôi kéo Thân Chấn Phát cùng nhau nhảy vào, hoàn toàn chết chìm một chỗ.
Cái này thì gọi là chuyện gì chứ?
- Chuyện nhà anh thối như vậy, bản thân anh phải xử lý đi. Nếu lão bà nhà anh còn dám đến khu gây rối, không đợi Bí thư Lưu ra tay, tôi sẽ trực tiếp cách chức anh. Anh sẽ không còn ngồi ngây ngốc ở nơi mát mẻ nữa. Còn tiếp tục để xảy ra sự cố! Đến lúc đó tôi xem vợ anh còn kiên trì náo loạn tới mức nào.
Ngụy Phượng Hữu nổi giận đùng đùng quát.
Cũng không phải Ngụy Phượng Hữu làm như vậy là "quan tâm" tới Bí thư Lưu, mấu chốt là Ngụy Phượng Hữu không muốn phá hủy tình thế đang tốt này. Rõ ràng là Lưu Vĩ Hồng không muốn gây chiến với khu Ninh Dương, thầm muốn đoàn kết mọi người, cố gắng làm ra chút thành tích. Đây là tác phong "Mạ vàng" điển hình, xem khu Ninh Dương như ván cầu, cho nên không muốn gây ra động tĩnh lớn.
Ngụy Phượng Hữu rất cao hứng hả?
Nếu tình thế tốt thế này, bị hủy trong tay một người đàn bà chanh chua, không phải là tức chết Ngụy Phượng Hữu sao!
- Tôi, tôi trở về sẽ ly hôn với cô ta!
Thân Chấn Phát dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng là nên ly hôn. Nếu còn để như vậy, không cần nói đến chức quan của Thân Chấn Phát khó giữ được, chỉ sợ tuổi thọ cũng phải ngắn lại nhiều năm. Nhà của người khác là bến tàu ấm áp, nhà của Thân Chấn Phát chính là mười tám tầng Địa ngục!
Ngụy Phượng Hữu cười lạnh một tiếng, nói:
- Thân Chấn Phát, ly hôn hay không ly hôn, đó là chuyện của anh. Tuy nhiên, tôi cảnh cáo anh, tầm nhìn của anh, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn bà béo phì của nhà anh. Anh cũng phải để ý đến Tô Hồng Hồng. Đừng để xảy ra chuyện gì nữa.
Thân Chấn Phát lập tức cứng cả người.
Lúc này, ông ta thật sự không nghĩ tới Tô Hồng Hồng. Chủ tịch khu Ngụy nhắc nhở như vậy, cũng có đạo lý.
Muốn náo loạn, không chỉ có một mình bà béo Liên Hàn Mai kia.
- Chủ tịch khu, tôi... chỗ Bí thư Lưu, anh xem tôi nên làm cái gì bây giờ?
Một lát sau, Thân Chấn Phát nhìn xung quanh một chút, thấy không có người ở gần, liền hạ thấp giọng, hỏi.
- Anh muốn làm sao bây giờ?
Ngụy Phượng Hữu ở đầu kia điện thoại lạnh lùng hỏi.
- Tôi...
Thân Chấn Phát lại không nói lên lời. Trán lại thấm đẫm mồ hôi lạnh.
- Thân Chấn Phát, tôi khuyên anh tốt nhất đừng đưa ra chủ ý sai lệch. Về thủ đoạn này của anh, anh nghĩ trước mặt ai cũng có thể làm hay sao?
Giọng nói của Ngụy Phượng Hữu càng thêm lãnh đạm.
Quả thực khó có thể nắm rõ được tình hình.
Thân Chấn Phát có đồ vật gì có thể ở đưa ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng?
- Chủ tịch khu, hình như Bí thư Lưu rất bất mãn đối với tôi...
Một lát sau, Thân Chấn Phát lại lắp bắp nói.
- Anh cứ xử lý tốt việc nhà anh, những chuyện khác không tới phiên anh quan tâm.
- Vâng, vâng, cảm ơn Chủ tịch khu!
Cuối cùng, giọng điệu của Thân Chấn Phát âm thầm thong thả lại, nhưng vẫn liên tục cúi đầu khom lưng.
Chỉ có điều tất cả mọi người không ngờ được, sau khi chuyện này xảy ra không lâu lại phát sinh biến hóa khiến người khác kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.