Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1307: Không ngờ trên đời này còn có loại người như vậy!
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Từ Lợi Quốc đi rồi, Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình vẫn ngồi lại quán café.
- Em xem thử, rốt cuộc là viết những gì?
Tiêu Du Tình thật sự không kìm nổi sự tò mò, cầm lấy túi công văn màu vàng, muốn mở ra.
Lưu Vĩ Hồng đưa tay ngăn cô lại, nói:
- Đợi về nhà rồi xem, ở đây không thích hợp.
- Về nhà? Em đến nhà anh hay anh đến nhà em?
Tiêu Du Tình liền hỏi, mắt mở to yên lặng nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Đến nhà em. Anh thấy, nếu em không xem được nội dung bên trong cuốn nhật ký này, tối nay nhất định không ngủ được.
- Xem như anh nói đúng.
Tiêu Du Tình cười thản nhiên, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Người đàn ông này, luôn chỉ bằng một ánh mắt đã có thể nhìn thấu tâm tư cô. Bạn nói anh ta quan tâm người khác cũng đúng, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ, chẳng phải cũng là một loại cưng chiều với người con gái ấy hay sao?
- Tình nhi, những chuyện như vậy, sau này tốt nhất nên chú ý một chút. Phóng viên cải trang ra ngoài, làm việc chính nghĩa, không có gì không đúng. Nhưng sự an toàn của em luôn là điều quan trọng nhất!
Lưu Vĩ Hồng lại trịnh trọng dặn dò một câu.
- Biết rồi…
Cô bé liền ậm ử trả lời, ghé sát vai hắn, nhẹ nhàng hôn lên má Lưu Vĩ Hồng, sau đó liền đứng dậy, kéo tay Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Đi đi, bây giờ về thôi, em không đợi nổi nữa rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nói chuyện cũng chú ý một chút, lời này có vấn đề.
Tiêu Du Tình trố mắt một chút, mới hồi phục lại tinh thần, không khỏi đỏ mặt, sẵng giọng:
- Anh sao có thể hư hỏng như vậy? Không biết đang nghĩ gì nữa!
Nói xong, liền nắm tay lại, đập lên vai Lưu Vĩ Hồng hai cái.
Cô bé chính là một cô gái đã lớn, cho nên mới trố mắt một cái, mới có thể hiểu được ý của Lưu Vĩ Hồng. Cũng giống như năm xưa khi còn ở trường Trung cấp Nông nghiệp khu Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng nói đùa với Đường Thu Diệp, nói “Đại cô nương cưỡi con lừa gầy – rất vừa khít”, Đường Thu Diệp cũng không hiểu.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, đi trước ra ngoài, Tiêu Du Tình cũng đi sát theo sau.
Căn phòng đơn của Tiêu Du Tình, cách không xa nhà hàng cơm Tây ‘Giai Duyên’, hai người đương nhiên là đi bộ về. Vừa mới quẹo qua một con phố, bỗng nhiên lại nghe được âm thanh ồn ào từ phía bên kia truyền đến, nghe kỹ thì trong số đó còn có giọng nói của Từ Lợi Quốc.
Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình liếc nhìn nhau, vội vàng bước nhanh hơn.
Trước một cột đèn đường cách đó không xa, ba bốn người đàn ông phụ nữ cùng đứng với nhau, vây quanh Từ Lợi Quốc hết đấm lại đá. Từ Lợi Quốc vốn đã gầy nhỏ, hoàn toàn không thể chịu nổi, ngồi xổm xuống, dựa vào cột đèn đường, hai tay ôm đầu, không ngừng la hét.
- Dừng tay! Các anh đang làm gì vậy?
Tiêu Du Tình giận dữ, lập tức xông lên, lớn tiếng hét.
Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường cũng đi tới, tay Lý Cường, đã cầm cán súng, chuẩn bị rút súng bất kỳ lúc nào.
- Là phóng viên đó…
Mấy người đàn ông phụ nữ đang ẩu đả đó, lại nhận ra Tiêu Du Tình, trong đó có một người buột miệng nói.
Tiêu Du Tình cũng nhận ra bọn họ, chính là mấy anh chị em của Tô Hồng Hồng. Lúc Tiêu Du Tình phỏng vấn người nhà của Tô Hồng Hồng, đã từng gặp họ, nhưng không biết tại sao bọn họ lại ở đây đánh Từ Lợi Quốc.
- Phóng viên Tiêu, cuốn nhật ký của em gái tôi đâu, có phải giao cho cô rồi không, đưa đây!
Những người thân của Tô Hồng Hồng dừng tay, trong đó có một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vươn tay về phía Tiêu Du Tình, lớn tiếng nói. Một phụ nữ trung niên như vậy, để tóc dài cuộn sóng kiểu thời thượng, ăn mặc trang điểm cũng rất thời trang, vóc người cao gầy, cũng không tệ. Chỉ có điều lúc này rất hung tợn, thần sắc dữ dằn, nhìn qua rất mất mỹ cảm, khiến người ta chán ghét.
- Phóng viên Tiêu, không thể đưa cho họ! Bọn họ muốn cầm nó đến Thân Chấn Phát để đòi tiền!
Từ Lợi Quốc bị đánh đến mức ôm đầu ngồi xổm nơi cột đèn đường, nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, lớn tiếng hét, giọng nói có chút hoảng loạn.
- Anh câm miệng! Cái đồ thối tha!
Một gã đàn ông trẻ tuổi, liền hung hăng đá Từ Lợi Quốc một cái, rất không vui mắng một câu.
- Tô Hồng Quân, dừng tay! Đó là anh rể cậu! Thật không ra gì rồi!
Tiêu Du Tình giận tím mặt, mày liễu dựng thẳng lên, lớn tiếng quát.
Gã đàn ông trẻ tuổi này, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn hơn Từ Lợi Quốc, tướng mạo cũng dữ tợn hung ác như vậy.
- Phì!
Tô Hồng Quân không hề sợ sự uy hiếp của Tiêu Du Tình, nhổ một ngụm nước bọt về phía Từ Lợi Quốc.
- Anh ta là anh rể gì của tôi, chị tôi có lúc nào thật lòng thích anh ta? Anh ta chẳng qua chỉ là một con cóc!
- Anh… đồ vô sỉ!
Tiêu Du Tình thật sự bị chọc tức rồi, mặt đỏ gay lên, thân hình dịu dàng cũng hơi run rẩy.
Tô Hồng Hồng vừa mới chết, thi thể còn chưa lạnh, anh em nhà cô ấy, lại muốn lấy cuốn nhật ký của cô để đi đòi tiền từ Thân Chấn Phát. Tô Hồng Quân còn lớn tiếng mắng anh rể mình là ‘đồ chết tiệt’, anh chị em như vậy, cũng thật hiếm có.
- Vô sỉ? Tôi thì vô sỉ, rồi sao? Nhanh lên, giao cuốn nhật ký của chị tôi ra đây, nếu không cô cũng không xong đâu!
Tô Hồng Quân hung hăng nói, ép buộc Tiêu Du Tình. Những người còn lại, cũng bỏ qua Từ Lợi Quốc, đi sau lưng Tô Hồng Quân, hướng về phía Tiêu Du Tình.
- Nhật ký của Tô Hồng Hồng ở chỗ tôi, Từ Lợi Quốc đã chính thức tố cáo với tôi, cuốn nhật ký này chính là chứng cứ, các anh không thể lấy lại được. Cho dù các anh có lấy lại được, cũng không thể đem đến chỗ Thân Chấn Phát để đòi tiền. Đó là hình thức cưỡng bức vơ vét tài sản, là phạm tội, hiểu chưa?
Lưu Vĩ Hồng lập tức tiến lên một bước, nhẹ nhàng kéo Tiêu Du Tình ra phía sau lưng hắn, đứng chắn trước mặt đám người Tô Hồng Quân, thản nhiên nói.
- Anh là ai?
Tô Hồng Quân tức giận hét lớn. Tuy nhiên thấy Lưu Vĩ Hồng cao lớn khôi ngô, lại thấy đứng bên cạnh còn có một người đàn ông dũng mãnh, Tô Hồng Quân không dám nói gì lỗ mãng, không kìm lòng mà dừng bước.
- Tôi là Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Khu ủy Ninh Dương!
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói.
- Cái gì? Anh nói đùa gì vậy?
Chị cả của Tô Hồng Hồng không kìm nổi nói, mấy người cùng đứng ở đó, không dám tiến lên trước một bước nào.
- Anh ta thật sự là Bí thư Lưu – Bí thư Khu ủy…
Từ Lợi Quốc đã vịn vào cột đèn đường mà đứng lên, vội vội vàng vàng nói.
Đám người Tô Hồng Quân ngơ ngác nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị nói:
- Tô Hồng Quân, nói cho các anh biết, hành vi bây giờ của các anh, đã phạm pháp. Tôi cho các anh một cơ hội, các anh lập tức rời khỏi đây, chúng tôi có thể không truy cứu. Nếu không, chỉ có thể mời các anh đến cục Công an nói chuyện với cảnh sát thôi.
Nói ra, Bí thư Lưu cũng rất không thích hành động của đám người Tô Hồng Quân, chỉ vì Tô Hồng Hồng vừa mới mất, không thể quản đến những việc quá nhỏ nhặt, bắt hết anh chị em thân thích của cô ấy lại. Chỉ sợ truyền ra bên ngoài rồi, không biết sẽ trở thành những lời đồn đại như thế nào.
- Anh… anh thật sự là Bí thư Lưu?
Một lúc sau, chị cả của Tô Hồng Hồng mới lắp bắp nói, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như còn có chút hoài nghi.
Tuy bọn họ cũng đã từng nghe nói, Bí thư Khu ủy vừa đến là một người trẻ tuổi, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng quá trẻ rồi, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Trong suy nghĩ của họ, Bí thư Khu ủy, gọi là còn trẻ thì cũng phải tương đối thôi. So ra, cán bộ lớn như thế, bốn mươi tuổi cũng đã coi là trẻ tuổi rồi.
- Đi ngay! Nếu không tôi sẽ đổi ý.
Lưu Vĩ Hồng lãnh đạm nói, trong giọng nói, rõ ràng mang theo sự chán ghét.
- Chị cả…
Chị cả của Tô Hồng Hồng còn do dự, Tô Hồng Quân đã có chút không kìm nổi sự kinh ngạc nữa, nhìn chị cả, lộ rõ sự hoảng sợ và kinh ngạc. Vừa rồi đánh Từ Lợi Quốc, cho dù gã là người hung hăng nhất, thì bây giờ người khiếp sợ nhất, cũng chính là gã. Thật ra cũng không có gì lạ, những người nhìn bên ngoài hung dữ nhất, nội tâm lại mềm yếu nhất. Nếu thật sự Lưu Vĩ Hồng gọi cảnh sát đến, phụ nữ có thể sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng chắc chắn cảnh sát sẽ không khách sáo gì với gã.
Bí thư Khu ủy lên tiếng, bảo cảnh sát bắt gã, gã làm sao có thể ngăn cản được?
Không chết cũng bị lột da!
- Được rồi, Bí thư Lưu, vậy chúng tôi nể mặt anh, anh nhất định phải thay mặt cho em gái tôi, nghiêm khắc xử lý tên lưu manh Thân Chấn Phát!
Chị cả Tô Hồng Hồng, trong lòng sớm đã khiếp sợ, thấy Tô Hồng Quân có ý rút lui, lập tức mượn nước đẩy thuyền, nói ‘vài lời chính nghĩa’ với Lưu Vĩ Hồng, xem như ‘dặn dò cho qua chuyện’, rồi xoay người cực nhanh, dẫn theo đám em út chuồn mất.
Tuy bây giờ bọn họ vẫn chưa thể xác định, Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc có phải là Bí thư Khu ủy hay không, nhưng những chuyện như vậy, thà rằng tin là có, còn hơn không tin. Nếu chẳng may lời Lưu Vĩ Hồng nói là thật, bọn họ còn tiếp tục náo loạn, vậy thì phiền phức lớn.
Đây cũng không phải ở trước tòa nhà Khu ủy, bọn họ cũng không phải là nhóm dân chúng gây náo loạn.
Buổi tối, nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự dẫn theo cảnh sát đến bắt bọn họ đi, thì khóc cũng không kịp nữa.
- Cái thứ gì vậy?
Nhìn mấy người đang vội vàng rời đi, Tiêu Du Tình vừa tức giận vừa buồn cười, lẩm bẩm một câu.
Tiêu Du Tình tuy là phóng viên, cũng coi như đã đi khắp nơi, gặp không ít chuyện, nhưng những chuyện như vừa rồi, những người như chị em Tô Hồng Quân, quả thực vượt qua sự hiểu biết của phóng viên Tiêu. Không những chưa hề thấy, thậm chí còn chưa từng nghe đến.
- Cũng quá vô sỉ rồi, làm sao có thể máu lạnh như vậy được?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Nhân gian hàng trăm loại người, loại người nào cũng có.
Bí thư Lưu dù sao cũng trải qua hai đời, những điều nghe thấy được, nhiều hơn cô bé này nhiều. Thế giới bao la, quả thật có nhiều người kỳ quặc, nhiều chuyện kỳ quặc, chuyện gì cũng có thể gặp.
Từ Lợi Quốc đứng dưới cây cột đèn đường, đưa tay lau nước mắt.
Người đàn ông này!
Lưu Vĩ Hồng cũng không biết nên nói với y thế nào, chỉ bước lên vài bước, đứng trước mặt Từ Lợi Quốc, nói:
- Anh Từ, có bị thương không? Có cần đến bệnh viện không?
- Không, đừng lo, không sao…
Từ Lợi Quốc cũng quá xấu hổ, quay đầu, tránh ánh mắt Lưu Vĩ Hồng, lắp bắp nói.
- Từ Lợi Quốc, anh cũng thật thà quá. Tại sao anh không đánh bọn họ?
Tiêu Du Tình thì không hề khách sáo, lẩm bẩm mấy câu với Từ Lợi Quốc. Tiểu thư Tiêu thật sự bị chọc tức rồi.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, ngăn Tiêu Du Tình, nói với Từ Lợi Quốc:
- Anh Từ, nếu không bị thương nặng, vậy anh về nhà sớm một chút. Nếu những tình huống anh phản ánh đúng với điều tra, chúng tôi nhất định sẽ xử lý.
- Được, được, cảm ơn Bí thư Lưu… Vậy tôi đi trước.
Từ Lợi Quốc cúi đầu, ngập ngừng trả lời, rồi xoay người, nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng còm nhom của y, Lưu Vĩ Hồng cũng không khỏi lắc đầu, khe khẽ thở dài.