Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1309: Không đơn giản như vậy
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Đêm đã khuya.
Đồng hồ trên bàn trà hiển thị thời gian đã hơn 10h tối.
Căn phòng đơn của Tiêu Du Tình vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng. Trên ban công nhỏ, Lưu Vĩ Hồng đang lặng lẽ ngồi hút thuốc. Bóng dáng màu đen, phản xạ trên cửa thủy tinh, mơ mơ hồ hồ.
Hai cuốn nhật ký đã xem xong, Lưu Vĩ Hồng ngồi ngoài ban công đã khoảng 20 phút.
Tiêu Du Tình đã tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ bằng bông thoải mái, chân đi dép lê, bưng một cốc trà đặc, đi từ phòng khách ra ban công, đem cốc trà nóng hôi hổi nhẹ đặt bên tay Lưu Vĩ Hồng, nhẹ xắn ống tay áo, hai tay trắng nõn như ngó sen, từ trong tay áo lộ ra, ôm lấy cổ Lưu Vĩ Hồng, cả người nằm sấp lên, hai má trơn mịn thơm ngát dính lấy hai má của Lưu Vĩ Hồng.
- Còn đang suy nghĩ sao?
Tiêu Du Tình thấp giọng hỏi.
Xem xong nhật ký, Lưu Vĩ Hồng liền đến bên ban công, hút hết điếu này đến điếu khác.
Giống như lời Từ Lợi Quốc nói, nhật ký của Tô Hồng Hồng ghi lại rất nhiều nội dung kinh người. Căn cứ vào những ghi lại của Tô Hồng Hồng, tình nhân của Thân Chấn Phát không chỉ một mình cô, chỉ riêng một mình cô biết đã có ba người khác nữa, đều là giáo viên và công nhân viên chức của hệ thống giáo dục. Đây gọi là gần quan được ban lộc, Thân Chấn Phát là Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục mà.
Tuy nhiên trong số mấy tình nhân, Tô Hồng Hồng là người diện mạo xinh đẹp và dáng người cũng đẹp nhất, vì vậy cô ta cũng “được chiều” nhất, Thân Chấn Phát thường đưa cô ta đến những buổi tụ họp cực kỳ tư nhân. Đối tượng gặp mặt, đương nhiên đều là những bạn bè của Thân Chấn Phát và những tình nhân nhỏ của họ. Không có ai đưa vợ đi tham gia loại tụ hội này.
Chính vì nguyên nhân này mà Tô Hồng Hồng biết rất nhiều bí mật của Thân Chấn Phát.
Thân Chấn Phát đặc biệt tín nhiệm Tô Hồng Hồng, chủ yếu là do Tô Hồng Hồng “nghe lời nhất”, làm theo sắp xếp của anh ta, gả ột người bình thường nhất, thậm chí là hèn nhát nhất như Từ Lợi Quốc, Thân Chấn Phát cảm thấy có chút nợ nần Tô Hồng Hồng, vì vậy đã dùng sự sủng ái gấp bội để “báo đáp” cô. Loại sủng ái này không chỉ đem lại cho Tô Hồng Hồng nhiều tiền tài và vật chất hơn, mà còn làm cho Tô Hồng Hồng tiếp xúc với bạn bè hư hỏng của mình, làm Tô Hồng Hồng có mặt mũi. Và Thân Chấn Phát không chỉ một lần hứa với Tô Hồng Hồng, chỉ cần cơ hội thích hợp liền ly hôn với Liên Hàn Mai, cưới hỏi đàng hoàng, lấy Tô Hồng Hồng về làm chính thất phu nhân.
Đương nhiên lời hứa hẹn này cũng chỉ là lời hứa hẹn mà thôi, chủ yếu vẫn là dỗ Tô Hồng Hồng vui vẻ.
Liên Hàn Mai cũng không dễ chơi!
Tô Hồng Hồng trong nhật ký tính số tiền và những đồ trang sức quý giá mà Thân Chấn Phát tặng trong vài năm, tất cả cộng lại khoảng 500 nghìn tệ. 500 nghìn tệ những năm đầu 90 là một con số rất lớn. Huống chi Thân Chấn Phát không chỉ nuôi một tình nhân là Tô Hồng Hồng. Từ đó mà đoán, những thứ phi pháp mà Thân Chấn Phát chiếm được, ít nhất phải hơn 1 triệu.
Một triệu đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, không đáng giá một nụ cười.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng là một trường hợp đặc biệt, hoàn toàn không có gì so được.
Một triệu tệ vào những năm đầu 90, dựa theo giá cố định, ít nhất tương đương với 10 triệu của đời sau, thậm chí còn nhiều hơn.
Sâu mọt!
Trong tình hình cải cách giáo dục chưa được thực hành toàn diện, Thân Chấn Phát, một Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục lại có thể đục khoét được nhiều tiền tài bất nghĩa như vậy, thủ đoạn độc như thế nào, có thể thấy rõ.
Ngoài ra trong nhật ký của Tô Hồng Hồng còn ghi lại mấy vị quan chức Ninh Dương có quan hệ mật thiết với Thân Chấn Phát, ngoài hai Phó chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu còn có những lãnh đạo của các Văn phòng Khu ủy khác. Một lần nào đó, Tô Hồng Hồng dùng giọng điệu rất kinh ngạc mà viết, cô ta lại gặp Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu ở buổi tụ hội. Mặc dù Ngụy Phượng Hữu không đưa tình nhân tham gia buổi gặp mặt này, nhưng những cán bộ Văn phòng Khu ủy khác đều đưa đi.
Tô Hồng Hồng còn uống hai chén rượu với Ngụy Phượng Hữu, thấy Thân Chấn Phát đem một phong bì rất dày đưa cho Ngụy Phượng Hữu.
Một đoạn ghi lại này khiến cho Lưu Vĩ Hồng đặc biệt coi trọng.
Tô Hồng Hồng ở trong nhật ký nói có chút nghi hoặc, không biết tại sao Thân Chấn Phát và các lãnh đạo khác của Văn phòng Khu ủy lại đưa tình nhân đến gặp Chủ tịch khu, đó chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng sao? truyện copy từ
Tô Hồng Hồng suy đoán, có thể Thân Chấn Phát và mấy vị quan chức kia, tự thấy mình có quan hệ mật thiết với Ngụy Phượng Hưu nên không để ý.
Lưu Vĩ Hồng lại rất rõ, không phải như vậy.
Nguyên nhân thực sự là Thân Chấn Phát và mấy vị lãnh đạo Văn phòng Khu ủy kia đang biểu thị tấm lòng “trung thành” tuyệt đối với Ngụy Phượng Hữu --- lão Đại, chúng tôi cái gì cũng không dám gạt ngài!
Tự bộc lộ chuyện riêng tư, tự động vạch áo cho người xem lưng, rất nhiều khi là để có tác dụng như vậy.
Trên mạng đời sau không phải lưu truyền một câu nói khá thô tục sao: Quan hệ gì chắc nhất? Cùng nhau ngồi nhà lao, cùng nhau khiêng súng, cùng nhau chơi gái!
Đám người Thân Chấn Phát hành động như vậy chính là vì dụng ý như vậy.
Ngụy Phượng Hữu không đưa tình nhân đi, đương nhiên cũng dễ lý giải. Ngụy Phượng Hữu và mấy người bọn Thân Chấn Phát không cùng một đẳng cấp. Bọn Thân Chấn Phát là biểu thị trung thành, Ngụy Phượng Hữu lại là “chủ nhân” tiếp nhận sự trung thành đó. “Chủ nhân” đương nhiên không thể đem nhược điểm của mình giao vào tay “nô tài”.
Ngoài ra, ghi chép có liên quan đến Ngụy Phượng Hữu trong nhật ký của Tô Hồng Hồng còn có một lần, lần đó Thân Chấn Phát vô ý nói với cô, sắp đến năm mới rồi, mua một pho tượng vàng ròng thật quý giá, đáng mấy trăm ngàn thì phải, nói là muốn tặng cho Chủ tịch khu Ngụy làm quà năm mới.
Có thể nói hai cuốn nhật ký này của Tô Hồng Hồng chính là một phiên bản hiện đại của “Tham quan hiện hình ký”
- Muốn em nói, chứng cứ xác thực, không cần do dự nữa, đem bắt hết bọn chúng đi. Đây không phải là trò sở trường của anh sao?
Tiêu Du Tình lập tức nói.
Kết giao với Lưu Vĩ Hồng lâu như vậy, Tiêu Du Tình lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vĩ Hông suy nghĩ sâu xa như vậy. Cho dù ở Nhật Bản, đánh giáp mặt với tên Trì Điền Nhị Nam, Lưu Nhị ca cũng chưa từng phí công như vậy.
Trong suy nghĩ của Tiêu Du Tình, bất cứ phần tử xấu thế lực ác nào, trước mặt Lưu Vĩ Hồng đều là những con gà, con chó, không chịu nổi một kích.
Huống chi hiện tại, Lưu Vĩ Hồng là Bí thư Khu ủy Ninh Dương, nhân vật số một danh chính ngôn thuận!
Lưu Vĩ Hồng nhẹ cầm tay Tiêu Du Tình đặt trước ngực mình, lắc lắc đầu, nói:
- Không đơn giản như vậy.
- Vậy anh nói cho em nghe một chút sao lại phức tạp? Chẳng lẽ cơ quan Chính trị pháp luật và kiểm tra kỷ luật Ninh Dương không phối hợp với anh sao?
Tiêu Du Tình chuyển sang ngồi đối diện với Lưu Vĩ Hồng, ngồi xuống, hai tay chống lên đầu gối Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu nói. Đối với những luồn lách chính trị này, cô cũng không hiểu lắm.
- Cái này cũng không phải, bọn họ không dám không phối hợp. Mấu chốt là Ngụy Phượng Hữu!
Lưu Vĩ Hồng vuốt vuốt mái tóc ướt của cô, cười nói.
- Ngụy Phượng Hữu tuy là Chủ tịch khu đã lâu, nhưng Vương tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân. Không thể vì anh ta là Chủ tịch khu mà không thể động đến anh ta chứ?
Lưu Vĩ Hồng nhẹ lắc đầu nói:
- Mọi việc nếu đơn giản như vậy thì tốt.
- Vậy anh nói đi mà, em vừa vặn nâng cao kiến thức.
Tiêu Du Tình liền lắc lắc đầu gối Lưu Vĩ Hồng, nói.
Lưu Vĩ Hồng nâng tay lên, nhìn đồng hồ, nói:
- Ô, đã hơn mười giờ rồi, anh nên đi rồi. Em nghỉ sớm đi nhé.
- Nói chuyện toàn nói một nửa, thật đáng ghét!
Tiêu Du Tình lập tức mân mê cái miệng đỏ au, rất không vui mà nói.
Kỳ thật cô cũng không thật hứng thú với chuyện tranh quyền đoạt lợi chốn quan trường, chủ yếu là thích như lúc này, một chút cũng không muốn Lưu Vĩ Hồng rời đi như vậy.
Đêm dài đằng đẵng, có ai làm bạn?
- Em à, đừng bướng bỉnh nữa, ngủ sớm chút đi. Hai ngày nữa anh lại đến đây.
Lưu Vĩ Hồng liền giơ tay ôm lấy eo nhỏ nhắn mềm mại của Tiêu Du Tình, thân thể Tiêu Du Tình tràn đầy sức sống thanh xuân, đàn hồi kinh người, Lưu Vĩ Hồng hôn mái tóc ướt và vành tai mềm mại của cô, sau đó buông tay ra, quay người đi về phía phòng khách.
Lúc cùng Tiêu Du Tình vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Lưu Vĩ Hồng đều “lướt qua”, không dám quá mức, cũng không dám dây dưa quá lâu. Quả thực Tiêu Du Tình quá mê người, Lưu Vĩ Hồng chỉ sợ mình không khống chế được, luôn phải cứng rắn đem dục vọng của mình “tiêu diệt” vào lúc nó vừa mới bắt đầu.
Tiêu Du Tình cắn môi, không tình nguyện theo sát trở về phòng khách, tùy Lưu Ví Hồng đem nhật ký để vào trong túi công sự, tùy hắn cáo từ mà đi, vừa không giữ lại, cũng không “vui vẻ đưa tiễn”, ánh mắt cũng rất phức tạp.
Rời khỏi ký túc xá một người của Tiêu Du Tình, Lưu Vĩ Hồng vừa không về Ninh Dương, cũng không về trụ sở Bộ Tư lệnh quân khu, mà lên xe đi về hướng biệt thự của mình ở khu Kinh Hoa.
Ở trên xe, Lưu Vĩ Hồng gọi điện cho Lục Đại Dũng.
Mắc dù đã là hơn 10h đêm nhưng Lưu Vĩ Hồng phỏng đoán bây giờ Lục Đại Dũng vẫn chưa nghỉ ngơi. Bởi vì hôm nay một Phó bộ trưởng bộ nào đó của nội các Chính phủ đến Kinh Hoa điều tra khảo sát, Lục Đại Dũng và Long Bảo Quân chắc chắn phải đi cùng. Đặc biệt là Lục Đại Dũng, công tác mà lần này vị Phó bộ trưởng kia khảo sát, chủ yếu là do phía Chính phủ cai quản, Lục Đại Dũng bắt buộc phải “tiếp đãi” người ta thật tốt, đây cũng là quy tắc chốn quan trường.
Lúc này, có lẽ Lục Đại Dũng vừa kết thúc hoạt động tiếp đãi không lâu, không nhanh như vậy đã nghỉ ngơi rồi.
Quả nhiên, điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, phía bên kia liền truyền đến tiếng của Lục Đại Dũng.
- Xin chào!
Giọng Lục Đại Dũng vẫn khá to, tràn đầy sức sống.
- Chủ tịch Thành phố, là tôi.
- Vĩ Hồng, đã trễ thế này rồi, chưa nghỉ ngơi sao?
Lục Đại Dũng hơi kinh ngạc. Lưu Vĩ Hồng mặc dù là thân tín dòng chính của ông ta nhưng trước nay rất ít khi gọi điện thoại cho ông ta vào giờ này.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ngài cũng chưa nghỉ ngơi mà.
- Ha ha, tôi tiếp khách mà. Nói đi, có chuyện gì?
- Là thế này, tôi hôm nay nhận được một món quà rất đặc biệt…
Lưu Vĩ Hồng sau đó đem chuyện nhật ký của Tô Hồng Hồng nói trong điện thoại, thuyết minh đại khái một chút:
- Căn cứ vào tình hình mà phân tích, những thứ viết trong nhật ký của Tô Hồng Hồng hẳn là thật, có thể tin. Liên quan đến nhiều cán bộ của khu, đều có địa vị thân phận nhất định, còn liên quan đến cả Ngụy Phượng Hữu.
- Còn liên quan đến cả Ngụy Phượng Hữu?
Giọng của Lục Đại Dũng liền trở nên nghiêm túc, hỏi.
- Đúng, vấn đề nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Lát sau, Lục Đại Dũng hỏi:
- Hai cuốn nhật ký đó, bây giờ cậu mang theo sao?
- Có mang, ngay trên xe tôi.
Lục Đại Dũng lập tức đưa ra quyết định:
- Thế này đi, Vĩ Hồng, cậu lập tức đến đây một chuyến, tôi ở nhà chờ cậu.
- Chủ tịch Thành phố, có muộn quá hay không, nếu không ngày mai tôi đến văn phòng gặp ngài?
- Không cần chờ đến mai, ngay bây giờ đi, dù sao tôi cũng chưa ngủ.
- Vậy được, tôi sẽ đến ngay.