Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1324: Tôi chờ anh!
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Ái chà, hóa ra là Bí thư Lưu! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai!
Vũ thiếu gia lại kêu một tiếng đầy khoa trương, vẻ mặt cũng vô cùng khoa trương.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi hơi nhíu lại.
Nếu nói, ở hội đấu giá, hắn chỉ cảm thấy Vũ thiếu gia khá ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, có thể là do được chiều đến hỏng rồi. Hiện tại lại thực sự cảm thấy người này có chút đáng ghét.
- Xin chào Bí thư Lưu, tôi là Vũ Trường Nghĩa, cha của tôi là bí thư đảng ủy Vũ Đỉnh Phong!
Sau khi Vũ thiếu gia kêu lên, liền vươn tay về phía Lưu Vĩ Hồng, nghiêng đầu rồi tự giới thiệu.
Mồ hôi trên trán Tưởng Vĩnh Dân đã chảy xuống ròng ròng.
Thật không ngờ được, ở trong này còn đụng phải Bí thư Lưu, vừa vặn còn thấy hắn ở cùng với “Kẻ thù” của Vũ thiếu gia. Ban đầu, anh ta đã nghĩ, hai vị thương gia bàn số năm này da trâu hò hét, cũng không thèm để mắt tới Vũ thiếu gia, khẳng định cũng có lai lịch rất lớn. Chỉ có điều không thể dự đoán được, hai vị này hóa ra là bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng, không trách được lại tự tin đến như vậy.
Chỉ khổ cho Tưởng Vĩnh Dân, may mắn thế nào lại kẹp giữa Lưu Vĩ Hồng và Vũ Trường Nghĩa, rõ ràng là làm nhân bánh bích quy rồi.
Hơn nữa, ở quán vừa rồi, Vũ Trường Nghĩa còn uống không ít rượu lâu năm, bây giờ đã say khướt. Như vậy càng làm cho người ta thêm khó xử.
Ánh mắt Tưởng Vĩnh Dân đầy cầu xin nhìn phía Lưu Vĩ Hồng —— Bí thư Lưu, hôm nay mong anh giúp cho, không cần chấp nhặt với gã công tử bột con ông cháu cha đã uống rượu này!
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng lập tức giãn ra, đứng dậy, mỉm cười và bắt tay Vũ Trường Nghĩa, nói:
- Hóa ra là công tử của Bí thư Vũ, hân hạnh được gặp!
Tuy rằng Vũ Trường Nghĩa kiêu ngạo ương ngạnh, làm người ta chán ghét nhưng tóm lại vẫn là con trai của Vũ Đỉnh Phong, không cần phải... Nên Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn tranh chấp với anh ta làm gì.
Thật sự là rất mất mặt!
Điều anh ta cần biết là đồng chí Lưu Vĩ Hồng chính là Bí thư khu ủy. Vũ Trường Nghĩa là công tử của một người có thế lực. Hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Bí thư Lưu chiến thắng sẽ không sử dụng vũ lực, nếu bại cũng đủ để xấu hổ.
- Bí thư Lưu, hai ông chủ lớn này là bằng hữu của anh sao? Có thể giới thiệu cho cậu em tôi được biết, để tôi cũng được mở mang kiến thức không.
Chờ Lưu Vĩ Hồng nắm tay qua, ánh mắt Vũ Trường Nghĩa lập tức xoay lại, nhìn Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, dõng dạc tự xưng là “cậu em”. Xem ra, Vũ thiếu gia vẫn cảm thấy thân phận của mình rất cao à!
Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Cung Bảo Nguyên đã đứng lên cười chìa tay về phía Vũ Trường Nghĩa, nói:
- Vũ thiếu gia, tôi họ Cung, là Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty hữu hạn Bất động sản quốc tế Thiên Nguyên, thành phố Minh Châu. Người này chính là anh em của tôi, họ Hồ là Phó chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty chúng tôi. Chúng tôi đến Ninh Dương đầu tư, Bí thư Lưu khách khí, mời chúng tôi uống chén cà phê, thương lượng một chút về việc nên triển khai công tác sau này như thế nào.
Vũ Trường Nghĩa giơ tay ra bắt nhẹ tay Cung Bảo Nguyên một cái, rồi lập tức thu về rất nhanh, dường như sợ Cung Bảo Nguyên làm dơ bàn bàn tay quý của Vũ thiếu gia anh ta. Sau đó, anh ta nghiêng đầu nheo mắt nhìn Cung Bảo Nguyên. Anh ta vẫn như trước, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Hóa ra là chủ tịch Cung, hân hạnh, hân hạnh. Tôi nói rồi mà, Kinh Hoa chúng tôi làm sao thoáng cái liền xuất hiện ông chủ lớn nhiều tiền thế lớn như vậy, hóa ra là đại gia từ Minh Châu tới, cũng là bằng hữu của Bí thư Lưu. Vậy cũng không trách được chủ tịch Cung lại cứng rắn như vậy!
Nói xong, liền hướng về phía Cung Bảo Nguyên mà dựng thẳng ngón tay cái lên, nói rất hay, nhưng khen chê lại chưa nói rõ.
Như vậy khác nào nói, không trách được anh cứng rắn như vậy, dám chống đối với Vũ thiếu gia tôi, hoá ra là có Lưu Vĩ Hồng làm chỗ dựa rồi!
Cung Bảo Nguyên cũng lơ đễnh, nói:
- Việc buôn bán thôi, đương nhiên là nơi nào có thể kiếm được tiền, tôi liền đi nơi đó. Vũ thiếu gia, anh nói có đúng không?
Thật ra, ngày thường, tính tình Tiểu Cung có thể cũng không bình thản như thế. Hiện giờ anh ta làm vậy hoàn toàn là coi trọng thể diện của Nhị ca. Hiện nay, Nhị ca làm Bí thư ở Ninh Dương. Cha của Vũ Trường Nghĩa chính là Phó bí thư Tỉnh ủy, là đầu sỏ phụ trách quản lý toàn bộ hệ thống chính pháp tỉnh. Nếu làm căng ra, suy cho cùng cũng không tốt. Bởi vậy Tiểu Cung mới cố gắng đè nén lửa giận đang bốc lên trong lòng, mỉm cười tận lễ.
Đổi lại, Tiểu Cung quay đầu bước đi, cũng lười dây dưa không rõ với thằng nhóc thối tha Vũ Trường Nghĩa, loại không biết trời cao đất rộng này.
Vớ vẩn gì đâu!
- Đúng đúng đúng, chủ tịch Cung nói quá đúng. Việc buôn bán chính là kiếm lợi, không phải kiếm tức giận. Đi xa ngàn dặm chỉ vì tiền thôi! Chủ tịch Cung, tôi thích nghe lời này... Chủ tịch Cung, chúng ta thương lượng chuyện này, anh xem thế nào?
Vũ Trường Nghĩa vẫn tùy tiện như trước, cứ đứng ở đó, mở miệng là ồn ào.
Nhân viên công tác trong quán cà phê thấy bên này nói chuyện xôn xao như vậy, một nhân viên quản lý vội vội vàng vàng đi tới, cúi đầu nhìn Vũ Trường Nghĩa nói:
- Vị tiên sinh này, mời anh ngồi xuống được không? Anh làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến những người khách khác...
- Cút!
Nhân viên Quản lý nói còn chưa nói xong, Vũ Trường Nghĩa đã gầm lên một tiếng, tròng mắt đỏ ngầu trừng lên lớn hơn bình thường.
- Không có mắt sao? Gọi ông chủ các anh lăn lại đây gặp tôi!
Vũ thiếu gia đã có sáu, bẩy phần chếch choáng, bởi vì thấy Cung Bảo Nguyên Hồ Thiên Hậu và Lưu Vĩ Hồng ngồi cùng một chỗ, nên mới cố gắng đè nén sự tức giận, bằng không, làm sao lại khách khí đối với Cung Bảo Nguyên như vậy?
Đây chính là ở Kinh Hoa!
Nhân viên quản lý mơ hồ không rõ tình hình, mạnh mẽ đi tới trước họng súng của Vũ thiếu gia, đúng lúc trở thành người bị giận oan.
Nhân viên quản lý lập tức sợ tới mức lùi về phía sau một bước, giật mình nhìn Vũ thiếu gia, miệng mở lớn, không biết nên nói gì mới tốt.
Giọng điệu này thật sự quá lớn.
Trực tiếp kêu ông chủ lăn lại đây, có thể khẳng định là anh ta có lai lịch rất lớn.
Lưu Vĩ Hồng lại khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Tưởng Vĩnh Dân một cái.
Mồ hôi Tưởng Vĩnh Dân đã tuôn như mưa hạ. Không thể nghi ngờ, Bí thư Lưu đã rất bất mãn. Có lẽ Bí thư Lưu không có biện pháp bắt Vũ thiếu gia, cũng không có nghĩa là không xử lý được Phó chủ tịch khu Tưởng.
Nếu hắn thật sự muốn gây chút khó dễ với anh ta cũng là rất dễ dàng.
Chỉ có điều, vị tiểu thiếu gia này đã uống rượu, phải làm thế nào cho phải?
Ngay lập tức, Tưởng Vĩnh Dân không thể không to gan, cười làm lành nói:
- Vũ thiếu gia, Vũ thiếu gia, hôm nay đã muộn rồi. Nếu không, ngày mai chúng ta sẽ tìm Chủ tịch Cung để nói chuyện công việc, được không?
Trước hết, phải nghĩ biện pháp khuyên vị thiếu gia này đi về. Để anh ta về nhà ngủ một giấc, chờ tới khi tỉnh rượu, tự nhiên sẽ không càn quấy như vậy. Cha anh là đầu sỏ Tỉnh ủy, cũng không thể làm gì được Lưu Vĩ Hồng. Cha người ta là Tư lệnh khu đang trấn giữ khu đông nam, nắm trong tay hơn mười vạn đại quân hùng mạnh!
- Lão Tưởng, anh sợ cái gì? Yên tâm, không hái được mũ cánh chuồn của anh đâu!
Giọng điệu Vũ Trường Nghĩa càng thêm điên cuồng, đây là trực tiếp hướng về phía Bí thư Lưu rồi.
Tưởng Vĩnh Dân cũng thật sự bất đắc dĩ, khoa tay..., tuyệt đối không dám đối diện với Lưu Vĩ Hồng, mồ hôi lạnh đã sớm ướt đầm cả quần áo, trong lòng âm thầm không ngừng mắng to.
Cậu cứ kiêu ngạo như vậy, ngày nào đó khi cha cậu lui xuống, xem cậu chết như thế nào!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi:
- Vũ thiếu gia đi làm ở Thành ủy sao?
Anh không đi làm ở bộ, không phải Trưởng ban nhân sự Thành ủy, dựa vào cái gì mà quản được mũ cánh chuồn của Phó chủ tịch thường trực khu Ninh Dương?
- Ha hả, Bí thư Lưu, đầu năm nay, không nhất định phải làm ở bộ, mới quản được mũ cánh chuồn đâu?
Vũ thiếu gia tiếp tục tùy tiện nói.
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Vũ thiếu gia, anh nói muốn thương lượng chuyện này. Vậy được rồi, mời anh nói xem, muốn thương lượng chuyện gì?
- Ừ, được, cuối cùng cũng gặp được người khôn ngoan.
Vũ thiếu gia lập tức chuyển hướng nhìn sang Cung Bảo Nguyên, cười ha hả, nói:
- Chủ tịch Cung, tôi là người sáng mắt không nói tiếng lóng. Công ty bất động sản Tinh Hán, là sản nghiệp của cha vợ tôi. Ngày hôm qua, ông ấy đã từng dặn dò tôi, muốn nắm lấy một mảnh đất ở khu vực gần với quảng trường thành phố Ninh Dương, xây dựng một khu thương mại gần quảng trường, với hình thức đường dành riêng cho người đi bộ. Chủ tịch Cung đã nghe nói qua chưa?
Lời này lại hoàn toàn vô lễ.
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Hình như có nghe nói qua. Tuy nhiên Vũ thiếu gia, Công ty Bất động sản Tinh Hán muốn làm khu thương mại với hình thức đường dành riêng cho người đi bộ, hẳn là không có quan hệ gì với Bất động sản Thiên Nguyên chúng tôi đúng chứ? Chúng ta cũng không phải là những người cùng hợp tác.
- Ha hả, Chủ tịch Cung. Trước kia không phải cùng hợp tác, không có nghĩa là sau này cũng không có thể hợp tác? Tôi muốn nói với anh, mảnh đất số 1 đã đấu giá hôm nay là mảnh đất mà công ty Tinh Hán chúng tôi nhìn trúng. Hiện tại anh là Chủ tịch Cung nhiều tiền thế lớn, lại có chỗ dựa sau lưng, cứng rắn đoạt mất mảnh đất này rồi. Ha ha, như vậy là không thỏa đáng phải không? Có tiền thì người giầu hưởng!
- Ừ, có tiền thì người giầu hưởng. Lời này không tồi, cũng có lý. Không phải bất kỳ ai trên thế giới cũng có thể buôn bán kiếm lời được.
- Đúng vậy! Cho nên nói, Tổng giám đốc Cung, vậy khối đất, anh cũng nên đưa ra đi. Dù sao các anh là công ty ở Minh Châu, bên Minh Châu cũng có ít nhiều mấy mảnh đất tốt đang chờ các anh đi lấy, có phải hay không? Không cần thiết phải đến Kinh Hoa chúng tôi đoạt kinh doanh. Chỉ cần các anh đưa ra mảnh đất kia, Vũ Trường Nghĩa tôi tuyệt đối sẽ nhớ rõ lòng tốt của anh. Chuyện ở hội đấu giá hôm nay, coi như xóa bỏ. Tôi cũng không so đo cùng các anh nữa. Thế nào?
Vũ Trường Nghĩa nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Cung Bảo Nguyên, dáng vẻ rất đương nhiên.
- Đưa ra?
- Sao nào, Chủ tịch Cung không đồng ý sao?
- Ngược lại cũng không phải không đồng ý. Cũng là việc buôn bán, chỉ cần điều kiện thích hợp, tôi đương nhiên nguyện ý đưa ra.
- Ái chà, còn nói điều kiện sao? Chủ tịch Cung, anh còn muốn điều kiện gì hả? Tôi nói với anh, mảnh đất kia bốn mươi triệu, giá cả như vậy đã hơi cao. Anh không phải là muốn dùng công phu sư tử ngoạm, mà tăng giá bán cho tôi chứ?
Cung Bảo Nguyên không khỏi mỉm cười, châm chọc nói:
- Ý của Vũ thiếu gia là chúng tôi chuyển nhượng cho anh theo giá gốc, chỉ như vậy liền rõ ràng vội vàng làm một chuyến sao?
- Chủ tịch Cung, anh cần phải hiểu rõ. Nếu hôm nay các anh không thò gậy chặn bánh xe, thì mảnh đất kia đã là của tôi. Tôi chỉ cần hai mươi sáu triệu là có thể nắm được. Hiện tại đã biến thành bốn mươi triệu. Anh khiến tôi thiệt hại mười bốn triệu. Tôi cũng không so đo với anh. Anh phải hiểu được, nơi này là Kinh Hoa, không phải Minh Châu. Anh nắm được mảnh đất kia, cuối cùng cũng phải xây dựng cái gì đó rồi bán đi? Anh cảm thấy, kế hoạch sau này của anh có thể tiến hành thuận lợi hay sao?
Vũ Trường Nghĩa ngang nhiên uy hiếp nói.
Cung Bảo Nguyên cười ha ha, nói:
- Không nói dối gì Vũ thiếu gia, tôi còn thực sự muốn thử xem.
Vừa cười vừa lắc đầu, dường như cảm thấy Vũ Trường Nghĩa thật sự chơi rất hay.
Hồ Thiên Hậu cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Trên thế giới này, làm gì có người nào có tâm tính tốt đẹp như vậy chứ?
Vẻ mặt Vũ Trường Nghĩa mới sáng lên lại tối sầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cung Bảo Nguyên, nói:
- Chủ tịch Cung, thực sự không thương lượng?
- Rất xin lỗi, Vũ thiếu gia, thực sự không thương lượng. Tôi mua mảnh đất này, cũng không nghĩ sẽ đưa cho người khác. Mặc kệ là Vũ thiếu gia hay là người nào khác, tôi cũng không muốn đưa ra.
Cuối cùng, Cung Bảo Nguyên không kìm được mà lớn tiếng.
- Được, anh cứng đầu!
Vũ Trường Nghĩa gắt gao nhìn chăm chú vào Cung Bảo Nguyên một hồi, bỗng nhiên cũng cười rộ lên, âm u lạnh lẽo, dựng thẳng ngón tay cái lên.
- Chủ tịch Tổng giám đốc Cung, hy vọng về sau anh sẽ không phải hối hận. Trên thế giới này, cái gì cũng có được bán, duy nhất chỉ có hối hận là bán không được. Sớm hay muộn cũng có một ngày, anh phải hối hận.
- Được, tôi chờ ngày nào đó, chỉ sợ là không chờ được.
Cung Bảo Nguyên cười ha hả, rất không khí tiết nói.