Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1329: Vũ Đỉnh Phong còn sĩ diện?
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Bí thư Phù...
- Chào Bí thư Phù...
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa liên tục vang lên tiếng chào hỏi. Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi mấy tuổi, mặc jacket màu đen, trong sự vây quanh của một đám người, đi đến.
Vũ Trường Nghĩa vừa thấy người này, lập tức thở phào một tiếng, lập tức bỏ Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu lại, ra đón, vẻ mặt tươi cười, cung kính cúi đầu nói với người vừa tới:
- Chào chú Phù.
Người mới tới chính là ủy viên thường vụ Thành ủy Kinh Hoa, Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư - Phù Trạch Hoa.
Người vừa mới nói chuyện qua điện thoại với Cung Bảo Nguyên là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Vũ Đỉnh Phong. Hiện tại, người xuất hiện ở phòng thẩm vấn, cũng là Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư - Phù Trạch Hoa. Thật khiến người ta không hiểu ra sao cả.
Vũ Trường Nghĩa quản không được nhiều như vậy. Hiện tại, có một cán bộ có thân phận quản lý đến đây. Vậy là tốt rồi. Tạm thời, gã có thể thở phào một tiếng. Những người này đều là những tay cáo già trong quan trường, đã thành tinh, lường trước được tất cả mọi việc, so với Vũ thiếu gia gã, sẽ càng có nhiều biện pháp để đối phó với tên da trâu hò hét Cung Bảo Nguyên này.
Lại nói tiếp, ngày thường Vũ Trường Nghĩa có thể chưa bao giờ quá khách khí với Phù Trạch Hoa như thế. Tuy rằng lúc gặp mặt cũng sẽ gọi một tiếng “Chú Phù”, nhưng cúi đầu thì miễn, tâm tính rất là lơ là.
Phù Trạch Hoa là tâm phúc thân tín của Long Bảo Quân, không có nghĩa là ông ta không thể lui tới với Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy. Trên thực tế, Phù Trạch Hoa từng là cộng sự của Vũ Đỉnh Phong. Sau đó, Vũ Đỉnh Phong tiếp tục công tác ở ban ngành Chính trị pháp luật. Phù Trạch Hoa dời đơn vị, nên hai người không còn là quan hệ đồng nghiệp nữa. Nhưng ngày lễ ngày tết, Phù Trạch Hoa vẫn nhất định muốn tới nhà, thăm hỏi Vũ Đỉnh Phong.
Trong quá trình thăng quan tiến chức của Phù Trạch Hoa, Vũ Đỉnh Phong cũng đã vì ông ta mà bỏ ra chút công sức.
- Trường Nghĩa.
Phù Trạch Hoa gật đầu, ánh mắt liền hướng về Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đang đĩnh đạc ngồi ở bàn thẩm vấn hút thuốc. Tay mang còng tay chói sáng tay, ngồi ở bàn thẩm vấn còn có thể có tác phong như vậy, chắc cũng có một mình Tiểu Cung mà thôi.
Thành thật mà nói, hiện tại Phù Trạch Hoa cũng có chút choáng váng hồ đồ.
Giờ này, ông ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì Vũ Đỉnh Phong gọi điện thoại tới, mời ông ta lập tức chạy tới chi đội trị an của Cục công an khu Lý Ngư, nói là có chút sự việc quan trọng, mời ông ta qua xử lý. Bản thân ông ấy sẽ tới sau. Nói xong, Vũ Đỉnh Phong liền cắt đứt điện thoại.
Quả thực Phù Trạch Hoa có chút cảm giác không hiểu ra sao cả, cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn tới mức nào. Nhưng Vũ Đỉnh Phong đã tự mình gọi điện thoại tới, thì bất kể thế nào cũng không được chậm trễ. Khuya khoắt, lái xe đã sớm nghỉ ngơi. Lại không ở trong trụ sở thường vụ Thành ủy. Lúc này, Phù Trạch Hoa đành gọi con trai Phù Đông Nguyên đang ở nhà, bảo cậu ta lái xe, lập tức đưa mình tới Cục công an khu.
Vừa mới lên xe, Vũ Đỉnh Phong lại gọi điện thoại vào di động của ông ta, giải thích qua một chút về đầu đuôi sự việc.
Hoá ra là Vũ Trường Nghĩa lại gây họa.
Vũ Trường Nghĩa quả thực chính là kẻ chuyên gây rắc rối. Luôn phải nghe động tĩnh mà đến sửa sai. Phù Trạch Hoa cũng đã hai lần ra mặt khắc phục hậu quả cho gã, nên đặc biệt không có thiện cảm gì đối với tiểu công tử của Bí thư Vũ.
Bùn nhão không đắp được tường!
Cũng bởi vì như thế, cơ bản tuyệt đối không thể trông cậy vào con đường làm quan của Vũ Trường Nghĩa. Cha là Phó bí thư tỉnh ủy, hai mươi sáu bảy tuổi lăn lộn ở cơ quan Đảng ủy Công an, trước sau cũng chưa lên được nửa chức quan, cho tới nay chỉ hưởng thụ đãi ngộ của cấp trưởng phòng. Còn không phải thực sự là Trưởng phòng. Cho nên Vũ Đỉnh Phong đã lựa chọn một con đường khác cho con trai mình —— kinh doanh.
Dưới sự tác hợp của người có tâm, Vũ Trường Nghĩa cưới con gái Chủ tịch của Công ty bất động sản Tinh Hán, một công ty có danh tiếng trong tỉnh. Tuy còn treo một tấm biển cán bộ, trên thực tế “trọng tâm công tác” đã sớm chuyển dời sang bất động sản.
Vũ Đỉnh Phong làm như thế, coi như vì đứa con trai hay gây rắc rối này. Lo lắng một khi mình lui ra, hoặc là sau khi trăm tuổi, đứa con không nên thân này chung quy cũng có một ngày cũng bị người lột da. Lại sợ anh ta sẽ mang chiêu bài lớn của mình đi nhận hối lộ ở khắp nơi, nên mới quyết định làm thông gia với Bất động sản Tinh Hán. Kể từ đó, Vũ Đỉnh Phong không cần lo lắng con trai sẽ phạm sai lầm gì trên phương diện kinh tế nữa. Chủ tịch Bất động sản Tinh Hán nhiều tiền thế lớn, luôn hỗ trợ rất tốt cho người rể con rể này.
Quả nhiên là nhọc lòng.
Ai ngờ lại thành ra thế này. Vũ công tử vẫn có thể gây họa.
Bởi vì chuyện như vậy, cũng thường xuyên xảy ra. Phù Trạch Hoa cũng không để ở trong lòng. Nhưng sau đó, lời nói của Vũ Đỉnh Phong lại khiến Phù Trạch Hoa kinh hãi.
Vũ Đỉnh Phong nói cho ông ta biết, lúc này Vũ Trường Nghĩa thực sự đã gây ra họa lớn. Vừa rồi, Bí thư Thành ủy Minh Châu -Trình Tử Thanh, tự mình gọi điện thoại cho Vũ Đỉnh Phong. Thật ra, trong điện thoại, Trình Tử Thanh nói rất khách khí, chỉ nói có con trai của một bằng hữu tới Ninh Dương đầu tư, không biết vì sao lại mạo phạm với lệnh lang của Bí thư Vũ, sinh ra một chút hiểu lầm, bị bắt đến Cục công an khu Lý Ngư, mong Bí thư Vũ chú ý một chút.
Lúc ấy, mồ hôi lạnh của Vũ Đỉnh Phong đã chảy xuống rồi.
Trình Tử Thanh đó là người có thân phận thế nào?
Theo giới truyền thông, họ tên của ông ta xuất hiện phía trước của danh sách hàng ngũ những người lãnh đạo đảng và quốc gia.
Cái này thì thôi đi, mấu chốt là khi Trình Tử Thanh giới thiệu Cung Bảo Nguyên, giọng điệu còn cố ý nhấn mạnh ở từ “một người bằng hữu” này. Nếu người thường nghe được, những lời này cũng rất bình thường, chỉ là bằng hữu mà thôi. Nhưng Vũ Đỉnh Phong không phải người thường. Ông ta là Phó bí thư tỉnh ủy. Ông ta nghe vậy làm sao có thể không hiểu, người gọi là vị “Bằng hữu” này, trong cảm nhận Trình Tử Thanh, có phân lượng nặng như thế nào.
Khuya khoắt, Trình Tử Thanh vì con trai của người bằng hữu này, trực tiếp gọi điện thoại tới điện thoại di động của ông ta.
Trong đó hẳn là còn có một điều quan trọng. Trình Tử Thanh nói, Cung Bảo Nguyên là đầu tư ở Ninh Dương.
Nếu là trước kia, điều này cũng không có gì quan trọng.
Ninh Dương chính là một khu cấp dưới rất bình thường của thành phố Kinh Hoa. Nhưng hiện tại, tình huống hoàn toàn khác hẳn. Mấy tháng này, những người tới đầu tư ở Ninh Dương, hầu như đều là những kẻ có danh tiếng lừng lẫy, lớn siêu cấp lớn. Ví dự như Từ Viễn Công, Giản Chí Hoa. Những người này, đều có thế lực khó lường. Bản thân Bí thư Khu ủy Ninh Dương -Lưu Vĩ Hồng, chính là một con cháu nhà quyền quý cao nhất.
Nếu không may, người bằng hữu mà Trình Tử Thanh vừa nói, cũng có liên quan rất lớn đến nhà quyền quý cao nhất.
Nói ra thì dài, nhưng tin tức này vừa tới, trong đầu Vũ Đỉnh Phong vừa suy nghĩ, lập tức có thể hiểu được rõ ràng những nét chính. Vũ Đỉnh Phong hiểu rất rõ, nếu xử lý chuyện đêm nay không tốt, sẽ có phiền toái rất lớn.
Cho nên trước khi ông ta khởi hành, liền gọi điện thoại cho Phù Trạch Hoa trước, mời Phù Trạch Hoa qua đó trước. Vũ Đỉnh Phong làm như vậy, tóm lại cũng là vì khi nhìn thấy người họ Cung mà Trình Tử Thanh đã nói kia, có người ở bên cạnh giúp đỡ, khởi động tác dụng “bôi trơn”. Ông ta là cha của Vũ Trường Nghĩa. Chủ tịch Cung khẳng định cũng rất có ý kiến với ông ta. Nếu làm không tốt sẽ biến thành quá căng thẳng, không có một “Bên thứ ba” có đủ phân lượng ở đây, ngay cả người nói vun vào cũng không có, thì rất bị động.
Hơn nữa, trên thực tế người cầm đao trong việc này, là chi đội trị an Cục công an khu Lý Ngư, Phù Trạch Hoa cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ mà.
Ở trên xe Phù Trạch Hoa nghe Vũ Đỉnh Phong giải thích xong, cũng hiểu được, lưng cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu âm thầm không ngừng oán trách.
Sao sự việc lại chó má đến như vậy, cuối cùng lại đặt trên đầu chính mình?
Trước đó không lâu Phù Đông Nguyên đắc tội với nữ Chủ tịch siêu thị điện máy Đường Nhân - Đường Thu Diệp, huyên náo tới mức ngay cả cửa Bộ An ninh Quốc gia cũng phải vào. Phù Đông Nguyên đã đánh mất chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý khu thương mại Vũ Đình. Hiện giờ nhờ Đường Thu Diệp dừng tay không truy xét mới có thể toàn mạng trở ra. Bằng không, làm không tốt sẽ giống ông chủ cửa hàng đồ điện Trung Hoà - Đàm Trung Hòa, bởi vì ngày xưa gây ra rất nhiều chuyện thối nát, bị cơ quan công an bắt.
Việc này huyên náo nổi lên phong ba lớn như vậy, hiện tại cũng không hề lắng xuống. Vũ công tử lại ở khu Lý Ngư muốn làm mưa làm gió, bắt một người có lai lịch lớn hơn, lại cuốn cả Phù Trạch Hoa vào.
Quả thực là đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời xuống!
Hai cha con Vũ Đỉnh Phong thật không phúc hậu!
Chỉ có điều Vũ Đỉnh Phong đã gọi điện thoại, Phù Trạch Hoa cũng đành bất chấp khó khăn, kiên trì đến cùng chạy tới Cục công an.
Vội vội vàng vàng đối mặt với những lời chào đón, lại thấy Vũ Trường Nghĩa như được đại xá, Phù Trạch Hoa sa sầm mặt, chỉ hơi gật đầu, nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý tới Vũ Trường Nghĩa đang vươn hai tay ra. Ngược lại, cũng không phải Phù Trạch Hoa cố ý phải lãnh đạm với Vũ Trường Nghĩa, tình thế này nên giữ khoảng cách, không thể không tỏ ra thân thiết như vậy được. Dưới tình hình này, anh còn bắt tay với Vũ Trường Nghĩa, lại hàn huyên, cười ha hả, thì còn tính làm sao được? Không phải cố ý muốn khiêu khích hai vị đại gia kia hay sao?
Phù Trạch Hoa cũng không có ngốc như vậy!
Phù Trạch Hoa lập tức bỏ Vũ Trường Nghĩa lại một bên, bước nhanh về phía Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đang ngồi hút thuốc, còng tay sáng loáng, ánh mắt như muốn đâm người. Phù Trạch Hoa cố nến lửa giận, dũng cảm tiến về phía trước.
Cái gì thế này?
Đến khi nào thì mở còng tay cho người ta chứ?
- Chủ tịch Cung, xin chào xin chào!
Phù Trạch Hoa vội vàng đi tới trước mặt Cung Bảo Nguyên, vươn hai tay ra, vẻ mặt tươi cười nói.
Vừa rồi, khi ở trên xe, Vũ Đỉnh Phong chỉ nói với ông ta về một người họ Cung bị Vũ Trường Nghĩa đắc tội. Ở đây còn có một người khác, mà Trình Tử Thanh lại không nhắc tới trong điện thoại. Vũ Đỉnh Phong cũng không biết người này là thần thánh phương nào. Tuy nhiên nhìn bộ dạng của người này, ngồi ở bàn thẩm vấn, chắc đúng là người mà Trình Tử Thanh đã nhấn mạnh khi nhắc tới.
“Đãi ngộ” của anh ta cũng rất cao đi!
Cung Bảo Nguyên giơ hai tay lên, quơ quơ tay bị còng, cười nói:
- Rất xin lỗi, vị lãnh đạo này, hiện tại tôi đang mang còng tay, không có cách nào bắt tay được với anh, thật có lỗi hả!
Trái lại, anh ta nho nhã lễ độ, nhìn không ra có vẻ gì là thô bạo.
- Ha hả, Chủ tịch Cung, xin chào. Tôi là Phù Trạch Hoa, Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư. Thật sự là có lỗi, đã xảy ra một chút hiểu lầm, đồng chí trong cục đã lầm, mong hai vị tha thứ cho.
Nói tới đây, liền lập tức nghiêm mặt lại nhìn sang người cảnh sát đứng bên cạnh, cả giận nói:
- Sao các cậu lại làm thế này, sao còn chưa bỏ còng tay cho khách? Các cậu như vậy mà còn muốn làm sao? Quả thực buồn cười!
Mấy người cảnh sát liền tiên tục gật đầu, luôn miệng vâng dạ, vội vàng lấy chìa khóa còng tay ra, chuẩn bị tiến lên.
Cung Bảo Nguyên khoát tay chặn lại, nói:
- Bí thư Phù, không cần. Ai đeo chuông thì người đó phải cởi. Còng tay này tạm thời tôi cứ đeo đã, chờ tới khi Bí thư Vũ tới rồi, mời ông ấy tận mắt nhìn thấy, cơ quan công an Kinh Hoa, rốt cuộc là chấp pháp như thế nào. Trình độ rất cao hả!
Thấy người đến là Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư, ngay cả mí mắt, Cung Bảo Nguyên cũng gần như không nâng tí nào.
Bí thư Khu ủy toàn bộ Kinh Hoa, ngoại trừ Nhị ca, vốn không có người nào đáng để Tiểu Cung phải nể mặt.
Hơn nữa, đến lúc này Vũ Đỉnh Phong còn vì sĩ diện, không tự mình đến, lại phái Bí thư Khu ủy tới đây trước, cũng thật sự không để mắt tới Trình Tử Thanh. Tiểu Cung thật sự cảm thấy hơi tức giận.
Nếu nói Vũ Trường Nghĩa không biết thân phận thực của anh ta, lại thêm tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn có thể hiểu được.
Dù sao Vũ Đỉnh Phong chắc không đến mức cũng không hiểu chuyện chứ?