Hùng Quang Vinh nét mặt nghiêm túc nói:
- Cái lo lắng thứ nhất chính là vừa rồi nghe Bí thư Lưu nói, vấn đề tiêu thụ. Khu Giáp Sơn có gần tám mươi nghìn dân, khoảng hơn mười ngàn hộ. Nếu giống như Bí thư Lưu đã bố trí, từng nhà đều nuôi bò, nuôi heo, nuôi gà. Hơn nữa, không phải nuôi một hai con mà là đến mấy chục con. Khu Giáp Sơn này một năm có mấy chục ngàn thậm chí là một trăm ngàn con heo, con bò được sinh ra. Tiêu thụ sẽ trở thành một vấn đề. Tự sản tự tiêu thì không có khả năng. Cho dù là ở thị trấn cũng không có khả năng tiêu thụ nhiều như vậy. Đến lúc đó, một khi để quá dư thừa, tổn thất tiền sẽ rất lớn. Vấn đề này cần suy xét cho rõ ràng.
Bí thư Đảng ủy Giáp Sơn Trương Hiền Phúc liền nhẹ nhàng mỉm cười.
Chủ tịch khu Hùng quả nhiên là Chủ tịch khu Hùng, tự nhiên đi gây mâu thuẫn làm gì.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không nói gì, ra hiệu Hùng Quang Vinh tiếp tục.
- Vấn đề lo lắng thứ hai, chính là vấn đề về ôn dịch. Sau khi giải phóng, cách đây vài chục năm, khu Giáp Sơn đã phát sinh bệnh ôn dịch ở heo, gà. Tuy nhiên, mọi người nuôi heo, gà không nhiều nên cũng không tạo thành tổn thất gì lớn. Hiện tại, chúng ta nuôi với quy mô lớn như vậy, một khi phát sinh ôn dịch thì tổn thất sẽ rất lớn, rất có khả năng làm tổn thương nguyên khí của người nông dân. Điều này phải rất thận trọng đấy.
Hùng Quang Vinh trong lời nói ẩn chứa nhiều ẩn ý sâu xa.
- Đúng vậy, đúng vậy, vấn đề ôn dịch quả thật phải suy xét cho thật kỹ.
Trương Hiền Phúc lập tức phụ họa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu nói:
- Việc này quả thật là phải thận trọng. Chủ tịch khu, mời ngài tiếp tục.
Hùng Quang Vinh nói tiếp:
- Lo lắng thứ ba là về nhà máy thức ăn gia súc. Loại hình nhà máy này chúng ta chưa từng làm qua. Cần tài chính nhiều ít, thiết bị trang bị như thế nào, làm cách nào để sản xuất ra thức ăn gia súc thì chẳng ai biết cả. Và cũng một vấn đề lặp lại nữa là, vấn đề tiêu thụ. Nếu chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở, xây dựng nhà máy thức ăn gia súc thì có gấp gáp lắm không?
Lưu Vĩ Hồng vẫn giữ bình tĩnh, mắt nhìn Hùng Quang Vinh, chờ y tiếp tục phát biểu.
Hùng Quang Vinh chỉ nhẹ nhàng nói:
- Tạm thời tôi chỉ nghĩ được nhiêu đó. Mời các đồng chí suy xét lại, như thế nào để giải quyết những vấn đề này. Việc nào làm được thì làm, việc nào không làm được thì không làm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nói cho cùng, việc nào làm được thì làm, không làm được thì không làm. Lời nhắc nhở này của Lưu Vĩ Hồng rất có đạo lý. Quả thật, khi chúng ta có bất cứ một quyết định gì đều phải suy xét đến quyền lợi của mấy chục ngàn hộ gia đình. Cho nên, phải cần rất thận trọng. Tôi hy vọng các đồng chí có thể học tập Chủ tịch khu Hùng, khi quyết định chuyện gì đều phải hỏi ý kiến trước. Đây mới chính là tố chất của lãnh đạo Đảng viên.
Lưu Vĩ Hồng thậm chí còn vỗ tay.
Lập tức, trong phòng họp vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiết Chí Dân thì trên mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài.
Hùng Quang Vinh xem như lần này đã gặp được đối thủ. Mà đối thủ này lại rất mạnh. Tiết Chí Dân xem ra, Hùng Quang Vinh chẳng có bất cứ khả năng gì có thể chiến thắng cả. Nếu như y không thay đổi suy nghĩ của mình, tiếp tục đối nghịch với Lưu Vĩ Hồng thì hậu quả sẽ rất xấu.
Hùng Quang Vinh hiển nhiên là không dự đoán được Lưu Vĩ Hồng sẽ như vậy, nên mặt lập tức đỏ lên, cùng vỗ tay với mọi người, trong mắt hiện lên một chút xấu hổ.
Chiêu thức của Lưu Vĩ Hồng quả thật là rất được. Ngoài mặt thì khích lệ Hùng Quang Vinh nhưng trên thực tế lại nắm chắc quyền chủ động. Hơn nữa giá trị của nhân vật số một lại càng cao hơn.
Quả là rất cao tay!
Trong tiếng vỗ tay, Lưu Vĩ Hồng giơ hai tay lên, vẫy nhẹ, tiếng vỗ tay đột nhiên ngừng lại.
- Ba điều lo lắng mà Chủ tịch Hùng vừa nói quả thật rất đáng coi trọng. Cái thứ nhất, vấn đề tiêu thụ thịt heo. Đó là một vấn đề rất quan trọng. Tuy nhiên, hiện tại cũng không cần lo lắng quá. Huyện Lâm Khánh chúng ta, thậm chí là toàn bộ khu Hạo Dương, lượng heo hơi xuất chuồng hầu như là thiếu trầm trọng. Cho dù hàng năm chúng ta xuất ra một trăm ngàn con heo cũng không đủ để cung ứng cho toàn bộ nhu cầu của huyện Lâm Khánh, đừng nói chi là toàn bộ địa khu Hạo Dương. Trong vòng hai, ba năm, nguồn tiêu thụ là không cần lo lắng. Cho dù về sau, ngành chăn nuôi heo hơi phát triển trong toàn huyện thì cũng không cần quá lo lắng. Chúng ta có thể xuất ra địa khu, thậm chí là ra tỉnh Sở Nam, hay cả nước. Các tỉnh gần với chúng ta như tỉnh Lĩnh Nam, thành phố Nam Phương, thành Phố Giang Khẩu, thậm chí là Hongkong, nhu cầu thịt heo là rất lớn. Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể thành lập một công ty tiêu thụ phụ trách chuyên môn về vấn đề này. Chỉ cần chúng ra có đủ heo hơi để xuất ra thì có thể kéo theo một số ngành nghề khác phát triển theo, như ngành giết mổ gia súc, ngành vận chuyển, thậm chí là ngành chế biến sản phẩm. Đến lúc đó, tất cả mọi thứ đều phát triển. Kinh tế khu Giáp Sơn sẽ ngày càng đi lên.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa vung tay lên, khí thế rất hào hùng.
Nghe những lời này, đa số cán bộ trên mặt đều lộ ra sự hưng phấn. Nếu đúng như lời của Bí thư Lưu nói, kinh tế phát triển, xã hội giàu có, thì cuộc sống của các cán bộ sẽ tốt hơn lên, sẽ không giống như bây giờ, nhận số tiền lương mà buồn cả nửa năm.
- Vấn đề thứ hai là vấn đề ôn dịch. Tôi nghĩ cũng không cần phải lo lắng. Mọi người cũng biết, tôi tốt nghiệp trường Nông nghiệp Sở Nam. Đối với khoa học kỹ thuật nông nghiệp, tôi ít nhiều đều có thể nắm bắt được. Chúng ta chỉ cần hoàn thiện khâu phòng dịch là có thể ngăn chặn rồi. Cho nên, việc xây dựng trạm kỹ thuật nông nghiệp và trạm phòng dịch phải tăng cường. Đồng chí Cát Xương, chuyện này là do đồng chí phụ trách. Trách nhiệm này không nhỏ đâu.
Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Mã Cát Xương cười nói.
Mã Cát Xương trên mặt lộ ra thần sắc khó xử nói:
- Bí thư Lưu đã giao công việc thì tôi không dám từ chối. Nhưng trạm kỹ thuật nông nghiệp và trạm phòng dịch đều chẳng biết nó ở nơi nào. Cái này giống như người đàn bà khéo léo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đồng chí Cát Xương biến thành người vợ nhỏ bé. Haha...
Trong phòng họp vang lên một trận cười.
Mã Cát Xương liền gãi đầu. Một Phó chủ tịch khu hơn bốn mươi tuổi cũng cảm thấy ngại ngùng.
Sau khi mỉm cười xong, Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:
- Đồng chí Cát Xương, về nhân viên và tài chính thì ngài không cần lo lắng quá. Tôi và Khu ủy đều ủng hộ ngài hết mình. Ngài cứ làm kế hoạch đi. Trạm kỹ thuật nông nghiệp phải gia tăng nhân viên. Ngoài ra, trạm phòng dịch cũng nên thành lập ngay từ bây giờ. Chỉ cần hợp lý, tôi nhất định sẽ ủng hộ. Nhưng mọi người phải chú ý kỹ một chút, người nhiều, tiền có thì phải làm tốt công việc. Chúng ta không nuôi người ở không.
Lời nói này khiến cho uy phong của Bí thư Đảng ủy được hiển lộ ra ngoài.
Hùng Quang Vinh và hai gã lãnh đạo khu ủy khác sắc mặt hơi thay đổi, liếc nhìn nhau, ánh mắt có điều bất đắc dĩ.
Có cái gì xử lý đâu?
Nhân vật số một rốt cục cũng chính là nhân vật số một.
Đề cập đến lợi ích của mình, Mã Cát Lợi không thể không suy xét toàn diện một chút. Ông ta hơi chút trầm ngâm rồi nói:
- Bí thư Lưu, cho dù ở khu cấp tài chính nhưng người thuộc biên chế, khu cũng mặc kệ à?
Cán bộ viên chức chính thức là do Huyện ủy phụ trách, khu không có quyền hạn này.
- Không sao, tôi sẽ bàn việc này với huyện. Nếu huyện không có dư người thì chúng ta sẽ mời người làm việc tạm thời nhưng vẫn áp dụng những đãi ngộ của một nhân viên chính thức.
Lưu Vĩ Hồng đáp không chút do dự.
Đây là lần đầu tiên hắn mời dự họp các cán bộ, tuyệt đối không thể mềm mỏng, chần chừ. Nếu cuộc họp diễn ra tốt đẹp thì uy tín của Bí thư Lưu cũng dần dần được nâng lên.
Mã Cát Xương không còn lời nào để nói, vội vàng gật đầu:
- Được, chỉ cần những lời này của Bí thư Lưu thì tôi sẽ cố gắng làm tốt.
- Đồng chí Cát Xương, chuyện này phải làm cho tốt, không được làm qua loa. Bằng không thì sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng nền kinh tế cho toàn bộ khu. Trách nhiệm này không nhỏ đâu.
Lưu Vĩ Hồng lại sít sao nói một câu.
Ngài đã nói làm cho tốt thì phài làm cho tốt. Nếu làm qua quít thì phải cẩn thận đó.
- Bí thư yên tâm, chỉ cần ngài cho tôi tiền và người, tôi có muốn làm không xong cũng không được. Tôi làm sao có thể làm Bí thư thất vọng được chứ?
Mã Cát Xương lúc này vỗ ngực, cam đoan, cố ý tránh ánh mắt của Hùng Quang Vinh. Mã Cát Xương bây giờ rất rõ, bắt đầu từ giờ phút này, ông ta nhất định phải một lòng với vị Bí thư trẻ tuổi này. Nếu dám bằng mặt mà không bằng lòng, Lưu Vĩ Hồng sẽ không chút do dự ra tay với ông ta ngay. Chu Kiến Quốc đứng đằng sau Lưu Vĩ Hồng, Mã Cát Xương cũng không cho rằng mình có thể ngăn cản nổi. Tuy rằng, khu Giáp Sơn là một khu nghèo, nhưng đây dù sao cũng là quê hương, ít nhiều có thể nhận được sự chiếu cố. Nếu chẳng may chọc giận Lưu Vĩ Hồng, ông ta sẽ bị "sung quân" đi nơi khác, vậy thì toi cái mạng già rồi.
- Được, tôi tin tường đồng chí Cát Xương sẽ làm tốt công việc này.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
- Còn về cái lo lắng thứ ba mà Chủ tịch khu Hùng, tôi cho rằng nó cũng rất có lý. Tuy nhiên cũng không thể không giải quyết được. Xây dựng nhà máy sản xuất thức ăn gia súc, có thể từ nhỏ đến lớn, không nhất thiết vừa làm là làm một cái đại quy mô liền. Chúng ta chỉ làm từng bước một. Tài chính đã có sẵn, chúng ta có thể xây dựng trước một nhà máy nhỏ. Máy móc thiết bị thì có thể mua, chỉ cần có tiền thì chuyện này không khó. Khi tôi còn ở Bắc Kinh cũng đã có tìm hiểu qua, có một số tỉnh, máy móc thiết bị bán ra giá không cao. Tôi đơn giản dự toán một chút, nếu muốn xây dựng một nhà xưởng như thế này thì ước chừng cần khoảng ba trăm năm mươi ngàn. Về phương thức chế biến thì chúng ta có thể mời viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh hỗ trợ. Viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh cũng có chuyên khoa về nghiên cứu thức ăn gia súc và có các chuyên gia chế biến. Thực lực của Viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam chúng ta rất mạnh. Mấy ngày hôm trước tôi ở tỉnh đã thăm qua viện này và đã tiếp xúc với giáo sư Lý của viện. Ông ấy cho rằng việc chế biến thức ăn gia súc cũng không phải là điều quá khó khăn. Tôi đã mời ông ấy tham gia việc nghiên cứu. Qua vài ngày nữa tiền sẽ đến, trước hết sẽ cấp cho giáo sư Lý hai chục ngàn xem như là tiền trả đợt một cho việc nghiên cứu. Sau khi nhà máy thức ăn gia súc được xây dựng lên, sinh ra lợi nhuận thì sẽ trả số tiền còn lại. Tri thức cũng là một tài sản có giá.
Vị giáo sư Lý này đã có mối quen biết với Lưu Vĩ Hồng từ lâu. Kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng công tác tại viện Khoa học Nông nghiệp Sở Nam, giáo sư Lý có thể nói là một chuyên gia uy tín nhất trong việc chế biến thức ăn gia súc. Còn ở kiếp này thì giáo sư Lý lại không biết Phó nghiên cứu viên Lưu.
Nghe xong lời nói của Lưu Vĩ Hồng, phần lớn các cán bộ đều giật mình.
Hóa ra Bí thư Lưu đã sớm an bài hết mọi việc.