Trương Diệu Nga thuật lại thông báo của văn phòng Huyện ủy hơi khác với thực tế một chút. Không phải phân công công tác xây dựng Đảng sáu tháng cuối năm, mà là một hình thức nghiên cứu thảo luận, tọa đàm, không phải hội nghị chính thức.
Nếu là phân công công tác xây dựng Đảng sáu tháng cuối năm thì không những tất cả Bí thư Khu ủy của tất cả các Khu phải đến, mà tất cả Phó bí thư, cán bộ quần chúng ở các phân khu, Bí thư Đảng ủy các xã, Ủy viên các tổ chức đều phải đến.
Lúc này chỉ là thảo luận, như vậy thì không cần phải làm với quy mô quá lớn, các Bí thư Khu ủy, những cán bộ Đảng bộ và những nhân vật quan trọng trong huyện có mặt cũng đã đủ rồi. Những người có mặt trong buổi tọa đàm cũng không nhiều, nếu không người này một câu người kia một câu cũng đã mất đến mấy tiếng đồng hồ rồi, như vậy mỗi người cũng chưa chắc đã được nói một câu.
Hội nghị cũng không phải được tiến hành tại phòng họp nhỏ ở Huyện ủy mà được tiến hành tại phòng họp nhà khách Lâm Khánh.
Điều kiện ở phòng họp nhà khách Lâm Khánh tốt hơn hẳn so với phòng họp nhỏ ở Huyện ủy. Bàn gỗ lim to tròn, ghế da mềm mại, vừa thoải mái vừa có khí thế. Còn có nhân viên phục vụ chuyên rót trà nước.
Hội nghị tọa đàm về công tác xây dựng Đảng, đương nhiên do Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc chủ trì.
Chu Kiến Quốc đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Lâm Khánh cũng đã được nửa năm, đã dần dần nuôi dưỡng được khí độ và quyền uy của một Bí thư huyện ủy. Ngồi ở ghế giữa, thần thái nghiêm túc, còn có chút uy nghiêm.
Con đường đi của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng trước đây đã từng nói với ông ta. Sự thật đã chứng minh, hình thức xây dựng Đảng của Hạ Cạnh Cường ở một huyện phía Đông nào đó quả thật rất hữu hiệu.
Tuy nhiên, cái gọi là "hữu hiệu" này cũng còn cần phải bàn. Không phải cái mô hình của Hạ Cạnh Cường đã có được bao nhiêu tác dụng, mà là nó rất hợp ý với cấp trên. Điều này cũng dễ hiểu, mô hình này không phải chỉ một mình Hạ Cạnh Cường nghĩ ra, mà là tập trung trí tuệ của rất nhiều người. Một trong số những người đưa ra chủ ý cho Hạ Cạnh Cường, có thể là những người nhiều mưu trí trong những cán bộ lớn. Bọn họ hiểu được tâm tư của những cấp trên, biết được những nhân vật lớn thích gì và không thích gì. Cho dù lúc đầu cấp trên không quan tâm đến mô hình này của Hạ Cạnh Cường, những người có mưu trí đứng phía sau cũng sẽ tìm cách khiến cấp trên quan tâm, sau đó sẽ làm thành "kinh nghiệm gì gì đó" để biểu dương.
Đi theo con đường chính trị, sẽ có những điểm tuyệt không thể nói được như vậy.
Lưu Vĩ Hồng chẳng qua chỉ bày cách cho Chu Kiến Quốc đi tận dụng những gì có sẵn mà thôi, đương nhiên không thể có được những "đãi ngộ ngang hàng" với Hạ Cạnh Cường, nhưng sau khi qua một giai đoạn nhất định, cũng sẽ có được một ít thành tựu.
Ở đây, việc nắm bắt cơ hội rất quan trọng, không thể quá sớm, cũng không thể quá muộn. Quá sớm, phía Hạ Cạnh Cường còn chưa kịp triển khai, bên này đã giành mất của chủ, không tốt, quá lộ liễu! Nếu quá muộn thì trở thành kẻ làm theo, thành trò cười cho người khác, không những không kiếm được lợi ích gì, còn bị người khác chê cười, không chừng còn gây thù hận với Hạ Cạnh Cường.
Mặc dù Chu Kiến Quốc lần đầu tiên làm Bí thư huyện ủy, nhưng không phải lần đầu tiên ông ta làm cán bộ lãnh đạo. Về phương diện này, ông ta cũng lĩnh ngộ rất tốt. Công tác xây dựng Đảng này tổ chức rất sinh động, đã bắt đầu khiến cấp trên chú ý.
Trong Hội nghị tọa đàm này, Lưu Vĩ Hồng cũng không phát biểu gì nhiều, chỉ phụ họa theo vài câu mà thôi.
Với chức vụ hiện tại của Lưu Vĩ Hồng, dù nắm bắt về phương diện xây dựng Đảng hay xây dựng kinh tế, nếu nắm bắt được rồi, chắc chắn sẽ làm rất tốt. Lưu Vĩ Hồng cũng suy nghĩ nhiều, quyết định thời gian này sẽ tập trung tất cả sức lực vào việc xây dựng kinh tế. Việc xây dựng Đảng sẽ do Chu Kiến Quốc đảm nhiệm. Hắn chỉ cần giữ vững chức vụ ở Huyện ủy là được rồi, không nhất thiết phải làm náo động, tranh giành công lao cùng Chu Kiến Quốc. Mô hình này, vốn dĩ do hắn giới thiệu cho Chu Kiến Quốc, bây giờ lại chủ động "ra tay", như vậy không hợp lý lắm.
Mặt khác, địa vị của hắn ở trong lòng Lưu lão giakhác với địa vị của Hạ Cạnh Cường trong lòng Hạ lão gia.
Hạ Cạnh Cường là người đã được định sẵn là "người nối nghiệp", tất cả những gia sản của gia tộc đều ưu tiên cho gã giữ, vì vậy nên gã có thể ăn chơi thoải mái, chỉ cần không nên làm ồn ào quá là được. "Mô hình" này làm thành công, đương nhiên sẽ có người quảng bá giúp gã. Những nhân vật cấp trên cũng không thể dễ lừa gạt, có thể vì một yêu cầu nào đó, họ sẽ thể hiện sự khẳng định và tán thưởng với mô hình của Hạ Cạnh Cường, nhưng trong lòng lại có thể phân biệt rõ ràng đâu là hư, đâu là thật.
Lưu Vĩ Hồng thì khác, không nói đến việc Lưu lão gia bây giờ không còn "kỳ thị" hắn, nhưng ít nhất phía trên hắn còn có một Lưu Vĩ Đông, gia tộc trước tiên phải ưu tiên cho Lưu Vĩ Đông. Sức mạnh phía sau của hắn lại yếu hơn rất nhiều. Công tác xây dựng Đảng, nói thẳng ra, còn có thể là hư ảo một chút, nhưng công tác xây dựng kinh tế, phải thực tế. Nếu ở lĩnh vực này mà cứ khoa trương, thì sẽ có ngày bị vùi dập.
Khi chức vị chưa cao thì còn chưa quan trọng, vì đã có người ra mặt giúp hắn "dọn dẹp". Một khi đã tới cấp Giám đốc Sở thậm chí cấp Tỉnh trở lên, còn có tình trạng "lừa gạt tâng bốc" như vậy nữa, mặc kệ hắn là con cháu của dòng họ nào thì tiền đồ chính trị cơ bản đều bị chấm dứt.
Những cán bộ cấp trên, không phải dễ dụ dỗ như vậy.
Vì vậy Lưu Vĩ Hồng quyết định nắm lấy kinh tế Khu Giáp Sơn, những thành tích thực tiễn này, bất kỳ người nào cũng không thể phủ nhận được. Đến lúc đó, cán bộ cấp trên mới dễ đỡ lời cho hắn.
Đồng thời với việc cải thiện tình hình kinh tế, cũng nắm vững công tác xây dựng Đảng. Năng lực của Bí thư Lưu cũng dần dần được thể hiện.
Hội nghị tọa đàm công tác xây dựng Đảng được tổ chức suốt cả buổi sáng, Chu Kiến Quốc rất mãn nguyện, đã có những lời kết thúc tọa đàm đầy nhiệt tình. Sau đó, Đặng Trọng Hòa tươi cười mời mọi người ở lại nhà khách ăn cơm, đồng thời nói với mọi người, hội nghị sẽ được tiếp tục vào buổi chiều, sẽ nghiên cứu và thảo luận về việc xây dựng kinh tế sáu tháng cuối năm.
Chu Kiến Quốc không có ý kiến gì.
Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi, cùng bàn bạc một chút về việc xây dựng nền kinh tế cũng là điều nên làm. Hai buổi hội nghị tổ chức liên tiếp nhau, tránh để vài ngày nữa mọi người lại phải đi một chuyến.
Địa phận huyện Lâm Khánh cũng rộng lớn, giao thông bất tiện, nhóm Bí thu Khu ủy đi lại một chuyến như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Hội nghị tọa đàm lần này gần như đã tập trung đầy đủ mấy chục người có quyền lực nhất huyện Lâm Khánh, cũng là những người lãnh đạo cao nhất của huyện Lâm Khánh. Buổi trưa bữa cơm đặt ba bàn trong phòng ăn số I, thức ăn phong phú, không khí náo nhiệt. Dưới đề nghị của Chu Kiến Quốc, mọi người còn uống một chút rượu. Đương nhiên, cũng chỉ uống lấy lệ thôi, mọi người không ai dám uống nhiều, hội nghị buổi chiều có lẽ do Đặng Trọng Hòa chủ trì. Nguồn tại ện FULL
Đối với sự nghiêm khắc của Chủ tịch huyện Đặng, phần lớn những cán bộ cấp trung đều đã nhận thức được.
Lưu Vĩ Hồng uống ba ly rượu, xong bỏ ly xuống, bưng bát lên, bắt đầu ăn như "hổ vồ". Người khác còn chưa kịp uống rượu, Bí thư Lưu đã ăn xong một bát cơm to. Ăn no uống say rồi, hắn ung dung thoải mái rút thuốc ra hút, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu với nhưng Bí thư Khu ủy ngồi cùng bàn.
Ăn trưa xong, một số người ở lại nhà khách nghỉ ngơi, còn rất nhiều người ra ngoài. Hội nghị buổi chiều hai giờ mới bắt đầu, còn rất nhiều thời gian, vừa may có thể tranh thủ làm những việc khác.
Bây giờ ở thị trấn Lưu Vĩ Hồng cũng không có bạn bè thân thiết gì, hắn làm việc ở văn phòng Huyện ủy tổng cộng chỉ mới ba tháng thì phải đến Khu Giáp Sơn, thời gian đó không đủ để hắn chơi thân với người bạn nào. Hắn cũng không thích một mình đi dạo phố. Nghiêm khắc mà nói, những đàn ông thích đi dạo cũng không nhiều lắm.
Lưu Vĩ Hồng tìm được Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Vương Hóa Văn.
Nếu nói về kết bạn, mối giao tình giữa hắn và Vương Hóa Văn cũng không tồi. Trong khoảng thời gian làm trợ thủ cho Vương Hóa Văn ở văn phòng Huyện ủy, Vương Hóa Văn cũng rất quan tâm đến hắn.
Thấy Lưu Vĩ Hồng đi tới, Vương Hóa Văn liền vui mừng, cười ha hả bắt tay Lưu Vĩ Hồng, nói lớn:
-Vĩ Hồng à, mấy tháng nay ở Khu Giáp Sơn cũng có vẻ khởi sắc nhỉ!
Chức vụ của Chu Kiến Quốc nằm trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nên người lo lắng nhất chính là Vương Hóa Văn. Nếu chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy không có được sự tín nhiệm của Bí thư Huyện ủy thì chức vụ này cũng không thể duy trì được lâu. Nếu miễn cưỡng có thể đứng trên chức vị này, cũng sẽ không có uy tín gì đáng nói. Vương Hóa Văn cũng là người thông minh, biết sử dụng sách lược, hết sức xây dựng mối quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng.
Tạm thời không thể tiếp cận gần gũi với Chu Kiến Quốc thì việc kết thân với những người xung quanh ông ta cũng có thể được xem là một con đường vòng. Lưu Vĩ Hồng xét cho cùng là một cấp dưới của ông ta, người này dường như có thể dễ kết thân. Sự thật chứng minh, sách lược của Vương Hóa Văn vô cùng chính xác. Có Lưu Vĩ Hồng dẫn đường, Vương Hóa Văn đã thành công trong việc để lại ấn tượng tốt trong lòng Chu Kiến Quốc. Mấy tháng nay, Chủ nhiệm Vương nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của Bí thư Chu.
Nguyên nhân là như vậy, Vương Hóa Văn lại càng không dám lơ là Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đã đứng vững ở Khu Giáp Sơn, bắt đầu bước những bước đầu tiên, Vương Hóa Văn cũng thấy vui mừng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Đâu có đâu có, Chủ nhiệm Vương quá khen, bây giờ mới chỉ bắt đầu làm quen với môi trường thôi.
-Vĩ Hồng, khiêm tốn là đúng, nhưng quá khiêm tốn thì chẳng khác nào kiêu ngạo, như vậy thì không tốt nữa, đúng không?
Vương Hóa Văn cười ha hả nói.
Hai người mời nhau ngồi xuống, Vương Hóa Văn đốt một điếu thuốc cho Lưu Vĩ Hồng, cười hỏi:
-Vĩ Hồng à, nghe nói con gái Bí thư Chu học nghiên cứu sinh ở Đại học Ninh Thanh, học chuyên ngành gì vậy?
Vương Hóa Văn hỏi với vẻ tùy tiện, có vẻ như chỉ là tiện miệng hỏi mà thôi.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại biết, nhất định tối hôm qua khi hắn và Chu Ngọc Hà đứng nói chuyện dưới sân Ủy viên thường vụ, đã bị Vương Hóa Văn biết được. Những chuyện như vậy thường được lan truyền rất nhanh.
Có lẽ người này cho rằng, hắn là con rể tương lai của Bí thư Chu, chẳng trách lại được sủng ái như vậy, nguyên nhân chính là ở đây.
Vương Hóa Văn đang muốn tìm hiểu những điều này.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
-Ngành tâm lý học. Bác sĩ Chu trước đây học Trung y, là bác sĩ chính của Bệnh viện trung y Địa khu Thanh Phong.
Vẻ mặt Vương Hóa Văn có vẻ như chợt hiểu ra, trong đầu lại càng chắc chắn hơn những suy đoán của mình.
Quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà không phải bình thường, đã rõ ràng như vậy?
-Chủ nhiệm Vương, có một chuyện cần xin ý kiến của ông.
-Chà, Vĩ Hồng, cậu nói vậy là khách sáo quá rồi, chúng ta ai hơn ai chứ? Cái gì mà xin ý kiến? Có gì cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm được, chắc chắn không hai lời.
Vương Hóa Văn liền trừng mắt, có vẻ không vừa lòng.
-Vậy được, tôi cũng không khách khí với Chủ nhiệm Vương nữa. Văn phòng Huyện ủy của chúng ta, có phải có thể sắp xếp được một vị trí không?
Vương Hóa Văn hơi ngạc nhiên, nhìn Lưu Vĩ Hồng, hỏi:
-Sao, cậu có bạn bè ngươi thân gì muốn đưa vào sao?
Lưu Vĩ Hồng cười gật gật đầu.
Vương Hóa Văn cũng không do dự gì, lập tức nói:
-Được, mặc dù nhân viên trong phòng đã đủ, nhưng Vĩ Hồng cậu đã đề nghị với tôi, tôi không thể không giúp được, nói đi, là người như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, giơ ngón tay cái về hướng Vương Hóa Văn.