"Nhiệt tình" của Mễ Khắc Lương khiến Trương Diệu Nga hơi không thích ứng được. Nhưng trong lúc này, cũng không thể cứ cứng rắn rút tay mình ra khỏi tay Bí thư Mễ, nên chỉ có thể cười gượng.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nhìn, cũng không nói gì.
Cứ như vậy, chỉ e Bí thư Mễ còn muốn hàn huyên vài câu với Tiểu Trương. Nhưng Mễ Khắc Lương chợt nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, dường như ý thức được điều gì liền vội vàng bỏ tay Trương Diệu Nga ra, nhưng vẫn còn có chút không nỡ.
Khi Mễ Khắc Lương nhìn lại, Lưu Vĩ Hồng mới bước đến, mỉm cười nói:
-Bí thư Mễ, xin chào!
-Ồ, đồng chí Vĩ Hồng cũng ở đây, xin chào…
Mễ Khắc Lương cũng xem như khách khí, chủ động bắt tay Lưu Vĩ Hồng, cười nói. Nhưng cũng như Mễ Phượng Kiều, vẻ mặt lại rất cao ngạo không thể che đậy nổi.
Theo sau Mễ Khắc Lương là Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng huyện Long Hoa.
Long Hoa lại vô cùng nhiệt tình, nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng lắc lắc, nở nụ cười rạng rỡ, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên, nói:
-Bí thư Lưu, không ngờ cậu lại hiểu về việc xây dựng nền kinh tế như vậy, thật giỏi quá! Chủ tịch Đặng cũng không còn gì để nói nữa.
Lời nói này cũng có chút thú vị, vừa nghe qua tưởng như tán thưởng Bí thư Lưu, nhưng thực ra Long Hoa có ý gì lại rất khó nói. Những người trong thị trấn này đấu đá nhau cũng có lẽ rất lợi hại. Cũng may Lưu Vĩ Hồng là "chư hầu một phương", có thể "tọa lạc trên núi xem hổ đấu đá", chỉ cần Chu Kiến Quốc không có vấn đề gì, tạm thời, những người khác sẽ không dám nhằm vào hắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Hội nghị tọa đàm mà, nghĩ gì thì nói nấy, cũng chỉ mang tính chất ý kiến tham khảo với các lãnh đạo. Những phương châm chính sách trong huyện còn phải do Bí thư và Chủ tịch huyện quyết định.
Bởi vì có Mễ Khắc Lương ở đây, nên Lưu Vĩ Hồng nói mơ hồ một chút, chỉ nói Bí thư và Chủ tịch Huyện, không chỉ đích danh ai.
-Cán bộ Đảng viên thì nên nói thật. Đồng chí Vĩ Hồng làm rất tốt.
Mễ Khắc Lương thuận miệng khen ngợi Lưu Vĩ Hồng một câu, dường như thật sự cảm thấy hắn làm cũng không tồi.
Giữa Mễ Khắc Lương và Đặng Trọng Hòa, rốt cuộc xử lý thế nào, có những gút mắc về lợi ích thế nào, Lưu Vĩ Hồng tạm thời còn chưa đoán được rõ ràng. Lúc này hắn chủ yếu tập trung vào việc xây dựng khu Giáp Sơn, đối với những mối quan hệ phức tạp của những người trên Huyện, hấn cũng không quan tâm lắm. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc thiếu "nguồn tin" chính xác.
Thời gian hắn ở Văn phòng Huyện ủy quá ngắn, ngoại trừ có quan hệ không tệ với Vương Hóa Văn, còn những người khác, cơ bản chưa tiếp xúc nhiều. Vương Hóa Văn là Ủy viên Huyện ủy, đương nhiên cũng không phải lúc nào cũng có thể thông báo tình hình cho hắn. Còn về Chu Kiến Quốc, là nguồn tin của chính phủ, đương nhiên cũng không thể nói, nếu đó là "nguồn tin", thì cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Nhưng có nhiều quan hệ người và việc phức tạp thì phải dựa vào "tin bên lề" để phán đoán. Không ai vẽ những mối quan hệ của mình thành một bản đồ rồi bày ra trước mặt bạn, để bạn nhìn vào có thể hiểu được. Xem ra bên trong Văn phòng Huyện ủy nên tạo một người có mối quan hệ thân tín với mình mới được.
-Anh Hai, ngồi đi!
Trước mặt anh trai của mình, Mễ Phượng Kiều quả nhiên có thể hạ mình xuống một chút, cười ha hả vịn vào cánh tay anh trai, kéo gã vào chỗ ngồi, lại cười nói với Trương Diệu Nga:
-Diệu Nga, cô ngồi ở đây đi!
Lại sắp xếp Trương Diệu Nga ngồi gần anh trai cô ta.
Nói ra, hôm nay Trương Diệu Nga là chủ nhà, Mễ Khắc Lương là khách quý, Trương Diệu Nga đương nhiên phải tiếp đãi. Sắp xếp chỗ ngồi như vậy, cũng không có gì quá đáng.
Mễ Phượng Kiều lại để Long Hoa ngồi bên cạnh Mễ Khắc Lương còn mình ngồi bên cạnh Long Hoa, Lưu Vĩ Hồng ngồi đối diện cửa, tài xế Tiểu Hồ ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, cách một khoảng với Trương Diệu Nga. Còn một chỗ ngồi còn trống, đương nhiên của Lý Ngạn Quần.
Biết rõ tính cách Mễ Phượng Kiều, Lưu Vĩ Hồng cũng không quan tâm.
Loại phụ nữ con buôn này, nếu quan tâm tới ả, cuối cùng cũng chỉ chuốc phiền vào thân mà thôi.
-Tiểu Trương à, sao hôm nay Quang Vinh không đến?
Mễ Khắc Lương vừa ngồi xuống, lại cười ha ha hỏi Trương Diệu Nga, đôi mắt nhìn tới nhìn lui vào đôi "thỏ trắng bé nhỏ" trước ngực Trương Diệu Nga, giống như một con dao nhỏ vậy, như muốn "cắt" quần áo Trương Diệu Nga, vừa nhìn đã rõ.
Trương Diệu Nga vội vàng nói:
-Bí thư Mễ, lão Hùng vẫn ở dưới Khu, hôm nay tôi đã hẹn với chị Mễ cùng đi Hạo Dương mua quần áo.
-Ha ha, phụ nữ các cô, lúc nào cũng thích mua quần áo.
Trương Diệu Nga cười nói:
-Đúng vậy, phụ nữ thường thích như vậy.
Ăn thì sao cũng được, nhưng mặc thì không thể qua loa. Người thì phải ăn mặc sang trọng, một nhân vật lớn như ông thì cần tiền bạc, còn phụ nữ chúng tôi lại thích ăn mặc.
Trương Diệu Nga là người phụ trách phòng Đảng- Chính quyền Khu ủy, nịnh hót cũng là một phần của công việc, há miệng là nịnh hót. Lại thêm cô còn trẻ lại xinh đẹp, nên ở đâu cũng rất được hoan nghênh. Lúc trước cũng không biết Hùng Quang Vinh đã sử dụng thủ đoạn nào để cưới được cô, hưởng được phúc lớn.
Mễ Khắc Lương cười lớn:
-Ha ha, tiểu Trương à, không hổ là nữ cán bộ ở Khu, nói rất hay. Quang Vinh nhà cô có phải ngày nào cũng bị cô dụ dỗ đến nỗi đầu óc choáng váng không?
Trương Diệu Nga bĩu môi, nói với vẻ khinh thường:
-Ái chà, Bí thư Mễ, ông đừng nói tới ông ấy nữa, ông ấy à, hừ!
Mễ Khắc Lương liền giả bộ rất kinh ngạc, nói:
-Sao vậy? Ông ta dám bắt nạt cô? Như vậy thì không được, tôi phải phê bình ông ta! Cưới được một cô vợ đẹp như vậy, ở trong sướng còn không biết hưởng.
Mễ Phượng Kiều cười nói:
-Anh Hai, anh như vậy là quan liêu đấy, chưa hiểu hết tình hình. Ở Khu, Chủ tịch Khu Hùng là lãnh đạo, ở nhà, Diệu Nga là lãnh đạo. Nếu Diệu Nga nói hướng đông thì Chủ tịch Hùng cũng không dám nói hướng Tây, rất nghe lời.
Mễ Khắc Lương cười nói:
-Ồ, Diệu Nga uy phong như vậy, thật không ngờ cô mạnh mẽ thế đấy! Nếu vậy, cô còn có gì không vừa lòng nữa?
Mễ Khắc Lương thuận miệng đổi xưng hô từ "tiểu Trương" sang "Diệu Nga". Giọng điệu cũng từ kiêu ngạo trở nên thân thiết, nụ cười cũng mang chút "mờ ám".
Ngay cả Vĩ Hồng cũng âm thầm lắc đầu.
Trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là Bí thư Khu ủy Giáp Sơn Lưu Vĩ Hồng, Mễ Khắc Lương cũng không giấu được tật cũ. Hoặc là Mễ Khắc Lương không cho rằng Lưu Vĩ Hồng là một nhân vật gì. Mới hơn hai mươi tuổi đầu, vì cơ duyên nào đó, nên mới ngồi lên chức Bí thư Khu ủy, nên không được coi trọng là bao.
Lưu Vĩ Hồng đời trước tuy chưa trải qua chốn Quan trường, nhưng cũng đã nghe bọn Hồ Ngạn Bác nói, nói đến những cán bộ cấp dưới Huyện, tức là nói đến việc "vật lộn quyền lợi bản thân", không hề có chút kỹ xảo nào trong việc đấu tranh quyền lợi, thích ăn nói thẳng thắn, "có sao làm vậy". Bây giờ xem ra quả nhiên cũng có lý, ngay trong cuộc sống hàng ngày cũng đã thể hiện rõ ràng.
Trương Diệu Nga thở dài, nói: xem tại TruyenFull.vn
-Bí thư Mễ, các ông làm lãnh đạo lớn, nên không hiểu những khó khăn của cán bộ cấp dưới chúng tôi. Ông xem ở thị trấn, rạp chiếu phim, phòng nghe nhạc, cửa hàng thời trang, khách sạn…có gì là không có? Cuộc sống thật muôn màu muôn vẻ, đâu giống như nông thôn chúng tôi. Ra khỏi nhà là thấy núi, trời vừa tối là đã không nhìn thấy đường, chỉ có thể ngồi một xó trong nhà. Sự khác biệt trên trời dưới đất, con người với con người, thật khiến người ta tức chết! Tôi à, thà rằng lão Hùng nhà tôi không làm Chủ tịch Khu, mà được điều lên Huyện, làm cán bộ bình thường ở một đơn vị nào đó là được rồi. Chỉ cần có thể sống ở thị trấn, tôi cũng coi như mãn nguyện lắm rồi.
Long Hoa nghe vậy khẽ mỉm cười.
Về chuyện điều động, cả Hùng Quang Vinh và Trương Diệu Nga đều đã tìm đến y, y cũng hiểu rất tõ tâm tư Trương Diệu Nga, hôm nay cô kéo Mễ Phượng Kiều đi Hạo Dương mua sắm, đơn giản cũng chỉ vì chuyện đó.
Chỉ có điều người phụ nữ này rất biết ăn nói, đã thể hiện mong ước của mình rất uyển chuyển.
-Chà, Diệu Nga à, như vậy là không đúng rồi, tôi phải phê bình cô mới được. Đồng chí Quang Vinh là cán bộ lâu năm, tình hình ở Khu Giáp Sơn, ông ấy biết rõ hơn ai hết. Đồng chí Vĩ Hồng vừa mới đến đó, đang cần sự giúp đỡ của ông ấy rất nhiều mới làm tốt được công tác ở Khu Giáp Sơn. Cô lại muốn đồng chí Quang Vinh chuyển đi, như vậy chẳng phải biến thành đang muốn phê bình đồng chí Vĩ Hồng không biết đoàn kết trong công việc sao? Thật không tốt đâu!
Mễ Khắc Lương giả vờ không hài lòng, nghiêm mặt nói với vẻ cán bộ lãnh đạo.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Chủ tịch Hùng quả thực rất có năng lực, mấy tháng nay đã được ông ấy giúp đỡ nhiều, công việc ở Khu Giáp Sơn mới được tiến triển thuận lợi.
Tôi và Chủ tịch Hùng cũng phối hợp rất ăn ý.
Mễ Khắc Lương mượn chuyện này để nói chuyện kia, lời trong ý ngoài đều muốn châm ngòi về quan hệ giữa hắn và Hùng Quang Vinh, lẽ nào Lưu Vĩ Hồng còn không hiểu. Chỉ có điều vì sao Mễ Khắc Lương phải làm như vậy thì khó mà hiểu được, có lẽ có quan hệ nhất định đối với Hội nghị tọa đàm ngày hôm nay. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, chủ yếu do Chu Kiến Quốc đang chủ trương dùng cán bộ trẻ tuổi, mà Lưu Vĩ Hồng lại là một ví dụ điển hình. Nếu Lưu Vĩ Hồng thất bại ở Khu Giáp Sơn thì Chu Kiến Quốc cũng không còn mặt mũi nào nữa. Quyền uy của Bí thư Huyện bị suy yếu, cũng đồng nghĩa với quyền uy những trợ thủ khác được tăng lên.
Điều này cũng đương nhiên!
-Ha ha, cũng đúng mà. Tạm thời đồng chí Quang Vinh không thể bị điều chuyển, mà dù có điều chuyển, cũng phải chờ sau khi công việc ở Khu Giáp Sơn đi vào ổn định thì mới suy xét đến vấn đề này được.
Mễ Khắc Lương nói đến đây, liền chuyển đề tài câu chuyện. Hơn nữa, hứng thú của gã chỉ tập trung vào Trương Diệu Nga đang ngồi trước mặt. "Châm ngòi" mối quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Hùng Quang Vinh, chẳng qua chỉ là thuận tay thì làm thôi.
-Bí thư Mễ, lão Hùng nhà tôi không thể điều chuyển được, vậy tôi thì có thể được chứ? Tôi cũng không phải lãnh đạo gì, chỉ là một nhân viên chạy việc mà thôi, Khu Giáp Sơn thiếu tôi cũng chẳng sao cả.
Trương Diệu Nga rốt cuộc không kìm nổi nói.
Mẽ Khắc Lương hơi nao nao, nói:
-Như vậy không được đâu. Như vậy không phải khiến hai vợ chồng cô mỗi người một nơi sao?
-Có cái gì không tốt đâu, thị trấn cách Giáp Sơn chỉ mấy chục km, đi đi về về cũng thuận tiện. Tôi chủ yếu cũng vì suy nghĩ cho con trẻ, nền giáo dục ở Thị trấn không phải điều mà nông thôn có thể so bì được. Bí thư Mễ, các ông là những lãnh đạo lớn, cũng nên quan tâm tới những khó khăn của cán bộ cấp dưới chúng tôi chứ?
Trương Diệu Nga nói nửa đùa nửa thật, đôi mắt như biết nói nhìn thẳng vào gương mặt phì nộn của Mễ Khắc Lương, xem ra Mễ Khắc Lương được một phen tâm tình lay động.