Lân mập và Mộng Tuyết ở lại khu Giáp Sơn hết một ngày nữa rồi mới quay trở lại thị trấn, nghỉ tại nhà khách Lâm Khánh.
Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tất nhiên là phải mở một bữa tiệc long trọng để chiêu đãi bọn họ, thể hiện sự nhiệt tình, hiếu khách của huyện Lâm Khánh. Tin tức ông chủ lớn Hongkong đến huyện Lâm Khánh thậm chí đã kinh động đến lãnh đạo địa khu. Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi cũng tự mình gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình.
Chu Kiến Quốc tất nhiên cũng phải miêu tả lại "tiền căn hậu quả" của sự việc cho hai vị lãnh đạo nghe.
Đương nhiên, báo cáo cũng là có sự khác nhau. Báo cáo cho Chủ tịch địa khu Tào Chấn Khởi thì Chu Kiến Quốc nêu lên những điểm giải quyết việc chung, cách dùng từ khiêm tốn, cẩn thận, không hề dính dáng đến công lao của Lưu Vĩ Hồng. Đối với báo cáo cho Lục Đại Dũng thì lại khác. Chu Kiến Quốc đem công lao này hoàn toàn quy vào người của Lưu Vĩ Hồng. Ông ta biết rõ Lục Đại Dũng đối với Lưu Vĩ Hồng cũng là khá chú ý. Phỏng chừng Lục Đại Dũng cũng biết một chút lai lịch về Lưu Vĩ Hồng, có quan hệ với con trai của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lý Dật Phong Lý Hâm. Mà Chu Kiến Quốc cũng biết Lục Đại Dũng và Lý Dật Phong có mối quan hệ rất tốt. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà Lục Đại Dũng khá coi trọng Lưu Vĩ Hồng. Còn về phần lai lịch của Lưu Vĩ Hồng có còn lớn hơn nữa không thì Chu Kiến Quốc chỉ có thể phỏng đoán ở trong lòng chứ không thể tùy tiện rêu rao bên ngoài.
Hai người lãnh đạo chủ yếu của Địa khu đối với việc này đều có thái độ khẳng định, chỉ thị một cách rõ ràng cho Chu Kiến Quốc là phải chiêu đãi thật tốt khách quý, trăm phương nghìn kế lưu vị ông chủ lớn Hongkong ở lại thêm nữa. Có lẽ ông ta sẽ chỉ đầu tư có một lần nhưng đây cũng là một tín hiệu làm phấn chấn lòng người, chứng tỏ việc thành lập địa khu Hạo Dương đã bắt đầu ra khỏi biên giới, hướng ra thế giới. Việc này có ý nghĩa tuyên truyền rất trọng đại.
Địa khu Hạo Dương xây dựng mới, thì việc tuyên truyền và tạo thế trong dư luận là vô cùng quan trọng. Từng hạng mục được hoàn thành tốt cũng là một cách thể hiện tài năng lãnh đạo của Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi.
Chu Kiến Quốc dĩ nhiên là phải kính cẩn vâng lệnh.
Lân mập vốn không muốn tham gia bữa tiệc này. Ở lại khu Giáp Sơn tận ba ngày, khiến cho Giám đốc Cảnh sụt mất mười cân, cả người mệt rũ ra, chỉ muốn ở lại nhà khách ngủ suốt ba ngày ba đêm để lấy lại số thịt mỡ đã bị sụt mất. Nhưng thịnh tình của chủ nhà thì lại không thể chối từ. Giám đốc Cảnh cũng chỉ nỗ lực chống đỡ, tham dự bữa tiệc này, uống hết ly này đến ly nọ. Cuối cùng chịu không nổi liền gục ngã. Một khối thịt khổng lồ ngã xuống, mềm nhũn như một bãi bùn thật khiến người ta tổn hao tâm trí. Quách Mộng Tuyết chỉ ăn toàn đồ ăn nhưng bây giờ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Cuối cùng phải nhờ đến bốn năm nhân viên khỏe mạnh của nhà khách mới có thể rinh được Giám đốc Cảnh vào trong phòng khách quý, đặt thẳng lên giường.
Giám đốc Cảnh khi vừa gối đầu lên giường lập tức ngáy như sấm, tựa như trống trận lôi vang, chấn động khắp nơi.
Thừa dịp lúc này Giám đốc Cảnh đang nghỉ ngơi, Chu Kiến Quốc mời mọi người dự cuộc họp Bí thư, chủ yếu nghe Lưu Vĩ Hồng báo cáo lại. Các lãnh đạo ở huyện đều muốn biết kết quả khảo sát lần này của Giám đốc Cảnh rốt cuộc thế nào, có thành công hay không. Vừa rồi khi ở trên bàn rượu, mọi người chủ yếu chỉ kính rượu chứ ít hỏi đến công việc. Có ai ngẫu nhiên hỏi một câu thì Lân mập cũng chỉ trả lời cho có lệ, chứ không có câu trả lời thuyết phục. Đám người Chu Kiến Quốc thì trong lòng nóng như lửa đốt. Tuy nói rằng làm kinh tế thì không cam đoan một trăm phần trăm thành công nhưng ít nhất cũng phải có một điểm ý đồ nào đó.
Huyện ủy Lâm Khánh tổng cộng có năm vị chính phó Bí thư.
Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc, Phó bí thư Huyện ủy Đặng Trọng Hòa, Phó bí thư Huyện ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Tôn Văn Các, Phó bí thư Huyện ủy phụ trách Đảng và quần chúng Từ Văn Hạo, Phó bí thư Huyện ủy quản lý mảng Công nghiệp và giao thông vận tải và nông nghiệp Mễ Khắc Lương. Vào thập niên bảy mươi, tám mươi, nền nông nghiệp ở một huyện lớn, Phó bí thư quản lý mảng nông nghiệp có quyền lực khá lớn. Từ cải cách mở ra tiến trình nhanh hơn, tiến trình đô thị hóa cũng lần lượt phát triển, ngành công thương nghiệp chiếm tỷ trọng lớn trong nền kinh tế quốc dân. Tầm quan trọng của nền nông nghiệp giảm xuống. Lâm Khánh là huyện có truyền thống về nông nghiệp, công tác nông nghiệp là trọng điểm. Địa vị của Mễ Khắc Lương cũng vì vậy mà khá cao. Tuy nhiên, hiện tại thì tỉnh đã định địa khu Hạo Dương là căn cứ của nguồn năng lượng, huyện Lâm Khánh cũng không ngoại lệ. Kinh tế khoáng sản đặc biệt được coi trọng, trở thành ngành công nghiệp trụ cột. Địa vị chủ yếu của nông nghiệp vì thế mà bị rớt hạng.
Điều này khiến cho Mễ Khắc Lương cảm thấy buồn bực.
Thời gian trước, Mễ Khắc Lương từng có động tác, tính toán tranh thủ việc quản lý công tác khai thác tài nguyên khoáng sản. Người này là địa đầu xà, thế lực ở địa phương là không nhỏ. Bất kể y có động tác gì thì các lãnh đạo ở Huyện ủy không thể không coi là quan trọng. Tuy nhiên, sau khi tỉnh định ra kinh tế khoáng sản là việc chính thì đã bị Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa tự mình nắm trong tay. Mễ Khắc Lương có muốn đoạt quả ngọt trong tay Đặng Trọng Hòa là không có khả năng.
Đặng Trọng Hòa cũng là cán bộ sinh trưởng tại địa phương Lâm Khánh. Thế lực tại địa phương không thể nhỏ hơn so với Mễ Khắc Lương. Hơn nữa Chủ tịch huyện quản lý việc xây dựng kinh tế chính là văn kiện quy định. Mễ Khắc Lương vừa mới đưa tay ra thì đã bị Đặng Trọng Hòa không chút khách khí cản trở liền.
Đặng Trọng Hòa có thể làm đến chức Chủ tịch huyện ở cái tuổi ba mươi mấy chẳng lẽ lại ngồi không?
Đối với những quan hệ rắc rối, phức tạp ở huyện, Lưu Vĩ Hồng ít nhiều cũng có sự hiểu biết nhưng chưa từng có ý kiến về việc này. Nhiệm vụ chủ yếu của hắn lúc này là mau chóng thực hiện chỉ tiêu của bản kế hoạch quy hoạch, nhanh chóng đem nền kinh tế khu Giáp Sơn phát triển đi lên, thay đổi bộ mặt bần cùng lạc hậu của nó. Vì là một thái tử gia theo chính trị, nhất là thời điểm ở cơ sở, thì suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác với những cán bộ bình thường. Chỉ cần có thành tích cứng rắn thì không sợ là không ai thưởng thức mình. Nếu chỉ là một cán bộ bình thường không có bối cảnh hùng hậu thì cho dù có vùi đầu vào đắng cay, vượt qua thử thách thì vẫn phải cần đến cái kỳ ngộ nữa. Nếu không giải quyết tốt vấn đề này thì cho dù thành tích có lớn thì việc có thể bay lên cũng là có giới hạn.
Hội nghị Bí thư dĩ nhiên là do Chu Kiến Quốc chủ trì.
- Đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay chúng ta mở một cuộc họp nhỏ này chủ yếu là muốn nghe tình huống cụ thể và kết quả của việc khảo sát của Cảnh tiên sinh trong mấy ngày gần đây. Mời cậu cho mọi người một chút báo cáo đi.
Chu Kiến Quốc tươi cười nhưng lời nói thì rất khách khí.
Dựa theo mối quan hệ của hắn và Lưu Vĩ Hồng, thì trong một số thời điểm, Chu Kiến Quốc sẽ không khách khí như vậy. Trong những lúc khác thì Chu Kiến Quốc tỏ ra nể mặt Lưu Vĩ Hồng. Nếu nhìn qua thì sẽ biết nhân vật số một rất khách khí với Tiểu Lưu, các người cũng phải chú ý một chút.
Quả nhiên, các vị Phó bí thư khác đều đồng loạt hướng về Lưu Vĩ Hồng lộ ra nụ cười hòa ái. Từ Văn Hạo còn gật đầu, tỏ ra cổ vũ.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười cảm ơn các vị lãnh đạo, hắng giọng nói:
- Bí thư Chu, các vị lãnh đạo, về tình hình khảo sát của Cảnh tiên sinh ở khu Giáp Sơn, tôi đơn giản báo cáo lại một chút. nguồn TruyenFull.vn
Nét mặt lãnh đạo đều lộ ra sự tập trung chú ý.
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói, Cảnh tiên sinh đối với việc khảo sát cũng khá là hài lòng, đã đồng ý việc ký kết hợp tác. Các lãnh đạo đang nín thở đều đồng loạt thở ra một cách nhẹ nhàng, nở nụ cười.
Điều này thì quá tốt.
Như vậy cuối cùng thì cũng đã có hy vọng.
- Bí thư Chu, các vị lãnh đạo, với điều kiện tự nhiên của khu Giáp Sơn thì Cảnh tiên sinh cơ bản là khá hài lòng.
Điều duy nhất mà ngài ấy lo lắng chính là tình trạng giao thông. Tình trạng giao thông của toàn bộ huyện Lâm Khánh không hề lý tưởng. Sau này khi máy móc thiết bị được vận chuyển vào, khả năng nhất định sẽ bị cản trở. Cho nên, Cảnh tiên sinh cũng đề xuất yêu cầu, hy vọng huyện có thể sửa chữa đường lại một chút, khiến cho tình trạng giao thông trở nên lý tưởng hơn.
Lưu Vĩ Hồng lập tức ra điều kiện. Lân mập quả thật là tỏ vẻ lo lắng đối với tình trạng giao thông. Bí thư Lưu nhân cơ hội này vì khu Giáp Sơn mà tìm thêm một điểm phúc lợi nữa. Nếu có thể thu gom được tài chính, sửa chữa lại ba bốn chục cây số mặt đường thị trấn Giáp Sơn thì tốc độ xe sẽ đi nhanh hơn, đối với sự phát triển của khu sẽ vô cùng có lợi. Lưu Vĩ Hồng hiện tại không có tiền. Nếu có tiền thì hắn đã sớm chủ động tự mình làm đường rồi, đâu để đến bây giờ làm gì.
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn mọi người một cái.
Chủ tịch huyện quản lý việc xây dựng kinh tế lại không có ý kiến gì sao?
Đặng Trọng Hòa hai hàng lông mày hơi nhướng lên, nói:
- Chuyện này chỉ sợ là chỉ giải quyết được ngắn hạn. Toàn bộ quốc lộ giao thông huyện đều trong tình trạng không được tốt, phải cải tạo lại toàn diện. Phương diện dự toán cũng khó nói lắm.
Lời nói này bao hàm hai ý tứ. Ý tứ thứ nhất, đương nhiên là không có tiền. Dự toán không đủ, không chỉ là huyện Lâm Khánh không, mà trong cả nước, từ địa phương đến trung ương cũng đều tồn tại những vấn đề khó khăn không nhỏ. Ý tứ thứ hai thì mơ hồ hơn một chút. Đặng Trọng Hòa không đứng trên phương diện của khu Giáp Sơn mà lại đứng ở phương diện toàn cục để giải quyết vấn đề. Tôi, Đặng mỗ, Chủ tịch huyện Lâm Khánh, phải suy xét đến sự công bằng khi xử lý cho toàn huyện. Chỉ cần cho khu Giáp Sơn của các người một cơ hội thì các khu, xã khác khẳng định cũng sẽ có ý kiến.
Chu Kiến Quốc cũng cau mày lại nhưng không nói gì cả.
Ông ta đến nhận chức mới có nửa năm, trước mắt cũng đang cố gắng củng cổ quyền lực của mình, điều chỉnh các cán bộ lại cùng một khối. Chu Kiến Quốc coi như để bụng chuyện này. Chu Kiến Quốc rất rõ ràng, đã là nhân vật số một, khi bắt được cái mũ cánh chuồng thì không ai có thể lay động được. Đối với phương diện xây dựng kinh tế, Chu Kiến Quốc không được can thiệp nhiều lắm. Trong một vài lần can thiệp là do có Lưu Vĩ Hồng giật dây bên dưới. Lúc này, những gì Đặng Trọng Hòa nói cũng là tình hình thực tế, Chu Kiến Quốc cũng không thể nói nhiều.
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chủ tịch huyện Đặng, ngài có thể cân nhắc lại một chút, trong đoạn đường hạt cảnh khu Giáp Sơn thì khu có thể phụ trách sữa chữa lại. Còn những đoạn đường khác, thì ở huyện và những khu lân cận có thể phụ trách sửa chữa lại hay không? Như vậy thì áp lực sẽ phân tán ra, tài chính cũng sẽ kiếm được dễ dàng hơn.
Lưu Vĩ Hồng vốn là muốn kể công của mình ra nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận thì không nói ra nữa. Chuyện này khá mẫn cảm, nếu nói không tốt sẽ trở thành không hay. Lưu Vĩ Hồng luôn muốn thận trọng trong từng công tác.
Đặng Trọng Hòa khẽ mỉm cười:
- Như thế nào, trong tay Bí thư Lưu đã có mai phục rồi sao?
Những vị lãnh đạo khác đều nhìn Lưu Vĩ Hồng.