Ai ngờ Bí thư Lưu vừa mới được khen ngợi thì đã vội biến sắc mặt nói:
- Tuy rằng như thế nhưng cũng không thể vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn được. Nghiệp vụ ngân hàng lại càng không thể dừng lại. Cho nên khoản tiền cho vay chỉ dành cho đơn vị đáng tin cậy và cho những hạng mục có tính khả thi.
Khương Đại Sơn cười nói:
- Bí thư Lưu thật sự là không thể lay chuyển được. Nói thật ra thì khu Giáp Sơn đối với ngân hàng mà nói thì chẳng phải là đơn vị đáng tin cậy gì. Lúc trước, khi Bí thư Hoàng đến đây, mọi người đều trốn tránh ông ấy. Còn nữa, cái cô Chủ nhiệm Trương của các người kia nữa, chúng tôi cũng phải trốn luôn.
Trương Diệu Nga liền cười:
- Đúng vậy, người nghèo thì chí ngắn thôi, ai lại không muốn trốn tránh bọn họ? Tuy nhiên, Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương à, anh đừng có trách tôi lắm mồm. Từ khi Bí thư Lưu đến khu Giáp Sơn thì diện mạo của khu đã có sự thay đổi lớn. Hiện tai, từ cán bộ đến quần chúng đều hăng hái, một lòng một dạ phát triển kinh tế, rất nhanh có thể đẩy lùi cái nghèo của khu đi. Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương, anh phải ủng hộ chúng tôi thật nhiều chứ.
Khương Đại Sơn khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Lưu, vậy cậu tính toán làm đường như thế nào?
Trương Diệu Nga lập tức thay đổi nét mặt, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng. Cô tuy tuổi không lớn nhưng cũng được xem là có kinh nghiệm sóng gió. Khương Đại Sơn hỏi như vậy chính là đã có chút hứng thú với nó.
Lưu Vĩ Hồng thì so với cô lại càng có kinh nghiệm quan sát tâm tư của người khác. Hắn mỉm cười nói:
- Tôi đã đề nghị huyện rằng thị trấn Thành Quan và thị trấn Giáp Sơn tổng cộng là 39 km. Trong đó quãng đường hạt cảnh Giáp Sơn là 14.7km. Đoạn này chúng tôi sẽ sửa chữa lại. Trước mắt tạm thời chỉ sửa chữa lại một chút mặt đường, gia cố và rải một lớp nhựa đường hoặc là xi măng, chứ không mở rộng mặt đường. Nhân công thì chúng ta nợ, kêu gọi quần chúng tham gia làm đường. Như vậy thì chỉ có khoản chi phí vật liệu và máy móc mà thôi. Giống như chúng ta muốn làm một mỏ đá thì chính mình phải là đá vụn vậy. Cứ như vậy, đại khái thôi một chút thì năm trăm ngàn là đủ.
Năm trăm ngàn để gia cố lại mặt đường 14.7km kỳ thật thì cũng rất eo hẹp. Nếu ở đời sau thì điều này là không tưởng. Quốc lộ ở đời sau, mỗi km là bốn năm mươi triệu. Tuy nhiên, hiện tại, nếu miễn cưỡng thì cũng được cho là đủ. Giá cả các loại vật liệu thì không thể bằng đời sau được. Nói chung thì cũng chỉ có gia cố mặt đường, không mở rộng, nếu trừ đi phí nhân công và phí đất đá thì chi ra cũng không nhiều lắm.
Khương Đại Sơn nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Bí thư Lưu, nói thật ra thì Bí thư khu ủy mà tính toán tỉ mỉ như cậu thì đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy. Tôi thật sự rất bội phục cậu. Đây, tôi xin mời cậu một ly.
Nói xong, Khương Đại Sơn giơ ly rượu lên, nét mặt rất là trịnh trọng.
Lưu Vĩ Hồng cũng giơ ly rượu lên.
Trương Diệu Nga và Khương Mỹ Mỹ cũng nín thở nhìn hai người đàn ông chạm ly. Giờ phút này thật sự là có cảm giác thần thánh trang nghiêm.
Người đàn ông có ý chí, biết gánh vác thì luôn nhận được sự sùng bái từ người phụ nữ.
Lưu Vĩ Hồng và Khương Đại Sơn ngửa cổ, uống sạch ly rượu.
Trên gương mặt đẹp trai của Khương Đại Sơn ửng đỏ lên, cảm xúc cũng khá phấn chấn, nói:
- Bí thư Lưu, tôi đối với những phân tích của cậu thì cơ bản là đồng ý. Tôi cho rằng, chỉ cần nhà máy thức ăn gia súc có thể đưa vào hoạt động thì lợi nhuận có thể đạt như mong muốn. Như vậy đi, tôi trên nguyên tắc đồng ý cấp cho khu Giáp Sơn vay năm trăm ngàn, lãi suất dựa theo quy định của quốc gia, cho cậu ở mức thấp nhất. Trong vòng ba năm phải trả cả vốn lẫn lãi. Cậu cảm thấy như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói với Khương Đại Sơn:
- Cám ơn Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương đã mạnh mẽ ủng hộ chúng tôi. Người dân khu Giáp Sơn sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu.
Khương Đại Sơn nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng.
Người dân khu Giáp Sơn sẽ không bao giờ quên ơn y thì đây không phải là điều mà Trưởng chi nhánh ngân hàng như y quá để ý. Cái mà y để ý chính là Bí thư Lưu sẽ không quên y.
Tuy nhiên nhìn qua thì Lưu Vĩ Hồng hẳn sẽ không tùy tiện mà quên y ngay lập tức được.
Trong khi Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương chưa dứt nụ cười thì Bí thư Lưu lại nói tiếp:
- Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương, nếu anh cho tôi vay thêm một khoản nữa, không nhiều lắm, khoảng ba trăm ngàn thôi. Tôi sẽ sửa chữa lại bệnh viện nhân dân khu Giáp Sơn cho dễ coi một chút. Hiện nay nó cũng xuống cấp quá rồi.
Khương Đại Sơn và Khương Mỹ Mỹ cùng nhau mở to hai mắt ra nhìn.
Không phải chứ?
Trên thế giới này thật sự có người như vậy sao?
Trương Diệu Nga liền nở nụ cười. Điều này xem như là cô đã quen. Bí thư Lưu đúng là....
Lưu Vĩ Hồng vẫn giữ nét mặt thản nhiên, dường như nếu Khương Đại Sơn không cho hắn mượn ba trăm ngàn thì không phải là bạn chí cốt.
Sau khi mở to mắt thật lâu, Khương Đại Sơn không khỏi cười khổ nói:
- Bí thư Lưu, bộ cậu tưởng tôi là người tiêu tiền như rác à?
Một câu nói khiến cho Khương Mỹ Mỹ và Trương Diệu Nga cười rộ lên, nhìn sang Khương Đại Sơn rồi lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như cảm thấy vô cùng thú vị. Nhất là Khương Mỹ Mỹ khi lần đầu tiên thấy anh mình nói như vậy. Ngày thường, Khương Đại Sơn luôn chú ý lời ăn tiếng nói của mình, tuyệt sẽ không nói những lời như vậy. Khương Mỹ Mỹ cảm thấy anh trai mình quá lịch sự, chỉ sợ sau này cũng sẽ cản trở tiền đồ của anh ấy.
Ai ngờ trước mặt Lưu Vĩ Hồng ở đây, anh ấy lại thay đổi như vậy.
Lưu Vĩ Hồng lại lấy đưa một điếu thuốc đưa cho Khương Đại Sơn. Khương Đại Sơn không phải là người nghiện thuốc lá nhưng khi cần xã giao thì cũng sẽ hút khoảng một hai điếu. Y đưa tay ra nhận điếu thuốc, Lưu Vĩ Hồng châm thuốc giúp y.
- Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương, lời này là nói thật. Tôi cũng không có biện pháp nào khác. Những biện pháp nào có thể nghĩ được tôi đều thử. Lần trước đi Ủy ban Kế hoạch quốc gia, rồi văn phòng xóa đói giảm nghèo, còn có Ủy ban Kế hoạch tỉnh, vận động cả buổi mới được một triệu. Toàn bộ đã đổ vào hết hai cái nhà xưởng. Tôi hiện nay một đồng cũng không còn. Nhưng bệnh viện Giáp Sơn quả thật điều kiện còn rất kém. Nói là bệnh viện khu nhưng còn không bằng một phòng vệ sinh ở xã, thị trấn giàu có. Không nói đến thiết bị, không nói đến thầy thuốc, chỉ là bệnh viện lớn hơn một chút thì cũng không thể bì được rồi. Đường đến bệnh viện nhân dân Giáp Sơn thì lại không có phương tiện giao thông nào cả. Nếu để quá lâu sau này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Tuy rằng chưa có thống kê qua nhưng thường xuyên nghe nói có người bệnh chết ở nhà. Tình trạng như vậy không phải là ít. Không có tiền, lại coi thường bệnh tình của mình, quần chúng của chúng ta thật sự là rất khổ. Tôi tính cân nhắc lại, hẳn là sẽ bàn bạc với mọi người tình hình thực tế này. nguồn TruyenFull.vn
Lưu Vĩ Hồng nói xong thì khe khẽ thở dài, gương mặt trẻ trung, đẹp trai lại lộ ra nét trầm tư.
Khương Đại Sơn cảm thấy kính nể hắn hơn.
Khương Mỹ Mỹ cũng có chút cảm động, ngắt lời nói:
- Bí thư Lưu, xây dựng bệnh viện, hẳn là do hệ thống vệ sinh quản lý. Bệnh viện khu Giáp Sơn không phải là phòng vệ sinh khu Giáp Sơn quản lý sao?
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu:
- Trình tự là như thế nhưng phòng Vệ sinh của huyện lại không có tiền. Bọn họ cũng chẳng phải là đơn vị giàu có gì. Trông cậy vào huyện là điều không thực tế. Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương cứ yên tâm đi. Nếu anh cho tôi vay thêm số tiền này thì trong vòng ba năm tôi nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi, tuyệt không khất nợ. Tôi có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo.
Nếu những người nào khác mà nói những lời này thì khẳng định Khương Đại Sơn sẽ chê cười.
Nhân cách?
Những cán bộ hiện tại nhân cách là đáng nói sao?
Nếu ai cứ tin vào nhân cách của bọn họ thì sẽ chết lúc nào cũng không biết.
Nhưng Khương Đại Sơn lại tin tưởng vào nhân cách của Lưu Vĩ Hồng. Người này khi vay tiền đều là làm chuyện chính sự, làm đường, xây dựng bệnh viện khu. Tất cả đều vì quần chúng cả. Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ nhưng đã có thể làm đến Bí thư khu ủy, nhất định là có khát vọng chính trị rộng lớn. Nếu trực giác của Khương Đại Sơn giống như những lời đã nói thì người này có khả năng xuất thân từ nhà quyền quý. Vậy thì tiền đồ sau này của hắn sẽ không phải là nhỏ.
Y tin tưởng vào lời nói này của Lưu Vĩ Hồng.
- Bí thư Lưu một lòng vì dân. Được rồi, tôi đồng ý với cậu. Tôi sẽ cấp cho cậu hai khoản vay này. Tuy nhiên, Bí thư Lưu, chuyện này tôi còn phải xin chỉ thị của cấp trên một chút. Mặt khác cũng muốn mời lãnh đạo huyện đảm bảo. Haha, chắc chuyện này không thành vấn đề chứ?
Khương Đại Sơn nhẹ nhàng đập bàn, rất sảng khoái đồng ý.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không thành vấn đề. Lần trước trong hội nghị Bí thư, Bí thư Chu và Chủ tịch huyện Đặng đều đã đồng ý rồi.
Kỳ thật thì cái gọi là đảm bảo của Ủy ban nhân dân huyện cũng chỉ là một trình tự cần có mà thôi. Khu Giáp Sơn đã không có tiền, ngân hàng Xây dựng cũng không có biện pháp bàn bạc với Ủy ban nhân dân huyện. Nói trắng ra thì Ủy ban nhân dân huyện không phải là một đơn vị sinh ra lợi nhuận gì cả. Nếu đã không có tiền thì ngân hàng Xây dựng còn cần gì thông qua cái cửa của Ủy ban nhân dân huyện.
Nhưng sự tình trong nước chính là kỳ lạ như vậy. Biết rõ quy trình vô dụng này nhưng mọi người cứ phải nghiêm chỉnh chấp hành. Dường như nếu không làm vật thì có vẻ là không đúng quy chế.
Trương Diệu Nga lập tức đứng dậy, rót đầy ly rượu cho mọi người, cười nói:
- Hai vị lãnh đạo mới quen đã thân, vậy thì làm tiếp một ly. Chúc tình hữu nghị giữa hai người sẽ mãi mãi bền chặt.
Nghe lời nói này, Khương Đại Sơn mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Trương nói hay lắm. Mỹ Mỹ ngày hôm nay có thể học hỏi ở cô nhiều lắm.
- Ôi, Trưởng chi nhánh Khương, anh đừng chế nhạo tôi như vậy. Mỹ Mỹ của chúng ta là một tài nữ. Khi còn đi học không biết có bao nhiêu đứa con trai hâm mộ. Mỹ Mỹ còn phải học hỏi ở tôi sao? Tôi còn phải học hỏi nhiều ở cô ấy.
Trương Diệu Nga cười hì hì nói, giọng nói càng lúc càng ngọt.
Khương Mỹ Mỹ liền liếc mắt nhìn Trương Diệu Nga một cái, sẵng giọng nói:
- Diệu Nga, bồ không cần nói cho mình vui đâu. Ai mà có thể so với bồ chứ? Bồ có ông xã là Chủ tịch khu, đối với bồ hết lòng yêu thương, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bồ lại còn là nhân viên của văn phòng Huyện ủy. Cuộc sống gia đình có thể nói là quá ổn. Mình xem bồ đang rất mãn nguyện, không cần phải mượn người bạn học cũ này ra nói thay đâu.
- Điều này không cần nói. Lão Hùng không phải là người quyết đoán.
Nhắc đến Hùng Quang Vinh, Trương Diệu Nga có chút bất mãn, không kìm lòng liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng. Người trước mặt mình hoàn toàn đối lập với chồng mình.
Nếu Lưu Vĩ Hồng không xuất hiện đúng lúc thì Trương Diệu Nga không thể được điều chuyển đến văn phòng Huyện ủy để làm việc. Hùng Quang Vinh ở trong mắt cô chỉ sợ là càng lúc càng không vừa mắt.
Bí thư Lưu nếu biết suy nghĩ này của Trương Diệu Nga thì chắc sẽ rất buồn bực. Một khi không cẩn thận thì sẽ phá nát hạnh phúc gia đình người ta.
- Diệu Nga, bồ nghĩ vậy cũng không đúng. Lão Hùng nhà bồ có điểm nào không tốt với bồ chứ?
Khương Mỹ Mỹ nhìn Trương Diệu Nga, nửa thật nửa giả nói.
- Haha, không cần nói đến anh ấy nữa. hai vị lãnh đạo, làm một ly đi.
Lưu Vĩ Hồng liền bưng ly lên, nói với Khương Đại Sơn:
- Trưởng chi nhánh Khương, Chủ nhiệm Trương nói đúng. Chúng ta cạn một ly đi, chúc mừng tình hữu nghị giữa đôi bên sẽ mãi mãi bền chặt.
Khương Đại Sơn cũng đứng dậy, kính Lưu Vĩ Hồng một ly.
Sau khi tan bữa tiệc, Trương Diệu Nga cầm hai phong bì căng phồng, nhanh chóng bỏ vào trong xe của Khương Đại Sơn.
Để tình hữu nghị được lâu dài thì "quy cũ" cần thiết là phải giữ.
Hoàn cảnh như thế thì nề hà chuyện gì?