Ngồi trên chiếc xe Polonez màu đen, Khương Mỹ Mỹ dường như hơi hưng phấn.
- Anh, anh có cảm thấy Lưu Vĩ Hồng kia có điểm gì đặc biệt phải không?
Khương Mỹ Mỹ quay đầu sang nói với Khương Đại Sơn, hai má hơi ửng hồng lên. Ngay từ đầu cô vốn là không uống rượu, chỉ uống nước ngọt. Nhưng sau đó, không khí trên bàn cơm thật sự không tồi, Khương Mỹ Mỹ có chút hưng phấn, cũng uống một hai chén rượu ngũ lương. Tướng mạo của cô chưa thể nói là vô cùng xinh đẹp nhưng cô còn rất trẻ, nước da lại trắng nên khi khuôn mặt trắng nõn ửng hồng thì lại tăng thêm vài phần kiều diễm.
Khương Đại Sơn liếc mắt nhìn em một cái, mỉm cười nói:
- Như thế nào, Mỹ Mỹ của chúng ta động lòng rồi sao?
Khương Mỹ Mỹ sau khi tốt nghiệp đại học cũng chưa gặp qua một đối tượng đúng đắn nào. Không phải là cô có tật xấu gì nhưng mấu chốt là cô đòi hỏi quá cao. Những người đàn ông bình thường thì chỉ sợ là không đáp ứng được. Khương Đại Sơn là anh trai nên tự nhiên cũng phải quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của em mình.
- Anh, anh nói cái gì vậy? Thật là, hôm nay anh giống như Diệu Nga vậy. Cứ suy nghĩ đến việc này.
Khương Mỹ Mỹ liền phụng phịu, có chút không đồng ý nói.
Khương Đại Sơn cười ha hả nói:
- Như thế nào, anh quan tâm đến hôn nhân đại sự của em, không được sao?
- Không đúng, không đúng, em không phải là có ý đó. Em cảm thấy thái độ của anh ngày hôm nay rất khác. Trước đây anh chưa từng có thái độ này.
Khương Mỹ Mỹ có chút bối rối, bĩu môi nói.
Khương Đại Sơn liền cười khẽ một tiếng, rồi cho xe ngừng lại ở ven đường. Huyện Lâm Khánh nhỏ như lòng bàn tay, đường đi lại nhỏ hẹp. Người đi đường đông như vậy thì vừa lái xe vừa nói chuyện là quá nguy hiểm.
Kỳ thật thì tòa nhà của ngân hàng Xây dựng cách nhà khách Lâm Khánh rất gần, đi đường chỉ khoảng mười phút. Nhưng lái xe đi dự tiệc đã trở thành thói quen của bọn quan viên. Dường như nếu không như vậy thì không thể biểu lộ thân phận của mình. Lúc ấy, ở các đơn vị bình thường thì không có xe hơi. Đa số các cơ quan ở huyện Lâm Khánh thường dùng xe jeep. Loại xe polonez là loại xe nhập khẩu, rất xứng cho những người vừa có chức vừa có tiền.
- Mỹ Mỹ, em có cảm thấy khí chất trên người Lưu Vĩ Hồng rất đặc biệt hay không?
Khương Đại Sơn gõ gõ ngón tay thon dài lên tay lái, trầm tư nói.
- Anh, anh nói đến khí chất đặc biệt chính là nói đến phương diện nào?
Khương Mỹ Mỹ hơi cảm thấy kỳ lạ nên hỏi ngược lại. Cô cảm thấy anh trai mình hôm nay đối với Lưu Vĩ Hồng quá khách khí. Nhưng cô rất tin tưởng anh trai của mình. Anh trai khi làm chuyện gì thì cũng đều đúng đắn và thực tế vô số chuyện đã chứng minh qua. Bằng không thì anh cũng không thể làm Trưởng chi nhánh ngân hàng khi tuổi còn trẻ như vậy.
- Ừ, chính là...sự tự tin cực độ, hoặc có thể nói là một loại ngạo khí phát ra từ nội tâm. Loại khí chất này rất là quen thuộc.
Khương Đại Sơn trầm ngâm, lựa chọn từ ngữ để nói.
- Ý anh là xuất thân của anh ấy có vấn đề?
Khương Mỹ Mỹ thấp giọng hô lên.
Khương Đại Sơn liền mỉm cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô một chút rồi nói:
- Khi anh nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng anh cảm thấy Lưu Vĩ Hồng không phải xuất thân từ gia đình bình thường. Anh ta có sự tự tin và ngạo khí cực độ, gần như là bẩm sinh vậy. Tình huống này chỉ có thể là được dưỡng từ thưở nhỏ. Gia đình của anh ta đã mang đến cho anh ta sự tự tin cực độ này.
- Anh nói vậy thì em cũng có thể hiểu được. Người này giống như là thế gia tử vậy.
Khương Mỹ Mỹ sau khi thốt ra ba chữ "thế gia tử" thì lập tức như tỉnh ngộ liền nói:
- Anh, khó trách anh lại khách khí đối với anh ta như vậy.
Khương Đại Sơn đúng là có sự hoài nghi với xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, cho nên mới tỏ ra khách khí với hắn như vậy, rất sẵn lòng đáp ứng cho vay.
- Ừ, với trực giác của em thì sẽ không sai đâu.
Khương Đại Sơn nhẹ nhàng gật đầu.
Về phương diện trực giác thì phụ nữ có ưu thế hơn so với đàn ông. Trực giác của các cô rất là chuẩn xác. Bởi vì trong rất nhiều thời điểm, các cô không thể động não, không thể phân tích kỹ lưỡng thì ông trời lại cho các cô trực giác nhạy bén xem như là vật bồi thường.
- Anh, anh thật là giảo hoạt đấy.
Trong khoảnh khắc, Khương Mỹ Mỹ bĩu môi, trêu tức nói.
Khương Đại Sơn liền trừng mắt nhìn cô, rồi chậm rãi khởi động xe chạy về phía trước.
Trong đêm tối, ánh mắt của anh em họ Khương đều trong suốt.
Bên kia, Trương Diệu Nga đi trên đường có phần hơi lảo đảo, dường như đã có chút say. Khuôn mặt ửng hồng, hưng phấn nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư Lưu, không nghĩ cậu bản lĩnh đến như vậy. Nói vài ba câu đã thuyết phục được Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương. Cậu quả thật là rất giỏi.
Trương Diệu Nga nói những lời này mang theo ba phần nịnh hót nhưng cũng hơn phân nửa là thật tâm. Thật sự có rất ít người có thể vay tiền ngân hàng một cách dễ dàng như Lưu Vĩ Hồng như vậy. Theo như Trương Diệu Nga biết thì hiện tại lãi ngân hàng cho vay trên thị trường hiện nay là 20%. Người ta cho vay một triệu, phải cấn lại hai trăm ngàn, còn mình thì chỉ lấy có tám trăm ngàn.
Nhưng cũng không phải có thể thuận lợi lấy tiền được.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Khương Đại Sơn hoàn toàn khác với những Trưởng chi nhánh ngân hàng bình thường khác.
Lời nói này rất chắc chắn. Nếu đúng như hắn suy đoán thì Khương Đại Sơn cũng là một thế gia tử. người như thế thì tâm rất lớn, tuyệt đối không thỏa mãn với vị trí của một Trưởng chi nhánh của một ngân hàng Xây dựng ở huyện. Với tác phong làm việc như vậy thì hoàn toàn khác với những Trưởng chi nhánh ngân hàng bình thường khác. Nhất là Khương Đại Sơn cũng đoán được xuất thân của Lưu Vĩ Hồng không phải tầm thường, nên lại càng nảy sinh ý tưởng kết giao bạn bè với y.
Con đường tắt hướng về phía trước trong chốn quan trường chính là vòng tròn quan hệ.
Nếu mình nằm trong cái vòng tròn đó thì bất kể làm chuyện gì cũng đều thuận tiện cả.
Không hề nghi ngờ, Khương Đại Sơn là người rất thông minh.
- Đúng vậy, trẻ tuổi như vậy mà đã làm đến Trưởng chi nhánh ngân hàng. Ngoại trừ cậu ra thì không thể đánh đồng ai với anh ta được.
Trương Diệu Nga cười nói.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, cười:
- Haha, chị dâu, chị đừng nói những lời này. Chị đang ở đâu? Để tôi đưa chị về?
Hôm nay, việc này có thể đàm phán thuận lợi như vậy nên Lưu Vĩ Hồng có phần rất cao hứng. Tuy Khương Đại Sơn hoàn toàn khác với những Trưởng chi nhánh ngân hàng khác, nhưng Trương Diệu Nga từ giữa xe chỉ luồn kim cũng không tồi. Tối thiểu thì cũng khiến cho Lưu Vĩ Hồng không cần phải đi đường vòng nhiều. Hơn nữa, trong toàn bộ bữa cơm thì biểu hiện của Trương Diệu Nga vô cùng đúng chỗ, giống như thuốc chữa đúng bệnh vậy. Người phụ nữ này nếu như không phải quá chuộng hư vinh thì cũng là một nhân tài.
Trương Diệu Nga gật đầu cười hì hì nói:
- Được, tôi đang ở tại khu tập thể của tòa nhà Huyện ủy.
Kỳ thật thì Lưu Vĩ Hồng cũng có thể đoán được.
- Được, chị lên xe đi, tôi đưa chị về.
Trương Diệu Nga cười gật đầu rồi lắc mông qua một bên cửa xe jeep.
Lưu Vĩ Hồng nhớ rõ, trong bữa cơm, Trương Diệu Nga không có uống rượu nhiều như thế. Bình rượu ngũ lương kia trên cơ bản là do hắn và Khương Đại Sơn xử lý. Như thế nào mà Trương Diệu Nga lại say cho được. Tửu lượng của người phụ nữ này cũng khá mà.
Sau khi lên xe, Lưu Vĩ Hồng lập tức lái chiếc xe vào tòa nhà Huyện ủy.
Khu tập thể của tòa nhà Huyện ủy cũng là loại nhà ngang. Trương Diệu Nga là cán bộ vừa mới được điều đến, cấp bậc Phó phòng nhưng công việc ở văn phòng Huyện ủy lại không cụ thể rõ ràng, nên cũng không thể phân phối phòng ở tốt được. Lưu Vĩ Hồng cho xe đỗ dưới khu tập thể.
Bầu trời đã hoàn toàn ngả thành màu đen. Sau khi dừng xe, cả bốn phía đều im ắng, gần như không chút tiếng động.
Trương Diệu Nga từ trên xe bước xuống, thân hình hơi lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, nên liền nhanh chóng dựa vào cửa xe thở dốc.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đi qua, quan tâm hỏi han:
- Chị dâu, chị không sao chứ?
- À, đừng lo, đừng lo!
Trương Diệu Nga nói xong từ "đừng lo" thì hơi thở cũng dồn dập hơn, nỗ lực bước về phía trước, thân mình chao đảo vài cái.
Lưu Vĩ Hồng lập tức đưa tay ra đỡ lấy cô.
Cánh tay Trương Diệu Nga mềm nhũn. Thời tiết nóng bức, nên tất cả mọi người đều ăn mặc mỏng manh. Cái loại da thịt trắng mịn này rất có điểm "kim tâm động phách".
Trương Diệu Nga tự giễu nói:
- Haha, khả năng là hơi bị cảm, có cảm giác không vững.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Bị cảm à? Tôi thật sự không biết. Nếu không thì hôm nay sẽ không để cho chị uống rượu.
- Không có việc gì, không có việc gì. Chính sự quan trọng hơn.
Trương Diệu Nga nói xong liền đi về phía trước.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên là phải giúp đỡ cô lên lầu. Hành lang tối om, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã.
Trương Diệu Nga ở trên lầu ba. Bóng đèn hành lang đã bị hư nên cả khoảng không gian tràn ngập màu đen. Hai người sờ soạng lên lầu. Cả thân hình Trương Diệu Nga gần như là dựa hẳn vào người của Lưu Vĩ Hồng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hai hàng chân mày của Lưu Vĩ Hồng cau lại nhưng cũng khó mà nói gì. Dưới tình huống như vậy, có nói gì cũng không thỏa đáng. Thật vất vả mới lên đến lầu ba, đến trước cửa phòng của Trương Diệu Nga.
Chỉ mấy chục bậc thang ngắn ngủi nhưng cũng khiến cho Bí thư Lưu ướt đẫm mồ hôi.
Trương Diệu Nga đứng thẳng thân người, nhờ ánh sắt ra từ một căn phòng khác, lấy chìa khóa phòng ra, mở cửa rồi thân hình lại lảo đảo đi vào. Lưu Vĩ Hồng vốn đã buông lỏng tay nhưng thấy thế cũng vội đỡ lấy, giúp cô đi vào cửa.
Vừa vào đến cửa, Trương Diệu Nga liền ngã vào lòng ngực của hắn, cả người run lên nhè nhẹ, giống như là có lửa đang thiêu đốt. Bộ ngực cao ngất của Trương Diệu Nga gần như là áp sát ngực của Lưu Vĩ Hồng, hơi thở dồn dập làm người ta có cảm giác say đắm.
- Chị dâu?
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, vội vàng đẩy cô ra xa.
- Đừng, Bí thư Lưu, hãy để cho tôi cảm ơn cậu một lần đi.
Hai cánh tay trắng mịn, mềm mại của Trương Diệu Nga tựa như hai con rắn quấn lấy Lưu Vĩ Hồng, vội vàng hạ giọng nói, thân hình áp chặt vào người hắn.
Trong phút chốc, trong đầu Lưu Vĩ Hồng có cảm giác choáng váng.
Hắn đang lúc tuổi trẻ, giờ phút này đây có một thân mình mềm mại áp sát vào người mình, nếu muốn có một chút phản ứng thì tuyệt đối cũng không thể.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, Lưu Vĩ Hồng cũng lập tức tỉnh táo lại, không chút do dự đẩy Trương Diệu Nga ra.
- Chị dâu, nếu muốn cám ơn tôi thì cứ để ở trong lòng. Tôi không nghĩ là chị khinh thường tôi như vậy.
Lưu Vĩ Hồng nói như đinh đóng cột, không chút chần chừ do dự.