Lưu Vĩ Hồng ngồi ở trên xe jeep hút một điếu thuốc.
Hắn thật không nghĩ đến Trương Diệu Nga lại lấy phương thức này để cảm tạ hắn. Đừng nhìn Lưu Vĩ Hồng tái sinh lại, nhưng đối với chuyện này hắn cũng thiếu kinh nghiệm xử lý. Nghiêm khắc mà nói thì kiếp trước hay kiếp này hắn cũng chưa từng gặp qua loại tình huống như thế. Chỉ có năm ngoái, trước khi nghỉ hè, khi ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, Đường Thu Diệp chủ động đòi yêu hắn. Tuy nhiên, Đường Thu Diệp cũng chỉ để cho hắn thưởng lãm thân thể của mình chứ không có động tác lớn như Trương Diệu Nga. Lưu Vĩ Hồng lúc đó đã có chuẩn bị tâm lý nên cũng không có điểm gì thất kinh.
Vừa rồi thật sự là nguy hiểm. Nếu ý chí mà yếu một chút thì chỉ sợ là không chống đỡ nổi.
Một thân hình mềm mại, thành thục, nhiệt tình, hừng hực tiếp cận, bốn phía tối om, nếu chần chừ sẽ bị chiếm đóng ngay. Bản thân mình có thể cưỡng lại được như vậy thì Lưu Nhị Ca giờ phút này hồi tưởng lại cũng có điểm khâm phục mình.
Cũng không phải Lưu Nhị Ca đạo đức cao thượng bao nhiêu, mấu chốt là tính cách dưỡng thành nhiều năm đã có tác dụng. Lưu Nhị Ca kiếp trước tuy nghèo túng, thất vọng nhưng có một điều mà mọi người phải công nhận, đó chính là nghĩa khí. Nếu bạn bè cần thì chỉ cần Lưu Nhị Ca có thì nhất định sẽ giúp cho.
Hùng Quang Vinh hiện tại đang làm việc cùng với hắn. Hơn nữa việc hợp tác đang dần ăn ý. Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể sau lưng làm cái chuyện này chứ?
Không thể lấy vợ của bạn được.
Lưu Nhị Ca cũng không phải là vạn năng, không thể giải quyết hết tất cả mâu thuẫn, chỉ có thể nghiêm ngặt tuân theo quy tắc đạo đức của mình. Tuy nhiên, đúng cảnh đúng thời điểm thì điều Trương Diệu Nga về thị trấn để vợ chồng họ đoàn tụ thì vẫn có thể được xem là một phương pháp tốt nhất.
Phỏng chừng sau lần này, Trương Diệu Nga đối với hắn vẫn kính trọng nhưng sẽ có khoảng cách. Đây cũng là một vấn đề đau đầu. Hai người rất khó mà không chạm mặt nhau. Nếu chẳng may trước mặt Hùng Quang Vinh, Trương Diệu Nga lại lộ ra cảm xúc gì thì sự việc sẽ không xong. Về phương diện này thì đàn ông rất là mẫn cảm. Huống chi, Hùng Quang Vinh xem Trương Diệu Nga như là báu vật thì lại càng mẫn cảm hơn. Một sự thay đổi nhỏ ở cảm xúc của Trương Diệu Nga cũng đều có thể bị y phát hiện được. Đến lúc đó, khó bảo y trong lòng sẽ không phát sinh ra ý nghĩ khác.
Nhưng sự việc đã xảy ra như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng không biện pháp thay đổi.
Tính cách của Lưu Vĩ Hồng là như vậy. Đúng thời điểm hắn rất là khôn khéo, thậm chí là giảo hoạt. Lưu Nhị Ca tạm thời còn không có học được trạng thái cảnh giới suốt hai mươi bốn giờ được. Bất kể là ai thì thần kinh đều không có khả năng vẫn động suốt cả ngày. Nhất định là phải có thời gian thả lỏng. Bằng không thì sớm hay muộn thần kinh cũng sẽ bị suy nhược.
Lưu Vĩ Hồng vừa rồi có thể nói là thời gian thả lỏng.
Việc đàm phán với Khương Đại Sơn đã thuận lợi ngoài sự mong đợi, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy nhẹ nhõm đầu óc nhưng không nghĩ là Trương Diệu Nga lại làm ra cái chuyện như vậy. Việc này diễn ra trong lúc hắn không có phòng bị gì cả. Nếu có phòng bị thì có lẽ sẽ không phát sinh một cảnh tượng xấu hổ như vậy.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu, bắt gặp căn phòng trên lầu ba của Trương Diệu Nga vẫn sáng đèn, lúc này mới chậm rãi khởi động xe rồi lái ra ngoài.
Từ cửa số phòng trên lầu ba, nhìn chiếc xe jeep từ từ rời khỏi, Trương Diệu Nga hiện lên vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Lưu Vĩ Hồng cũng không vội vã quay trở về khu. Hắn muốn đêm nay đi Hạo Dương. Đã lâu rồi hắn chưa gặp Đường Thu Diệp. Vừa rồi bị Trương Diệu Nga "trêu chọc" như vậy, Lưu Nhị Ca cũng có một chút "nhiệt huyết sôi trào".
Thân thể này thậm chí so với kiếp trước lại còn cường tráng hơn.
Tuy nhiên, trước khi đi Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng muốn đến nhà Chu Kiến Quốc ngồi một lát. Đây cũng là thói quen từ lâu của hắn. Chỉ cần đến thị trấn thì nhất định là phải đến gặp Chu Kiến Quốc. Hắn hiện tại cũng không nghĩ mình là thân tín hoặc là tâm phúc của Chu Kiến Quốc. Hắn xem Chu Kiến Quốc như là bạn. Tuổi của hai người cũng không kém nhau mấy, miễn cưỡng có thể xem như bạn cùng lứa tuổi.
Lưu Vĩ Hồng đậu xe ở tòa nhà Ủy viên thường vụ Huyện ủy, chậm rãi bước đến nhà của Chu Kiến Quốc.
Ở cầu thang, hắn đụng phải Mễ Khắc Lương.
Mễ Khắc Lương là Phó bí thư Huyện ủy, cũng ở tại tòa nhà Ủy viên thường vụ Huyện ủy này. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng biết Mễ Khắc Lương không phải ở phòng đơn mà là một căn phòng độc lập. Ông ta từ cầu thang này đi xuống thì khẳng định là từ một nhà lãnh đạo khác đi ra.
- Phó bí thư Mễ!
Lưu Vĩ Hồng chủ động chào hỏi Mễ Khắc Lương.
Từ lần chơi xỏ Mễ Khắc Lương, Lưu Vĩ Hồng rõ ràng đã trở thành kẻ thù của ông ta. Nói không chừng, trong lòng Mễ Khắc Lương vô cùng hận hắn. Tuy nhiên, cho dù có hận cỡ nào thì cũng vẫn phải nể mặt một chút. Hắn cũng không thể để cho người ta nghĩ rằng hắn ngạo mạn, không biết tôn ti cao thấp gì cả.
Ở trong quan trường, điều này là rất quan trọng. Tất cả các lãnh đạo đều rất để ý.
Mễ Khắc Lương nhìn Lưu Vĩ Hồng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Ồ, là Bí thư Tiểu Lưu à. Xin chào!
Sau cuộc họp Bí thư, Mễ Khắc Lương vẫn kiên trì xưng hô với Lưu Vĩ Hồng như vậy. Mặc kệ trước mặt người nào, trong bất cứ một cuộc họp nào, chỉ cần nhắc đến Lưu Vĩ Hồng, ông ta cũng đều gọi là "Bí thư khu Giáp Sơn Tiểu Lưu". Vừa không phải "Tiểu Lưu", vừa không phải "Bí thư Lưu". Tâm tư của Mễ Khắc Lương, Lưu Vĩ Hồng rõ như lòng bàn tay. Mễ Khắc Lương chính là muốn đem cái xưng hô chẳng ra gì áp đặt lên người Lưu Vĩ Hồng. Thử nghĩ, toàn bộ cán bộ ở huyện đều gọi hắn là Bí thư Tiểu Lưu thì uy tín của hắn làm sao mà cao lên được. Cho dù cậu rất tài giỏi nhưng chung quy vẫn là "nhỏ".
Lý lịch kinh nghiệm, đôi khi cũng là một bộ phận quan trọng tạo thành uy tín.
Điều này cũng có thể thấy được sự âm hiểm của Mễ Khắc Lương.
- Xin chào Phó Bí thư Mễ.
Đến Lưu Vĩ Hồng cũng không mặn không nhạt đáp lại một câu.
Giữa hai người bọn họ lúc này thì Lưu Vĩ Hồng không nhất thiết phải tỏ ra khách khí với Mễ Khắc Lương. Mễ Khắc Lương cũng không có chủ động bắt tay hắn, Lưu Nhị Ca lại càng không bắt tay trước làm gì.
Mễ Khắc Lương chậm rãi bước qua bên người Lưu Vĩ Hồng, cẩn thận quan sát hắn một lát rồi mới bỏ đi. Từ phía sau Lưu Vĩ Hồng truyền đến một tiếng "hừ" vô cùng rõ ràng.
Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên một nụ cười châm chọc.
Lưu Nhị Ca cũng không sợ phiền phức gì cả.
Nếu cứ muốn đối chọi với hắn vậy thì cứ việc phóng ngựa lại đây.
Lưu Vĩ Hồng sau khi vào nhà Chu Kiến Quốc, vừa lúc trong nhà không có khách. Điều này cũng là tình huống hiếm thấy. Chu Kiến Quốc xuất thân là bộ đội, việc đối nhân xử thế rất là ngay thẳng. Sau khi nhậm chức Bí thư Huyện ủy nên thường xuyên có cán bộ đến gõ cửa. Chu Kiến Quốc và cô Vu không thể nào cự tuyệt được. Nhưng đối với những cán bộ mà mang theo lễ vật quý đến nhà, thì Chu Kiến Quốc sẽ trước giáo huấn vài câu rồi sau đó bảo người ta nhanh chóng mang đồ vật về.
Về điểm này, Chu Kiến Quốc khá là trung thực. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Lưu Vĩ Hồng muốn phát triển tình bằng hữu với Chu Kiến Quốc. Từ bản chất thì Lưu Vĩ Hồng cũng thích những cán bộ chính trực.
- Là Vĩ Hồng à? Lão Chu, Vĩ Hồng đến đấy.
Cô Vu ra mở cửa, nhìn thấy Vĩ Hồng liền cao hứng mà gọi to lên.
- Cô Vu, hôm nay trông cô đặc biệt trẻ đấy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Cô Vu hôm nay quả thật là trông trẻ hơn so với tuổi. Quần áo, nhan sắc xem ra có vẻ tân thời hơn. Nhìn qua thì trẻ hơn đến bốn, năm tuổi.
- Thật à? Vĩ Hồng à, đừng có mà lừa gạt cô đấy nhé.
Cô Vu vừa nghe nói vậy thì vô cùng sung sướng, cười ha hả nói.
- Không phải lừa cô đâu. Quần áo này là từ Đại Ninh tới phải không cô?
Cô Vu lại càng ngạc nhiên:
- Ô, làm sao mà cháu biết được. Quần áo này thật sự là Ngọc Hà mua cho cô ở Đại Ninh. Con bé này, sau khi học nghiên cứu sinh thì đã biết điều hơn trước kia, đã biết mua quần áo cho cô.
Nói xong, cô Vu cũng có chút cảm thán.
Chu Ngọc Hà tính tình lạnh lùng, khả năng là trước kia chưa từng làm qua chuyện này.
Hiện giờ, trải qua việc nghiên cứu tâm lý con người, áp dụng đối với mẹ của mình cũng là cực kỳ hiệu quả.
- Vĩ Hồng, lại đây ngồi. Ái chà, cậu đừng quá để ý đến cô Vu. Bà đó, không phải là con gái mua quần áo cho sao? Nếu mà nhắc thì chắc cũng nhắc đến mấy ngày.
Chu Kiến Quốc ở bên kia lớn tiếng nói. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Ông còn không biết xấu hổ khi chỉ nói tôi à? Ngọc Hà mua cho ông cái tẩu thuốc lá, không phải mỗi ngày ông đều ngậm ở trên miệng sao?
Cô Vu cũng không phải là "đèn dầu cạn" nên lập tức trả lời lại một cách mỉm mai. Tuy nhiên cũng mang theo một nụ cười tươi.
Lưu Vĩ Hồng cũng liền cười lại.
Cha mẹ chính là những người đáng thương nhất thiên hạ. Con gái mua cho bất cứ cái gì cũng đều cao hứng đến không ngậm nổi miệng, hoàn toàn quên đi lúc trước vì con mà mình đã cực khổ ra sao.
- Vĩ Hồng, sao hôm nay lại đến đây?
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống bên cạnh Chu Kiến Quốc, rồi đưa qua một điếu thuốc lá thơm. Chu Kiến Quốc vội vàng tra điếu thuốc vào trong ống tẩu bằng ngà voi, ngậm ở trên miệng. Không cần phải nói thì cái tẩu thuốc này là do Chu Ngọc Hà mua cho ông.
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
- Vừa rồi gặp mặt Khương Đại Sơn ở ngân hàng Xây dựng. Trong lúc ăn cơm ở nhà khách, đã vay ngân hàng của anh ta tám trăm ngàn.
- Cho vay tám trăm ngàn? Cậu thật sự là muốn làm đường sao?
Chu Kiến Quốc giật mình kinh hãi.
- Dạ đúng! Năm trăm ngàn làm đường, ba trăm ngàn để cải tạo lại điều kiện của bệnh viện khu. Trưởng chi nhánh ngân hàng Khương đã đáp ứng rồi. Phỏng chừng qua vài ngày là có thể nhận được tiền.
Lưu Vĩ Hồng đơn giản báo cáo lại.
Chu Kiến Quốc càng thêm kinh ngạc nói:
- Cậu còn muốn vay thêm ba trăm ngàn để cải thiện điều kiện ở bệnh viên khu à? Nhiều tiền như vậy thì đến lúc đó khu Giáp Sơn làm sao mà chi trả?
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đáp:
- Chuyện này thật sự cũng không thành vấn đề. Nếu năm nay có thể đầu tư vào nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo máy móc thì sang năm có thể nhìn thấy được hiệu quả rồi. Trong vòng ba năm thì việc chi trả tám trăm ngàn là không quá khó khăn.
Chu Kiến Quốc yên lặng nhìn hắn, thở dài một cái rồi nói:
- Vĩ Hồng, chí hướng của cậu thật lớn. Cậu đã hạ quyết tâm phải phát triển khu Giáp Sơn rồi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Một lần làm quan thì tạo phúc nhất phương thôi. Bí thư, tôi vừa mới chạm mặt Mễ Khắc Lương ở cầu thang. Ông ta đến nhà Bí thư à?
Lấy thân phận của Mễ Khắc Lương, người mà ông ta có thể đích thân đến thăm hỏi toàn bộ huyện Lâm Khánh cũng không nhiều lắm. Chu Kiến Quốc cũng là một trong số ít những người đủ tư cách đó.
Chu Kiến Quốc gật đầu nói:
- Ông ta đến nhà tôi để bàn một chút công việc có liên quan đến vấn đề về nông nghiệp. Ông ta muốn ở toàn bộ huyện gieo trồng cây táo.
Lưu Vĩ Hồng cau mày lại.