Không hài lòng, Lưu Vĩ Hồng cũng không ngồi thêm ở nhà Chu Kiền Quốc, rất nhanh liền cáo từ ra đi... Từ từ đi về hướng nhà khách Lâm Khánh.
Thời tiết đã bắt đầu nóng bức, thời gian cũng không quá muộn, trên đường phố rất náo nhiệt, người đến người đi. Rất nhiều quần chúng dẫn theo con cái chen chúc trên đường, cười nói vui vẻ
Theo bước chân cải cách mở cửa dần dần mở rộng, các nơi trong cả nước đều đang có sự thay đổi đáng mừng
Lang thang trong dòng người chen chúc, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy một bầu không khí quen thuộc đập vào mặt
Nhớ rõ đời trước khi còn ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh, Lưu Vĩ Hồng một thân một mình, cũng thường xuyên lên phố, tản bộ không mục đích, thường thức cảnh đêm… Loại không khí này, hắn rất thích. Vô tình, tâm tình tốt hơn nhiều
Lưu Nhị Ca nhẹ nhàng huýt sáo, đi vào nhà khách Lâm Khánh.
Đi vào trong phòng, Lưu Vĩ Hồng trước vọt đi tắm, nằm xuống giường, nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, gọi qua ký túc xá của Chu Ngọc Hà. Lưu Nhị Ca có thói quen buổi tối đọc sách, tuy nhiên hiện tại, cũng không có tâm trạng đọc sách. Vừa nãy cô Vu có nhắc tới chuyện cả đời của Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng liền muốn gọi điện thoại cho cô ta. Hơn nữa Hoàng Đào Hoa cũng đã đi Đại Ninh một thời gian rồi, không biết sống như thế nào, vết thương tâm lý có chuyển biến tốt đẹp hay chưa, cũng là điều Lưu Vĩ Hồng khá quan tâm
Cô gái số khổ như vậy, nếu có thể từ trong vực sâu đi ra, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống, đó là kết quả mà Lưu Vĩ Hồng muốn thấy nhất
Lúc này gọi điện thoại vào ký túc xá Chu Ngọc Hà, căn cứ theo kinh nghiệm của Lưu Vĩ Hồng, gần như là gọi lần nào đúng lần đó, Chu Ngọc Hà khẳng định vẫn ở đó. Cô không có hoạt động giải trí gì ở bên ngoài.
Quả nhiên, điện thoại chưa vang được vài tiếng, bên kia liền có người nhận máy, truyền đến là thanh âm thản nhiên của Chu Ngọc Hà:
- Xin chào.
- Bác sĩ Chu, là tôi.
Lưu Vĩ Hồng cũng là trả lời theo "tiêu chuẩn"
- Ừ
Chu Ngọc Hà thản nhiên đáp lại một câu, tự nhiên là không nghe ra có bao nhiêu cảm xúc dao động, tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng vẫn là cảm thấy, giọng điệu Chu Ngọc Hà hơi có chút biến hóa.
Dù sao Chu Ngọc Hà là cô gái trẻ trung, dù có trầm mặc ít lời thế nào, lại thiếu kết giao với bạn cùng lứa tuổi, cũng vẫn là không thích đáng. Kỳ thật theo Lưu Vĩ Hồng nghĩ, giáo sư tâm lý học chân chính, là phải thường tiếp xúc xã hội, chỉ biết chìm đắm trong sách vở, sợ là không được. Đương nhiên, Chu Ngọc Hà về sau nếu không làm treo biển hành nghề bác sĩ tâm lý, mà tiếp tục ở trong tháp ngà nghiên cứu học vấn, hoặc là chỉ biết gặm sách vở, cũng có thể trở thành học giả nổi danh. Lưu Nhị Ca đối với tâm lý học, tóm lại không phải người lành nghề thật sự, nói không chừng tự nhốt mình trong nhà, đúng là cách cần thiết để trở thành "bậc thầy" thì sao?
Điều này thì không ai rõ được.
- Cậu là muốn hỏi thăm chuyện của Hoàng Đào Hoa? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Vượt ngoài dự kiến của Lưu Vĩ Hồng, lần này, Chu Ngọc Hà không ngờ chủ động mở miệng. Bình thường đều là lẳng lặng chờ đợi Lưu Vĩ Hồng mở miệng, Lưu Vĩ Hồng hỏi cái gì cô đáp cái đó, ngẫu nhiên sẽ ở trong quá trình trả lời có chút dài hơi
Lưu Nhị Ca cũng "Ừ" một tiếng, thản nhiên, tuy nhiên khóe miệng lại hiện lên vẻ tươi cười, cảm thấy như vậy đùa Chu Ngọc Hà một chút, cũng là khá có ý tứ. Không biết bác sĩ Chu cùng người khác giao tiếp lúc nào cũng "Ừ", khi nghe được chữ "Ừ" không mặn không nhạt như thế, trong lòng có cảm tưởng gì.
Tuy nhiên Lưu Nhị Ca rất nhanh liền thất vọng rồi, Chu Ngọc Hà lại không hề đối với "thái độ không tốt" của hắn có bất cứ phản ứng gì, lập tức nói:
- Cô ấy đã được thu xếp yên ổn ở trường, công ty dịch vụ lao động, cô ở quầy bán quà vặt làm người bán hàng. Lúc mới đến, rất sợ hãi, giống y con thỏ nhỏ, chịu không được chút kinh hãi, luôn len lén rơi nước mắt
Lưu Vĩ Hồng hơi cảm thấy kinh ngạc.
Hoàng Đào Hoa dù là bị ép buộc bán rẻ tiếng cười ở khách sạn hồng nghiệp, cũng có thể xem là gặp qua việc đời, sao khi tới đại học Ninh Thanh lại trở nên sợ hãi như con thỏ con? Phỏng chừng vẫn là tâm lý tự ti tác quái. Lưu Vĩ Hồng đem tình hình của cô nói cho Chu Ngọc Hà biết, nhưng chính bản thân Hoàng Đào Hoa thì không hề biết. Lưu Vĩ Hồng đáp ứng giữ bí mật cho cô
Chỉ có điều đối với Chu Ngọc Hà không cần giữ bí mật.
Người bình thường, anh cho dù tốn tiền xin Chu Ngọc Hà nói mấy câu với anh, cũng là muôn vàn khó khăn, tự nhiên sẽ không giống với nữ đồng chí khác, đi khắp nơi rêu rao quá khứ của Hoàng Đào Hoa. Huống chi cô còn là bác sĩ tâm lý được Lưu Vĩ Hồng "Mời tới" vì Hoàng Đào Hoa, không đem tình hình nói với cô ta, làm sao mà giúp đây?
- Vậy cô ta hiện giờ tốt hơn chưa?
Lưu Vĩ Hồng quan tâm hỏi han.
- Tốt hơn rồi. Mấy ngày này tôi mỗi ngày đều cùng cô ta nói chuyện phiếm, cô ta hiện tại khá tín nhiệm tôi, ở trước mặt tôi khá cởi mở.
Chu Ngọc Hà vẫn là thản nhiên nói... Không có ý hưng phấn gì.
Đến Vĩ Hồng liền cười nói:
- Chúc mừng bác sĩ Chu, khia nghiệp thuận lợi, có được người bệnh đầu tiên.
Chu Ngọc Hà không hé răng, dường như đối với sự hài hước này của Lưu Nhị Ca, toàn bộ không có phản ứng.
Lưu Nhị Ca lập tức có chút không thú vị, ngượng ngùng cười nói:
- Bác sĩ Chu, cô lần đầu tiên lý luận liên hệ thực tế, cảm giác thế nào?
- Cũng được. Cách làm nói trên sách, vẫn có chút hiệu quả.
- Phì!
Lưu Vĩ Hồng cười ra tiếng
Coi lời này, đây cũng quá thành thật rồi!
Chu Ngọc Hà tự nhiên biết hắn đang cười cái gì, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nắm lấy ông nghe, nghe Lưu Vĩ Hồng ở bên kia ầm ĩ cười to.
Lưu Vĩ Hồng vừa cười vừa lắc đầu, mất một hồi lâu mới từ từ ngừng lại. Nếu là đổi một cô gái khác, Lưu Nhị Ca làm như vậy, không thể nghi ngờ là vô cùng thất lễ, cô gái không cùng hắn nổi điên mới là lạ. Nhưng Chu Ngọc Hà khẳng định sẽ không. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, ngược lại là ở trước mặt cô gái trầm mặc ít lời này, chính mình có thể hoàn toàn thả lỏng, không cần đề phòng bất cứ cái gì
Có chút cảm giác bạn bè
Đợi tiếng cười Lưu Nhị Ca cuối cùng tắt lịm, Chu Ngọc Hà mới không vội vàng không hấp tấp mà nói:
- Qua một thời gian, đợi cô ta từ từ thích ứng hoàn cảnh mới, tôi nghĩ hẳn là sẽ tốt hơn. Nhưng muốn trị tận gốc vết thương lòng của cô ta, cách tốt nhất, chính là cô ta sau này tìm được người đàn ông thật lòng yêu thương cô ta, cùng cô ta xây dựng một gia đình
Chu Ngọc Hà nói một hơi, lại nói thêm một câu:
- Phụ nữ tuy yếu đuối, nhưng khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ
Lưu Vĩ Hồng lập tức liên tục gật đầu:
- Rất đúng rất đúng, rất có đạo lý. Hình ảnh bác sĩ tâm lý đã bắt đầu thành hình rồi… Tuy nhiên, bác sĩ Chu, cô nghiên cứu tâm lý người khác, đạo lý rõ ràng, khi đến bản thân cô, thì không được tốt lắm. Tôi vừa rồi ở nhà cô khi cùng cô Vu nói chuyện phiếm, bà rất lo lắng cho chuyện cả đời của cô đó.
Lưu Vĩ Hồng đây cũng là thuận miệng truyền đạt "Chỉ thị" của cô Vu, nhưng hắn cũng biết, làm như vậy không hề hiệu quả.
Quả nhiên, Chu Ngọc Hà thản nhiên nói:
- Không cần thiết. Đâu ai quy định, phụ nữ nhất định phải kết hôn
Đến Vĩ Hồng nói:
- Chỉ sợ Bí thư Chu và cô Vu, không thể chấp nhận lý luận này của cô
- Không sao. Hiện tại sốt ruột, qua vài năm thì không nóng vội nữa
Cũng đúng, qua thêm vài năm, cũng đã là bà cô già, không gả đi được, nóng vội cũng vô dụng.
Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng nói.
Tự nhiên, cho dù hắn cùng Chu Ngọc Hà có là "bạn bè"… tính tình Chu Ngọc Hà có nhạt nhẽo, thì những lời này cũng là tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng. Bằng không Lưu Nhị Ca chính là tự tìm phiền toái.
- Sách viết đến đâu rồi? Sau khi chính thức xuất bản, nhớ gửi cho tôi một cuốn
- Ừ, còn phải mất mấy tháng nữa
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ai, nhớ kỹ a, cho tôi cuốn đó, là tặng à, tôi không bỏ tiền. Mặt khác, phải có kí tên, đến lúc đó tôi cũng tiện cầm đi khoe mẽ với bạn bè một chút.
Kí tên bán sách, ở đời sau rất thịnh hành, lúc này dường như vẫn chưa có phương thức đầu cơ này. Nếu là người khác, Lưu Vĩ Hồng có lẽ sẽ nhắc nhở một chút, nói cho cô ta cách làm đầu cơ này, nhưng Chu Ngọc Hà vẫn là miễn đi. Nói cho cùng sách này cũng không phải là cô chủ biên, đến lúc đó nhiều nhất chỉ là đề ra cái tên thôi.
Chu Ngọc Hà thản nhiên nói:
- Được thôi.
Lưu Vĩ Hồng có chút đau đầu. Nếu chính mình là cái người ba hoa mà có thể trở thành người bạn thân thiết khăng khít với Chu Ngọc Hà, thì trên toàn thế giới cũng sẽ khó mà tìm được Chu Ngọc Hà một người lắng nghe như vậy, mặc anh cứ lải nhải, tuyệt không kháng nghị. Tiếc nuối chính là, Lưu Nhị Ca không phải là người ba hoa, cuộc nấu cháo điện thoại này không thể cười tiếp được nữa.
Treo điện thoại Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng cầm lấy một quyển sách, bắt đầu lật xem. Cùng Chu Ngọc Hà nói chuyện một hồi, hiệu quả cũng không tệ lắm, nỗi lòng Lưu Nhị Ca hoàn toàn đã bình tĩnh trở lại, có thể nhìn xem được sách.
Tuy nhiên mới xem được hai trang, lập tức đã bị đánh gãy
Tiếng đập cửa vang lên.
Lưu Vĩ Hồng hơi cảm thấy kinh ngạc, lúc này, còn có ai sẽ đến nhà thăm hỏi?
- Ai đấy?
Lưu Vĩ Hồng từ trên giường leo xuống, cao giọng hỏi.
- Ha ha, Bí thư Lưu à, là tôi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười. Hiện giờ ở huyện, ngoại trừ Chu Kiến Quốc, ước chừng có thể coi là bạn, cũng chỉ có Vương Hóa Văn. Khi Lưu Vĩ Hồng đi làm ở khu, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Vương Hóa Văn gọi điện thoại, tán gẫu thượng vài câu. Khi mà đến họp ở huyện, chỉ cần có thời gian, cũng gặp nhau, tán gẫu một hồi. Con người Vương Hóa Văn không tồi, khôn khéo, còn sẵn sàng giúp đỡ. Lưu Vĩ Hồng đối với ấn tượng về y rất tốt
- Chủ nhiệm Vương, mời vào!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng mở cửa phòng ra.
Vương Hóa Văn cười ha hả đi đến, trong tay còn mang theo túi nhỏ, đặt xuống rên bàn sách, thì ra là một bình rượu và mấy túi thức ăn, chứa chút rau trộn.
- Chủ nhiệm Vương, ông đây là…
- Ha ha, Bí thư Lưu, nghe nói cậu đêm nay không quay về Giáp Sơn, tôi liền nghĩ, tìm cậu uống chút rượu, tâm sự tán gẫu, chúng ta cũng đã lâu không tán gẫu rồi đúng không?
Vương Hóa Văn cười nói.
- Ha ha, cũng phải. Tuy nhiên, để chủ nhiệm Vương tự mình đến nhà thăm hỏi tôi, thật đúng là không dám nhận
Lưu Vĩ Hồng khách khí, vội vàng kéo ghế qua cho Vương Hóa Văn, lại vội vàng cầm lấy hai cái ly qua đây, là loại ly sứ uống trà. Phương tiện trong nhà khách rất đơn sơ, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi
Vương Hóa Văn tự mình mở rượu ra, đổ vào hai cái ly đến hơn nửa, giơ ly lên, cười nói:
- Nào, bí thư Lưu… Tùy ý a, từ từ uống, từ từ tán gẫu.
- Cảm ơn.
Lưu Vĩ Hồng giơ ly lên cùng y cụng một cái, hai người đều uống một hớp lớn.
Hàn huyên vài câu việc nhà, Vương Hóa Văn liền hỏi đến công tác của Giáp Sơn. Lưu Vĩ Hồng biết rõ ý đồ hôm nay y đến đây, cũng không chủ động nhắc tới, liền theo lời của Vương Hóa Văn, hàn huyên một hồi
- Bí thư Lưu, Phó bí thư Mễ người này, con người khá mạnh mẽ, cứng rắn a. cậu có lẽ vẫn chưa hiểu rõ về gã, gã có một đặc điểm, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Có vài chuyện trên công tác, tôi thấy cậu vẫn nên phối hợp một chút đi, không cần làm cho quan hệ thêm căng thẳng
Quả nhiên, Vương Hóa Văn rất nhanh liền nói tới chính đề, mặc dù ngôn từ khá cẩn thận, ý tứ lại rất rõ ràng.
- Chủ nhiệm Vương, cảm ơn!
Lưu Vĩ Hồng đáp lại rất chân thành. Nhìn ra được, Vương Hóa Văn là thật sự lo lắng hắn chịu thiệt. Trong quan trường, có thể quen được một người bạn thật lòng quan tâm anh, rất không dễ, Lưu Vĩ Hồng rất cảm kích.