Lưu Vĩ Hồng cũng có chút lo lắng. Bài viết này của hắn một khi đưa ra cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử. Chẳng may Saddam nhìn thấy được bài viết này và tin vào lời dự đoán của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng hoảng sợ thì lại không tấn công Kuwait nữa thì có phải là toi rồi không? Dự đoán này của Quân đoàn trưởng Lưu sẽ trở thành "khoa học viễn tưởng" mất.
Đương nhiên, khả năng này là rất nhỏ. Loại tạp chí nội bộ này thì khá là bảo mật, Saddam nhất định là không thể đọc được, mà có đọc được thì cũng sẽ là cười nhạt vào. Trên thực tế, ở một thế giới bên kia, Saddam Hussein dám đánh Kuwait chính là đã phán đoán sai phản ứng có thể xảy ra của Mỹ. Saddam Hussein là một tên độc tài cuồng bạo, mà đặc điểm lớn nhất của kẻ độc tài cường bạo chính là tự tin cực độ. Ông ta cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, ai mà đối đầu với ông ta thì chỉ có một con đường chết.
Khu vực Trung hữu kia là địa bàn của Saddam Hussein. Mỹ kia xa tít tắp thì dám làm gì được ông ta? Ta bóp mạch máu dầu mỏ của Trung Đông thì nước Mỹ phải cúi đầu trước ta, đàm phán với ta. Saddam Hussein rất có niềm tin với năng lực tác chiến của quân đội của mình.
Năm đó Saddam Hussein chính là nghĩ như vậy, một suy nghĩ khôn ngoan.
Đối diện với một cơ hội tốt như vậy, bản thân mình là người tái sinh, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không bỏ qua. Bất kể là thế nào thì tỷ lệ xảy ra nguy cơ Trung Đông là rất lớn. Lưu Thành Gia một khi đoán trước thành công thì trong quân đội sẽ có hiệu ứng chấn động, khó có thể đánh giá được. Quân đoàn trưởng trẻ nhất trong toàn quân có con mắt chiến lược xa rộng và năng lực phân tích chuẩn xác như thế. Ưu thế tuổi trẻ lại cộng thêm chiến lược xa rộng thì càng khiến cho Lưu Thành Gia leo lên một bậc trở thành một trong những thành phần mấu chốt.
Nhân trước khi cha mình đi nước ngoài, cho Lưu Thành Gia một ít vốn chính trị chính là mục đích đã đặt ra của Lưu Vĩ Hồng.
Bản thân hắn quá là trẻ, dù là cha hắn có sống thêm mười năm nữa thì cũng rất khó để đưa Lưu Vĩ Hồng lúc đó hơn ba mươi tuổi lên giữ chức vụ có tính quyết sách mấu chốt được.
Nhưng Lưu Thành Gia lại có khả năng này!
Chỉ cần Lưu gia không ngã thì Lưu Vĩ Hồng liền có một chỗ dựa vững chắc nhất. Đó là căn bản của việc hắn đi theo con đường chính trị.
Hiện tại xem ra, Lưu Thành Gia cuối cùng cũng tin phán đoán của con, lấy danh nghĩa của mình cho bài viết đó để cho đăng lên tạp chí nội bộ. Là con trai trưởng nhà họ Lưu, là Quân đoàn trưởng, vị trí của Lưu Thành Gia ở quân đội là không thể nghi ngờ. Dù là bài viết này rất dài thì vẫn được tạp chí nội bộ cho đăng lên hết, hơn nữa lại còn thêm một bài xã luận ngắn vào.
Lưu Vĩ Hồng bắt đầu đọc một cách cẩn thận bài viết.
Có thể nhìn thấy được, Lưu Thành Gia có nhiều sửa chữa trong bài viết này. Đương nhiên, chỉ là sửa lại một số chi tiết nhỏ còn cái khung chính thì không hề động đến. Lưu Vĩ Hồng viết bài viết này chủ yếu là dựa vào trí nhớ đại khái của mình và thêm một số tài liệu mới thu thập được. Về đại thể là không tồi. Nó đề cập đến các thuật ngữ quân sự và thiết bị quân sự cụ thể. Lưu Thành Gia trước đây là thủ trưởng tác chiến quân sự Thủ đô, nghiên cứu chiến lược và chiến thuật là nghề chính của ông. Sau sự sửa đổi của Lưu Thành Gia thì bài viết càng trở nên kết cấu chặt chẽ, dùng từ chuẩn xác, có cái "tư thế hào hùng như hổ" vậy. Khí thế sôi nổi hào hùng như tuôn trên trang giấy, rất xứng với thân phận là Quân đoàn trưởng của Lưu Thành Gia.
Lưu Vĩ Hồng mất mấy chục phút mới xem xong bài viết, không kìm lòng nhìn lên tay mình một cái. Thời gian đã đến thượng tuần tháng bảy rồi. Nếu như theo diến tiến lịch sử thì không đến một tháng sau chiến tranh Kuwait sẽ bùng nổ.
Cho đến lúc này, uy thế của Lưu Thành Gia lại càng thêm một bậc. Một vị tướng trẻ tuổi đang lên cao.
Mà Bí thư Lưu, người còn trẻ tuổi hơn tự nhiên được thơm lây.
Đó là cha ruột của hắn cơ mà!
Sau khi bài viết được đưa ra trên tạp chí nội bộ quân sự, Lưu Thành Gia lập tức gửi cho hắn một cuốn. Có thể thấy trong sâu thẳm nội tâm, ông rất coi trọng sự tiến bộ của con. Con mình có tiền đồ, người làm cha ai mà không vui được cơ chứ?
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nhấc điện thoại lên gọi điện cho Lưu Thành Gia.
Lần này, cha mình không biết có ở văn phòng không, Bí thư Lưu cũng không chắc, thử vận may xem sao. Ở Hồng Kông, Giang Khẩu thì có thể là "Vũ khí có tính công kích", điện thoại mô phỏng di dộng đời đầu tiên đã ra thị trường rồi. Có điều Bí thư Lưu là có thể mua được nhưng cũng dùng không được. Ở Khu Giáp Sơn thứ đồ chơi đó chỉ có thể coi là "vũ khí" để dùng chứ còn nói chuyện điện thoại thì muốn cũng đừng có mong.
Bí thư Lưu vận khí không tồi. Điện thoại gọi một cái là có người nghe luôn. Trong điện thoại là âm thanh trầm trầm của Lưu Thành Gia:
-Alô, tôi là Lưu Thành Gia!
-Cha à, là con đây.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
-Nhìn thấy bài viết chưa?
Lưu Thành Gia giọng điệu trở nên dịu dàng hơn chút, ông hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cha này, chẳng lẽ phải có chuyện gì thì con mới được gọi điện cho cha sao?
Ở đời trước, điều này là không thể tưởng tượng được. Mấy chục năm, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa từng có cái ngữ khí như thế này khi nói chuyện với cha. Giữa hai cha con, việc nói chuyện điện thoại là rất ít, dù là Lưu Vĩ Hồng về Bắc Kinh thì cũng chỉ ngồi lại một tiếng đồng hồ, cũng chẳng nói được mấy câu.
Lưu Thành Gia liền cười. Tiếng cười rất sang sảng. nguồn TruyenFull.vn
Đối với Quân đoàn trưởng Lưu mà nói, lúc này là "Đường làm quan rộng mở vó ngựa phi", tâm tình rất chi là vui vẻ.
-Cha à, cuộc diễn tập thực binh quy mô cấp sư đoàn của cha thế nào rồi? Trên tivi con thấy thoáng qua thôi, có vài giây. Xem thích thật đấy.
Lưu Vĩ Hồng không nói với cha mình chuyện về bài viết mà nhắc đên chuyện diễn tập đối kháng quân đội thật.
Cuộc diễn tập này là vào cuối năm ngoái vào dịp sinh nhật Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia liền báo cáo lên lãnh đạo quân khu. Theo kế hoạch sẽ là tiến hành vào tháng ba, tháng tư năm nay. Nhưng vì nhiều nguyên nhân nên bị trì hoãn, cách đây không lâu mới chính thức mở màn. Lúc này đề tài quân sự là một đề tài khá là nhạy cảm. Quân đoàn tổ chức cuộc diễn tập thật với quy mô cấp sư đoàn như thế này thì báo đài không tuyên truyền thêm nhiều, chỉ là có một bản tin đơn giản trên đài truyền hình quân sự địa phương.
Lưu Vĩ Hồng thấy việc tổ chức diễn tập thế này cũng có nội hàm rất sâu xa.
Trước đó không lâu ở Giang Khẩu, việc xuất quân đến khách sạn đó, về bề mặt thì không có gì, thành phố Giang Khẩu đã tiến hành xử lý rất khiêm nhường. Việc xử lý cha con Hứa Qúy Sinh và khách sạn Hồng Nghiệp đều làm rất khiêm tốn, không để lộ ra điều gì cả. Nhưng trên thực tế thì mạch nước ngầm vẫn đang mãnh liệt tuôn trào.
Giống như lời Trình Huy nói, thực lực thực sự của Phong gia đã mở ra, gây được sự chú ý. Đây là một vấn đề rất nghiêm túc. Rõ ràng là phái thực quyền quân đội không hề muốn có sự biến động trong nội bộ nhân sự trong thời gian gần đây. Lưu lão gia và các con cháu khác nhanh chóng được đề bạt, chiếm giữ những chức vụ quan trọng. Điều này đã gây ra sự bất an và bất mãn cho các tầng lớp được ích lợi. Nhưng chuyện này được tiến hành rất có bài bản, là lần đầu tiên trong nội bộ quân sự, đều không phải là cán bộ bình thường mà toàn là con cháu nhà danh gia và những người có quan hệ với họ. Bất luận là Lưu lão gia hay lão gia các nhà khác thì sức ảnh hưởng trong quân đội không hề nhỏ. Nhà họ Phong biết rõ đây là sự thẩm thấu nhưng cũng bất lực.
Thực sự muốn ngăn bước chân của những con cháu quý tộc này thì những người phải đắc tội quá nhiều.
Lưu lão gia như Thái Sơn Bắc Đẩu, đắc tội một người còn nguy, mà một lúc lại đắc tội nhiều người thì sao được? Cho dù là Phong nhị gia cũng tuyệt đối không muốn xảy ra tình hình như thế.
"Sự kiện Giang Khẩu" coi như là cho họ nhà Phong một cái cớ. Phong Tam gia lên tiếng chú ý đến việc này chính là một sự thăm dò.
Về bề mặt thì cái tên Lưu Vĩ Hồng con ông cháu cha này đang càn quấy, nhưng trong mắt của Phong tam gia thì lẽ nào lại để ý một tên nhóc con Lưu Vĩ Hồng thế này? Tất nhiên là lại nhằm vào Lưu lão gia rồi, hay nói cách khác chính là nhằm vào thủ trưởng tối cao trong nội bộ quân đội rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bắc Kinh có sự thay đổi bất ngờ, rất nhiều thông tin vỉa hè được truyền bá rộng rãi ồn ào.
Cuộc diễn tập đối kháng quy mô cấp sư đoàn của đơn vị quân đội chủ lực được tiến hành theo sự phê chuẩn cũng là một tín hiệu rõ ràng.
Lưu Thành Gia ngừng tiếng cười, quay trở về sự nghiêm túc:
- Cũng tiến hành khá viên mãn. Có hai Thủ trưởng ở Tổng bộ đến, quan sát thực địa. Thủ trưởng quân ủy khá là hài lòng về cuộc diễn tập này. Tự mình chỉ thị nói cần tiến hành tìm tòi sâu hơn, đúc kết càng nhiều kinh nghiệm hơn.
Lưu Vĩ Hồng thở phào một hơi.
Lưu Thành Gia nói đến Thủ trưởng quân ủy, chẳng còn nghi ngờ gì đó chính là thủ trưởng tối cao rồi. Người ta đích thân chú ý đến cuộc diễn tập này, lại còn đưa ra chỉ thị nữa, đây chính là sự khẳng định của ông đối với Lưu Thành Gia. Sóng gió ở Giang Khẩu này coi như đã trôi qua.
-Có điều, Vĩ Hồng này, về sau làm chuyện gì thì không được kích động như thế nữa.
Lưu Thành Gia hiển nhiên cũng cảm giác được sự thay đổi cảm xúc của con trai mình nên ông dặn dò một câu nghiêm túc.
Sóng gió đã ngừng nhưng sự việc đó liệu có thể đảm bảo rằng sau này không ai vạch lá tìm sâu nữa, thế thì khó nói rồi. Người trẻ tuổi nếu như cứ theo kiểu "con ông cháu cha" quá thì không tốt. Lưu Thành Gia là đang lo lắng con trai mình lại ngựa quen đường cũ.
-Vâng, cha à. Con nhớ rồi.
Lưu Vĩ Hồng đáp lời một cách kính cẩn.
- Cần phải chú ý. Đặc biệt là sự an toàn của mình thì càng cần phải chú ý.
Lưu Thành Gia lại chậm rãi nói.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng liền dâng lên một niềm cảm động. Chỉ có một câu quan tâm bình thường, nhưng từ miệng của Lưu Thành Gia thì thật không hề dễ dàng.
Lưu Thành Gia cũng không phải là kiểu người hay bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài.
-Vâng, con biết rồi. Cha à, cục diện vùng Vịnh bây giờ đã rất căng thẳng rồi. Con thấy rất nhanh là sẽ đánh nhau thật. Đến lúc đó thì sự phản ứng của các bên cũng sẽ là một đề tài tốt lắm, rất đáng để nghiên cứu thêm.
Suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng rất nhanh chuyển về chủ đề chính.
-Ừ, cha sẽ chú ý. Nếu như con có thời gian thì về thăm ông nội nhé. Ông cũng lớn tuổi rồi, khá là nhớ mọi người.
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:
-Cha, có phải ông có vấn đề gì về sức khỏe không?
-Không phải. Con đừng lo, ông sức khỏe vẫn tốt.
-Vậy thì tốt rồi.
Lưu Vĩ Hồng lại thở phào một hơi.