- Các người còn cười được sao? Thiếu úy Lỗ, mời anh hạ lệnh, bắt gã giao lại súng.
Tiếng cười này thật lớn đã đả kích Hoàng Hưng Quốc, khiến gã tức giận hướng đến người thiếu úy dẫn đầu kêu to lên.
Viên thiếu úy gật đầu, tiến lên một bước, sa sầm nét mặt, lớn tiếng nói:
- Mời các người buông súng. Đây là doanh trại đóng quân của quân đội. Bằng không thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế.
- Thiếu úy, tôi đương nhiên là sẽ hạ súng rồi. Điều này thì anh có thể yên tâm. Tôi hoàn toàn tôn trọng quân đội của ba tôi mà. Ba tôi là Hạ Thiên Hữu, là Sư đoàn trưởng tiền nhiệm của chi bộ này.
Hạ Hàn cười to lên, rồi bỏ súng xuống.
- Cái gì?
Cả viên thiếu úy và Hoàng Hưng Quốc đều kinh hãi.
- Cậu là con trai của Sư đoàn trưởng Hạ?
Viên thiếu úy lập tức hỏi lại.
- Đúng, mời anh thông báo cho Chủ nhiệm Ngưu một tiếng, bảo anh ấy đến đây. Anh ta là người quen của tôi mà.
Hạ Hàn cười nói.
Chủ nhiệm Ngưu chính là Phó quân đoàn trưởng của bộ đội hậu cần.
Viên thiếu úy tin rằng nếu là người giả mạo con trai của Sư đoàn trưởng Hạ thì làm sao mà dám đối chất với Chủ nhiệm Ngưu chứ? Đây đúng là thật rồi!
- Buông súng xuống!
Viên thiếu úy lập tức truyền đạt mệnh lệnh với binh lính của mình. Lấy súng chỉ vào con trai của Sư đoàn trưởng Hạ khẳng định là không thích hợp.
Bọn binh lính theo lời buông súng xuống.
- Mời các người chờ một chút, tôi lập tức đi gặp Chủ nhiệm Ngưu để xin chỉ thị.
Viên thiếu úy lớn tiếng nói, rồi quay sang thì thầm vào tai một gã trung sĩ:
- Phải canh chừng tất cả. Một khi Chủ nhiệm Ngưu còn chưa tới thì không ai được rời khỏi đây.
Nói xong, liền quay sang Hoàng Hưng Quốc và một số cán bộ Ủy ban kỷ luật nói vài câu.
Ý tứ này rất minh bạch. Cho rằng y tin tưởng Hạ Hàn không có nói dối nhưng vì thận trọng nên khẳng định phải đợi Chủ nhiệm Ngưu đến đây thì mới có thể quyết định. Về phần đám người Hoàng Hưng Quốc thì cũng không thể thả. Bằng không, nếu như con trai của Sư đoàn trưởng Hạ và Chủ nhiệm Ngưu truy cứu thì sẽ không có kết quả báo cáo công tác tốt được. Trong khoảng thời gian ngắn liền đưa ra quyết định nhanh chóng, chính xác.
Hoàng Hưng Quốc và một vài tên cán bộ của Ủy ban Kỷ luật ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt đều lập tức thay đổi.
Tuy nhiên thì Hoàng Hưng Quốc cũng không lo lắng lắm. Mặc kệ thế nào thì y cũng là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện, bộ đội khẳng định sẽ bắt y. Nhưng trong nháy mắt, Hoàng Hưng Quốc liền thấy Lý Binh và một tên cán bộ Ủy ban kỷ luật khác đang nằm rên hừ hừ trên mặt đất.
Trong miệng Lý Binh còn đầy máu.
Hoàng Hưng Quốc hoảng sợ.
Có chuyện gì vậy?
- Lão Lý, sao lại thế này? Ai đánh ông ra bộ dạng như vậy? Ai đánh?
Hoàng Hưng Quốc liên tiếp la hoảng lên.
- Không được nhúc nhích.
Một gã chiến sĩ cầm súng bước lên, không chút khách khí ngăn cản y.
- Đồng chí, tôi là cán bộ ở huyện. Là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện.
Hoàng Hưng Quốc nóng nảy, lập tức hướng về gã chiến sĩ kia biểu lộ thân phận của mình.
Gã chiến sĩ vẫn bất động, nghiêm nghị nói:
- Tôi mặc kệ ông là ai. Thủ trưởng chưa đến thì ai cũng không được lộn xộn, không được rời khỏi đây.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, Hoàng Hưng Quốc một chút cử động cũng không dám. Y biết chiến sĩ này chỉ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. Hoàng Hưng Quốc chỉ là một con chó con mèo, hoàn toàn không đáng để người khác để ý.
Những tên cán bộ Ủy ban kỷ luật huyện mở to đôi mắt, buồn bực không ngừng. Hơn nữa, Hoàng Hưng Quốc vốn muốn giáo huấn Hạ Hàn một chút, cho y biết người của Ủy ban kỷ luật không phải là ngồi không. Không ngờ trong nháy mắt, vị này đã trở thành con trai của Hạ Thiên Hữu. Cứ việc là gã và Hạ Thiên Hữu chưa từng giao tiếp qua nhưng với thân phận của một sư đoàn trưởng thì không cần nói gã chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, cho dù là lãnh đạo địa khu cũng phải nể mặt. Làm sao mà có thể bắt con trai của ông ta chứ?
Đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, lại những tiếng bước chân dồn dập vang lên. Một gã trung tá ba mươi mấy tuổi mang theo hơn mười binh lính, bước nhanh đến.
Vị trung tá này Hoàng Hưng Quốc cũng biết. Chính là Chủ nhiệm Ngưu. Mỗi lần bộ đội và Ủy ban kỷ luật mở tiệc liên hoan, Chủ nhiệm Ngưu đều tham dự, đã từng uống rượu qua vài lần.
- Xin chào, Chủ nhiệm Ngưu!
Hoàng Hưng Quốc vội vàng bước đến chào hỏi, hai tay vươn ra.
Khi thấy Chủ nhiệm Ngưu đích thân lại đây, gã chiến sĩ cũng không ngăn cản Hoàng Hưng Quốc nữa.
- Xin chào!
Chủ nhiệm Ngưu vội vàng đưa tay ra bắt, rồi bước thẳng đến phòng thẩm vấn.
Con trai của Sư đoàn trưởng đến đây, y làm sao có tâm tư nói lời vô nghĩa với Hoàng Hưng Quốc chứ? Nửa phần cũng không muốn vì Hoàng Hưng Quốc mà trì hoãn.
- Tiểu Hạ!
Vừa tiến vào phòng, Chủ nhiệm Ngưu lập tức cười ha hả, hai tay vươn ra, bước nhanh đến. Truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Thiên Hữu tuy không còn là Sư đoàn trưởng ở đây nữa, nhưng đám người Chủ nhiệm Ngưu đều là do một tay Hạ Thiên Hữu đề bạt lên. Không phải ai cũng có thể sánh bằng. Huống chi, Hạ Thiên Hữu không phải là chuyển nghề, mà là thăng chức thành một Phó tham mưu trưởng, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Những cấp dưới cũ ai mà không cao hứng chứ?
- Chủ nhiệm Ngưu!
Hạ Hàn vội vàng bước đến, ôm chầm lấy Chủ nhiệm Ngưu, rồi ghé vào tai lặng lẽ nói mấy câu.
- Anh Ngưu, tận khả năng lưu lại những người này, các chiến hữu bên phòng công an sẽ lập tức đến đây. Em phải bắt bọn người kia mới được.
Chủ nhiệm Ngưu lập tức thấp giọng trả lời:
- Hiểu rồi!
Hạ Hàn nói như vậy với Chủ nhiệm Ngưu cũng là có nguyên nhân. Là muốn cho Chủ nhiệm Ngưu không cần phải dùng phương thức mạnh mẽ, cứng rắn để lưu người lại. Dù sao nơi quân đội đóng quân và địa phương cũng có mối quan hệ với nhau. Nếu ở trên truy cứu xuống thì Chủ nhiệm Ngưu cũng phải chịu trách nhiệm. Dù sao thì bên phòng công an cũng sẽ cho người lại đây, chỉ cần cố gắng giữ lại đám người Hoàng Hưng Quốc là được rồi.
Nếu quân đội và địa phương xung đột với nhau thì sợ là không nhỏ, chắc chắn sẽ bị đăng báo. Chuyện như vậy thì cấp trên sẽ rất bất mãn.
Hạ Hàn thì nhìn dũng mãnh như Trương Phi nhưng cũng có những thời điểm quyết định không hề hồ đồ.
Chủ nhiệm Ngưu quay đầu, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc nói:
- Phó chủ nhiệm Hoàng, rốt cuộc sao lại thế này?
Y nhận được báo cáo, Ủy ban kỷ luật huyện nói là có người xấu ở trong này dùng súng quấy rối. Lúc ấy Chủ nhiệm Ngưu rất là khẩn trương, lập tức điện thoại cho cảnh vệ xử trí, rồi tự mình cũng chạy lại đây. Không ngờ "người xấu dùng súng quấy rối" lại là Hạ Hàn. Điều này khiến cho Chủ nhiệm Ngưu rất mất hứng.
Hoàng Hưng Quốc mắng thầm trong bụng nhưng trên mặt không dám biểu hiện gì. Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Chủ nhiệm Ngưu, người ta nắm trong tay báng súng. Nếu cứ quá cứng rắn thì khẳng định là sẽ ăn quả đắng ngay.
- Chủ nhiệm Ngưu, chỉ là một hiểu lầm thôi mà. Haha...!
Hoàng Hưng Quốc cũng một bên bật cười ha hả, rồi trong đầu lập tức động não làm sao mà ứng đối lại với tình huống này. Sớm biết rằng như vậy thì lúc trước đã gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Trần Văn Đông, thông báo cho ông ta một tiếng thì sẽ không bị động thế này.
- Hiểu lầm? Phó chủ nhiệm Hoàng, vậy tình huống này ngài giải thích như thế nào đây?
Hạ Hàn lập tức chỉ vào vết thương đang loang lổ máu trên người Vương Ngọc Thành, lớn tiếng quát hỏi.
Y biết Chủ nhiệm Ngưu không biết tình huống thực tế nên chủ động tiếp cận câu chuyện. Dù sao thì chưa có lệnh của Chủ nhiệm Ngưu thì đám người Hoàng Hưng Quốc cũng chưa thể đi. Hạ Hàn sẽ không cho Hoàng Hưng Quốc có cơ hội dùng lời nói sỉ nhục Chủ nhiệm Ngưu.
Hoàng Hưng Quốc liếc mắt nhìn Vương Ngọc Thánh rồi lại nhìn Lý Binh đang còn nằm trên mặt đất, trong lòng giận ứa máu. Biết rõ hôm nay sẽ mang Lưu Vĩ Hồng lại đây để hỗ trợ điều tra, như thế nào lại không cẩn thận bị người khác bắt gặp hiện trường tra tấn, bức cung chứ?
Kỳ thật thì cũng không thể trách cứ Lý Binh. Việc tra tấn, bức cung là chuyện mà bọn họ vẫn thường làm. Cán bộ của Ủy ban Kỷ luật huyện gần như mỗi người đều làm qua chuyện này chứ không phải một mình Lý Binh độc quyền. Cho dù Lưu Vĩ Hồng thì bọn họ cũng tính toán rập khuôn máy móc, làm sao mà có cái gì kiêng kị chứ?
Nơi này không phải là địa bàn của bọn họ sao?
Ai biết nửa đường lại xuất hiện một tên Hạ Hàn này chứ. Lại còn là con trai của Sư đoàn trưởng, cũng thật là quá xui xẻo.
- Này, đồn trưởng Hạ, tình huống này tôi không hề biết. Cậu cũng thấy đấy, tôi đến sau mà.
Hoàng Hưng Quốc vội vàng giải thích cho mình.
Đừng nhìn tất cả mọi người đều là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, nhưng ngày thường quan hệ giữa Hoàng Hưng Quốc và Lý Binh cũng không mật thiết lắm. Bất luận một đơn vị nào cũng đều tồn tại tình huống tranh quyền đoạt lợi. Mọi người bất hòa với nhau cũng là chuyện bình thường. Trong thời điểm quan trọng, Hoàng Hưng Quốc tự nhiên sẽ phải bảo vệ cho mình, làm sao mà để ý tới việc Lý Binh sống chết ra sao?
- Haha, Phó chủ nhiệm Lý, đồng chí của ngài không quan tâm ngài rồi. Những chuyện xảy ra ở đây toàn bộ đẩy lên trên đầu ngài hết đấy.
Hạ Hàn cười ha ha, hướng về Lý Binh đang nằm trên mặt đất châm chọc nói.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy buồn cười. Ai nói là Hạ Hàn không biết động não? Cái chiêu ly gián này quả thật là không tồi.
Lý Binh vốn vẫn nằm dưới kia "giả chết". Cũng không phải nói là cái tát của Lưu Vĩ Hồng quá uy lực, đánh cho ông ta không ngồi dậy nổi. Ông ta không muốn đứng lên, sợ lại phải ăn thêm một cái tát nữa.
Mà tên Lưu Vĩ Hồng này cũng thật quá đáng. Dù sao ông ta cũng là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện, nói đánh là đánh mà không một chút do dự gì cả.
Lý Binh muốn đợi đến thời điểm chiếm thế thượng phong sẽ trả mối thù này.
Cái gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Nhưng hiện tại, việc này không thể diễn ra nữa rồi.
Hoàng Hưng Quốc, con mẹ nói, chẳng ra gì cả. không ngờ lại ném đá ông ta như vậy.
- Hoàng Hưng Quốc, anh đừng có mà giả bộ bỏ qua như vậy. Việc này anh cũng có phần mà.
Lý Binh ôm lấy một bên mặt sưng đỏ kêu lên, rồi ra sức đứng dậy. Chỗ đau bị động nên không khỏi nhe răng nhếch miệng, mồ hôi sống lại tuôn ra.
- Lý Binh, Vương Ngọc Thành là do anh thẩm vấn. Đừng có đổ hết lên người tôi.
Hoàng Hưng Quốc lập tức phản kích lại.
Việc này không biết cuối cùng sẽ ra sao. Nhưng tóm lại hiện tại xem ra là tình hình không ổn, tận khả năng bỏ qua mới là tốt. Nếu chẳng may sự việc không như mong muốn thì cũng coi như là dự lưu lui bước.
- Tóm lại, anh đừng nghĩ muốn đổ gì lên đầu tôi thì đổ nha. Lý Binh tôi không phải dễ chọc đâu.
Chơi xấu tôi thì anh cũng không có lợi gì đâu.
Lý Binh tuy bị Lưu Vĩ Hồng đánh cho choáng váng đầu óc, còn rớt hai cái răng nhưng không phải vì thế nào không hiểu rõ. Ông ta không nghĩ ra được lý do gì để phản bác Hoàng Hưng Quốc.
Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn liếc mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu.
Những người này tuy là cán bộ, Phó bí thư Ủy ban kỷ luật huyện nhưng thật sự đều là những người không tin tưởng được.