Hoàng Hưng Quốc tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng cũng không dám nói gì lại Lý Binh. Nếu y cứ nóng nảy, cùng người này nói hươu nói vượn thì sẽ bị người khác nắm được nhược điểm ngay. Hiện tại không phải là lúc để cãi tay đôi.
Lúc này, người cán bộ cùng đi với y thấp giọng ghé vào tai y nói một câu gì đó, Hoàng Hưng Quốc như người tỉnh mộng, lập tức nói với Chủ nhiệm Ngưu:
- Chủ nhiệm Ngưu, anh xem, hiện tại trong này loạn như vậy, tôi phải lập tức điện thoại cho Chủ nhiệm Trần của Ủy ban Kỷ luật huyện báo cáo một chút, mời ngài ấy đến đây xử lý.
Chủ nhiệm Ngưu trầm ngâm khó quyết, liếc mắt nhìn Hạ Hàn một cái.
Hạ Hàn lạnh lùng nói:
- Không được. Đồng chí Vương Ngọc Thành đã chính thức báo án với tôi. Các người lấy công tác phá án của Ủy ban kỷ luật huyện ra làm lý do, giam cầm sự tự do của ông ấy, lại còn tiến hành tra tấn, làm thương tổn đến thân thể của ông ấy. Ông ấy là nhân viên công tác tại khu Giáp Sơn, tôi lại là đại diện cho đồn công an khu Giáp Sơn, chính thức thụ lý vụ án này. Các người đều là những người bị tình nghi phạm tội. Tôi có quyền tiến hành tạm giam đối với các người. Không có sự cho phép của tôi thì các người không thể liên lạc bên ngoài. Sau khi vụ án điều tra xong thì sẽ nói sau.
Một nụ cười lướt qua trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
Hạ Hàn ngày càng trở nên giống như người "tai to mặt lớn". Vừa có thể nói được lời chính nghĩa vừa có thể nắm được đạo lý. Đạo lý này không đúng hết mười phần nhưng miễn cưỡng có thể dùng được.
- Đồn trưởng Hạ, như vậy có ổn không?
Hoàng Hưng Quốc sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói. Coi tư thế này thì Hạ Hàn muốn làm lớn chuyện, Hoàng Hưng Quốc cũng đành phải chịu. Bằng không thì hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn.
Hạ Hàn cười lạnh nói:
- Chúng ta giải quyết việc chung, không có gì là không ổn thỏa. Đừng tưởng rằng có tấm biển của Ủy ban kỷ luật huyện thì các người muốn làm gì thì làm nhé.
Hoàng Hưng Quốc kháng nghị nói:
- Đối với những cán bộ Đảng viên thì chúng tôi có quyền tiến hành điều tra.
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên mở miệng nói:
- Giám đốc Vương, ngài có phải là Đảng viên không?
- Không phải!
Vương Ngọc Thánh liên tục lắc đầu.
- Tôi thuộc đảng phái dân chủ, thành viên học xã.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Phó chủ nhiệm Hoàng, ngài có nghe thấy không? Ủy ban kỷ luật có quyền tiến hành điều tra những cán bộ Đảng viên. Nhưng đồng chí Vương Ngọc Thánh không phải là Đảng viên. Các người dựa vào cái gì mà áp dụng kỷ luật với ông ấy? Hơn nữa, đây mà được gọi là điều tra của các người sao? Đem người ta trói lại, rồi dùng gậy gộc. Đây là phương thức phá án của Ủy ban Kỷ luật? Các người và thổ phỉ có khác gì nhau?
Càng nói về sau thì thanh âm của Lưu Vĩ Hồng lại càng trở nên nghiêm khắc.
Hoàng Hưng Quốc trên trán đổ đầy mồ hôi, ấp úng không nói thành lời.
Điều không nên là bị người ta nắm được hiện trường tra tấn, bức cung khiến cho tình huống trở nên rất bị động.
- Hạ Hàn, anh ủng hộ ý kiến của em. Vương Ngọc Thánh là nhân viên khu Giáp Sơn. Khi ông ấy đã đến báo án thì không thể chậm trễ, nhất định phải điều tra cho thật tốt. Sau khi điều tra xong thì nghiêm trị những phần tử phạm tội.
Lưu Vĩ Hồng quả quyết nói.
Không nghĩ qua là đám người Lý Binh liền trở thành phần tử phạm tội như vậy.
- Yên tâm đi, nhất định là em sẽ điều tra ra manh mối.
- Này, Bí thư Lưu, Đồn trưởng Hạ, chuyện này thật sự là một hiểu lầm. Chúng ta thương lượng lại với nhau, tất cả đều là cán bộ ở huyện mà, không nhất thiết phải chuyện bé xé ra to.
Hoàng Hưng Quốc biết là cứng rắn sẽ không xong, lập tức thay đổi sách lược, biến thành giọng mềm mỏng, nét mặt cười cười.
- Đồng chí Hoàng Hưng Quốc, nguyên tắc chính là nguyên tắc, không thể lấy ra làm giao dịch được. Tôi bây giờ còn gọi ngài một tiếng đồng chí, là vì vụ án vẫn còn đang trong giai đoạn sắp sửa điều tra. Một khi đã điều tra xong, chứng minh các người tham dự hành vi phạm tội này, chúng tôi nhất định sẽ có biện pháp trừng trị. Cho đến lúc này, các người phải nhận thức được hành vi phạm tội của mình và chịu trách nhiệm ngay.
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói.
Đám người Hoàng Hưng Quốc không hiểu trong lòng Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Lưu Vĩ Hồng vẫn đang đợi một cơ hội để lập uy, bọn họ không biết lại cố tình chui đầu vào, thử nghĩ làm sao mà Lưu Vĩ Hồng lại có thể dễ dàng dừng tay chứ?
- Cậu...!
Hoàng Hưng Quốc lại bị nghẹn họng.
Trong lúc đang náo nhiệt như vậy thì một gã chiến sĩ vội vàng đi đến, cúi chào Chủ nhiệm Ngưu, lớn tiếng báo cáo:
- Báo cáo Chủ nhiệm, ngoài cửa có hai xe cảnh sát, nói là Phòng công an huyện Lâm Khánh, muốn vào để phá án. Cho vào hay không, xin Chủ nhiệm cho chỉ thị. nguồn TruyenFull.vn
- Hai xe cảnh sát?
Chủ nhiệm Ngưu nhìn về phía Hạ Hàn.
Hạ Hàn gật đầu.
- Cho vào!
Chủ nhiệm Ngưu ra mệnh lệnh.
- Vâng!
Gã chiến sĩ xoay người chạy đi.
Rất nhanh, sáu, bảy người mặc cảnh phục công an áp sát một người tiến vào.
- Buông ra, làm gì, các người tính làm gì? Tôi nói cho các người biết, tôi là đại đội trưởng chấp pháp của cục Nông nghiệp Mễ Triệu Lực, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Mau buông tôi ra. Bằng không tôi sẽ không để cho các người yên.
Cái tên bị áp sát đó kêu to lên.
Lý Binh và Hoàng Hưng Quốc sắc mặt lập tức thay đổi.
Mễ Triệu Lực cũng bị bắt rồi sao?
Xem ra thì lần này người bên kia đã chuẩn bị trước. Một cước này xem như là đá thủng tấm cửa sắt.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng nở nụ cười tươi.
Năng lực làm việc của Hạ Hàn không phải bình thường. Những người bạn kia của y cũng không phải là những người bạn nghĩa khí bình thường.
Một vài viên cảnh sát công an tiến lại gần.
Hoàng Hưng Quốc giật mình nói:
- Sếp Cao, các người đây là...
Dẫn đầu là một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, vóc dáng cao, vẻ mặt dũng mãnh, nguyên là họ Cao, người ta thường gọi anh ta là sếp Cao. Quả thật cũng rất xứng với cái tên.
Hạ Hàn liền thấp giọng giải thích với Lưu Vĩ Hồng một câu:
- Đại đội phó đại đội hình cảnh, trước kia ở Cục công an thị xã Hạo Dương, là bạn sống chết với em đấy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Có thể được Hạ Hàn xem là bạn sống chết thì có thể thấy người này tính tình ngay thẳng, sẽ không bao giờ có chuyện thừa nước đục thả câu.
Sếp Cao sa sầm nét mặt nói với Hoàng Hưng Quốc:
- Chúng tôi nhận được báo án, nói ở nơi này có người bị giam cầm thân thể, lại còn tiến hành tra tấn quần chúng vô tội. Chúng tôi có nhiệm vụ đến đây để phá án.
Hoàng Hưng Quốc cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Phòng công an đã thật sự trực tiếp chống lại Ủy ban Kỷ luật.
- Sếp Cao, đây là bị tình nghi bắt được?
Hạ Hàn cao giọng hỏi.
- Đã bắt được. Cái thứ rơm rạ như thế này thì đáng phải bắt chứ.
Sếp Cao đẩy tên Mã Triệu Lực một cái, không khách khí nói.
- Mày mới là cái thứ rơm rạ đó. Con mẹ nói, cảnh sát thì giỏi sao? Dám bắt tao? Nói cho các người biết, các người sẽ phải hối hận đó. Tụi tao không phải là người dễ bắt nạt đâu.
Mễ Triệu Lực còn chưa thấy qua cảnh Lưu Vĩ Hồng tát Lý Binh nên vẫn còn kiêu ngạo, quơ chân múa tay la to lên, vẻ mặt đỏ bừng, dường như lúc nào cũng có thể vồ lên cắn sếp Cao một cái.
Hạ Hàn cười ha hả nói:
- Giám đốc Vương, phiền ngài nhận thức một chút, người kia có phải là người đã tra tấn bức cung ngài hay không?
Vương Ngọc Thánh nhướn con mắt bị đánh bầm tím như hai quả đào lên nhìn kỹ Mễ Triệu Lực vài lần rồi gật gật đầu, rất khẳng định nói:
- Chính là anh ta. Hôm tôi đi phòng Vệ Sinh họp, chính anh ta đã cho người bắt tôi đi, lại còn đánh người, dùng dây lưng và gậy gộc để đánh tôi.
Nói đến đây, Vương Ngọc Thánh cảm thấy hận không ngừng.
Thân thể bị thương không phải là chuyện quan trọng. Quan trọng hơn là tâm lý đã phải chịu sự khuất nhục, tinh thần bị tổn thương khiến cho Vương Ngọc Thánh canh cánh trong lòng, nhất thời khó mà bình ổn được sự phẫn nộ. Ông ta dù sao cũng là một phần tử trí thức, mười mấy năm làm công tác cứu người, người cứu sống được vô số, trong phòng làm việc bằng khen treo đầy cả một vách tường. Cả đời ông chưa bao giờ làm qua chuyện gì trái lương tâm. Không nghĩ rằng tai họa bất ngờ này lại giáng xuống đầu mình, bị người ta trói, bị người ta đánh.
Lưu Vĩ Hồng vỗ bả vai của ông, chắc chắn nói:
- Giám đốc Vương, ngài cứ yên tâm đi, tôi cam đoan với ngài rằng. Những kẻ nào ngày hôm nay đánh ngài thì một người cũng không chạy thoát, nhất định sẽ phải trả giá.
- Ừ, tôi tin tưởng cậu, Bí thư Lưu. Cậu là một cán bộ tốt, một lãnh đạo tốt. Tôi rất khâm phục cậu.
Vương Ngọc Thánh liên tục nắm chặt tay, cảm động nói.
- Tôi nhổ!
Mễ Triệu Lương ra sức giãy dụa, hướng Lưu Vĩ Hồng phun ra một bãi nước bọt.
- Lưu Vĩ Hồng, mày là cái thứ gì vậy, dám nói cho mạnh miệng vậy sao? Nói cho mày biết, đây không phải là phần đất của mày. Ở Lâm Khánh này chẳng phải là của mày. Mày mới chính là người phải cút đi. Bắt mày nằm úp mày cũng không dám đứng lên.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Mễ Triệu Lực, anh thật là biết nói đùa. Nói anh là ếch ngồi đáy giếng cũng không sai. Anh giống như một tên lưu manh, không bằng một con chuột dưới cống. Nói thực ra, lấy lực lượng lớn ra như vậy để đối phó với bọn khốn kiếp các người tôi thực sự cảm thấy không đáng.
- Mày, con mẹ nói, mày kiêu ngạo cái gì...Ôi, ôi!
Mễ Triệu Lực nói mới nửa câu rốt cuộc kêu không thành tiếng, hóa ra là bị bàn tay to của sếp Cao bóp ngay vào má. Mễ Triệu Lực liền không phát nổi một lời nào. Nếu không phải ở đây có nhiều người thì chỉ sợ là bị rớt mấy cái răng rồi.
- Nhị Ca, anh xem...
Hạ Hàn quay đầu sang hỏi Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta cứ tách ra thẩm vấn, nhất định phải điều tra cho ra. Phải nhanh, tận khả năng tranh thủ lấy được lời khai. Nếu tên nào mạnh miệng thì cứ gậy ông đập lưng ông đi.
- Được!
Hạ Hàn hưng phấn nói một tiếng, đến trước mặt sếp Cao nói vài câu.
Sếp Cao nghe xong liền gật đầu.
- Chủ nhiệm Ngưu, nhờ anh hỗ trợ giúp, gọi một vài chiến sĩ làm nhiệm vụ cảnh giới một chút và cho chúng tôi mượn chỗ này để xử lý vụ án.
Hạ Hàn nói với Chủ nhiệm Ngưu.
Chủ nhiệm Ngưu khoát tay:
- Không thành vấn đề!
- Chủ nhiệm Ngưu, chúng ta cùng chung một đơn vị mà...
Hoàng Hưng Quốc sắc mặt càng lúc càng thay đổi, không kìm nổi, vội vàng nhắc nhở Chủ nhiệm Ngưu một câu.
Trong lúc này, Chủ nhiệm Ngưu hơi đâu mà để ý chuyện này chứ? Nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức ghé vào lỗ tai của cảnh vệ bên cạnh truyền đạt chỉ thị. Viên cảnh vệ kia dĩ nhiên là kính cẩn vâng lệnh.
Rất nhanh, Hoàng Hưng Quốc, Lý Binh, Mễ Triệu Lực bị tách ra giam giữ. Bên ngoài từng phòng đều có những chiến sĩ súng vác vai, đạn lên nòng canh giữ. Nơi này vốn chính là nơi phá án của Ủy ban Kỷ luật huyện, mỗi gian phòng đều được gia cố, bên ngoài còn có người canh gác. Nếu người bên trong có muốn chạy ra ngoài cũng không được.
Hiện giờ, hết thảy mọi việc đều bị đảo ngược. Nơi này để giam giữ đám người Hoàng Hưng Quốc mới thật là thích hợp.
Bên trong doanh trại quân đội, cho dù có lớn tiếng kêu to bên ngoài tuyệt đối cũng không nghe được. Nơi này không có điện thoại, có muốn truyền tin tức ra bên ngoài cũng không thể.
Đúng là phong thủy luân phiên. Đám người Hoàng Hưng Quốc có nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại bị giam tại một nơi mà bọn họ đã tạo ra.