-Em có chuyện gì?
Khi vừa vào đến phòng của Vũ Thường, Vân Vũ Thường nhìn Lưu Vĩ Hồng hỏi.
-Cái gì mà chuyện gì?
Lưu Nhị Ca có chút không hiểu ra sao cả, tuy nhiên trực giác nói cho hắn biết, có chuyện gì đó không đúng.
-Hà ha. Lúc đầu có một Đường Thu Diệp chị coi như không tính, không kỳ kèo với em, bây giờ lại thêm một cô Tiêu Du Tình. Xin hỏi Bí thứ Lưu, Vân Vũ Thường này đặt ở vị trí nào đây?
Vân Vũ Thường vẫn không nhanh không chậm nói. Hai hàng lông mày lại dần dần nhíu lên.
Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Hai mắt trừng lên nhìn thẳng vào mặt Vân Vũ Thường, lớn tiếng:
- Chị, chị nói cái gì?
-Sao thế, lời chị nói em không hiểu sao?
- Không. Em nghe không rõ. Đầu óc em rối loạn rồi. Xin chị, chị nói lại một lần nữa đi.
Lưu Vĩ Hồng lắc lắc cái đầu. Đôi mắt nhìn thẳng vào Vân Vũ Thường cứ như là sợ chỉ cần chớp mắt thì mỹ nhân kiều diễm trước mặt sẽ biến mất không bằng.
Vân Vũ Thường cũng trợn lên nhìn hắn một cái. Cô cắn môi, quay đầu đi chỗ khác. Gương mặt diễm lệ ửng đỏ, cô nhẹ nhàng buông ra ba chữ:
-Đồ dối trá!
-Chị, chị đồng ý rồi?
Lưu Vĩ Hồng như vừa tỉnh giấc mộng. Hắn hô lên một tiếng, dang hai tay ra và chạy đến.
-Khoan đã xem tại TruyenFull.vn
Vân Vũ Thường quay sang, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng sợ tới mức dừng ngay động tác.
-Chị đồng ý làm bạn gái em là một chuyện. Nhưng trước mắt vẫn chưa đến cái mức này. Em tốt nhất là ngoan ngoãn chút đi, đừng có mà gây sự.
-Em không gây sự, không gây sự. Em nào dám chứ!
Lưu Nhị Ca đã bị mê đi. Trong chốc lát lúc lắc đầu lúc gật đầu, hai chân như đóng tại chỗ vậy. Bước một bước cũng không dám. Muốn mình thành thực hơn thì sẽ thành thực hơn.
Chị đồng ý làm bạn gái em!
Câu nói này không ngờ lại từ miệng của Vân Vũ Thường nói ra.
Sẽ không còn có một câu nói nào có thể tác động mạnh đến Lưu Vĩ Hồng như thế được nữa.
Nói như thế này là sao?
Vân Vũ Thường đã thật sự đồng ý làm bạn gái hắn!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Lưu Nhị Ca như rối loạn. Hoàn toàn không còn sáng suốt nữa. Hắn chỉ đứng như trời trồng ra đó.
Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của hắn Vân Vũ Thường liền cười nói:
- Ngồi đi. Chị pha trà cho.
- Được.
Lưu Nhị Ca hô một tiếng trả lời rồi nhanh chóng ngồi trên chiếc ghế, hai tay đặt lên đầu gối. Muốn mình quy củ hơn thì mình sẽ quy củ hơn, ngay cả cái cổ cũng thẳng.
Vân Vũ Thường khẽ hé miệng cười. Cô pha một ly trà đặt lên trước mặt hắn:
- Lại làm bộ!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng lắc đầu, nói:
-Không phải đâu chị à. Chị hiểu lầm em rồi. Không phải là làm bộ đâu. Em, em là hồ đồ mất rồi. Hoàn toàn như bị hôn mê rồi.
Bí thư Lưu ăn nói lưu loát hàng ngày thì bây giờ ấp a ấp úng, nói không ra lời.
Vân Vũ Thường liếc hắn một cái. Đôi xăng đan nhẹ nhẹ đạp trên sàn. Cô bỗng dưng tức giận, gắt:
- Đều tại em cả. Khiến chuyện xảy ra đến như thế này. Chị…chị không lấy Hạ Cạnh Cường thì chỉ có thể lấy em thôi. Chị làm gì còn có sự lựa chọn nào khác nữa chứ?
Hóa ra là như vậy!
Nghĩ lại cũng có lý.
Chuyện Vân Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường đính hôn, các nhà quyền quý thế gia của Bắc Kinh không ai là không biết. Vân Vũ Thường kiên quyết không lấy chồng và chạy theo Lưu Vĩ Hồng làm kinh doanh thì lại càng ồn ào huyên náo. Con trai của nhà họ Lưu và nhà họ Hạ "tranh đoạt vợ" đã trở thành tin tức của các nhà quyền quý thế gia ở Bắc Kinh. Vân Vũ Thường không lấy Hạ Cạnh Cường quả thật cũng chỉ gả cho Lưu Vĩ Hồng được thôi. Nếu như là một cái tên khác nữa thì danh tiếng coi như đã bị hủy hoại.
Không thể nghĩ đến việc khuê nữ của nhà họ Vân lại như một đóa hoa trôi vậy. Cô gái đều bị nhà họ Hạ và nhà họ Lưu "lừa", làm cho con cháu nhà họ Hạ và nhà họ Lưu phải tranh nhau rồi cuối cùng lại lấy người khác.
Thử nghĩ xem có người đàn ông nào lại ngăn được cơn giận của cả hai nhà họ Hạ và họ Lưu?
Trong tình hình như vậy thì kết hôn với Vân Vũ Thường thì không phải là lấy vợ nữa mà là tự sát.
Đầu óc Lưu Nhị Ca trong nháy mắt lại khôi phục tư duy bình thường. Bao nhiêu chuyện phức tạp quay cuồng trong đầu óc hắn thì ngay lập tức đã trở nên rõ ràng. Hắn cảm thấy rất áy náy,vội đứng dậy, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi chị, đều là trách em cả. Em nghĩ rằng chị thực sự không muốn lấy Hạ Cạnh Cường.
- Chị đúng là không muốn lấy y mà. Nếu như muốn lấy thật thì hà tất gì phải đợi đến bây giờ?
Vân Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn,"vừa tức vừa hận" nói.
- Chị không muốn lấy hắn, đương nhiên là nên lấy em rồi. À mà không, chị đáng lẽ nên là vợ của em rồi, có liên quan gì đến nhà họ Hạ cơ chứ? Họ chỉ là cố ý gây sự mà thôi.
Lưu Nhị Ca không biết "sự can đảm" lấy từ đâu ra bỗng nhiên đứng lên nói ồn ào. Miệng nói xằng nói bậy, hai mắt sáng lên, vẻ mặt thể hiện ra sự rất nóng lòng.
-Lại thế rồi.
Vu Thường dở khóc dở cười.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu thì kẻ gây sự là nhà họ Hạ còn Lưu Nhị Ca là vô tội.
-Ha ha, cái chuyện lấy vợ này không thể khiêm nhường được. Em đã nói với chị rồi, em sống chết với y.
Lưu Nhị Ca cợt nhả nói, đầu óc dần dần khôi phục "bình thường", ngôn ngữ cử chỉ cũng tự nhiên khôi phục "bình thường".
-Em nha, không thật thà được quá ba phút. Ngồi ngoan ở đó đi, giống như vừa nãy ấy. Thế mới ngoan. Ngày xưa khi còn đòi chị kẹo chị bảo em ngồi xuống, em liền cười luôn, như thế mới tốt. Ngoan quá!
Vân Vũ Thường trêu tức nói.
-Không được, không được. Như thế thì người ta ngẹn chết mất. Chị à, chị lần này đặc biệt đến đây là muốn nói với em chuyện này?
Lưu Vĩ Hồng nói liên thanh, rất hưng phấn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường nghiêm túc, nói:
- Chị chính là nghe nói em gây họa rồi nên mới vội vàng đến đây…Em thật là toàn làm người ta phải lo lắng.
-Ha ha...
Bí thư Lưu liền cười không ngừng, nhưng thực sự trong lòng hắn rất vui. Dù là Vân Vũ Thường nói nghiêm túc như vậy nhưng thực ra là đã biểu lộ ý quan tâm. Mối quan hệ bình thường thì sao phải ngàn dặm xa xôi đến đây làm gì?
Vân Vũ Thường ngồi xuống nhẹ nhàng thư giãn cơ thể, hai tay buộc lại tóc. Vân Vũ Thường dáng vóc khiến người ta phải ghen tị, dịu dàng nhưng không thiếu vẻ đầy đặn. Cái động tác này khiến cô thể hiện hết ra đường cong và khí chất của mình, rất là mê người.
Trong phút chốc, Lưu Vĩ Hồng có cảm giác khô miệng.
Nhìn thấy sự khác thường trong ánh mắt Lưu Vĩ Hồng, một nụ cười thoáng qua trên môi Vân Vũ Thường. Thực ra sau khi đưa ra quyết định này thì Vân Vũ Thường đột nhiên cảm thấy thoải mái. Hòn đá nặng cứ đè nén trong lòng cô bấy lâu nay đã được chuyển đi. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây cứ do dự không quyết định. Mối quan hệ liên minh giữa nhà họ Hạ và nhà họ Vân là một phần. Vì lợi ích của cả gia tộc khiến cho Vân Vũ Thường không thể theo ý mình được. Dù là cô không hề có chút cảm giác nào với Hạ Cạnh Cường nhưng cũng không thể không miễn cưỡng mình chấp nhận sự sắp đặt của gia đình. Nhưng hiện tại thì Vân Hán Dân đã bước một bước vững chắc, hơn nữa vì sự bất ngờ của Lưu Vĩ Hồng và nhà họ Lưu, không thể tránh việc ảnh hưởng đến mối quan hệ của nhà họ Vân và họ Hạ.
Vân Hán Dân ngày càng có nhiều không gian phát triển.
Tính tất yếu của hôn nhân chính trị đã không đến mức bức thiết như thế nữa.
Hơn nữa, trong tình hình nhà họ Hạ mạnh, nhà họ Vân yếu, Vân Hán Dân muốn làm việc lớn, muốn mưu cầu "viện trợ bên ngoài" hơn nữa, trừ phi ông ta cam tâm núp dưới bóng của nhà họ Hạ. Dù là như vậy, thì còn có đối tượng "viện trợ bên ngoài" tốt hơn nhà họ Lưu sao?
Trước mắt mà xem xét thì không có nhiều.
Toàn bộ nước cộng hòa này, những nhà danh môn có thể sánh cùng Lưu gia thì chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Đương nhiên, đây cũng vẫn chưa phải là nguyên nhân Vân Vũ Thường quyết định lấy Lưu Vĩ Hồng. Chỉ là có những điều kiện tiên quyết đầy đủ như thế thôi.
Một nguyên nhân khiến Vân Vũ Thường trước đây do dự là vì bản thân Lưu Vĩ Hồng. Đây là nguyên nhân quan trọng nhất. Lưu Nhị Ca trước đây thì chẳng chịu thua kém ai, đánh nhau càn quấy rồi một mình nấp ở khu nông thôn đi dạy học. Điều này thì không bằng Hạ Cạnh Cường rồi. Y ở Bắc Kinh không gây sự bao giờ cũng không đối nghịch với người trong nhà. Chỉ cần có cái cây đại thụ Hạ lão gia bảo vệ thì cũng không kém gì. Nhiều nhất thì cũng là không phát triển ở trong thể chế. Cả một đời không phải lo mưu sinh cuộc sống hàng ngày là điều khẳng định, tiền nhất định kiếm được không ít.
Đầu cuộc cải cách, phán đoán một người có làm nên trò trống gì hay không, có thể kiếm tiền được hay không chính là một tiêu chuẩn đánh giá quan trọng nhất. Càng về sau thì tiêu chuẩn này càng cứng.
Lưu Nhị Ca trước kia vừa không đi theo con đường chính trị, lại không có tiền đồ thì có điểm gì mà lấy hắn cơ chứ?
Chỉ biết đánh người thôi thì làm được gì chứ?
Hiện tại Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là hoàn toàn khác trước. Hoàn toàn đã quay về con đường đúng đắn. Tuy tạm thời vẫn không thể sánh bằng Hạ Cạnh Cường nhưng hắn còn chưa đến 23 tuổi mà đã là cấp trưởng phòng thực quyền tại cơ sở, con đường chính trị mới bắt đầu. Đợi đến khi hắn đến cái tuổi như Hạ Cạnh Cường thì chưa chắc đã không thể làm đến chức Bí thư huyện ủy, thậm chí còn hơn.
Lưu Vĩ Hồng như vậy mới khiến người ta yên tâm.
-Vệ Hồng, cái tật thích kích động của em khi nào có thể sửa được đây?
Vân Vũ Thường nghiêng người dựa vào giường, một chân trắng nõn gác lên chân kia.Cô hỏi giọng hơi oán trách.
-Cái này...Chị à, tình hình lúc đó chị không biết đâu. Mấy tên đó tra tấn bức cung trước mặt em, uy hiếp em. Em mà không dạy cho bọn chúng một trận thì không được.
Lưu Vĩ Hồng liền giải thích hai câu.
-Tình hình cụ thể chị cũng không hiểu nhưng chị biết chắc chắn là có người muốn chuyện này xảy ra. Em phải cẩn thận một chút.
Vân Vũ Thường lo lắng nói.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không sao đâu. Đã muốn nhảy ra thì có cản cũng không cản được. Nếu họ đã thích nhảy ra thì cứ cho họ nhảy. Binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn. Em sẽ đạy cho chúng bài học hay ho.
Cứ nói đến chuyện này, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn quay trở về trạng thái bình thường. Đó là sự bình tĩnh.
- Em nhất định phải biết rằng, đối phó với đối thủ mạnh thì cách tốt nhất chính là diệt ngay khi chúng còn trong trạng thái manh nha. Em bây giờ chính là trong tình hình thế này. Về điểm này thì chị tin người khác cũng hiểu.
Vân Vũ Thường nghiêm mặt nói.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
-Đây chỉ là họ cho là vậy thôi. Có phải là trạng thái manh nha hay không thì em còn hiểu hơn bọn họ. Muốn phá hoại Lưu Vĩ Hồng này thì không thể không bỏ ra nhiều vốn. Đánh nhỏ lẻ thì chẳng làm được gì.