Khu Giáp Sơn lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Cái gọi là khôi phục lại sự yên tĩnh vì hai cô gái đẹp đều đã đi rồi. Cô bé xinh đẹp thì ở lại Giáp Sơn vài ngày, mọi người nhìn thấy cũng đã mắt. Còn cô gái xinh đẹp thì chỉ thoáng lộ mặt ở khu Giáp Sơn một chút rồi lại đi ngay.
Hai cô gái này về sau vẫn là đề tài để nói ở khu Giáp Sơn. Đương nhiên, mối quan hệ giữa Bí thư Lưu và hai cô gái vẫn là chủ đề chính. Tất cả mọi người đều suy đoán, ai mới là người yêu của Bí thư Lưu.
Đoán thì đoán nhưng chẳng ai dám hỏi trực tiếp Bí thư Lưu.
Uy vọng của Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn đã hoàn toàn được tạo dựng. Khu Giáp Sơn ngày càng phát triển thì uy tín của Bí thư Lưu ngày càng tăng cao. Gần như mọi người đều không để ý đến tuổi của hắn. Chỉ nói là Bí thư Lưu là Bí thư tốt nhất mà khu Giáp Sơn trước nay chưa từng có.
Những người có chí thì không liên quan đến tuổi tác.
"Đương sự" Bí thư Lưu thật ra cũng vẫn bình thản. Dường như chút cũng không biết rằng mình là trung tâm của mọi nghị luận. Hiện nay hắn không có rảnh, nên không chú ý đến vấn đề này.
Nhà máy thức ăn gia súc đang đi vào giai đoạn cuối của việc chuẩn bị, rất nhanh là có thể bắt đầu chính thức đầu tư. Ở khu Giáp Sơn này thì đó là một sự kiện quan trọng có tính lịch sử. Từ nay về sau, khu Giáp Sơn xem như là chân chính có được một nhà máy hiện đại hóa. Lưu Vĩ Hồng vì chuyện này mà cho gọi xưởng trưởng nhà máy thức ăn gia súc Mao Lăng và Bí thư chi bộ Đảng Liễu Tề.
Hại vị này đều đảm nhiệm vị trí chủ chốt trong nhà máy, tuổi vẫn còn rất trẻ, chưa đến ba mươi. Căn cứ vào yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, xưởng trưởng của nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo máy móc phải được công khai tiến hành chọn lựa trong toàn cán bộ khu. Đây cũng chính là điều trước kia khó có thể tưởng tượng được. Từ trước đến nay không phải cán bộ đều là do thượng cấp bổ nhiệm sao? Như thế nào lại phải chọn lựa?
Cách làm mới mẻ của vị Bí thư này quả là không ít.
Nhưng Hùng Quang Vinh lại hết sức ủng hộ. Tiết Chí Dân và lãnh đạo chủ chốt khu ủy cũng ủng hộ thì chuyện này đương nhiên cũng chẳng gặp trở ngại gì cả. Muốn nói Lưu Vĩ Hồng uy vọng, sỡ dĩ có thể đến nhanh như vậy thì ngoại trừ hắn ở khu Giáp Sơn xây dựng kinh tế thì việc gieo trồng bông cũng chính là nguyên nhân khiến cho Hùng Quang Vinh và những người dân đều thần phục hắn.
Hùng Quang Vinh thì không cần phải nói. Với tư cách là Chủ tịch khu, vào thời điểm của Hoàng Khắc Kiệm, khu Giáp Sơn thực tế chỉ toàn là người nhà. Nhưng bây giờ, y phục tùng Lưu Vĩ Hồng một cách tự nguyện thì các cán bộ khác dám cãi lại sao. Các người mạnh, có thể mạnh qua Chủ tịch khu Hùng không? Chủ tịch khu Hùng đã phục, những người khác dựa vào cái gì mà không phục?
Tiết Chí Dân thì lại càng không cần phải nói. Từ trước đến nay, mọi người biết ông ta không tranh quyền đoạt lợi, một lòng một dạ chỉ muốn được điều đi nên công việc thì được chẳng hay chớ thôi. Nhưng từ khi Bí thư Lưu đến đây đã giao cho ông ta trọng trách, đem việc chuẩn bị xây dựng hai nhà xưởng và một triệu đồng giao vào trong tay của ông. Lúc trước thì mọi người không phục, cảm thấy ánh mắt nhìn người của Bí thư Lưu hơi kém, như thế nào lại giao trọng trách nặng nề như vậy cho một cán bộ đã lớn tuổi chứ?
Người này có phải là không thích hợp để đảm nhận công việc này sao?
Nhưng sự thật đã chứng minh, ánh mắt nhìn người của Bí thư Lưu so với mọi người còn mạnh hơn. Tiết Chí Dân, sau khi nhận được trọng trách này thì gần như là thay đổi con người, không còn giống như lúc trước. Nhất là việc lấy người của xưởng chế tạo vũ khí. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, không ngờ đã có thể mang được nhân tài có kỹ thuật chuyên nghiệp mà nhà máy chế tạo máy móc cần về.
Mà Tiết Chí Dân đối với Lưu Vĩ Hồng thì lại vô cùng kính trọng.
Bí thư Lưu tuổi còn nhỏ, nhưng có thể thu phục được nhân vật số hai, số ba của Giáp Sơn thì bản lĩnh không phải là giỏi sao. Rất nhiều "cán bộ lão thành" đều phải âm thầm khâm phục.
Kết quả, lại có một lời đồn đại là, nói Bí thư Lưu không phải xuất thân từ gia đình bình thường ở thủ đô, mà là xuất thân từ gia đình cán bộ. Nghe nói bố của Bí thư Lưu chính là một vị cán bộ lão thành của trung ương đã về hưu. Trước kia đã làm một Phó trưởng ban của một môn nào đó.
Về phần bố là Phó trưởng ban về hưu và đứa con là Bí thư khu ủy hai mươi ba tuổi thì tuổi tác có vẻ không thích hợp làm cha con lắm, nhưng mọi người đều không để ý. Một cán bộ lão thành cũng có thể cưới một người vợ trẻ tuổi hơn mình rất nhiều cũng không phải là bình thường sao?
Trong suy nghĩ cực hạn của quần chúng cán bộ khu Giáp Sơn thì Phó trưởng ban đã là một cái chức lớn không thể tưởng rồi. Con trai của những người đó như thế nào lại đến khu Giáp Sơn này làm việc, khẳng định là ở lại thủ đô, mỗi ngày xem báo uống trà cũng là đủ rồi. Tuổi hơi lớn một chút thì tự nhiên quan cũng thăng một bậc.
Bởi vì Bí thư Lưu sinh trưởng trong một gia đình như vậy, nên từ nhỏ đã nhận thức rằng lớn lên mình sẽ làm lãnh đạo. Có chút bản lĩnh đó, chính là trời sinh.
Tất nhiên, tin đồn đó thì cũng không ai kiểm chứng làm gì. Nói thế nào thì nghe thế đó, đi so đo thật giả để làm chi.
Lưu Vĩ Hồng bản thân mình càng không so đo.
Mặc kệ thế nào thì lời đồn này cũng chẳng ảnh hưởng đến hắn nhiều.
Trải qua việc công khai chọn lựa, nguyên Mao Lăng ở Đảng ủy thị trấn Giáp Sơn ở phần thi viết và phỏng vấn đề đã đứng đầu. Lưu Vĩ Hồng dễ dàng lựa chọn, bổ nhiệm Mao Lăng vào vị trí xưởng trưởng nhà máy thức ăn gia súc. Nhà máy thức ăn gia súc là xí nghiệp quốc doanh khu Giáp Sơn. Mao Lăng làm xưởng trưởng ở đây là không thiệt cho y rồi. Nhưng việc bổ nhiệm Bí thư chi bộ Đảng thì không phải qua chọn lựa, là Lưu Vĩ Hồng trực tiếp chỉ định. Liễu Tề là cán bộ tuyên truyền khu Giáp Sơn, luận kinh nghiệm cũng khá là phong phú. Anh ta và Mao Lăng có một đặc điểm chung là trình độ văn hóa khá cao, đều là sinh viên cả. Mao Lăng học về nghiệp vụ kế toán còn Liễu Tề thì học về ngôn ngữ văn học.
Lưu Vĩ Hồng kiên trì cho rằng, người cầm lái xí nghiệp phải là người có trình độ văn hóa một chút. Tuy rằng bằng cấp không nói lên năng lực, nhưng ít ra về phương diện nhận thức phải cao hơn so với những người khác. Nếu Mao Lăng và Liễu Tề đều là sinh viên chưa tốt nghiệp thì lại càng lý tưởng hơn. Nhưng chuyện này lại không thực tế. Hiện tại toàn bộ đội ngũ cán bộ toàn khu Giáp Sơn, tốt nghiệp đại học chính quy, ngoại trừ Bí thư Lưu ra thì không tìm được người thứ hai.
Tuy nhiên, Liễu Tề là Bí thư chi bộ Đảng kiêm nhiệm hay cán sự tuyên truyền ở khu, Lưu Vĩ Hồng cũng phải suy xét qua. Xưởng trưởng là người quản lý nhà máy. Bí thư chi bộ chỉ hỗ trợ xưởng trưởng mà thôi. Cái này gọi là một núi không thể có hai hổ. Nếu để cả hai cùng định đoạt thì nhất định sẽ lộn xộn. Quản lý xí nghiệp cũng phải có nguyên tắc quản lý xí nghiệp. Sở dĩ phải kiên trì ở hai nhà xưởng có Bí thư chi bộ cũng là để biểu hiện đầy đủ quyền uy của lãnh đạo xí nghiệp.
Lưu Vĩ Hồng cho gọi hai người phụ trách nhà máy đến để nói chuyện. Hắn ngồi sau bàn làm việc, Mao Lăng và Liễu Tề ngồi ở đối diện. Mỗi người một ly nước trà xanh. Bí thư Lưu tự mình đặt gói thuốc Trung Hoa lên bàn, mỗi người rút một điếu.
- Mao Lăng, công tác chuẩn bị anh làm đến đâu rồi?
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.
- Bí thư Lưu, mọi việc đã chuẩn bị gần xong rồi. Ba ngày sau đã có thể chính thức khởi công. Tôi đã xem ngày rồi, ba ngày sau là ngày hoàng đạo, mọi sự đều suôn sẻ.
Mao Lăng năm nay hai bảy, hai tám tuổi, mặt mày thanh tú, nhã nhặn, vừa thấy là biết người có học. Tuy nhiên, nói chuyện làm việc cũng rất trật tự rõ ràng, không như phần tử tri thức bình thường, chuyên ngó trước ngó sau. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà Lưu Vĩ Hồng chọn anh ta.
- Ồ, anh còn coi ngày nữa à, chuyện này không tồi đâu.
Lưu Vĩ Hồng cười khen ngợi một câu.
Mao Lăng cảm thấy bất ngờ, vui vẻ nói:
- Bí thư Lưu, ngài cũng tán thành sao? Tôi còn tưởng rằng ngài sẽ phê bình tôi mê tín chứ. Nếu thế thì tôi yên tâm rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay nói:
- Xem ngày không phải là mê tín. Đương nhiên, nó không phải là khoa học. Nói như thế nào nhỉ, thì cứ cho nó là một loại truyền thống đi. Đó không phải là chuyện xấu, chỉ là tìm cái may mắn thôi, cũng không tất yếu phải phê bình. Mọi người cảm thấy nó tốt, trăm sự trôi chảy thì có gì là không tốt nào?
- Đúng, đúng, Bí thư nói rất đúng.
Mao Lăng cười thật tươi.
Đây cũng chỉ là thái độ bình thường trong quan trường, chì cần không phải là quá nịnh hót thì Bí thư Lưu có thể chấp nhận. Đó chỉ là một vấn đề nhỏ, không tất yếu phải tính toán chi li. Quá biểu hiện mình, như vậy sẽ chỉ làm cho cấp dưới cảm thấy anh không biết điều. Bởi vậy vẫn kính trọng nhưng sẽ có khoảng cách.
Lưu Vĩ Hồng cười mắng:
- Anh đừng có mà xu nịnh. Tôi hỏi anh, chế độ điều lệ của nhà xưởng anh làm thế nào rồi? Đây là điều quan trọng, không thể hàm hồ được đâu.
Nhà máy hoạt động như thế nào, quản lý như thế nào thì Lưu Vĩ Hồng không dự định can thiệp quá sâu. Hắn trước kia cũng không quản lý qua xí nghiệp bao giờ nên không có chuyên môn về nó. Cho dù có ưu thế tái sinh hai mươi năm thì với việc quản lý nhà xưởng cũng chỉ có thể cho ý kiến chỉ đạo mà thôi.
Bởi vì tính chất đặc thù của nhà máy thức ăn gia súc, thuộc loại nhà máy xí nghiệp quốc doanh, thời điển Lưu Vĩ Hồng còn đảm nhiệm công tác ở Giáp Sơn thì còn đảm bảo nhà máy vận hành tốt. Nhưng sau khi hắn đi rồi thì cũng không dám đảm bảo. Bởi vậy, kế hoạch quản lý cũng rất quan trọng. Lưu Vĩ Hồng còn nghĩ rằng, sau này sẽ đem nhà máy về Ủy ban nhân dân khu, biến nó thành quốc hữu chứ không còn là quốc doanh nữa.
Điều này không chỉ là nói suông mà nó còn có tầm quan trọng rất lớn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Bằng không thì hắn trăm cay nghìn đắng sáng tạo nên hai nhà xưởng, có khả năng sau này sẽ biến thành căn nguyên của sự tham ô. Chẳng những không có tác dụng gì mà còn làm hại không ít cán bộ. Hơn nữa, nếu có thể làm tốt nhà máy thức ăn gia súc thì sau này có thể ứng dụng cho toàn bộ xí nghiệp ở khu Giáp Sơn.
- Bí thư Lưu, nói thật thì đây là một công việc rất khó làm. Tôi hiện tại vẫn chưa chuẩn bị tốt. Ngài đợi thêm vài ngày nữa đi. Khi nhà máy chính thức khởi công, tôi sẽ căn cứ vào tình hình thực tế thì đưa ra một bản thảo rồi mời ngài xem qua?
Mao Lăng thành thật đáp.
Các cán bộ ở đây đều biết thói quen của Lưu Vĩ Hồng. Trước mặt hắn tốt hơn hết là ăn ngay nói thật, đừng giả dối. Bí thư Lưu không bao giờ chấp nhận các cán bộ chỉ biết khua môi múa mép.
Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nhìn hắn, đang muốn nói cái gì thì điện thoại chợt vang lên.