- Xin chào ông cụ Lưu!
Người cán bộ trung niên đến trước mặt ông cụ, cúi đầu thật sâu, kính cẩn vấn an.
Người này, Lưu Vĩ Hồng cũng biết. Chính là bố của Trình Huy, Trình Cửu Lăng. Trình Cửu Lăng trên danh nghĩa là nhân viên công tác của văn phòng trung ương, nhưng trên thực tế là nhân viên công tác của văn phòng thủ trưởng tối cao.
Nhân viên công tác văn phòng thủ trưởng tối cao, có người quan hệ tốt với Lưu gia, có người quan hệ không tốt. Trình Cửu Lăng thuộc tuýp người trước.
Ông cụ khẽ mỉm cười nói:
- Cửu Lăng đến đây!
- Dạ được rồi ạ, Lưu lão. Thật ngại quá, quấy rầy ngài. Thủ trưởng muốn mời Quân đoàn trưởng Lưu đến gặp ngài ấy, có chút việc cần bàn. Cháu gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của tập đoàn quân, đồng chí ở đó nói, Quân đoàn trưởng Lưu đã về nhà thăm ngài rồi. Cho nên, cháu đành phải đến đây, cũng không biết là Quân đoàn trưởng Lưu có ở đây không nữa.
Trình Cửu Lăng lễ độ nói.
Tất cả mọi người đều lộ ra sự kinh ngạc.
Kỳ thật thì tâm tính của thủ trưởng tối cao cũng còn rất trẻ, rất thích kết nối với thế hệ con cháu. Chỗ ở của thủ trưởng tối cao cũng không thần bí như bên ngoài đồn đại. Một số những người khoảng ba mươi tuổi thường xuyên xuất hiện tại tòa nhà của thủ trưởng tối cao để nói chuyện phiếm. Lưu Vĩ Hồng cũng mới trước đây, theo ông nội đến nhà của thủ trưởng tối cao. Thủ trưởng tối cao còn bắt tay với hắn. Nhưng lần này thì không giống như những lần thăm hỏi khác. Thủ trưởng tối cao chính thức cho gặp Quân đoàn trưởng tập đoàn quân Lưu Thành Gia. Cứ việc thủ trưởng tối cao ở năm trước và năm nay lần lượt đi từ Chủ tịch đảng quân ủy và Chủ tịch quân ủy quốc gia nhưng vẫn không ảnh hưởng đến địa vị của ông ấy ở toàn bộ Đảng. Toàn bộ những quyết sách quan trọng ở cao tầng đều là do ông ấy quyết định.
Thủ trưởng tối cao bỗng nhiên vào lúc này cho gặp Lưu Thành Gia không thể nghi ngờ là liên quan đến bài văn phân tích về thế cục vùng vịnh.
Ông cụ gật đầu nói:
- Được, Thành Gia, con cùng đi với Cửu Lăng đi. Chú ý thời gian nói chuyện nhé.
Thủ trưởng tối cao so với ông cụ lớn hơn vài tuổi, gần chín mươi. Ông cụ dặn dò như vậy tự nhiên là vì suy nghĩ đến sức khỏe của thủ trưởng, chứ không có ý gì khác.
- Vâng ạ!
Lưu Thành Gia lên tiếng.
- Xin lỗi vì đã làm phiền Lưu lão. Quân đoàn trưởng Lưu, xin mời.
Trịnh Cửu Lăng lại hướng ông cụ cúi đầu thi lễ, rồi xoay người lại mỉm cười với Lưu Thành Gia.
Lưu Vĩ Hồng và Trình Huy quan hệ rất mật thiết. Trình Cửu Lăng và Lưu gia cũng như vậy. Chủ yếu là kết nối giữa Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia thì ít hơn. Dù sao Lưu Thành Gia công tác trong quân đội, cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt với Trình Cửu Lăng.
Lưu Thành Gia và Trình Cửu Lăng cùng bước ra ngoài, đến chỗ ở của thủ trưởng tối cao cách đó không xa. Trình Cửu Lăng rất tự giác hơi lui về sau nửa thân người, đó không phải là vì song phương có điểm khác biệt mà là lễ tiết đãi khách.
- Vĩ Hồng, nghe Thành Gia nói, có liên quan đến phân tích thế cục vùng vịnh, cháu đã cho ông ấy chút ý kiến tham khảo à?
Sau khi Trình Cửu Lăng và Lưu Thành Gia rời đi, mọi người trong Lưu gia lại ngồi xuống. Ông cụ nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong mắt có chút kinh ngạc.
Đứa cháu này quả thật là có chút thú vị.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp:
- Đúng vậy, thưa ông nội. Cháu chỉ đưa ra một số ý kiến tham khảo, còn chính vẫn là ba của cháu thôi.
Lưu Nhị Ca đương nhiên là có thể trả lời như thế. Chẳng lẽ lại đi đoạt công của bố mình sao?
Ông cụ gật đầu, còn nói thêm:
- Những lời cháu nói cũng rất có đạo lý. Người trẻ tuổi cũng cần phải mở to mắt ra nhìn thế giới. Nhưng cháu hiện nay là phải làm đến nơi đến chốn công tác của mình, hiểu chưa?
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp:
- Vâng thưa ông nội, cháu hiểu rồi.
- Ừ!
Ông cụ hơi vuốt cằm.
- Thành Thắng, một số lý luận gì đó, con tạm thời không cần phải để ý đến. Con vừa mới đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, quan trọng là phải đoàn kết các đồng chí trong bộ máy, thấu đáo tỉnh Giang Nam, thì mới hốt thuốc đúng bệnh, áp dụng được chính sách thích hợp cho tỉnh Giang Nam. Mặt khác cũng phải chú ý, thường thường thì một tỉnh có nền kinh tế phát triển thì phần tử tham ô, mục nát cũng sẽ xuất hiện nhiều. Những kẻ xấu này tuyệt đối không được nương tay, phải nghiêm túc trừng trị. Thanh danh của Đảng chúng ta không thể bị những kẻ xấu này phá hủy.
Ông cụ chuyển hướng sang Lưu Thành Thắng, nghiêm túc nói.
Lưu Thành Thắng vội vàng cúi thấp người xuống, vâng lời.
Lưu Vĩ Hồng thì lại cân nhắc lời dạy bảo của ông nội với bác cả. Hiển nhiên, lời của ông cụ không phải là lời dặn dò bình thường. Hơn nữa, trong thời điểm mẫn cảm như thế này thì nó càng có nội hàm bên trong.
Xét đến cùng thì ông cụ chỉ bảo Lưu Thành Thắng có hai điểm quan trọng. Điểm thứ nhất, chính là thái độ thận trọng, không được tỏ ra vội vàng. "Một số lý luận gì đó, con tạm thời không cần phải để ý đến" chính là điểm quan trọng thứ hai, chính là lập uy. Đoàn kết các đồng chí dĩ nhiên là tất yếu. Nhưng đoàn kết đồng chí không phải là thỏa hiệp vô nguyên tắc. Quan trọng là ở chỗ phải nghiêm túc tra ra những phần tử mục bại. Theo Lưu Vĩ Hồng biết thì những án tham ô không phải chỉ có riêng một người, mà khi điều tra cặn kẽ thì có thể bắt được cả một đám. Cuối cùng không thể không khống chế phạm vi. Cái gọi là khống chế phạm vi, nói trắng ra chính là xem ai đứng đằng sau mà thôi. Nếu những cán bộ có uy quyền chân chính thì bình thường sẽ nằm ngoài phạm vi này.
Lưu Thành Thắng nếu ở tỉnh Giang Nam mạnh mẽ chống tham nhũng thì quyền chủ động cũng rơi vào trong tay. Về phần khống chế phạm vi như thế nào thì do Bí thư tỉnh ủy Lưu Thành Thắng đánh nhịp. Xử lý ai, không xử lý ai thì ở giữa sẽ có thao tác. Trước hạ nặng tay, đem cho tỉnh Giang Nam nước đục bị khuấy lên, khiến cho mỗi người đều cảm thấy bất an, không thể không kiếm Bí thư tỉnh ủy Lưu làm chỗ dựa. Một đám ở giữa lôi kéo, uy vọng của Bí thư Tỉnh ủy sẽ lập tức được xây dựng nên.
Ông cụ chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu nhưng đã điểm trúng trọng tâm của nó.
Lưu Vĩ Hồng thật sự rất khâm phục.
Mã Quốc Bình đột nhiên hỏi:
- Vĩ Hồng, tỉnh Sở Nam muốn dựa theo kinh nghiệm của huyện Lâm Khánh về hình thức công tác xây dựng Đảng ở cơ sở, cháu có biết chuyện này không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Biết ạ, đây là công việc của Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc tự mình theo dõi. Ông ấy đã làm được hơn nửa năm, vừa lúc văn kiện của trung ương đưa xuống không bàn mà hợp nhau. Địa ủy và Tỉnh ủy sau khi nghe qua báo cáo thì cảm thấy nó thật có ý nghĩa, nên quyết định áp dụng cho toàn bộ cơ sở tỉnh, trở thành công tác điển hình, mạnh mẽ tuyên truyền trong toàn bộ tỉnh. Khi thời điểm thích hợp sẽ tiến hành mở rộng. Tài liệu ở tỉnh đã được mang đến bộ rồi sao ạ?
Mã Quốc Bình gật đầu nói:
- Ừ, ngày hôm qua đã được mang đến. Đồng chí Lý Dật Phong tự mình mang đến đây.
Kỳ thật thì Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Hồng đang diễn kịch với nhau. Chuyện này Lưu Vĩ Hồng đã sớm gọi điện thoại báo cho Mã Quốc Bình, không hề giấu diếm mời Mã Quốc Bình ủng hộ, tranh thủ ở Ban tổ chức trung ương thông qua tài liệu này, trở thành điển hình của cả nước. Việc này quan hệ rất trọng đại, chẳng những liên quan đến tiền đồ của Chu Kiến Quốc mà "kế hoạch bí mật" của Lưu Nhị Ca cũng liên quan không kém. Lưu Vĩ Hồng không thể không thông báo trước với Mã Quốc Bình.
Mã Quốc Bình ngay trước mặt ông cụ hỏi Lưu Vĩ Hồng, ngoại trừ biểu hiện sự tồn tại của mình thì cũng muốn cho ông cụ biết chuyện gì đang xảy ra. Cái gọi là "kinh nghiêm Lâm Khánh" muốn trở thành điển hình trong công tác xây dựng Đảng trên toàn quốc thì dựa vào một mình Mã Quốc Bình khó có thể làm được. Mã Quốc Bình tuy là ủy viên bộ vụ của Ban Tổ chức trung ương, nhưng dù sao cũng không phải là người quản lý hết. Động tác lớn thì phải cần ít nhất là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức trung ương ra sức ủng hộ thì mới có khả năng thông qua.
Ban Tổ chức trung ương và Ban tuyên giáo trung ương sở dĩ liên hợp phát ra văn kiện này, dụng ý như thế nào thì Mã Quốc Bình trong lòng biết rõ ràng.
Hình thức này xuất phát từ bài phát biểu của Hạ Cạnh Cường ở tạp chí Tiếng Kèn. Hạ Cạnh Cường đến tỉnh Đông Nam đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy cũng được nửa năm, đã đến lúc hái trái cây rồi.
Nhưng Mã Quốc Bình không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng lại từ đâu nhảy ngang ra, cứng rắn hái trái cây này. Ngay từ đầu, Mã Quốc Bình còn có điểm băn khoăn, vì làm như vậy sẽ đắc tội với Hạ gia. Lưu Vĩ Hồng và cô bé nhà Vân gia có tình cảm gút mắc, Mã Quốc Bình cũng biết điều đó nhưng dùng thủ đoạn như vậy thì hơi quá đáng.
Tuy nhiên, sau khi Mã Quốc Bình nghe xong Lưu Vĩ Hồng giải thích thì mới biết bên trong có ẩn tình. Không ngờ Hạ gia lại ra ám chiêu trước, tính đánh bại Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh, thậm chí không tiếc thuyết phục Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa nhúng tay vào.
Một khi đã như vậy thì không cần phải khách khí.
Anh có thể hại tôi một lần thì tôi có thể trả anh lại gấp mười lần. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Huống chi Lưu gia và Hạ gia cũng không hòa hợp với nhau. Cái gọi là đâm lao phải theo lao. Việc này đã bắt đầu rồi thì nhất định phải hành động. Bằng không sẽ biến thành trò cười.
Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Hồng lực lượng không đủ. Nhưng nếu ông cụ đồng ý giúp đỡ thì lực lượng xem ra đã đủ.
Có thể khiến cho Ban tổ chức trung ương và Ban tuyên giáo trung ương liên hợp với nhau vì Hạ Cạnh Cường phát ra văn kiện, thì bên Hạ gia khẳng định cũng có đại nhân vật ra mặt. Nói không chừng chính là ông cụ Hạ lên tiếng.
Ông cụ liền nhướng mày lên hỏi:
- Cái gì là kinh nghiệm Lâm Khánh?
Mã Quốc Bình vội vàng đem tình hình nói qua cho ông cụ nghe, không khỏi nói tốt cho Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc vài câu.
Coi trọng việc xây dựng đội ngũ đảng viên, nhất là việc xây dựng cở sở Đảng là vấn đề mà ông cụ vô cùng chú ý. Vì thế mà ông cụ đã đồng ý nói:
- Ừ, chuyện này đúng là không tồi. Nếu tình hình này là thật thì khẳng định cũng đáng mở rộng ra.
Mã Quốc Bình và Lưu Vĩ Hồng liếc nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Lưu Vĩ Đông cau mày lại nhưng lập tức giãn ra ngay. Y tuy không có đảm nhiệm chức vụ bên ngoài, nhưng đối với Hạ Cạnh Cường cùng những con cháu cách mạng ba đời khác cũng rất chú ý. Mã Quốc Bình đem cái gọi là "kinh nghiệm Lâm Khánh" ra giới thiệu, Lưu Vĩ Đông trong lòng lập tức hiểu ngay.
Lưu Vĩ Đông không phản đối việc đánh sau lưng Hạ Cạnh Cường, y sở dĩ không hài lòng chính là thái độ của Mã Quốc Bình có sự thay đổi quá lớn. Tuy nhiên, y cũng không tỏ vẻ phản đối gì.
Đề cập đến sự cạnh tranh của Lưu gia và Hạ gia, thân là cháu trai trường của Lưu gia thì phải nghiêng về phía gia tộc của mình.