-Tiểu Cao, bắt đầu đi làm từ bao giờ?
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi, lại đốt một điếu thuốc cho Cao Thăng, hỏi rất tùy ý.
-À, năm ngoái, năm ngoái vừa tốt nghiệp Đại học liền vào Tòa soạn báo.
Cao Thăng vội vàng đáp, giọng nói còn có chút cung kính. Mọi người tuổi tác cũng gần bằng nhau, nhưng Hồ Ngạn Bác lại tôn Lưu Vĩ Hồng làm "Lão Đại", Cao Thăng đương nhiên cũng không dám sơ suất.
-Ừ, công việc thuận lợi không?
-Cũng xem như thuận lợi, bây giờ tôi vẫn còn thực tập, đi theo những người lãnh đạo, cũng học tập được nhiều.
Khi nói những lời này, trên mặt Cao Thăng lộ ra vẻ khâm phục. Người ngồi trước mặt này tuổi cũng ngang bằng y, nghe nói đã là Bí thư Khu ủy rồi, lãnh đạo trực tiếp cơ sở. Cao Thăng chưa từng đến làm ở những vùng cơ sở, nhưng làm việc ở Tòa soạn, cũng phải xuống vùng cơ sở. Tình hình ở cơ sở phức tạp hay không thì bỏ qua một bên, ít nhất điều kiện ở đó cũng kém xa Bắc Kinh. Lưu Vĩ Hồng là con một nhà quyền quý, có thể lập nghiệp ở một vùng cơ sở như vậy, hắn cũng đã rất giỏi rồi. Theo những gì Cao Thăng được biết, chưa có con nhà quyền quý nào xuất thân tương đương Lưu Vĩ Hồng lại khởi nghiệp ở các Khu xã, thông thường đều làm trên thành phố để làm dày thêm kinh nghiệm, từ đó đề bạt lên cấp bậc cao hơn.
Con cháu của Lưu lão gia, quả nhiên không tầm thường.
Có cảm giác, mình mới chỉ là một bé con làm phóng viên tập sự, người ta đã là "cha mẹ một vùng" rồi, tự nhiên lại cảm thấy rất chênh lệch.
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng cảm thấy được sự "kính nể" của Cao Thăng, trong lòng liền cảm thấy thân thiết hơn, cười nói:
-Tiểu Cao, gần đây chú Cao tâm tình tốt không?
Những con cái nhà quyền quý vừa gặp mặt nhau, luôn ân cần hỏi thăm bậc trưởng bối hai bên, cũng là lễ tiết cần thiết. Nhưng tuổi của Cao Văn Vĩ và Lưu Thành Gia cũng gần bằng nhau, đều mới hơn bốn mươi tuổi, đang ở độ tuổi khỏe mạnh, nếu hỏi đối phương sức khỏe tốt không, dường như không thích hợp. Lưu Vĩ Hồng chợt nghĩ một câu hỏi mới hơn, muốn hỏi chú Cao "tâm tình tốt không".
Cao Thăng cũng không dám sơ suất, lập tức cúi người nói:
-Cảm ơn Nhị Ca quan tâm, gần đây công việc của cha tôi cũng thuận lợi. Công việc ở Tòa soạn báo, chắc Nhị Ca cũng biết, tương đối có quy củ.
Cái gọi là quy củ, đương nhiên chỉ nói đến những cán bộ quản lý cấp cao như Cao Văn Vĩ mà thôi, còn những phóng viên, đều bận rộn đến rối loạn, đâu có thể nói đến chuyện quy củ được?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Cao Thăng cũng làm đúng quy củ, hỏi tình hình gần đây của ông cụ và Lưu Thành Gia. Đối với những con cháu cán bộ thông thường mà nói, Cao Thăng không nghi ngờ gì nữa là con cháu nhà quyền quý. Cao lão gia cũng đã từng là quản lý cấp Bộ trưởng, chỉ có điều lại gặp nạn bất ngờ. Cao Văn Vĩ có thể leo đến chức vị ngày hôm nay, cũng có thể xem là năng lực tương đối mạnh, đương nhiên cũng có những bạn cũ của ông cụ giúp đỡ. Nhưng Cao lão gia so với Lưu ão gia mà nói thì hoàn toàn không thể ngang hàng nhau được. Đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, trong lòng Cao Thăng cũng có chút thấp thỏm lo âu.
Hôm nay y đã tới hơi muộn, cũng không phải do bận những việc khác không dứt ra được, mà do lúc sắp đi phải báo cáo với cha hắn Cao Văn Vĩ. Cao Thăng tính cách cẩn thận, kết giao với con nhà quyền quý đại gia tộc như Lưu Vĩ Hồng, Cao Thăng cảm thấy mình nên báo một tiếng với cha mình. Chức vụ của Cao Văn Vĩ không phải cao, nhưng lại vô cùng mẫn cảm, nắm trong tay quyền tuyên truyền tin tức, cẩn tắc vô áy náy.
Lúc này, tình hình chính trị ở Bắc Kinh cũng khá phức tạp, nếu không cẩn thận rơi vào đó, làm không tốt lại tai ương ngập đầu.
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không biết những điều này, hút một hơi khói, mỉm cười nói:
-Tiểu Cao, bây giờ tôi đang làm việc ở huyện Lâm Khánh ở Sở Nam, cậu từng nghe nói tới huyện Lâm Khánh chưa?
Cao Thăng kinh ngạc trong lòng, vội vàng đáp:
-Đã nghe nói rồi, trong "Nhật báo Sở Nam" có đưa tin, huyện Lâm Khánh đang thực hiện xây dựng công tác Đảng theo mô hình mới, được gọi là kinh nghiệm của Lâm Khánh.
Cao Thăng làm phóng viên tập sự ở "Nhật báo Nhân dân", nên rất quan tâm đến những tờ báo Đảng của các tỉnh. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng nhắc đến huyện Lâm Khánh, Cao Thăng cơ bản đã đoán được ý đồ thực sự hôm nay Lưu Vĩ Hồng gặp y, trong đầu lại có chút căng thẳng.
Đối với những cán bộ hệ truyền thông mà nói, đó là một vấn đề khá gay gắt.
Cái gọi là "kinh nghiệm Lâm Khánh" đó như thế nào, những cán bộ chủ chốt trong hệ truyền thông đều rất rõ những tin tức nội bộ bên trong. Lúc đầu Ban tổ chức Trung ương và ban Truyền thông Trung ương phối hợp đưa ra văn kiện này, không phải vì "đo ni đóng giày" cho huyện Lâm Khánh, mà là "đo ni đóng giày" cho huyện Vĩnh Lạc. Chỉ chờ thời cơ đến, mọi người sẽ phất cờ hò reo cho Đại công tử họ Hạ, tự tạo ra một bậc kỳ tài trong việc xây dựng Đảng. Không ngờ chỉ còn ở trong giai đoạn sắp xếp tài liệu, "kinh nghiệm Lâm Khánh" lại mọc ra ở bân Sở Nam, hơn nữa còn công khai đăng trên "Nhật báo Sở Nam".
Nhất thời, mắt kính vuột khỏi sống mũi rơi xuống đất!
Còn có người dám đùa như vậy?
Bí thư Chu Kiến Quốc của huyện Lâm Khánh là thần thánh phương nào? Dám hái đào từ trong tay nhà họ Hạ!
Đọc kỹ bản tin đó, đại danh Bí thư Khu ủy Giáp Sơn Lưu Vĩ Hồng, cũng xuất hiện mấy lần.
Lưu Vĩ Hồng!
Hiểu rồi, mấu chốt của vấn đề đã tìm được rồi.
Không phải lá gan Chu Kiến Quốc đủ lớn, mà do có Lưu công tử đứng sau nâng đỡ!
Lúc này mới biết thế lực ra tay thực sự, Bí thư Chu chẳng qua chỉ là một cái trướng che cho Lưu Vĩ Hồng mà thôi, còn diễn viên thực sự thì được giấu phía sau. Hiểu được nội tình này rồi, mọi người đều rất kinh ngạc, lại càng trở nên cẩn thận hơn.
Nếu nói Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng không có gì liên quan. Một là Bí thư Huyện ủy, một là Bí thư Khu ủy, chức quan như vậy, ở Bắc Kinh liền trở thành một trò cười, đều không muốn mở miệng nói với người khác. Nhưng những nhân vật đứng phía sau họ, lại khiến không ai dám khinh thường.
Hai vị công tử đối chọi nhau gay gắt như vậy, khiến cho người khác cũng khó xử.
Nhất là sau khi Ban tổ chức Trung ương khẳng định "Kinh nghiệm Lâm Khánh", những quan chức cao cấp trong hệ thống Tuyên truyền càng thêm khó chịu. Lúc đầu mọi người cùng thống nhất phát hành văn kiện đó, sau đó tái bản thêm một lần nữa cũng đều nhất trí. Ban tổ chức Trung ương thông qua rồi, nếu Ban tuyên giáo trung ương còn áp chế nữa thì không tốt. Tuy nói Hạ lão gia cũng có ảnh hưởng rất lớn trong hệ thống tuyên truyền, nhưng cũng khó có thể trở thành một người độc tài. Trong bất kỳ những cán bộ của Bộ trung ương và những cán bộ của Ủy ban trung ương quốc gia, những người độc tài đều không tốt, nếu so sánh phạm húy, đều là vạch áo cho người xem lưng. Nếu là những cán bộ nghiệp vụ bình thường và cán bộ Ủy ban trung ương, có lẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng tiếng nói của cán bộ cấp trên của Hệ thống truyền thông, lại có thể đánh đồng với những cán bộ bình thường và Ủy ban trung ương được sao? Mà với những cán bộ lớn cũng không cho phép xuất hiện sự việc này.
Ban tổ chức Trung ương vừa khẳng định "kinh nghiệm Lâm Khánh", ban Tuyên giáo muốn áp chế, rõ ràng không thực tế, sớm muộn cũng phải cho đưa tin. Nhưng vấn đề quan trọng không phải ở đây, quan trọng là, phải đưa tin từ nguồn nào trước. Cũng chính là nói, "lão đại" nào sẽ mở miệng trước, người "lão đại" này không nghi ngờ gì nữa, sẽ bị lão Hạ ghen ghét.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, nếu có thể có được sự ưu ái của Lưu lão gia, cũng là một sự "đổi chác"không tệ. Trên một góc độ ý nghĩa nào đó, thậm chí còn hơn cả sự chiếu cố của Hạ lão gia. Sức ảnh hưởng của Hạ lão gia ở hệ thống truyền thông rất lớn, hay nói cách khác, thân tín nhà họ Hạ cũng nhiều. Sự cạnh tranh giữa những người thân tín tâm phúc cũng là điều khó tránh khỏi. Thân tín càng nhiều, cạnh tranh càng kịch liệt. Hạ lão gia cũng không có nhiều chức vụ và tài nguyên như vậy để sắp xếp và giúp đỡ cho họ, cuối cùng chắc chắn sẽ có người vui mừng có người bất mãn. Nói tương đối, tuy sức ảnh hưởng của Lưu lão gia ở hệ thống tuyên truyền không lớn bằng Hạ lão gia, thân tín cũng ít hơn, nếu những cán bộ có đủ tư cách có được sự chiếu cố của Lưu lão gia, có thể được trở thành người phát ngôn của Lưu lão gia ở hệ thống tuyên truyền.
Sự khác biệt giữa "hạc giữa bầy gà" đương nhiên cũng phải có.
Bây giờ Cao Văn Vĩ bị bao vây trong một tình huống khó xử như vậy. Trong hệ thống tuyên truyền, y cũng không được sự coi trọng của Hạ lão gia bao nhiêu, những người thông minh như y còn rất nhiều, trong số những người vây quanh Hạ lão gia, y chỉ là một phần tử bên ngoài.
Có lẽ lần này là một cơ hội không tệ.
Đây cũng là điều Cao Văn Vĩ suy nghĩ mãi, rốt cuộc cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y đồng ý cho Cao Thăng đi gặp Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi:
-Vậy cậu có cách nhìn thế nào đối với kinh nghiệm Lâm Khánh?
Bí thư Lưu như vậy là không định vòng vo với Cao Thăng. Dù sao Cao Thăng cũng còn trẻ tuổi, về phương diện kinh nghiệm lý lịch, nhất định không đủ khả năng, nếu cứ nói quá mơ hồ, e rằng sẽ khiến y hiểu lầm, như vậy sự việc sẽ xấu đi.
Hôm nay Cao Thăng thật sự là một "cái loa", Lưu Vĩ Hồng thật sự hy vọng y sẽ nói lại những lời hắn nói với Cao Văn Vĩ.
Còn việc có muốn nắm lấy cơ hội này hay không, còn phải dựa vào Lưu lão gia, đồng thời cũng phải thể hiện thiện ý với Thái tử, còn phải xem kiến thức và lá gan của Cao Văn Vĩ. Với tình hình hiểu biết từ đời trước, Cao Văn Vĩ cuối cùng cũng có được sự lựa chọn chính xác, dựa vào Thái tử. Đương nhiên, đời trước không có Lưu Vĩ Hồng tham gia, cũng không có "kinh nghiệm Lâm Khánh", càng không có sự qua lại của Cao Văn Vĩ và Lưu lão gia.
Bây giờ lại có hiệu ứng cánh bướm, nên có khả năng sẽ kéo Cao Văn Vĩ về phía Lưu lão gia. Ít nhất trước mắt, tiếng nói của Lưu lão gia vẫn cao hơn Thái tử, thậm chí có cán bộ còn xem Lưu lão gia như một người ủng hộ lớn nhất của Người kế vị. Dựa vào Lưu lão gia cũng đồng nghĩa với việc nhận được sự coi trọng của Thái tử.
Cao Thăng cẩn thận đáp:
-Nhị Ca, tôi vừa đi làm, đối với việc xây dựng công tác Đảng, quả thật không có quyền nói gì. Tuy nhiên cha tôi đọc tin trên "Nhật báo Sở Nam" rồi, cảm thấy rất có trình độ.
Lưu Vĩ Hồng và Ngạn Bác liếc nhìn nhau mỉm cười.
-Tiểu Cao, nào, chúng ta cùng cạn ly với Nhị Ca, sau này tất cả mọi người đều là bạn rồi.
Hồ Ngạn Bác nâng ly rượu lên, nói với Cao Thăng. Hai người họ đều là bạn học, quan hệ cũng không tồi, nếu có thể làm bạn tốt với Nhị Ca thì càng tốt, mọi người xem như đứng cùng một chiến hào. nguồn TruyenFull.vn
Cao Thăng vội nâng ly lên, chạm ly với mọi người.
-Tiểu Cao, nếu có thể, trước khi Tòa soạn báo gửi bản thảo đi, tốt nhất nên nói Phó trưởng ban Vân ở Ban tuyên giáo Trung ương để xin chỉ thị một chút.
Lưu Vĩ Hồng uống xong một ly bia, mỉm cười nói.
Cao Thăng liền sửng sốt.
Tròng mắt Hồ Ngạn Bác vừa chuyển, liền bưng ly rượu lên, nói với Lưu Vĩ Hồng:
-Nhị Ca, chúc mừng cậu! Xem ra không đến hai năm nữa, tôi gặp chị Vũ Thường, phải gọi là chị dâu, ha ha…
Lưu Vĩ Hồng cũng cười ha hả, cụng ly cùng Hồ Ngạn Bác.
Người này, đầu óc cũng nhanh nhạy đấy!