Tại phòng chờ lên máy bay ở sân bay Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng tay phải kéo một kiện hành lý, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vũ Thường. Vũ Thường mặc bộ thường phục màu trắng, tóc cột cao, đen nhánh, phất phơ trên vai, sự thanh xuân tràn đầy sức sống.
Lần này Lưu Nhị Ca đặc biệt đưa bạn gái về Giang Khẩu.
Thế cục vùng vịnh hừng hực khí thế, công ty Hoành Du còn có rất nhiều nghiệp vụ đang chờ để xử lý, Vũ Thường không thể ở Bắc Kinh lâu được, nên cần phải chạy về trước. Lưu Vĩ Hồng còn phải ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày, đợi cho chuyện "kinh nghiệm Lâm Khánh" hoàn toàn chứng thực xong mới có thể trở về.
Vân Vũ Thường từ sau khi chính thức nói rõ cùng Hạ Cạnh Cường thì tảng đá lớn luôn đè nặng trong đầu rốt cục cũng được đặt xuống, nên vài ngày trở lại đây tâm tình rất thoải mái.
Chuyến bay còn phải chờ một lúc nữa mới cất cánh, Lưu Vĩ Hồng và Thường đứng ở phòng chờ, mặt đối mặt nhau, tay nắm tay, lặng lẽ nói gì đó.
"Chị, em sẽ nhớ chị.... "
Lưu Vĩ Hồng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thường nói thầm.
Vũ Thường nhẹ nhàng cười, xoa xoa đầu hắn, trong mắt toát ra vẻ gì đó như cưng chiều như yêu say đắm.
- Chị, bên Giang Khẩu điện thoại di động hẳn cũng đã được tung ra thị trường rồi. Chị khi về đến nhớ lắp một bộ, như vậy bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi điện thoại cho chị.
Lưu Vĩ Hồng lại hạ giọng nói, lằng nhằng như một bà già. Nói thật lòng, cho đến hiện tại đối với chuyện Vũ Thường chính thức đã là bạn gái của mình, Lưu Vĩ Hồng vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, cảm thấy hình như đó không phải là sự thật. Trên thực tại trí nhớ của kiếp trước vẫn còn in lại quá sâu sắc, trong hơn một năm thời gian tái sinh ngắn ngủi đó không đủ để xóa tan trí nhớ hai mươi năm.
Thường cười nói:
- Ôi, học được điệu bộ này khi nào vậy, miệng sao trở nên ngọt ngào thế?
Đừng thấy Vũ Thường mang giọng điệu này nói chuyện mà nhầm, kỳ thật trong đầu cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Cùng Hạ Cạnh Cường đính hôn đã hơn một năm, thấy mặt nhau không biết được mấy lần, nói chuyện qua điện thoại cũng không vượt quá ba phút. Yêu đương thế này có thể gọi là "Ngụy luyến ái...". Chính thức nói chuyện yêu đương đối với Vũ Thường mà nói thì đây là lần đầu tiên. Lưu Vĩ Hồng đối với cô không muốn xa rời, Vũ Thường cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu, trong lòng bắt đầu thấy rung động.
Hình tượng của Lưu Vĩ Hồng chỉ là một đứa ranh vội vội vàng vàng đi theo phía sau cô của năm nào đã dần dần bắt đầu mờ nhạt, giờ được thay thế bằng hình ảnh chàng thanh niên cao lớn đẹp trai và phong độ trước mắt.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười:
- Ý ở trong lời... Em nghĩ như vậy đấy. Ôi, sống những ngày tháng mà không có điện thoại di động cũng thật khổ sở, có đôi khi tìm một người giống như tìm kim giữa biển rộng mênh mông vậy. Khi không tìm thấy trong lòng cứ cuống cả lên...
- Ây, sao chị nghe thấy những lời này là thấy có gì đó hơi cổ quái? Chẳng lẽ em trước kia thường xuyên dùng điện thoại di động?
Vũ Thường trừng mắt lên ngạc nhiên.
Lưu Nhị Ca không khỏi giật mình, chỉ một chút không cẩn thận mà suýt chút nữa để lộ ra "dấu vết". Điện thoại di động Vũ Thường vẫn chưa có nên sao có thể hiểu.
- Ngày tháng không có điện thoại di động thật khó qua... có cần phải tới mức đó không?
- Ha hả, về sau chờ chị dùng nó như một thói quen thì sẽ biết. Công nghệ kỹ thuật cao này ngày càng phát triển, đồng thời với việc mang lại lợi ích cùng tiện lợi trong cuộc sống hằng ngày thì nó cũng làm cho con người ta sinh ra mộ thói quen rất lớn là ỷ lại. Tỷ như nói đèn điện, hiện tại chỉ cần cúp điện thôi có phải là sẽ cảm thấy rất khó chịu hay không? Đối với những ngày tháng dùng đèn dầu chiếu sáng trước kia chúng ta còn có thể thích ứng được sao?
Lưu Nhị Ca mơ hồ tìm lời qua ải nói.
- Cái này nói nghe được đó, chị về đến nơi sẽ mua một cái, tuy nhiên xem ra thứ đó khá nặng, cầm mãi trong tay cũng không tiện.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười. Thầm nghĩ với bộ dạng nhỏ nhắn yểu điệu của Vũ Thường nếu cầm trong tay một thứ to như cục gạch quả thật cũng khá khó khăn, Vũ Thường cái gì cũng không làm, suốt ngày chỉ cần cầm thứ đồ vật ấy trong tay thôi cũng đã mệt chết rồi. Cũng may các sản phẩm điện tử không ngừng đổi mới, dùng không được bao lâu thì đã có những dòng sản phẩm đời sau tiên tiến hơn, nhỏ gọn hơn ra đời và thay thế.
- Ây, sao chị nghe nói, em cùng họ Cung kết bạn hữu hả? Cung Bảo Nguyên ấy!
Vũ Thường cứ như nhớ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi, vẻ mặt khá chăm chú.
Lưu Vĩ Hồng cười, nói:
- Ồ, cái này chị cũng biết à, không ngờ danh khí của Tiểu Cung vẫn còn lớn như vậy, đến chị cả của chúng ta cũng chú ý đến anh ta.
Vũ Thường cũng cười, nói:
- Cũng không hẳn thế, ngày hôm qua cùng vài người bạn nói chuyện phiếm, các cô ấy có nói đến chuyện này. Còn nói Lưu Nhị Ca là anh hùng hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, rất sùng bái em.
Lưu Vĩ Hồng lập tức thấy đau đầu.
Vài người bạn mà Thường nói đó Lưu Vĩ Hồng tất nhiên cũng biết đến, đều là bạn bè thân thiết của Vũ Thường ở Bắc Kinh. Mấy cô nàng này mỗi khi túm tụm lại với nhau thì nội dung đàm luận chính là Lưu Nhị Ca "Anh hùng hiệp nghĩa", hơn nữa còn ở ngay trước mặt Vũ Thường "Sùng bái" hắn, sao không gọi Lưu Nhị Ca kinh hãi đảm chiến? Xem ra Vũ Thường vẫn chưa đem chuyện mình "vứt bỏ" Hạ Cạnh Cường, "chuyển hướng yêu người khác" nói cho vài cô bạn thân thiết này biết. Mấy cô bé này nếu đem vấn đề "Mê gái" khởi xướng, mồm năm miệng mười nói những câu "Sùng bái" Lưu Nhị Ca, nói không chừng Thường có thể sẽ phát ghen và nổi trận cuồng phong quá.
- Chị, chị phải khẩn trương lên, nói cho các cô ấy biết em là bạn trai của chị, kêu các cô ấy đừng hy vọng!
Lưu Vĩ Hồng khẩn trương nhanh miệng ra chiêu trước.
Thường trợn mắt, bĩu bĩu môi, nói:
- Em đấy, tính tình này phải đến bao giờ mới có thể sửa được? Thực sự xem mình là Alain Delon sao, ai gặp cũng thích sao?
Vũ Thường trước giờ vẫn đoan trang thanh lịch, nhìn thái độ của cô lúc này rất hấp dẫn, Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa đã không chịu nổi, muốn ôm cô vào lòng, hôn cô một cái. Cũng may Lưu Nhị Ca đã không dám làm như vậy.
Bằng không chị Vũ Thường chắc chắn sẽ đánh hắn một cái thật mạnh.
- Ha hả, Alain Delon sao đẹp trai bằng em. Em thấy chưa chắc.
Lưu Vĩ Hồng càng nói càng tỏ ra tự tin, tự cho mình xuất sắc, sau đó lập tức lại cợt nhả nói:
- Ít nhất thì trong cảm nhận của chị, Alain Delon có như thế nào thì cũng không đuổi kịp Lưu Nhị Ca.
- Chỉ biết ba hoa!
Vũ Thường liền nhéo vào tai hắn, nhưng nhéo rất nhẹ nhàng, khi nhéo mặt cô không quên kèm theo một nụ cười.
Có phải như bộ dạng thế này mới gọi là yêu đương không?
Lưu Vĩ Hồng trong lòng thấy xao xuyến.
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị đấy, người tên Tiểu Cung này chị có nghe nói qua, hình như là hơi có chút không dễ hòa hợp, em qua lại với người như vậy để làm gì? Không sợ bị người ta chê cười à.
Cái gọi là khiến cho người ta chê cười, e rằng không phải do Tiểu Cung không mấy hòa hợp, chủ yếu là do người này ăn chơi trác táng, chê cười là chê cười Lưu Vĩ Hồng muốn theo nịnh bợ cậu của anh ta là Cung Bảo Nguyên, lúc này mới "Chiết tết nhất giao". Trong giới con ông cháu cha này đây là một diễn xuất rất mất thân phận.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Bọn họ thì hiểu cái gì? Chỉ biết ăn bám sống qua ngày chờ chết!
Vào hơn một năm trước, Lưu Nhị Ca chính là một điển hình của việc ăn bám chờ chết, giờ thì mạnh miệng mạnh mồm đúng lý hợp tình phê bình người khác, xem ra người này không thể tái sinh, vừa tái sinh đã biến đổi.
Lần này, Vũ Thường lại không cười, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nói:
- Ý em muốn nói lần này thực có khả năng đứng vững?
Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại:
- Chị, chị nghe được tin tức gì vậy?
Vũ Thường liếc mắt nhìn bốn bên một lượt, thấy không có ai xung quanh liền hạ thấp thanh âm nói:
- Gần đây bên ngoài có một tin đồn nói là anh ta cùng ông cụ không thuận nhau, đối với đường lối chung thi hành mà ông cụ đưa ra, cả hai đã không có cùng ý kiến.
Người mà Vũ Thường gọi là "anh ta" và "Ông cụ" Lưu Vĩ Hồng tất nhiên biết rõ là đang chỉ ai, lập tức hỏi han lại:
- Bên ngoài đồn đại? Bắc Kinh, hay là bên Hongkong đồn?
- Cả hai.
Vũ Thường gật gật đầu, chắc chắc nói.
Năm 97 đang tới gần, vấn đề đối nội của cục địa chính phía Hongkong cũng được chú ý với mức độ cao mà trước nay chưa từng có. Một vài người được gọi là nhà quan sát, chính trị gia, đều lần lượt đưa ra phát biểu, đánh giá, phân tích đối với Cuc địa chính đối nội. Có đôi khi, cũng có thể đoán ra được một chút manh mối. Nhưng tin tức so với giới quyền quý thế gia chân chính thì hoàn toàn không thể so sánh.
Nhưng với lần này, cho dù là nhà quyền quý thế gia cũng không hẳn là đã có được tin tức chuẩn xác.
Đám con ông cháu cha như Quang Tử, Tống Nghị không xem Cung Bảo Nguyên ra gì, công nhiên ức hiếp anh ta, kỳ thật cũng cho thấy rõ thái độ của một số nhà thế gia quyền quý ở kinh sư, nhìn tổng thể chuyện này thì chưa thể có được định luận cuối cùng, biến số khá lớn. Nếu thật sự xảy ra biến cố lại xuất hiện thêm một đồng chí Nguyệt Hoa, Cung Bảo Nguyên tất nhiên cũng sẽ theo kiểu cái gì cũng không đi rồi, cần gì phải để ý?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Tin vỉa hè, không đáng tin.
- Em khẳng định như vậy?
Vũ Thường tỏ ra quan tâm, ông cụ Vân đã tới thời điểm dầu hết đèn tắt, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng buông tay ra đi. Cô hiểu được một cách chính xác cự tuyệt Hạ Cạnh Cường, hơn nữa Vân Hán Dân đã đồng ý với bản sửa mo-rát cuối của Cao Văn Vĩ, có thể khẳng định một điều gia đình lão Hạ và lão Vân rất khó tiếp tục duy trì mối quan hệ đồng minh thân mật và khăng khít. Vào thời khắc mấu chốt như thế này, nếu Vân Hán Dân lại phán đoán sai lầm, đứng sai đội ngũ một lần nữa, thì khác nào đòn trí mạng.
Căn cứ vào biểu hiện qua lại của Lưu Vĩ Hồng mà nói, người này đối với sức phán đoán về đại cục thì có khả năng nắm rất chắc giống như"Yêu nghiệt" vậy, mãi cho tới nay vẫn chưa có phát sinh sai lầm. Đại sự, mà anh ta đưa ra "Lời tiên đoán... tất cả đều đã xảy ra.
- Bây giờ vẫn chưa phải lúc lo lắng quá, khi chị có cơ hội thì nói với bác Vân một tiếng về đề nghị của em, tốt nhất là nên nghĩ cách rời khỏi Bắc Kinh đi nơi khác công tác một khoảng thời gian. Cái vị trí ở Ban Tuyên giáo Trung ương đó thật sự quá nhạy cảm, có rất nhiều chuyện không nhắc tới không được, mà biểu lộ thái độ thì lại càng không được. Còn nữa, phải cẩn thận đừng để bị gia đình lão Hạ ngáng chân, không khéo sẽ khiến bác Vân bị ngã rớt đài.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói.
Khi cùng Vũ Thường nói chuyện tất nhiên không cần quanh co lòng vòng, nên cứ thế nói trắng ra.
Vũ Thường gật gật đầu, nói:
- Đề nghị này không tồi, hôm nay khi chị vừa đến Giang Khẩu sẽ gọi điện thoại cho ba liền. Hy ba sẽ nghe lọt vào tai.
- Hẳn là nghe lọt rồi. Lúc này đây em xem ra cũng không tất yếu phải so đo chức vụ, cho dù hơi kém một chút thì đều có thể suy xét.
- Ừ...
Hai người nói liên miên mọi chuyện, khi đó trong phòng chờ vang lên một giọng nữ rất dễ nghe báo cho biết chuyến bay mà Vũ Thường đi sắp đến giờ lên máy bay. Vũ Thường liền đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, chỉnh chu lại trang phục cho Lưu Vĩ Hồng, quan tâm nói:
- Chị đi trước, em phải chú ý nhiều một chút, uống ít rượu thôi, thuốc cũng nên hạn chế, đừng kích động quá, không nên hơi một tí thì đánh nhau, biết không?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Dạ biết rồi, nghiệp vụ của công ty Hoành Du bắt đầu thu hẹp lại, chúng ta phải chuẩn bị dời chiến trường đi.
Vũ Thường lại nhìn hắn vài lần, bước lên trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, mềm mại áp hai má của mình lên hai má của Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng vuốt ve. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lưu Vĩ Hồng nghe tim mình đập mạnh, cắn vào vành tai mềm mại của cô, rất nhẹ nhàng, sau đó vội vàng nhả ra.
Vũ Thường thản nhiên cười, vẻ đầy thẹn thùng.