Lần này, thời gian mà Lưu Vĩ Hồng đi công tác khá dài, trong khoảng thời gian sống ở Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng xem như đã làm xong "kinh nghiệm Lâm Khánh",《nhật báo nhân dân》đã chính thức đăng loạt bài liên quan đến thông tin về《nhật báo Sở Nam》, Ban Tổ chức Trung ương và Ban Tuyên giáo Trung ương liên hợp viết bài, khẳng định đầy đủ "kinh nghiệm Lâm Khánh...". Về phần có mở rộng ra phạm vi cả nước hay không còn cần phải nghiên cứu lại. Nhưng điển hình này xem như đã được tạo dựng nên.
Ngoại trừ những thứ đó ra, Lưu Vĩ Hồng còn phải làm thêm một động tác lớn nữa, chính là một mình mình tới đó, thăm hỏi tất cả các người bạn cũ của Lưu gia ở Bắc Kinh. Những gia đình này trên cơ bản đều có muôn vàn mối liên hệ với Lưu gia. Một số ít là cấp dưới cũ của ông cụ Lưu, tuy rằng trong nhà các cụ đa phần đều đã tạ thế, nhưng con cháu đời sau vẫn giữ mối quan hệ như trước, qua lại rất thân mật với Lưu gia, nghiễm nhiên trở thành người trong vòng quen biết của Lưu gia. Những người con cháu đời sau này đều có thể nói là bề trên của Lưu Vĩ Hồng. Còn có một số là bạn tốt của đám người Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia, Mã Quốc Bình, tất cả cũng có mối quan hệ rất gần với Lưu gia, tỷ như cha của đám người như Trình Cửu Lăng cùng với Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn, cho dù vẫn không thể hoàn toàn coi như là người nằm trong vòng quen biết của Lưu gia, thì ít nhất cũng là trợ lực đắc lực.
Lưu Vĩ Hồng hiện tại đã phát triển trong vòng thể chế, miễn cưỡng bị cho là bộc lộ tài năng, những hộ gia đình có quan hệ này, tất nhiên cũng phải khơi thông một phen, bởi từ nay về sau sẽ có rất nhiều chuyện có thể cần dùng đến.
Trong quá khứ Lưu Vĩ Hồng cũng từng đến qua nhà của những người chú bác này, tuy nhiên những lần đó đều đi cùng cha mẹ, ngày lễ ngày tết đều tới thăm hỏi, nhưng đó chỉ là những lễ tiết thông thường. Khi đó Lưu Vĩ Hồng vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không ai để ý nhiều đến hắn. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng khi đó rất thích đánh nhau gây rối, rất phá phách, ở trong mắt của các trưởng bối hắn chính là một tên ăn chơi trác táng, một chút ấn tượng tốt cũng không có.
Nếu không phải Lưu Thành Gia chỉ có một đứa con trai, nói không chừng sẽ không dẫn hắn đến.
Ngại mất mặt!
Lần này thì hoàn toàn không giống nhau, Lưu Vĩ Hồng dùng danh nghĩa của chính mình đến nhà thăm hỏi tất cả các chú bác. Xem như đây là một động tác lớn. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, cần thiết phải bắt đầu cải thiện cách nhìn về mình trong mắt của các chú bác đó.
Nói như thế nào thì Nhị ca hiện tại cũng là Bí thư Khu ủy, chức vụ không cao nhưng dù sao cũng lãnh đạo trong tay bảy tám chục người, với địa bàn khoảng hai ba trăm ki-lô-mét vuông, là một vị quan nói là giữ lời.
Nhà quyền quý thế gia có quy củ của nhà quyền quý thế gia. Nếu anh là đám con cháu bị khinh thường, ở cửa lớn nha môn Bắc Kinh treo danh nghĩa Trưởng phòng gì đó, suốt ngày chung chạ cùng một băng nhóm toàn những tên không ra gì, thì chẳng ai coi trọng anh. Trong giới ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh, không cần nhắc đến cán bộ cấp phòng, cho dù cán bộ cấp Cục thôi cũng đã đầy ra đó, cấp bậc căn bản là không nói lên được điều gì. Nhưng chức vụ có thực quyền của các đơn vị cơ sở, hơn nữa là xếp chính chứ không phải xếp phó thì phải nói cách khác. Phải có bản lãnh thật sự mới được, nếu chỉ có cái tấm biển hiệu lớn không thì chưa đủ.
Vì vậy Lưu Vĩ Hồng đến nhà lần này, đại bộ phận các chú bác này đều rất khách khí, xem hắn như một nhân vật tầm cở. Bình thường sẽ mời ngồi xuống, cùng Lưu Vĩ Hồng tán gẫu một hồi, thân thiết hỏi han tình hình công tác ở cơ sở của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không thấy phiền mà trả lời, từng cái một báo cáo cho các chú bác
Từng cử động của mình ở khu Giáp Sơn báo cáo lại một cách tỉ mỉ.
Điều này cũng không hoàn toàn là thổ lộ vì chính mình, mà còn vì tạo một cơ sở, sau này khu Giáp Sơn phát triển, sẽ có rất nhiều dịp cần dùng đến những mối quan hệ này, tỷ như muốn phê công văn, xin trợ giúp tài chính, nếu thiếu đi sự ủng hộ của những chú bác này thì có thể sẽ không thuận tiện mấy.
Những con cháu đời sau của những thế gia này nghe Lưu Vĩ Hồng báo cáo xong, ai cũng đều khá kinh ngạc. Nghe ra, thật đúng là rất có bài bản, cho dù là cán bộ lão thành của cơ sở cũng chưa chắc đã làm được như Lưu Vĩ Hồng. Con cháu của Lưu gia thật đúng là thay da đổi thịt, đi vào quỹ đạo chính rồi. Ừ, nghĩ ra thì dường như cũng rất bình thường, Lưu Vĩ Hồng dù sao cũng là con nhà thế gia... Trước kia càn quấy là bởi vì còn trẻ không hiểu chuyện. Hiện tại đã hiểu biết nhiều rồi, tất nhiên có thể làm ra trò trống, con cháu dòng chính của Lưu gia không lẽ lại có thể là kẻ bất tài sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lần thăm hỏi này hiệu quả vô cùng tốt, gần như tất cả các chú bác ấy đối với Lưu Vĩ Hồng đều nỗ lực an ủi động viên. Đương nhiên, ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng tự mình đi vào quỹ đạo chính, còn có một mấu chốt, chính là tình hình của Lưu gia hiện giờ như mặt trời ban trưa, bất kỳ ai cũng phải kính trọng ba phần.
Đối với động tác này của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Gia tỏ vẻ rất khẳng định. Mỗi lần thăm hỏi xong một vị chú bác, Lưu Vĩ Hồng buổi tối trở lại tập đoàn quân văn phòng tại Bắc Kinh, đều phải gọi điện thoại báo cáo với cha một chút. Làm như vậy, thứ nhất tất nhiên là vì tỏ vẻ kính trọng cha. Lúc này phân lượng của Bí thư Lưu khu Giáp Sơn còn chưa đủ, các chú bác phần lớn là nể mặt Lưu gia cùng với Quân đoàn trưởng Lưu. Gần đây tin đồn có liên quan Lưu Thành Gia lại được đề bạt trọng dụng truyền đi rất mau ở Bắc Kinh. Nhưng Lưu Thành Gia lại như trước vững vàng ngồi ở vị trí Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân chủ lực, cũng không di dời.
Ông cụ hoàn toàn nghe lọt ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, khi thế cục không rõ ràng, không thể dễ dàng đem quyền nắm giữ bộ đội dã chiến giao ra. Tập đoàn quân chủ lực của trọng địa cảnh vệ Bắc Kinh và vùng lân cận, trong lúc mấu chốt có thể phát huy tác dụng kinh sợ, là hết sức quan trọng. Về phần tiến bộ, lại không cần phải gấp gáp. Chỉ cần đủ bản lĩnh, vị trí nào mà lên không được?
Điểm thứ hai, Lưu Vĩ Hồng muốn thông qua động tác này, tăng thêm một chút ảnh hưởng cho cha mình. Dùng một câu nói bất kính mà nói, chính là Lưu Vĩ Hồng muốn "dạy" Lưu Thành Gia làm thế nào "chơi chính trị". Lưu Thành Gia cũng gặp phải một vấn đề chuyển hình, từ một quân nhân khá thuần túy, chuyển biến sang lãnh tụ chính trị gia trong quân đội
Bố cục của Lưu gia trong quân đội, không hề nghi ngờ là lấy Lưu Thành Gia làm trung tâm để tiến hành. Một quân nhân thuần túy, anh hùng chiến đấu, không cần thiết là một lãnh tụ giỏi, một thống soái giỏi!
Hai cha con nhiều ngày gọi một cuộc điện thoại, điều này ở trước kia là hoàn toàn không thể tưởng tượng. Tình hình hai cha con thân mật như vậy, làm cho Lâm Mỹ Như cũng có chút "ghen tỵ", không kìm nổi gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng oán trách, nói hắn là "sói mắt trắng con", lợi hại vô cùng, trong mắt chỉ có người cha làm Quân đoàn trưởng, căn bản không có địa vị của người mẹ này
Lưu Vĩ Hồng buồn cười, chỉ phải "khuất phục", mỗi ngày gọi điện thoại, tán gẫu vài câu với mẹ trước, sau đó mới báo cáo với Lưu Thành Gia. Lâm Mỹ Như lúc này mới đổi giận làm vui, cảm thấy mỹ mãn.
Ở lại Bắc Kinh chừng 20 ngày, Lưu Vĩ Hồng mới khởi hành trở về
Tuy nhiên Bí thư Lưu cũng không có trực tiếp quay về Lâm Khánh, mà ở lại Đại Ninh trước. Lưu Vĩ Hồng phải đưa ít đồ qua cho Chu Ngọc Hà
Thời gian đã tới tháng 8 Dương lịch, trong khuôn viên trường đại học Đại Ninh, đã có một chút hương vị đầu thu của lá cây
Chủ Nhật, Chu Ngọc Hà theo thường lệ sẽ không đi ra ngoài dạo, vẫn ở trong ký túc xá. Bạn cùng phòng của cô, một vị nữ nghiên cứu sinh khác, cũng hoạt bát hơn cô, từ sớm đã đi ra ngoài, cũng không biết đi dạo phố hay đi ra mắt
Chu Ngọc Hà một mình nằm ở trên giường đọc sách, cũng tự tìm niềm vui
Lúc này, liền vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng
- Ai đấy?
Chu Ngọc Hà thản nhiên hỏi một tiếng
Không ai hé răng, chỉ gõ cửa.
Hàng lông mày thanh tú của Chu Ngọc Hà hơi nhíu lại, đứng dậy đến bên cửa phòng mở một chút kẽ hở, lập tức liền có chút kinh ngạc mà giương đôi mi lên
- Là anh?
Ngoài cửa, Lưu Vĩ Hồng dáng người thẳng tắp, trong tay ôm lấy một bao lớn, trên mặt mang theo nụ cười có chút bỡn cợt. Vừa rồi cố ý không lên tiếng, tất nhiên cũng là Lưu Vĩ Hồng muốn "trò đùa dai", trêu chọc Chu Ngọc Hà một chút.
Ai bảo cô lạnh nhạt như vậy?
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!
- Vào đi!
Vẻ kinh ngạc lập tức biến mất, Chu Ngọc Hà mở cửa ra, thản nhiên nói.
Lưu Vĩ Hồng đi vào cửa, đặt cái bao lớn trong tay xuống, quan sát Chu Ngọc Hà từ trên xuống dưới, cười hì hì
Chu Ngọc Hà nhìn lên người mình, trên mặt không khỏi ửng hồng. Chủ nhật, ở trong ký túc xá, bác sĩ Chu lúc này vẫn còn mặc bộ váy ngủ quần ngủ màu trắng hoa răm, đôi chân nhỏ trắng như tuyết mang một đôi dép lê bằng vải có thêu hình chú thỏ con, đầu tóc cũng không chải, rối mù xõa ra, bộ dáng như cô vợ nhỏ cực kỳ làm biếng
Khó được mà nhìn thấy bộ dáng trẻ con thẹn thùng của Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng chỉ cảm thấy càng có hứng thú
Chu Ngọc Hà lần đầu tiên mặc áo ngủ đứng trước mặt đàn ông, cho dù tính cô có lạnh lùng, cũng có chút xấu hổ, sẵng giọng:
- Anh làm sao thế? Muốn đến cũng không gọi điện thoại báo trước!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi là Sherlock Holmes, bóp chỉ tính toán, hôm nay Chủ Nhật, cô nhất định ở trong ký túc xá. Điện thoại thì miễn đi
Chu Ngọc Hà "hừ" một tiếng, trong lúc này, tự mình cũng không thể đuổi Lưu Vĩ Hồng ra ngoài, thay quần áo, đành phải như vậy Lưu Vĩ Hồng
Không đợi Chu Ngọc Hà tiếp đón, Lưu Vĩ Hồng liền ngông nghênh ngồi trên giường Chu Ngọc Hà, đánh giá căn phòng ký túc xá hai người nhỏ xíu này. Cho dù không lớn, nhưng cũng sạch sẽ khoan khoái, bố trí thật sự là thanh nhã, rất phù hợp tính tình của Chu Ngọc Hà.
- Uống nước!
Chu Ngọc Hà đem một ly nước đặt ở trong tay Lưu Vĩ Hồng, trong đầu hơi bất đắc dĩ. Thằng nhóc này, rõ ràng có ghế không ngồi, cứ muốn ngồi trên giường cô. Hay là đàn ông đều có tính tình tùy tiện như vậy
- Cảm ơn! Bác sĩ Chu, cô dặn dò tôi mua sách, tôi đều mua rồi, cô kiểm nhận một chút, xem có đúng hay không?
Lưu Vĩ Hồng chỉ vào cái bao lớn, cười nói
Chu Ngọc Hà cần một ít sách tham khảo, ở Đại Ninh không có bán, liền ủy thác Lưu Vĩ Hồng thu thập ở Bắc Kinh. Nhìn thấy cái bao lớn này, hắn làm việc cũng rất chắc chắn
- Bao nhiêu tiền?
Chu Ngọc Hà không có đi kiểm nhận, lập tức hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Khỏi, chúng ta là bạn phải không? Nhắc đến tiền thì không có ý nghĩa
Chu Ngọc Hà gật gật đầu, quả thực không còn nhắc đến tiền nữa, nói:
- Nói với anh chuyện này, tôi cùng Đào Hoa hợp tác làm ăn
- Hả?
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày dương mạnh lên, mức độ kinh ngạc không thua người ngoài hành tinh tấn công địa cầu!
Đây là chuyện gì?
Chu Ngọc Hà liếc nhìn hắn một cái, đối với sự kinh ngạc của hắn dường như đã sớm ở trong dự liệu, thản nhiên nói:
- Cũng không có gì kỳ quái. Công ty phục vụ lao động có mấy quầy bán quà vặt cho nhận thầu, Đào Hoa muốn nhận thầu
- Cô ấy không đủ tiền, tôi ứng cho cô ta rồi. Vốn nói cho cô ta mượn, nhưng cô không chịu cứ nhất định đòi cùng hợp tác để chia hoa hồng. Cô rất có lòng tin, nói rằng quầy bán quà vặt này khẳng định sẽ kiếm được tiền, cô ta đã làm ở đó một khoảng thời gian, đã quen đường đi nước bước. Kỳ thật, chia lợi nhuận gì chứ, tôi căn bản là không biết gì về việc buôn bán, tất cả đều do một tay cô ta làm.
- Ồ, như vậy rất tốt, rất tốt! Chúc mừng bà chủ Chu, tiền tài vô như nước, phát tài.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha.
Chu Ngọc Hà liền trợn mắt nhìn, nhưng lại hé miệng cười.