Thời gian trôi qua, đảo mắt cũng đã tháng mười một rồi.
Các hạng mục công tác tại khu Giáp Sơn, tiến độ rất khả quan. Nhà máy cơ giới chính thức khởi công vào tháng mười, sản xuất máy cắt kim loại, máy khoan, máy trộn bê-tông, cần cẩu, máy kéo cán thép, máy cắt thép, máy uốn thép, máy hàn điện…Đội ngũ kỹ thuật chủ lực của nhà máy đến từ các xưởng chế tạo vũ khí địa khu Hạo Dương, địa khu Thanh Phong, bao gồm mười công trình sư và các kỹ sư cao cấp khác. Đây đều là làm việc tạm thời nhưng cũng hao phí không ít tinh lực mới mời được từ các xưởng chế tạo vũ khí về.
Xưởng trưởng nhà máy cơ giới và Bí thư chi bộ Đảng đều từ đội ngũ cán bộ khu ra, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng bổ nhiệm thêm một vị công trình sư làm xưởng trưởng sản xuất nhà máy cơ giới, phụ trách toàn bộ quá trình sản xuất. Nghe thì mơ hồ nhưng trên thực tế lại rất rõ ràng. Việc sản xuất hết thảy đều phải tuân theo sự sắp xếp của xưởng trưởng sản xuất. Xưởng trưởng hiện tại phải làm công tác hậu cần, không được can thiệp vào việc điều hành của xưởng trưởng sản xuất.
Việc này vốn không có biện pháp can thiệp. Cán bộ khu, bao gồm Bí thư Lưu, vốn không có hiểu biết về chế tạo máy móc. Đối với công việc này, nếu như anh không am hiểu thì anh không thể có biện pháp chính xác chỉ huy được. Những người ngoài ngành lãnh đạo thì chỉ có thất bại thảm hại mà thôi. Tuy nhiên, Bí thư Lưu lại giao một nhiệm vụ khác cho xưởng trưởng điều hành chung là xây dựng đội ngũ tiêu thụ, nhất định phải toàn lực thực hiện. Đầu tiên sẽ bắt đầu tại năm huyện thị địa khu Hạo Dương, tuyên truyền, quảng cáo phải mạnh mẽ. Đây mới chính là công việc của một xưởng trưởng quản lý chân chính. Căn cứ vào kinh nghiệm của đời sau thì việc củng cố được con đường tiêu thụ thì đã giúp cho nhà máy thành công hơn phân nửa rồi. Nhân viên kỹ thuật và nhân viên sản xuất đương nhiên rất là quan trọng, nhưng cũng cần phải có nhân tài về mảng kinh doanh để có thể nghĩ ra những biện pháp giải quyết vấn đề về tiêu thụ.
Và cũng giống như nhà máy thức ăn gia súc, nhà máy cơ giới khởi công được một tháng, tình hình sản xuất và tiêu thụ rất là khả quan. Tuy rằng nhà máy cơ giới vẫn chưa ổn định sản lượng nhưng trên cơ bản không có hiện tượng tồn kho. Khi hàng sản xuất ra lập tức xuất xưởng ngay.
Nhà máy chế biến sữa cũng đang rùm beng thi công nhà xưởng và sẽ hoàn tất vào cuối năm nay. Thiết bị sản xuất đều đã vận hành xong, nhưng phải chờ đến sang năm mới chính thức đưa vào hoạt động. Bò sữa chăn nuôi tại các hộ gia đình cơ bản đã thực hiện nhưng chưa phải lập tức có sữa ngay được. Bình thường bò sữa sẽ cho sản lượng sữa vào mùa đông và mùa xuân nhưng tình hình thực tế khu Giáp Sơn lại không thích hợp. Lưu Vĩ Hồng và viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh đã thảo luận với nhau, tìm ra phương thức khiến bò sữa mang thai. Ước chừng khoảng sáu, bảy tháng sau thì sẽ sản sinh ra sữa. Đương nhiên, một quy mô chân chính thì phải được hình thành sau nhiều năm. Hiện tại chỉ có thể áp dụng trước ở cơ sở. Đến năm sau sẽ thấy được hiệu quả thực tế.
Xây dựng kinh tế không thể gấp, không thể như một quả đập bóng đột kích được, cần phải căn cứ vào tình hình thực tế để định ra chiến lược phát triển đúng đắn. Cho dù sau vài năm, khi Lưu Vĩ Hồng đã rời khỏi khu Giáp Sơn thì những cơ sở này đã có những thành quả nhất định.
Lưu Vĩ Hồng chính là muốn làm thay đổi ánh mắt thiển cận của những lãnh đạo chính quyền ở đây. Chế độ này tạm thời Lưu Vĩ Hồng không có biện pháp thay đổi nhưng hắn có thể thay đổi ánh mắt của bọn họ. Mặc kệ có thể những hoạt động do hắn đảm nhiệm có hiệu quả hay không nhưng đã phóng lao thì phải theo lao. Nếu muốn dẫn dắt khu Giáp Sơn vào những cộng đồng giàu có thì phải có kế hoạch lâu dài, chỉ lo cho trước mắt là không thực tế.
Hơn nữa, nhà máy thức ăn gia súc đã hoạt động được bảy, tám tháng. Thịt heo hơi và thịt bò đã được nuôi mở rộng trong toàn bộ khu Giáp Sơn. Nhờ có thức ăn gia súc mà heo và bò tăng trưởng thật nhanh, ngành chăn nuôi truyền thống không thể sánh bằng. Phỏng chừng đến cuối năm, lứa heo hơi đầu tiên sẽ có thể xuất chuồng. Lưu Vĩ Hồng nhận định rằng, thịt heo hơi được tung ra thị trường trước tết âm lịch thì việc tiêu thụ sẽ không thành vấn đề. Nhưng việc thành lập công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm thịt chế biến thì phải đệ trình lên cuộc họp, tranh thủ cuối năm nay thành lập cơ cấu này, sang năm bắt đầu đem toàn bộ thịt heo hơi, thịt bò và thịt gia cầm ra thị trường tiêu thụ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Thị trấn Giáp Sơn đã hình thành một ngôi chợ nhỏ tiêu thụ các loại thịt. Lưu Vĩ Hồng chỉ thị cho người phụ trách thị trấn Giáp Sơn, nghĩ biện pháp vào năm tới đem ngôi chợ tạm này quy hoạch thành một ngôi chợ hoàn chỉnh để dễ dàng quản lý, cũng như là mở rộng quy mô thị trấn Giáp Sơn. Lúc này thị trấn Giáp Sơn quá nhỏ, không giống như thị trấn quan trọng phía đông bắc của huyện Lâm Khánh. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng tin tưởng rằng, sau khi khu công nghiệp được xây dựng và quy mô thị trấn Giáp Sơn từng bước mở rộng thì cuộc sống sẽ được cải thiện và quy mô thị trấn Giáp Sơn sẽ khả quan hơn.
Trong ba năm, thị trấn Giáp Sơn có thể phát triển thành một thị trấn trọng điểm phía đông bắc huyện Lâm Khánh một cách chân chính, tiến thêm một bước phát huy tác dụng của một khu vực kinh tế trung tâm, kéo những xã, thị trấn xung quanh trở nên giàu có rất nhanh. Trong thời gian tám chín tháng ngắn ngủi mà có thể đạt được tiến độ như vậy thì Lưu Vĩ Hồng cũng khá hài lòng.
Liên quan đến việc hợp tác với mỏ than Ti Châu, lúc đầu huyện, địa khu và ở tỉnh đều không có ý kiến gì, giống như chuyện này sẽ không phát sinh, ai cũng không để ý. Nhưng trên thực tế, khi công tác cụ thể đã bắt đầu, Trần Bác Vũ trở về không lâu thì một tổ gồm mười người của mỏ than Ti Châu đã đến thị trấn Giáp Sơn, chính thức bắt đầu giai đoạn bắt đầu.
Việc cải cách mở cửa trong nước giống như vuốt tảng đá qua sông, cũng không có nhiều trường hợp ngoại lệ. Những lãnh đạo bình thường sẽ không dễ dàng tỏ thái độ. Nhưng việc này không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Rất nhiều địa phương đã lên xe trước mua phiếu sau, cấp lãnh đạo quản lý trước sau không thống nhất ý kiến, trước đem sự việc ra làm, sau mới nói ra. Và như khi gạo đã chín thành cơm, như đứa bé đã được sinh ra thì đến lúc đó lại dẫn nhau ra tòa. Nhưng lúc đó cũng không còn có thể nhét đứa bé vào trong bụng mẹ lần nữa.
Lần này tái sinh, Lưu Vĩ Hồng biết cách thức làm sao cho tốt hơn.
Chỉ cần xuất phát điểm tốt thì kết quả cuối cùng cũn là vì quần chúng khu Giáp Sơn mà mưu cầu phúc lợi. Cho dù có phiêu lưu mạo hiểm cũng đáng giá. Từ cổ chí kim, trong và ngoài nước, mỗi người đều là không giống nhau.
Ngay cả những nhân vật lãnh đạo lớn lên trong thời bình, thường thì lịch trình công việc của hắn đều có những hành vi độc hành, biệt lập khác nhau.
Đã có một bệ phóng như vậy thì Lưu Vĩ Hồng cảm thấy phải dốc toàn lực để phát suy năng lực, toàn lực vì tám mươi ngàn người dân của khu Giáp Sơn làm chút gì đó.
Bí thư Lưu đốt một điếu thuốc, lật xem bản báo cáo của phòng Tài chính khu trong tháng mười.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
- Xin chào, tôi Lưu Vĩ Hồng nghe đây!
Lưu Vĩ Hồng bắt điện thoại, giọng nói uy nghiêm.
- Bí thư Lưu, công việc sao rồi?
Trong điện thoại vang lên giọng điệu trêu chọc của Vân Vũ Thường, nhưng nghe ra thì rất là sung sướng. Cũng chỉ trong những lúc này, chị Vân đoan trang, đạo mạo mới có thể cởi mở cùng Bí thư Lưu như vậy. Lưu Vĩ Hồng vội vàng thẳng thân mình, cao giọng đáp:
- Báo cáo lãnh đạo, rất tốt ạ. Mời lãnh đạo ra chỉ thị.
Vân Vũ Thường liền cười khanh khách:
- Bí thư Lưu, chuyện này thì tôi không dám, tôi khi nào lại trở thành lãnh đạo của Bí thư vậy?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nói như vậy thì ở nhà vợ luôn luôn là lãnh đạo. Tôi chỉ là theo sát thời đại mà thôi.
- Lại ba hoa nữa rồi!
Vân Vũ Thường gắt giọng.
- Haha...!
Bí thư Lưu nở nụ cười cợt nhả.
- Để tôi báo cáo với Bí thư Lưu chuyện này. Chúng ta đã bắt đầu theo sự rút lui của Trung Đông. Dựa theo chỉ thị của Bí thư Lưu thì kỳ hạn giao hàng của dầu thô quốc tế giá cả đã lên đến ba mươi lăm đô la Mỹ một thùng nên có kế hoạch xuất kho. Chúng tôi đang kiên quyết thực hiện chỉ thị này.
Vân Vũ Thường cười hì hì.
Hóa ra là chuyện này.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:
- Tăng đến hơn ba lăm đô la Mỹ nhanh vậy sao?
- Tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Saddam Hussien kiên quyết đấu tranh lại khiến giá dầu thô bị đẩy lên. Tôi nghĩ rằng nó sẽ nhanh chóng chạm ngưỡng, hiện tại là lúc thích hợp để xuất kho.
Vân Vũ Thường rất vui nói.
- Bà xã, nói cho ông xã biết, lần này chúng ta lời bao nhiêu?
Thừa dịp Vân Vũ Thường đang cao hứng, Bí thư Lưu lập tức nói xằng bậy, cười đến không ngậm miệng nổi.
- Cậu lại nói bậy nữa rồi. Chị không nói chuyện với cậu nữa.
Vũ Thường làm bộ tức giận, sẵng giọng nói.
Lưu Vĩ Hồng liền cười ha hả. Hắn biết Vũ Thường chỉ là trêu chọc hắn. Nàng chỉ nói "không nói chuyện" chứ không nói là "cúp máy".
- Được rồi, được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đây. Hiện tại vừa mới bắt đầu xuất kho, phỏng chừng vài ngày thì có thể bán hết. Nếu tính chi phí kho bãi, thủ tục xuất đi, chi phí vận chuyển thì phỏng chừng có thể kiếm được hai, ba chục triệu đô la Mỹ. Chúng ta trả lại cho Lý Hâm hơn hai triệu và một ít tiền vay mượn thì chúng ta cũng kiếm được hơn mười triệu đô la Mỹ.
Vũ Thường hơi đắc ý nói.
Kết quả này cũng sớm nằm trong dự kiến của Lưu Vĩ Hồng. Để hùa theo sự cao hứng của Vũ Thường, Bí thư Lưu cũng rất khoa trương, kêu lên một tiếng "oa":
- Nhiều như vậy sao? Chúng ta lúc trước có bốn trăm ngàn vốn, một hơi buôn bán lời đến mười triệu. Chúc mừng giám đốc Vân một đêm đã bước vào hàng triệu phú.
Bốn trăm ngàn đô la tiền vốn, hơn nữa Vũ Thường từ nơi khác kiếm thêm được ba trăm ngàn. Sau mấy tháng kiếm đến tận mười triệu đô la Mỹ. Trả lại cho Lý Hâm cũng còn lời nên khó trách Vũ Thường cao hứng.
- Hihi, lần này tôi phải khao cậu mới được. Qua hai ngày, tôi sẽ chuyển cho cậu hai trăm ngàn đô la Mỹ, có đủ hay không?
Lưu Vĩ Hồng liền kêu lên:
- Sao có hai trăm ngàn vậy? Giám đốc Vân, chị quá keo kiệt rồi đấy. Dù sao tôi cũng phải có tiền phí cố vấn chứ, sao quản ông xã ngặt như vậy?
Vũ Thường cũng không so đo việc hắn nói bậy, cười nói:
- Vậy cậu nói bao nhiêu, tôi gửi cậu bấy nhiêu?
Lưu Vĩ Hồng bĩu môi đáp:
- Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần chị mà thôi.
Vũ Thường cười khanh khách nói:
- Được, cậu lập tức đến Giang Khẩu đi.
Bí thư Lưu liền gãi đầu, hôm nay chị Vũ Thường thật là cao hứng.
- Được rồi, tôi có việc phải làm, không tán dóc với cậu nữa. hai ngày nữa tiền sẽ được chuyển cho cậu. Nhớ kỹ, phải ngoan ngoãn, không được hái hoa ngắt cỏ.
Bí thư Lưu lập tức giật mình, miệng giật giật, chuẩn bị lên tiếng thì bên kia đã cúp máy.