Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đột nhiên tập kích Chu Kiến Quốc và tất cả cán bộ huyện Lâm Khánh. Trước đó, bao gồm Lưu Vĩ Hồng, ai cũng không nhận một chút tin tức gì. Nhưng sau khi Chu Kiến Quốc đi tỉnh, tin tức này tự nhiên thấy không "Giấu diếm" được, truyền đi khắp quan trường Lâm Khánh, cán bộ bình thường tuy chẳng quan tâm đến việc Bí thư Huyện ủy có nhớ mình hay không, nhưng cán bộ đứng đầu xã thị trấn lại rất quan tâm.
Quan tâm nhất, chính là Đặng Trọng Hòa.
Bí thư tiền nhiệm Khanh bị tai nạn giao thông, Đặng Trọng Hòa trở tay không kịp, chưa kịp làm bất cứ động tác gì, Địa ủy đã cử Chu Kiến Quốc đến đây, khiến Đặng Trọng Hòa rất buồn bực. Bây giờ lại xảy ra lần nữa, Chu Kiến Quốc sắp được thăng chức rồi, trước đó nửa phần dấu hiệu cũng chẳng đo, vẫn là trở tay không kịp.
Ngày mà Chu Kiến Quốc khởi hành lên tỉnh, xe con của Đặng Trọng Hòa cũng đi ra khỏi đại viện huyện ủy Lâm Khánh, đi thẳng về phía địa khu.
Đặng Trọng Hòa không thể không gấp được.
Cơ hội này nếu để trôi qua lần nữa, thì rất là phiền phức. Bí thư huyện ủy mới tới sẽ không may mắn như Chu Kiến Quốc, chưa đến một năm đã đi rồi chứ? Nếu làm năm ba năm, đồng chí tiểu Đặng sẽ phải đợi thêm ba năm năm. Thế thì cũng già rồi.
Đặng Trọng Hòa cơ ưu thế lớn nhất chính là tuổi. Ba mươi chín tuổi, vẫn là Chủ tịch huyện trẻ nhất của toàn bộ khu. Nhưng cứ thêm dăm ba năm nữa thì đồng chí Tiểu Đặng cũng biến thành ông già rồi, còn làm gì được nữa.
Lưu Vĩ Hồng cũng không vội vàng gọi điện cho Lý Dật Phong hoặc là Lý Hâm. Hắn tin tưởng chuyện này, hẳn cũng là lâm thời nảy sinh ý tưởng, vì vậy Lý Dật Phong đều không không báo trước cho hắn.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng trở lại Giáp Sơn, Lý Hâm liền gọi điện thoại đến.
- Vĩ Hồng, công tác vẫn thuận lợi chứ?
Ngữ khí của Lý Hâm từ đầu dây bên kia rất vội vàng, bên Vân Vũ Thường chắc là đã thông báo rồi. Có hai triệu đô la Mỹ, sao Lý Hâm không vui ccho được. Lúc trước chỉ là một triệu tệ, tương đương với khoảng hai trăm ngàn đô la Mỹ. Trong nháy mắt, lợi nhuận tăng gấp bội như vậy sao lại không sung sướng cơ chứ?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Hoàn hảo. Tuy nhiên chắc những ngày đẹp đó sắp qua rồi.
Lý Hâm liền có chút xấu hổ, nói:
- Vĩ Hồng, chuyện này, cũng là kiến nghị lâm thời. Chủ tịch thành phố Thành phố Hồng Dươngđột nhiên mất chức, đề nghị của tỉnh, là để cho lão Hàn của Đại Ninh đi Hồng Dương. Đại Ninh là Trưởng ban tổ chức cán bộ Đại Ninh, ông cụ nhà tôi cũng có đề nghị, mời lãnh đạo Tỉnh ủy xem xét Chu Kiến Quốc. Bí thư Hồ đã đồng ý. Chuyện xảy ra đột ngột, chưa kịp thông báo trước với cậu một tiếng.
Dăm câu ba điều đã nói rõ ràng tình hình dị động lần này.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- anh Lý, anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Bí thư Chu có thể thăng quan, đương nhiên là chuyện tốt. Tôi vất vả như vậy, không phải là vì ngày này sao?
Lý Hâm cũng cười.
Lời này là sự thật, khả năng rất ít có người biết, không có Lưu Vĩ Hồng, thì không có "Kinh nghiệm Lâm Khánh" càng không có khả năng Chu Kiến Quốc có thể thăng quan. Lưu Vĩ Hồng ra sức tạo thế cho Chu Kiến Quốc như vậy, mục đích đã vô cùng rõ ràng. Lý Dật Phong lúc này mới chủ động đề nghị lên Tỉnh ủy, để Chu Kiến Quốc thăng nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đại Ninh.
Đại Ninh tuy là thành phố trực thuộc tỉnh, nhưng địa vị quan trọng hơn thành phố trực thuộc tỉnh khác thậm chí là các địa khu khác. Bí thư Thành ủy Đại Ninh, nhất quán là do Phó bí thư tỉnh ủy kiêm nhiệm. Lần này Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đại Ninh trực tiếp đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Hồng Dương, chính là chứng cứ rõ ràng. Thành phố Hồng Dương cũng là một trong những thành phố lớn trong tỉnh.
Chu Kiến Quốc nếu được đề bạt ở địa khu Hạo Dương, hẳn là cũng là chức vụTrưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy như vậy, cộng thêm danh hiệu Địa ủy uỷ viên. Về sau nếu muốn tiêp tục tiến bộ thì khả năng còn phải đảm nhiệm chức Phó bí thư Địa ủy trước, sau đó lên chủ tịch địa khu, lý lịch đầy đủ rồi mới có thể tiếp nhiệm chức Bí thư địa ủy. Nếu như không phải là đề bạt đột xuất, cả quy trình "lên xuống" cũng phải mất tám đến mười năm. Cơ bản liền ở vị trí sống Bí thư Địa ủy sống hết quãng đời còn lại. Cái này còn phải là vận khí đặc biệt tốt, chỗ dựa đặc biệt chắc chắn, bằng không thì đừng có nghĩ đến.
Hiện tại trực tiếp tiếp nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ chức vụ, Đại Ninh là đã rút ngắn quy trình này lại. Chỉ cần lão Lưu gia không đổ, Lưu Vĩ Hồng tiếp tục giúp đỡ, thì con đường làm quan của Chu Kiến Quốc sẽ còn bằng phẳng hơn.
Lý Dật Phong xem như rất "Cấp lực".
- Thế tân Bí thư Huyện ủy thì sao? Có tin tức gì không?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Chu Kiến Quốc đi về phía đã định, ai đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy, là vấn đề rất quan trọng. Dù sao Lưu Vĩ Hồng bây giờ vẫn ở lại huyện Lâm Khánh.
- Hiện tại vân chưa rõ lắm. Bên chú Lục chắc sẽ có sắp xếp.
Giọng điệu Lý Hâm thực nhẹ nhàng.Trước mắt Bí thư Huyện ủy vân chưa biến thành "cán bộ tỉnh quản", Lục Đại Dũng thân là Bí thư Địa ủy nắm trong tay chức vụ này. Chỉ cần Tỉnh ủy không trực tiếp điểm tướng, thì không cần lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng liền không hỏi nhiều nữa.
Có một số việc, hắn hiện tại không nhúng tay vào được. Lão Lưu gia ở tỉnh Sở Nam thực lực cũng không hùng hậu, thậm chí có thể nói cơ sở rất mỏng. Lý Dật Phong trước kia ở chính phủ nhậm chức, thời gian đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không dài, thực lực cũng tương đối có hạn. Toàn bộ tỉnh Sở Nam, đều vẫn là thiên hạ của thế lực "bản địa", có vẻ như trung ương đại lão, lúc này cũng không chiếu cố được Sở Nam.
Bất luận ai tiếp nhận chức vụ Bí thư Huyện ủy của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng đầu tiên phải làm tốt bản chức của mình.
Nhưng rất hiển nhiên, người khác không được điềm tĩnh như Lưu Vĩ Hồng.
Vừa mới cắt dập điện thoại của Lý Hâm, liền vang lên tiếng đập cửa.
- Mời vào.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.
Người vào không ít, Hùng Quang Vinh đi đầu, Tiết Chí Dân và Mã Cát Xương theo sát sau đó.
- Chủ tịch khu Hùng? Đồng chí Chí Dân? Nào, mời vào!
Lưu Vĩ Hồng có chút không ngờ, vội vàng đứng dậy, cười mời mấy đồng chí vào nhà. Văn phòng của Bí thư Lưu đơn sơ, chỉ có hai chiếc ghế gỗ, trước bàn làm việc còn có hai chiếc ghế dựa. Lưu Vĩ Hồng liền tự mình đem ghế dựa đến, Hùng Quang Vinh và Tiết Chí Dân ngồi ghế gỗ, hắn và Mã Cát Xương ngồi ghế dựa.
Mã Cát Xương tự mình đảm đương "nhân viên phục vụ", rót nước chè cho Hùng Quang Vinh và Tiết Chí Dân
- Chủ tịch khu Hùng, đồng chí Chí Dân, đến có việc gì không?
Lưu Vĩ Hồng nhả một vòng khói thuốc cười hỏi. Hùng Quang Vinh lúc này đã là trưởng phòng Nông nghiệp, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn gọi ông là "Chủ tịch khu" tuy nhiên Mã Cát Xương cũng có mặt, nên bỏ phần họ đằng trước đi, để tỏ sự khác nhau.
Hùng Quang Vinh và Tiết Chí Dân liền nhìn nhau một cái, trên mặt kèm theo nụ cười, nhưng trong ánh mắt đều toát ra vẻ bất an. Chỉ có đều cảm thấy không dễ mở miệng.
Lưu Vĩ Hồng biết tâm tư bọn họ, rất có kiên nhẫn chờ đợi. Trong lòng hiểu rõ và có muốn nói ra hay không, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Bí thư, có phải Bí thư Chu chuyển đi rồi không?
Một lúc sau, Hùng Quang Vinh mới hỏi dò, mọi người đều tập trung vào ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng hiện giờ nghiễm nhiên trở thành người tâm phúc của "Lão Giáp Sơn" họ rồi. Có chuyện gì, đều đến tìm Bí thư Lưu.
- Đúng vậy.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phủ nhận, lập tức gật đầu.
- Thế Bí thư Chu sẽ đến nơi nào? Có ở Hạo Dương chúng ta không?
Hùng Quang Vinh lại hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
Sẽ không ở Hạo Dương. Ý của tỉnh là, cho bí thư Chu đi Đại Ninh, làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Đám Hùng Quang Vinh lại là ngơ ngác nhìn nhau, mặt vừa kinh ngạc lại khâm phục. Hiện tại mọi người đang đoán lung tung, vị này đã biết chức vụ mà Bí thư cchu sắp đảm nhiệm rồi.
Thật là giỏi.
Lưu Vĩ Hồng sở dĩ đối không giấu diếm bọn họ, cũng có hai nguyên nhân. Thứ nhất Hùng Quang Vinh Tiết Chí Dân Mã Cát Xương, lúc này có thể coi là những cán bộ tâm phúc nhất của hắn, có thể nói là "cơ sở" của hắn ở Lâm Khánh, cho nên phải thành thật với nhau là tác phong xử sự của Lưu Vĩ Hồng. Thứ hai, nghe nói Chu Kiến Quốc sắp đi, bọn họ đều rất khẩn trương. Ai cũng biết rằng, Lưu Vĩ Hồng là thân tín Chu Kiến Quốc. Lưu Vĩ Hồng có thể ở huyện Lâm Khánh như vậy "Đấu đá lung tung" đều là bởi vì có Chu Kiến Quốc ở sau lưng làm chỗ dựa. Chu Kiến Quốc một khi chuyển đi, Lưu Vĩ Hồng đột nhiên mất chỗ dựa vững chắc, bọn họ bình thường đi lại gần gũi với Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên cũng sẽ không có chỗ dựa nữa. Lưu Vĩ Hồng lộ ra một chút tin tức như vậy, cũng là cho bọn họ một tin tưởng.
Ngoại trừ Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng tôicòn chỗ dựa vững chắc khác, mọi người không phải lo lắng!
Thời khắc mấu chốt, cũng không thể tiết sĩ khí.
- Bí thư Chu đi Đại Ninh?
Hùng Quang Vinh ha ha hỏi, không biết nên nói như thế nào. Đối với cán bộ cơ sở bọn họ mà nói, một vị lãnh đạo đi lên, đều có chút như ngắm hoa trong sương, về phần điều chỉnh cán bộ cấp huyện trở lên, chỉ có thể là nghe tin đồn mà thôi.
Tiết Chí Dân nói:
- Thế... Tân bí thư sẽ là ai? Tôi nghe nói, Chủ tịch huyện Đặng cũng đi Đại Ninh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Này mới là nguyên nhân hắn ông ta và Hùng Quang Vinh vội vã chạy tới đây. Lâm Khánh rất nhiều cán bộ, đều biết rằng không phải Bí thư Lưu và Chủ tịch huyện Đặng không phải "đối đường" như vậy. Trong cuộc họp đấu Đặng Trọng hòa không phải là một hai lần rồi. Tuy nhiên trong lòng dạ của Đặng Tọng hòa không độc địa như Mễ Khắc Lương. Tuy nhiên nếu Đặng Trọng Hòa lên làm Bí thư Huyện ủy, thì tình hình có thể không ổn. Đặng Trọng Hòa không đãi kiến Lưu Vĩ Hồng, thì tự nhiên cũng không đãi kiến họn họ. Vấn đề là, Lưu Vĩ Hồng có lẽ còn có chỗ dựa vững chắc khác, hơn nữa là Bí thư khu ủy, Đặng Trọng Hòa nhất thời không động được vào Lưu Vĩ Hồng, mấy người bọn họ sẽ không được bảo đảm.
Thấy Lưu Vĩ Hồng từ chối cho ý kiến, Tiết Chí Dân cố lấy dũng khí, còn nói thêm:
Bí thư, tôi nghe nói, Chủ tịch huyện Đặng và Chủ tịch địa khu Tào đi lại tương đối thân mật, trước khi đi tỉnh, ông ta đã đi Hạo Dương.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Đây là tin đồn không có căn cứ, không cần phải để ý tới. Bất luận là ai đến làm Bí thư Huyện ủy, thì dù sao cũng phải lấy công tác làm trọng. Chúng ta làm tốt công tác của mình là được rồi.
Đám Hùng Quang Vinh lại ngơ ngác nhìn nhau.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Chủ tịch khu Hùng, đồng chí Chí Dân, mấy khi hai người đến đây, trưa nay ở đây làm vài chén nhé. Cát xương, chúng ta ăn ở Căng tin, mấy quán xung quanh đây làm đồ ăn còn thua xa sư phụ Mã của căng tin chúng ta. Phiền ông sắp xếp một chút nhé, tôi sẽ tính sau.
- Được.
Mã Cát Xương đồng ý một tiếng, vội vã đi ra ngoài. Ông ta tuy rằng cũng có chút lo lắng, nhưng đang ở Giáp Sơn, trời cao Hoàng đế xa, cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa ông vừa mới nhậm chức Chủ tịch khu, trong thời gian ngắn cũng không nghĩ đến việc leo lên tiếp. Chỉ cần không phạm sai lầm, việc mất chức là không thể xảy ra.
Việc gì phải quan tâm xem ai là Bí thư Huyện ủy.