- Vĩ Hồng, tôi rất lo lắng
Chu Kiến Quốc thân mình tựa vào ghế xoay bằng da thật, hai hàng lông mày nhíu lại, hạ giọng nói
Đây không phải ở nhà Chu Kiến Quốc, mà là ở văn phòng. Chu Kiến Quốc hiện tại chưa làm thủ tục chuyển giao chính thức với Mộ Tân Dân, còn cần ở Lâm Khánh vài ngày, xử lý vài chuyện, mới có thể đi Đại Ninh nhậm chức.
Sở dĩ không ở nhà mà là ở văn phòng nói chuyện, là vì lúc này, trong nhà Chu Kiến Quốc không biết có bao nhiêu khách đang chờ cùng ông nói chuyện phiếm. Chu Kiến Quốc không phải điều chuyển bình thường, mà là thăng chức. Tuy rằng tỉnh Đại Ninh không quản được địa khu Hạo Dương, nhưng Trung Quốc là thực hiện lưu quan chế (làm quan có nhiệm kỳ, có phẩm cấp). Ai biết được khi nào Chu Kiến Quốc lại "giết về" Hạo Dương? Đến lúc đó thực đã trở lại, không phải bí thư chính là Chủ tịch Địa khu. Lúc này lôi kéo một chút cảm tình với Chu Kiến Quốc, là rất có tất yếu. Về sau gặp lại, có thể tự cho mình là cấp dưới cũ của Bí thư Chu hoặc là Chủ tịch Địa khu Chu truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Ở trong quan trường, chỉ cần lãnh đạo cấp trên nhớ rõ anh, đối với anh có một chút ấn tượng tốt, chính là một "của cải" rất khó lường
Chu Kiến Quốc cảm thấy có những lời phải nói trước với Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng liền trưng cầu nhìn Chu Kiến Quốc.
Hắn ngồi ở đối diện bàn làm việc của Chu Kiến Quốc. Lấy quan hệ của hai người bọn họ mà nói, chỗ ngồi bố trí như thế nào đều là không sao cả
Chu Kiến Quốc hút một hơi thuốc lá, nhíu mày nói:
- Mộ Tân Dân này, tôi đã tìm hiểu một chút, là cán bộ rất bảo thủ.. Ở ban Tuyên giáo tỉnh ủy, xem là có chút danh khí. Rất nhiều người phụ trách của tòa soạn báo, đều bị qua ông phê bình. Có những cấp bậc của người phụ trách tòa soạn báo, còn cao hơn ông, ông cũng không nể tình
Tình huống này, Lý Hâm cũng chưa nói với Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc đã đi tìm hiểu được rồi. Ông ở Đại Ninh có vài chiến hữu. Đủ thấy Chu Kiến Quốc đối với người kế nhiệm ông rất là chú ý. Nguyên nhân chú ý, đương nhiên là bởi vì Lưu Vĩ Hồng. Bằng không, Chu Kiến Quốc ông cũng đã rời chức, Mộ Tân Dân là bảo thủ cũng được, là phóng khoáng cũng được, đều không quan hệ với ông
Điều này cũng chứng minh, Chu Kiến Quốc là người nói nghĩa khí
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười một chút. Khó trách Mộ Tân Dân ở cơ quan lăn lộn cả đời, năm mươi mấy tuổi mới là cấp Cục trưởng. Tính tình xấu như vậy, có thể thăng lên mới là lạ. Tuy nhiên một sự nghi ngờ lập tức nảy lên trong lòng Lưu Vĩ Hồng: Con người Mộ Tân Dân như vậy, vị lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy nào đó, làm sao hết lòng tiến cử ông đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Lâm Khánh?
Điều này không hợp quy tắc quan trường
Bí thư huyện ủy tuy rằng cũng là cấp Cục chính huyện, nhưng so với một trưởng phòng bình thường của ban Tuyên giáo tỉnh ủy, phân lượng cách biệt một trời, hoàn toàn không thể sánh bằng. Ở tỉnh bình thường là sẽ không thả một cán bộ tính cách cực đoan lên tới vị trí trọng yếu như vậy. Phải nghĩ cho gần hàng triệu quần chúng của huyện Lâm Khánh
Trong đó hay là có nội tình gì?
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa biểu hiện ra sầu lo này. Chu Kiến Quốc phải rời khỏi Lâm Khánh, không tất yếu khiến ông quá lo lắng.
Ông sắp phải đảm nhiệm chức vụ mới, cũng cũng không thoải mái. Với lý lịch kinh nghiệm quan trường của Chu Kiến Quốc, phải ứng đối cục diện của tỉnh Đại Ninh, nhất định vô cùng khó khăn. Tổ chức Thành ủy, cũng không phải việc dễ làm, không phải người tài giỏi không thể làm được
Vị trí này, rất quan trọng đối với con đường làm quan sau này của Chu Kiến Quốc. Biểu hiện tốt, tiền đồ vô lượng, Lưu Vĩ Hồng ở phía sau vì ông ra sức lực, quản một địa khu hoặc một thành phố, không khó. Nếu biểu hiện không tốt, không biết thắng địch trong buổi tiệc, vậy thì phải đứng qua một bên. Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc, ở đâu có vị trí thì đến đó mà ở
Hy vọng Chu Kiến Quốc có thể nhanh chóng thích ứng đi!
- Bí thư, tư tưởng bảo thủ cũng không thấy được chính là chuyện xấu. Ít nhất nói rõ Bí thư Mộ là cán bộ vững vàng. Lâm Khánh chúng ta, là điển hình của cả nước về công tác xây dựng cơ sở đảng. Tôi nghĩ cấp trên khiến Bí thư Mộ đến Lâm Khánh chủ trì công tác, chính là muốn bảo vệ điển hình này không biến chất
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Chu Kiến Quốc liếc nhìn hắn một cái, thở dài, nói:
- Vĩ Hồng, cậu cũng thật rộng lượng
Nhiều khi, Chu Kiến Quốc cũng có chút không hiểu cấp dưới trẻ tuổi này, không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Nhưng sự tín nhiệm Chu Kiến Quốc đối với Lưu Vĩ Hồng, lại trở nên càng ngày càng vô điều kiện
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Bí thư, người đã đến rồi, chúng ta cũng không thể thay đổi sự thật này, chỉ có thể là mọi thứ nhìn về phía trước. Mặc kệ tư tưởng của Bí thư Mộ là cải cách hay bảo thủ, nhưng có một điểm không thể thay đổi, chính là làm quan một lần, tạo phúc một phương. Nếu ông ấy thật tâm có thành ý làm việc tạo phúc lợi cho quần chúng của Lâm Khánh, thì tôi ủng hộ ông. Nếu không phải vậy, tôi cũng sẽ cố gắng làm tốt công tác bản chức của tôi. Cho dù thế nào, vì quần chúng tạo phúc lợi sẽ không sai
Chu Kiến Quốc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Vĩ Hồng, không đơn giản như vậy. Tôi có một kiến nghị, hợp tác của Giáp Sơn và mỏ than Ti Châu, vẫn là hoãn lại đi. Chuyện này, không có tiền lệ, tôi lo lắng có người lấy chuyện này để gây sự. Không phù hợp chính sách hiện hành
Đây mới là chủ đề hôm nay Chu Kiến Quốc muốn cùng Lưu Vĩ Hồng bàn bạc
Giáp Sơn và mỏ than Ti Châu hợp tác khai phá mỏ, ở huyện, địa khu và ở tỉnh đều không có thái độ rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng liền tự hành làm. Chu Kiến Quốc vốn không ngờ bản thân sẽ đi nhanh như vậy, cũng chưa ngăn cản. Từ trên căn bản mà nói, ông cũng khá tán thành cách làm này của Lưu Vĩ Hồng. Mặc kệ thế nào, đều là vì phát triển của khu Giáp Sơn, lại là hợp tác với mỏ than quốc doanh, không phải hợp tác với ông chủ tư nhân, chỉ cần cấp trên không can thiệp, vấn đề cũng sẽ không quá lớn
Chờ mỏ than của Giáp Sơn làm lên, nếu vận tác tốt, thấy được hiệu quả, đến lúc đó ở huyện lại gửi công văn, xác nhận một chút, cấp trên thấy đây là chuyện tốt, nói không chừng cũng ngầm thừa nhận, không truy cứu nữa. Nay toàn bộ quốc gia và xã hội, đều ở giai đoạn biến đổi kịch liệt, văn kiện chính sách cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi. Có lẽ chuyện này làm thông rồi, ngược lại có thể trở thành một điển hình mới.
Nhưng người tính không bằng trời tính, một tờ giấy điều lệnh ở tỉnh, điều đi Chu Kiến Quốc, chuyện này thì đáng lo rồi
Hợp tác còn đang trong lúc thăm dò, chưa tiến vào giai đoạn thực chất, bây giờ dừng lại, cũng không có tổn thất bao nhiêu, nhưng có thể tránh được mạo hiểm có thể tồn tại
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại, nói:
- Tạm thời không tất yếu dừng lại. Mộ Tân Dân nếu làm như không thấy tình hình thực tế của khu Giáp Sơn, vậy thì cũng không tất yếu để ý tới ông ta!
Lời này khiến Chu Kiến Quốc nghe đến sửng sốt
Tính tình lưu manh của Lưu Vĩ Hồng lại phát tác sao? Giống như chỉ cần là sự tình hắn nhận định, bất kể là ai, đều ngăn trở không được. Trần Sùng Tuệ như thế, Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông đồng dạng như thế. Nhưng Mộ Tân Dân lại không phải mấy người này có thể so sánh được. Chí ít phía sau ông có lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy nào đó. Đây là đám người Trần Sùng Tuệ, Mễ Khắc Lương khó có thể sánh bằng
- Vĩ Hồng, vẫn là không thể kích động. Mộ Tân Dân vừa mới đến nhận chức, cấp trên khẳng định khá ủng hộ ông ta
Chu Kiến Quốc rất mịt mờ nhắc nhở một câu.
Đây cũng là lệ thường quan trường. Cấp trên nếu bổ nhiệm Mộ Tân Dân là Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, khẳng định phải cho ông ta ủng hộ tất yếu. Nếu ông vừa lên đảm nhiệm, Lưu Vĩ Hồng liền đối nghịch với ông, trước tiên đã đuối lý ba phần. Kiện tụng đến đâu, người ta cũng sẽ thông cảm với Mộ Tân Dân. Cho dù Lưu Vĩ Hồng có Lý Dật Phong và Lục Đại Dũng chống lưng, cũng khó xử lý
Thường thường bí thư mới nhậm chức, đều phải đốt ba đống lửa, lấy một hai tên gây rắc rối ra khai đao lập uy. Có vẻ Lưu Vĩ Hồng chính là đối tượng rất tốt. Bí thư Khu ủy, phân lượng cũng đủ. Còn là thân tín của Bí thư huyện ủy tiền nhiệm, chỉ cần áp đảo Lưu Vĩ Hồng, uy vọng của Mộ Tân Dân lập tức có thể tạo dựng được
Chính yếu chính là tính cách của Lưu Vĩ Hồng rất dễ dàng khiến hắn trở thành "đối tượng hàng đầu" của Mộ Tân Dân
Tên gây rối mà!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Bí thư, tôi nghĩ lãnh đạo cấp trên là sẽ làm rõ sai trái. Chỉ cần điểm xuất phát của chúng ta là tốt, là vì tạo phúc lợi cho quần chúng Giáp Sơn, vấn đề sẽ không lớn. Hơn nữa Bí thư Mộ vừa tới, cũng phải quen biết tình hình một chút, không đến nỗi lập tức khoa tay múa chân đối với xây dựng của địa phương
Lưu Vĩ Hồng sở dĩ kiên cường như vậy, là vì nhân vật cứng rắn ở Minh Châu lập tức sẽ tới Quốc vụ viện công tác. Lưu Vĩ Hồng trước khi tái sinh, có vinh dự đọc qua bài phát biểu thật lục của ông ta
Khiến mỏ than quốc doanh đại hình đi ra ngoài nhận thầu mỏ, giải quyết vào nghề, chính là đề nghị của Thủ tướng mạnh mẽ đã đề xuất. Lường trước ở thế giới này, chỉ cần Phó thủ tướng Hồng như trước đi Quốc vụ viện công tác, lối suy nghĩ của ông sẽ không có biến hóa quá lớn
Chu Kiến Quốc hai hàng lông mày nhíu lại khá chặt, nói:
- Vĩ Hồng, cậu đừng quên, còn có một người, cũng không phải là mới đến!
Lưu Vĩ Hồng trong lòng rất rõ ràng, Chu Kiến Quốc chỉ người này là ai!
Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa.
Đặng Trọng Hòa bị Lưu Vĩ Hồng chống đối qua vài lần, trên mặt không nói, trong lòng không chừng ghi hận thế nào. Trước đó là ngại Chu Kiến Quốc che chở Lưu Vĩ Hồng, không dễ phát tác. Hiện giờ Chu Kiến Quốc đi rồi, Mộ Tân Dân nhậm chức, kiêng kỵ này tất nhiên không tồn tại. Nói không chừng không đợi Mộ Tân Dân hành động, Đặng Trọng Hòa sẽ chủ động thăm dò Mộ Tân Dân lấy Lưu Vĩ Hồng khai đao báo thù
Ông là Chủ tịch huyện, xây dựng kinh tế chính là việc quản lý chính của ông, can thiệp công tác xây dựng kinh tế khu Giáp Sơn, vô cùng danh chính ngôn thuận.
Theo Chu Kiến Quốc hiểu về Đặng Trọng Hòa, người này lòng dạ quá sâu, vô cùng có khả năng làm như vậy.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.
Chu Kiến Quốc có thể nghĩ đến Đặng Trọng Hòa, đủ thấy làm Bí thư huyện ủy một năm nay không có uổng phí. Chu Kiến Quốc đã càng ngày càng hiểu được các loại kỹ xảo đấu tranh trong quan trường. Xem ra đến tỉnh Đại Ninh, cũng có thể thích ứng rất nhanh.
Lưu Vĩ Hồng nâng ly trà lên uống một ngụm, thấy đáy rồi, liền duỗi dài cổ nhìn ly trà của Chu Kiến Quốc một cái, đồng dạng thấy đáy, lập tức đứng dậy, cầm lấy ly của Chu Kiến Quốc, đi rót đầy nước trà, bản thân cũng rót một ít nước sôi, đi tới, cười nói:
- Bí thư, tôi sẽ cẩn thận. Ha ha, lần này ông đi Đại Ninh công tác, cô Vu khẳng định vui mừng rồi, lại có thể hàng ngày gặp mặt bác sĩ Chu
Nhắc tới Chu Ngọc Hà, Chu Kiến Quốc liền cảm giác rất đau đầu, phất phất tay, thở dài, nói:
- Ôi, đừng nhắc nữa. Con bé này, ôi!
- Làm sao thế? Cô ấy không vui sao?
- Cũng không phải không vui. Lần này tôi đến đại học Ninh Thanh thăm nó, bảo nó đến lúc đó về nhà ở. Nó cứ nói hoàn cảnh trong trường rất tốt, thanh tịnh, dễ đọc sách. Tôi thấy kỳ lạ, chẳng lẽ ở trong nhà, tôi với mẹ nó sẽ gây ồn nó xem sách sao? Thật không biết rốt cuộc nó nghĩ thế nào
Chu Kiến Quốc rất là buồn bực nói.
- Ha hả, tôi thấy bác sĩ Chu lo lắng đúng. Đến lúc đó, sợ rằng khách ở nhà ông sẽ không ít
Chu Kiến Quốc lại là liên tiếp lắc đầu thở dài, bộ dáng rất bất đắc dĩ