Đối với những người lớn lên trong thành thị như Tiểu Hoàng và Tiểu Ân thì Hầu Tử Bối chính là một kỳ quan. Qua ngọn núi lớn có thể nhìn thấy một bên sườn núi, từ đó có thể nhìn thấy thấp thoáng đủ loại hình dáng nhà ở của thôn dân.
Nói là đủ loại hình dáng tuyệt không khoa trương. Có những căn nhà được ghép từ đá, nhìn qua trông rất là dày. Còn có những căn nhà dùng gạch đất tạo thành, nhìn rất rách nát. Ngoài ra còn có những căn nhà xây từ gỗ, phong cách có vẻ cổ xưa. Nhưng mặc kệ là loại nhà nào thì đều có một điểm giống nhau, là chỉ có một tầng, không có nhà nào có tầng thứ hai trở lên, kéo dài từ sườn núi đến bên trong khe suối.
Tiểu Hoàng nhìn thấy cảnh như vậy, vội vàng giơ máy chụp hình lên, chụp liên tục, còn không ngừng hướng thôn dân xung quanh hỏi.
Cao Thần cười giải thích với cậu ta:
- Trưởng phòng Hoàng, thôn Hầu Tử Bối của chúng tôi cũng có một chút lịch sử. Khoảng hai trăm năm trước, tổ tiên của chúng tôi đến nơi đây để tránh thảm họa chiến tranh. Nghe nói lúc ấy chỉ có mấy hộ gia đình thôi. Hiện tại thì đã được một trăm hộ rồi.
Cao Thần là xuất thân từ quân nhân, nên cách xưng hô không giống như những người thôn dân bình thường khác. Họ gọi Tiểu Hoàng là "cán bộ Hoàng", nhưng y lại gọi là "Trưởng phòng Hoàng".
Tiểu Hoàng lại nói:
- Ái chà, thật sự không nghĩ đến bên trong núi lại có một không gian lớn đến như vậy.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cao Thần, tổ tông vì tránh thảm họa chiến tranh nên không thể không trốn vào rừng sâu núi thẳm. Hiện giờ đang là hòa bình, cải cách mở ra, sẽ không thể cứ ôm mãi lịch sử được. Phải nghĩ ra biện pháp để thoát khỏi đói nghèo và làm giàu lên.
Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên đến thôn Hầu Tử Bối để khảo sát trại Tiên Nữ và một số ngọn núi sâu bên trong thôn trang, hắn đã rất có hảo cảm với vị Bí thư chi bộ xuất thân từ quân ngũ này. Hắn đã hứa với Cao Thần rằng, chỉ cần anh ta có thể cùng với thôn dân tu sửa lại kênh dẫn nước thì sẽ điều anh ta đến khu, nghĩ biện pháo giải quyết đãi ngộ của cán bộ cho anh ta.
Lưu Vĩ Hồng thật sự rất thích những người cán bộ một lòng một dạ vì công việc, dám nói dám làm.
Mà Cao Thần đối với Lưu Vĩ Hồng cũng rất kính nể. Vị Bí thư này so với anh ta còn nhỏ tuổi hơn, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, ít khi dùng những lời nói khách sáo. Sau khi khảo sát tình hình thực tế của thôn Hầu Tử Bối, không nói hai lời lập tức đáp ứng ngay nhu cầu thuốc nổ và xi măng cho thôn. Cao Thần giải ngũ từ hai năm trước, được thôn dân tín nhiệm bầu lên làm Bí thư chi bộ. Vì sự việc của kênh dẫn nước mà hai năm nay đã chạy qua chạy lại khu không ít, mòn cả mấy đôi giày vải mà chẳng có thu hoạch gì cả.
Cũng chỉ vì cái nghèo thôi.
Ai cũng biết thôn dân Hầu Tử Bối rất nghèo khó nhưng không ai có tiền nên cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Khi Lưu Vĩ Hồng đến khảo sát tình hình thực tế ở thôn Hầu Tử Bối thì vấn đề này mới xem như được giải quyết. Từ lợi nhuận thu được của nhà máy thức ăn gia súc, đã trích ra một khoản ủng hộ cho thôn Hầu Tử Bối cải tạo lại kênh dẫn nước.
Một ít thuốc nổ, thêm hai chục ngàn mà có thể giải quyết được vấn đề nước cho một thôn với mấy trăm người và cho sự phát triển sau này. Lưu Vĩ Hồng tính sao cũng đều thấy nó có lợi.
Cao Thần nói:
- Bí thư Lưu, giải quyết vấn đề kênh cho tốt thì có thể giải quyết vấn đề rất lớn, sang năm thì có thể thu hoạch rồi.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:
- Cao Thần, làm lãnh đạo thì ánh mắt không được thiển cận như vậy. Cho dù làm tốt công tác thủy lợi đi chăng nữa thì cũng chỉ giải quyết được vấn đề nước sinh hoạt cho người và vật. Còn vấn đề nước tưới tiêu thì không thể hoàn toàn giải quyết. Tôi nghĩ rằng, sau khi hệ thống thủy lợi được làm xong thì chúng ta phải nghĩ đến vấn đề tưới tiêu. Địa phương này của các người không có nước, nếu tưới nhiều nước xuống quá, cây nông nghiệp không kịp hấp thu thì toàn bộ đã ngấm xuống đất. Mà con kênh dẫn nước kia của các người lại không thể dẫn nhiều nước đến như vậy.
Cao Thần hơi sửng sốt, gật đầu nói:
- Bí thư nói tôi mới chú ý. Thật sự là không nghĩ đến vấn đề này.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tưới nước! Cao Thần, anh không nghĩ ra được cái gì gọi là tưới nước sao?
Cao Thần liên tục lắc đầu, vẻ mặt hơi mù mờ.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Việc tưới nước này là một phát minh của Israel. Israel ở Trung Đông tình trạng thiếu nước diễn ra trầm trọng. Nhưng ngành nông nghiệp của bọn họ có thể nói là đại thu hoạch. Khoa học gieo trồng chính là điều kiện tiên quyết. Cái gọi là kỹ thuật tưới nước chính là trực tiếp đem nước truyền qua một đường ống dẫn vào đầu các cánh đồng, tác dụng thẳng vào gốc của cây nông nghiệp. Đơn giản mà nói thì gốc của mỗi loại thực vật chính là một vòi nước. Mỗi ngày cứ tưới đúng giờ, không cần nhiều nước cho lắm, từng chút từng chút một tưới xuống. Trên cơ bản nếu như không kịp thẩm thấu thì thực vật có thể hấp thu hơi nước. Dùng một lượng nước rất ít nhưng có thể cam đoan được số lượng cây nông nghiệp cần, hiểu chưa?
Cao Thần trầm ngâm suy nghĩ, tưởng tượng hình thức kỹ thuật tưới nước của Lưu Vĩ Hồng nói ra sao.
Lưu Vĩ Hồng từ đường núi chỉ vào một khối ruộng, giải thích cho Cao Thần rõ. Y biết được Lưu Vĩ Hồng trước kia là thầy giáo ở trường Trung cấp Nông nghiệp. Việc giải thích này thật ra là dùng đến chuyên môn mà thôi.
Thấy vậy, Mộ Tân Dân, Tiểu Hoàng, Tiểu Âu và các thôn dân khác đều dừng bước, đi vào đám ruộng, cùng nhau nghe Lưu Vĩ Hồng giảng giải. Tất cả mọi người vẻ mặt đều mờ mịt.
Mộ Tân Dân cũng vậy, Tiểu Hoàng Tiểu Âu cũng vậy, không ai xuất thân từ gia đình nông dân nên đối với kiết thức về khoa học nông nghiệp thì hoàn toàn không hiểu.
Cao Thần ngộ tính rất cao, nghe xong một hồi liền gãi đầu nói:
- Bí thư Lưu, tôi hiểu được ý tứ của ngài rồi. Nói thì nói như vậy nhưng nó sẽ tốn bao nhiêu tiền? Chúng tôi khắp nơi đều là ruộng dốc cả.
Nếu mỗi đám ruộng đều trang bị một hệ thống tưới nước thì không biết là sẽ xài hết bao nhiêu tiền. không cần nói đến thôn Hầu Tử Bối, ngay cả khu Giáp Sơn cũng không thể cấp được nhiều tiền như vậy.
Mộ Tân Dân trên mặt lộ ra thần sắc không đồng ý. Người trẻ tuổi, chỉ biết khua môi múa mép, mơ mộng hão huyền, một chút cũng không làm đến nơi đến chốn.
Lưu Vĩ Hồng cười mắng:
- Cao Thần, anh đúng là ngu ngốc. Hệ thống tưới nước thì phải chế tạo ra, chứ ai đi mua bao giờ. Anh ngẩng đầu mà nhìn xem, khắp ngọn núi đều là cây trúc, tại sao anh lại không ngay tại chỗ lấy nguyên liệu để làm chứ? Đem gậy trúc về, bổ ra làm hai, khai thông chính giữa, rồi nối đầu lại với nhau, chẳng phải thiết bị dẫn nước là cái gì? Các người khống chế tốt ở đầu nguồn, cứ hai, ba giờ lại tháo nước một lần, như vậy là đủ rồi.
Đối diện với thôn Hầu Tử Bối quả thật là một cánh rừng trúc rậm rạp, xanh um tươi tốt, có thể nói là hùng vĩ. Cây trúc có thể kiên trì chịu hạn, bộ rễ phát triển rất dày, xâm nhập thẳng vào lòng đất. Những cây nông nghiệp bình thường không thể sinh trưởng tại đây nhưng cây trúc thì có thể thích ứng được.
Cao Thần hiểu ra, hưng phấn vỗ đầu một cái, kêu lên:
- Đúng vậy, nguyên liệu sẵn có như vậy, tại sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ? Bí thư Lưu, đầu của ngài quả thật rất thông minh.
Kỳ thật thì không phải là y ngu ngốc, mà là y không biết đến kỹ thuật tưới nước. Lưu Vĩ Hồng cũng bởi vì kiếp trước công tác tại viện Khoa học Nông nghiệp nên mới biết được kỹ thuật này.
Tiểu Âu vội vàng mở quyển số ra, đem lời nói của Lưu Vĩ Hồng ghi chép lại.
Mộ Tân Dân nói:
- Ừ, biện pháp này của đồng chí Lưu Vĩ Hồng quả thật không tồi. Nếu có thể làm được như vậy thì sẽ đem áp dụng cho những thôn trang khác ở huyện. Tre trúc là nguyên liệu rẻ tiền, dùng nó để thay thế hệ thống dẫn nước, quả là một ý nghĩ không tồi.
Tiểu Âu cũng vội vàng đem lời nói của Bí thư Mộ ghi vào trong bản ghi chép, tâm nói Bí thư Lưu nhìn ra trông rộng, luôn đứng ở góc độ cao mà nhìn nhận vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Tuy rằng chủ ý này là do hắn nghĩ ra, nhưng Mộ Tân Dân nói như vậy là hơi có ý đoạt công lao. Nhưng nếu có thể mở rộng ra toàn bộ huyện thì quả thật cũng là một chuyện tốt, có thể khiến cho rất nhiều nông dân được lợi. Dù sao Mộ Tân Dân cũng là Bí thư Huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng tạm thời không thể quản được khu bên ngoài Giáp Sơn, chi bằng mượn quyền lực của Mộ Tân Dân để thực hiện nó.
- Bí thư Lưu, tôi ngày mai sẽ cho người qua bên kia để chặt cây trúc. Chúng ta trước thí nghiệm một chút. Nếu có thể thành công thì chúng ta sẽ lập tức tiến hành ngay. Bằng không thì không kịp mùa vụ sang năm.
Cao Thần cũng được cái tính cách nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán. Nghe Lưu Vĩ Hồng nói có lý thì liền xoa tay, thầm nghĩ lập tức sẽ đem việc này làm cho tốt.
Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ bờ vai của y mỉm cười nói:
- Đi thôi, chúng ta về thôn trước. Bí thư Mộ và những vị này đã thật sự mệt rồi. Nên cần nghỉ ngơi một chút.
- Được, được, Bí thư Mộ, xin mời!
Thế núi vô cùng dốc, đường núi lại hẹp, khi đi phải rất cẩn thận. May mắn là đôi giày cao gót của Tiểu Âu đã được bẽ gãy gót. Bằng không thì loại đường núi như thế này, cô rất dễ bị vấp ngã. Như vậy thì lại phiền toái hơn.
Cao Thần đã nhờ hai nữ thôn dân đỡ Tiểu Âu đi, sợ cô bị ngã. Mấy trăm mét đường núi này, đi xuống cũng rất nguy hiểm, sẽ gây tai nạn chết người. Cao Thần tự mình đỡ lấy Mộ Tân Dân, mặc kệ ông ta có phải là Bí thư Huyện ủy hay không, nhưng tuổi tác của ông ta cũng không còn trẻ nữa. Nếu đã đến thôn Hầu Tử Bối làm khách thì Cao Thần phải là người giám hộ an toàn cho họ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Về phần Bí thư Lưu thì không cần để ý.
Người này rất khỏe mạnh, thể lực so với người miền núi như bọn họ thì còn tốt hơn.
Nhà của Cao Thần được xây dựng ở phía dưới triền núi, trên một chỗ có vẻ bằng phẳng. Vách tường làm bằng đá tảng, nóc nhà được lợp bằng ngọn cỏ tranh, đắp lên trên là một lớp bùn, tổng cộng có ba gian phòng ở. Ba mẹ Cao Thần ở một gian, hai đứa em trai em gái của y thì ở một gian, còn một gian thì dành cho Cao Thần vừa làm phòng ở vừa làm phòng khách. Gian của cha mẹ thì vừa làm phòng ngủ vừa làm phòng bếp. Đương nhiên, nếu như trời không rét lạnh thì có thể nấu cơm bên ngoài, làm một cái bếp tạm và nấu củi. Mùa đông thì nấu ở bên trong, dùng một chút than đá, một chút củi, vừa có thể nấu cơm vừa có thể sưởi ấm.
Về phần phòng của Bí thư chi bộ Cao Thần thì chỉ có một cái giường. Hay nói cách khác là nó chỉ dùng tảng đá để làm giàn chống, trên đó đặt một cái ván giường bằng gỗ trúc, chăn bông đơn giản. Vừa nhìn là đã biết là vật phẩm của bộ đội. Khi xuất ngũ, thủ trưởng trong quân đội đã cho phép Cao Thần mang về.
Ngoài chiếc giường thì còn có một cái bàn gỗ và mấy cái ghế tự chế bằng trúc, chiều cao không đồng đều, có thể xem như là một nơi làm việc nho nhỏ. Bảy tám người cùng bước vào thì trông có vẻ chật chội.
Nhìn thấy hoàn cảnh này, Tiểu Âu Tiểu Hoàng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Đây là nhà kiêm văn phòng của Bí thư chi bộ thôn?