Tại Khu nhà ủy viên thường vụ Thành ủy Đại Ninh, một chiếc Santana màu đen tiến vào, đỗ trước cửa một ngôi biệt thự nhỏ.
Đây là một đại viện có từ lâu đời, nhiều cây cối, phong cảnh đẹp tuyệt vời. Trước kia, các lãnh đạo tỉnh Đại Ninh đều ở đây. Nhiều lần xây dựng, hiện tại đã có mười mấy ngôi biệt thự nhỏ phong cách khác nhau. Điều kiện ăn ở của các cán bộ địa phương vẫn tốt hơn các cơ quan đồng cấp khác.
Ví dụ như cấp Giám đốc sở, cho dù cấp bậc cao hơn Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đại Ninh Chu Kiến Quốc lại không được ở biệt thự như vậy, chỉ có thể ở khu nhà tập thể. Đương nhiên, tiêu chuẩn bốn phòng ngủ một phòng khách là không thể thiếu, nhưng so thế nào cũng không thoải mái bằng sống tại biệt thự.
Chuông cửa vang lên, tiếng giày gõ lộp cộp trên mặt đất, ra mở cửa cho Lưu Vĩ Hồng chính là Chu Ngọc Hà.
- Bác sĩ Chu.
Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc.
Chu Ngọc Hà thản nhiên cười, nói:
- Sao phải ngạc nhiên thế? Đây là nhà tôi mà.
Quả thực đúng là như thế!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười. Chỉ có điều hắn đã có thói quen đến Khu ký túc xá dành cho Nghiên cứu sinh của đại học Ninh Thanh thăm Chu Ngọc Hà, giờ đây thấy cô trong nhà Chu Kiến Quốc, không khỏi có chút ngạc nhiên.
- Cô chuyển về đây ở à?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Chu Kiến Quốc không phải đã nói, Chu Ngọc Hà kiên quyết ở lại Ký túc xá đại học Ninh Thanh sao?
Chu Ngọc Hà lắc đầu:
- Không có, thỉnh thoảng mới về thôi, ở trường học quen rồi.
Đây cũng là những lời nói thật. Tính cách của Chu Ngọc Hà, thông thường cũng chẳng muốn chuyển đi chuyển lại làm gì. Dù sao cô cũng chưa kết hôn, đến bạn trai còn chưa có, yêu cầu về chỗ ở không cao, chỉ cần có cái ổ là đủ rồi. Hơn nữa nếu về đây, suốt ngày đối mặt với những lời lải nhải buộc đi tìm đối tượng của cô Vu, chỉ sợ đầu sẽ nổ tung mất.
Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng khách rộng mở, Chu Kiến Quốc đang ngồi ở sofa xem báo, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, vui vẻ cười ha ha đứng dậy:
- Vĩ Hồng à? Sao lại đến đây? Trước đó cũng chẳng gọi điện thoại nữa.
- Chào Bí thư. Ha ha, là như vậy, tôi lúc nãy là tới Sở Giao thông Tỉnh "hóa duyên", vừa mới cùng ăn cơm với lãnh đạo Sở Giao thông Tỉnh rồi mới tới đây.
Lưu Vĩ Hồng bước đến, cười nói, hơi cúi người chào Chu Kiến Quốc.
Kỳ thật Bí thư Lưu lúc này là đang tự dát vàng lên mặt mình. Đúng là hắn đến Sở Giao thông Tỉnh "hóa duyên", cũng đúng là vừa cùng với người của Sở Giao thông Tỉnh ăn cơm, nhưng không phải là lãnh đạo gì, chỉ là hai cán bộ nhỏ. Trong đó một vị là Trưởng phòng, một vị khác là Phó trưởng phòng. Trưởng phòng cấp Sở, kỳ thật chính là cán bộ, khả năng toàn bộ Phòng chỉ có một nhân viên, đến một gã Phó trưởng phòng đều không có. Phòng này chẳng những có Trưởng phòng mà còn có Phó phòng, đã là rất giỏi.
- Đến Sở giao thông hóa duyên? Cậu lại đến đòi tiền à?
Chu Kiến Quốc rất kỳ quái hỏi han.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư, ngài đừng nói "lại". Tôi đây chính là lần đầu tiên chú ý đến Sở giao thông, ngài đừng cho là tôi tham tiền.
Mặc kệ Chu Kiến Quốc có địa vị thay đổi như thế nào, Lưu Vĩ Hồng ở trước mặt ông ta đều rất thoải mái. Giữa hai người có cảm giác rất thân thiết.
Chu Kiến Quốc cười ha hả.
Chu Ngọc Hà cũng mở miệng cười.
Lưu Vĩ Hồng này thật là có duyên với nhà cô. Chỉ có hắn đến đây mới khiến Chu Kiến Quốc có thể thoải mái cười to như vậy. Ngày thường, Chu Kiến Quốc đều là cau mày, dường như làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy không mấy vui vẻ. Từ Bí thư huyện ủy một huyện hẻo lánh thăng nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Chu Kiến Quốc bất kể kinh nghiệm lý lịch hay uy vọng đều rất khiếm khuyết, muốn làm được thoải mái thật không dễ dàng. Có thể dần dần thích ứng, đứng vững trong vòng nửa năm đều là do Chu Kiến Quốc có bản lĩnh.
- Đến đây, Vĩ Hồng, ngồi đi. Hút thuốc nhé.
Có thể nhìn ra Chu Kiến Quốc rất là vui vẻ, nói liên thanh tiếp đón Lưu Vĩ Hồng, lại chủ động mời thuốc hắn, tuy nhiên vẫn hơi "chột dạ", liếc nhìn con gái một cái. Chu Ngọc Hà làm ra vẻ không phát hiện, đi rót cho Lưu Vĩ Hồng một chén trà.
Dường như chỉ có Lưu Vĩ Hồng ở trước mặt Chu Kiến Quốc hút thuốc mới được Chu Ngọc Hà "cho phép".
Lưu Vĩ Hồng cũng rất tùy tiện, châm cho Chu Kiến Quốc một điếu, rồi chính mình cũng châm thuốc, rít hai hơi.
Chu Kiến Quốc phả ra một làn khói, hỏi:
- Vĩ Hồng, giờ đã cuối năm rồi, sao cậu lại chạy đến đòi tiền? Cái này có vẻ không phù hợp quy củ lắm.
Những cán bộ phía dưới lúc này thật ra là đều đang hướng đến tỉnh thành chạy nước rút, nhưng là để "thắp hương tiến cống". Nếu không chuẩn bị tốt quan hệ ở Tỉnh thì năm sau rất nhiều hạng mục người ta sẽ không phê duyệt cho. Như Lưu Vĩ Hồng cuối năm đến đòi tiền thì đúng là chưa từng có.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cái này cũng là bất đắc dĩ thôi. Đồng chí Mộ Tân Dân đến làm việc tại khu Giáp Sơn, đã nghiêm khắc phê bình, nói chúng tôi không quan tâm đến cuộc sống của quần chúng vùng núi nghèo khó, nên tôi đã nghĩ là phải làm đường, đã báo cáo lên cấp Huyện, Địa khu và Tỉnh rồi. Lần này đến Sở Giao thông cũng là thử đại vận, xem có thể thêm được chút tiền hay không.
Vừa nghe Lưu Vĩ Hồng nhắc tới Mộ Tân Dân, Chu Kiến Quốc liền nghiêm mặt lại, rất không hài lòng nói:
- Mộ Tân Dân muốn làm gì? Y mới làm Bí thư Huyện ủy vài ngày, một chút tình hình cũng không biết, chỉ biết nói hươu nói vượn, liều mạng dát vàng lên mặt mình. Mà cho dù anh muốn dát vàng cũng được, nhưng đừng có giẫm chân lên các đồng chí khác. Quả thực buồn cười!
Bài báo được đăng trên "Nhật báo Sở Nam", Chu Kiến Quốc vừa đọc xong liền tức giận đến hai mắt bốc hỏa. Chính mình mới rời khỏi Lâm Khánh vài ngày, Mộ Tân Dân đã ra một đòn hạ bệ mình, quả thật quá khó chịu. Cho dù lão Mộ ông muốn tạo uy vọng, lôi kéo thành viên quanh mình, cũng không cần phải làm như vậy chứ? Đây chính là thù hận tới chết! Chẳng những đắc tội Lưu Vĩ Hồng mà còn đắc tội cả Chu Kiến Quốc.
Họ Mộ này đúng là đầu óc bị ngâm nước rồi.
Chu Kiến Quốc lập tức gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, tuy nhiên ngoài dự đoán của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng lại rất bình thản, cũng không tỏ vẻ giận dữ gì, chỉ mỉm cười nói là cứ để cho hắn xử lý.
Chu Kiến Quốc biết, Lưu Vĩ Hồng đây là không muốn ông ta bận tâm. Chu Kiến Quốc vừa mới đi nhậm chức ở tỉnh Đại Ninh, chính mình còn chưa ra đâu vào đâu, đối với những việc ở huyện Lâm Khánh thì đã ngoài tầm tay với. Dù sao Chu Kiến Quốc ở Lâm Khánh làm việc cũng không lâu, chưa tạo được một tổ chức vững chắc. Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng, thân tín thực sự không nhiều lắm. Hiện giờ "Thay đổi triều đại", những người trước kia dựa vào Chu Kiến Quốc tất nhiên là đã có suy nghĩ khác.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư, ngài đừng nóng giận. Chuyện này không đáng tức giận. Lão Mộ thật sự muốn thể hiện thì cho ông ta thể hiện đi. Đó là chuyện bình thường thôi. Huyện Lâm Khánh cũng không phải một mình ông ta có thể định đoạt được.
Chu Kiến Quốc liền vươn ngón tay cái, tán thưởng nói:
- Được, Vĩ Hồng nói rất hay. Làm nhân vật số một phải như thế chứ.
Nếu là người khác nghe được Lưu Vĩ Hồng nói những lời này, nhất định sẽ cho rằng Lưu Vĩ Hồng đang "Phùng má giả làm người mập" nhưng Chu Kiến Quốc tuyệt không nghĩ như vậy. Càng là những việc đại sự liên quan đến cấp trên, Lưu Vĩ Hồng càng không lung tung mở miệng. Mộ Tân Dân nếu hạ quyết tâm cùng Lưu Vĩ Hồng đấu một trận, vậy thì cái ngai vàng Bí thư huyện ủy chưa chắc đã ngồi được yên ổn.
Chu Ngọc Hà đang cầm một ly trà nóng, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng rồi thong thả ngồi xuống sofa. Chu Ngọc Hà hôm nay mặc một chiếc áo ngoài màu xanh, áo lông cao cổ đỏ thẫm, mười phần nữ tính hấp dẫn. xem tại TruyenFull.vn
- A, Vĩ Hồng đến à?
Cô Vu đang ở trong bếp làm chút việc, nghe thấy tiếng liền đi ra, cười nói.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng dậy, khách khí chào một tiếng:
- Chào cô Vu.
- Vĩ Hồng à, sao lâu quá mới thấy đến? Lão Chu mấy ngày nay nhắc cậu suốt, bảo là nếu cậu ở cạnh ông ấy thì tốt quá, nhiều việc có thể bàn bạc với nhau.
Cô Vu cười nói.
Những lời này là thật, Chu Kiến Quốc cũng nói đi nói lại vài lần. Vừa mới đến tỉnh Đại Ninh nhậm chức, bên người đã không có Lưu Vĩ Hồng làm quân sư, trong khoảng thời gian ngắn quả thực không kịp thích ứng. Về đến nhà, có nhiều chuyện không thể nói rõ cùng vợ, nghẹn ở trong lòng đặc biệt khó chịu. Thấy vợ nói như vậy, Chu Kiến Quốc cười ha hả, cũng không phủ nhận.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cô Vu, không phải cháu không muốn đến thăm, quả thực là ở huyện cũng có rất nhiều việc, lại đổi Bí thư mới, cũng không quan tâm cháu như Bí thư Chu nên cháu phải cẩn thận chút.
- Không có việc gì, không có việc gì. Dựa vào bản lĩnh của cậu thì cho dù có đổi Bí thư khác cũng không có gì lo lắng. Chỉ cần cậu làm tốt công việc thì lãnh đạo nào cũng sẽ khen ngợi.
Cô Vu khoát khoát tay, rất có khí thế nói. Bà đối với nội tình trong thể chế hiểu biết không nhiều lắm, lối suy nghĩ còn dừng lại ở mười mấy năm trước, cho rằng cứ làm tốt công tác thì thể nào cũng được khen ngợi.
Lưu Vĩ Hồng tất nhiên cũng sẽ không phản bác, chỉ cười gật đầu xưng phải.
- À, Ngọc Hà, nhanh đi rửa chút hoa quả. Vĩ Hồng, cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì tôi sẽ làm chút gì đó cho cậu.
- Cảm ơn cô Vu, cháu đã ăn rồi.
Lưu Vĩ Hồng vội đáp, nhìn thấy Chu Ngọc Hà đứng dậy, còn nói thêm:
- Bác sĩ Chu, đừng phiền toái, tôi thực sự ăn no rồi.
- Ăn cơm xong dùng chút hoa quả rất có lợi cho sức khỏe.
Chu Ngọc Hà thản nhiên nói, lập tức đi vào phòng bếp.
Chu Kiến Quốc cười lắc đầu, nói:
- Đúng là bệnh nghề nghiệp mà. Chỉ cần nó ở nhà là bắt tôi phải ăn nhiều hoa quả. Tuy nhiên Vĩ Hồng cậu là người trẻ tuổi, ăn nhiều một chút cũng tốt.
Lúc tôi bằng tuổi cậu bây giờ, mỗi bữa ăn ít nhất 8 bát cơm, có đôi khi còn thấy đói.
Thời điểm đó đúng là thời kỳ ba năm khó khăn, Chu Kiến Quốc lại đang ở bộ đội, cũng không thể ăn no, dầu mỡ ít, ăn nhiều cơm mà vẫn thấy đói.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng không muốn nhắc lại chuyện năm đó.
Quả thực rất nặng nề!
- Vĩ Hồng à, cậu nói đúng. Mộ Tân Dân nếu muốn làm thiêu thân thì cứ cho y làm. Tôi cho dù không còn làm ở đó nhưng Bí thư Lục vẫn tại vị. Huyện Lâm Khánh vẫn thuộc quyền lãnh đạo của Địa khu Hạo Dương. Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Lục, nói sơ qua tình hình một chút.
Chu Kiến Quốc sau giây phút hồi tưởng liền nhớ ra chuyện chính, trầm giọng nói.
Ông ta hiện giờ là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đại Ninh, đối với Lục Đại Dũng không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng Lục Đại Dũng đối với những lời của ông ta nhất định sẽ coi trọng. Trong quan trường, chú ý nhất là gần gũi gắn bó.
Lưu Vĩ Hồng cười gật gật đầu.