Lưu vĩ Vĩ Hồng không khỏi dở khóc dở cười.
Hay thật, uốn đi lượn lại thì danh xưng "Người xấu" vẫn chụp lên đầu Lưu Nhị Ca. Tuy nhiên chuyện này quả thật rất khó giải thích. Vũ Thường về sau sẽ dần thích ứng vậy.
- Chị, chị còn chưa trả lời câu hỏi của em. Bác Vân nghĩ thế nào về chuyện này?
Vũ Thường nói:
- Ông ấy không nói gì cả, chỉ đưa tập Tài liệu tham khảo nội bộ cho chị xem.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:
- Được, xem ra tết âm lịch này em có thể khá thoải mái rồi. Lão Thái Sơn đã bắt đầu để mắt đến em rồi.
Vũ Thường liền khinh thường nhìn hắn, nói:
- Em đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cha chị sớm đã giúp đỡ em rồi. Em thực sự nghĩ rằng một mình Cao Văn Vĩ có thể đem "Kinh nghiệm Lâm Khánh" đăng lên Nhật báo nhân dân sao?
Lưu Vĩ Hồng liền liên tục gật đầu nói phải:
- Đúng, đúng, nhạc phụ đại nhận đối với con rể rất yêu quý, tiểu tử này sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên.
Thấy hắn không thèm để ý đến lời mình nói, Vũ Thường không kìm nổi muốn đập hắn một cái. Người này là thế nào? Sự việc như vậy xảy ra, đáng lẽ phải nóng ruột như lửa đốt trên đầu chứ, sao lại có thể ngồi đây cùng cô nói hươu nói vượn, một bộ dáng vô tâm không để ý.
- Em đó, hay là xem Tài liệu tham khảo nội bộ trước đi. Chị đoán chừng sẽ có rất nhiều người hỏi đến đấy.
Vũ Thường nhắc nhở một câu. Nguồn tại ện FULL
- Rồi, để em xem xem rốt cuộc bọn họ nói hươu nói vượn cái gì.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, lúc này mới cầm lấy tập tài liệu tham khảo nội bộ trước mặt, chậm rãi lật ra xem.
Về cơ bản, nội dung đăng trên này giống như Trình Huy đã nói với hắn. Tên Trình Huy kia trí nhớ siêu đẳng, năng lực quy nạp tổng kết cũng không tồi, nội dung của một bái báo thật dài đã được y nói lại rành mạch, không sai khác gì. Xem ra sau này có thể đi lên từ Văn phòng trung ương là không có gì phải bàn cãi.
Lưu Vĩ Hồng vừa nhìn vừa lắc đầu, khóe miệng vẫn mang theo vẻ tươi cười, dường như tâm tình thật sự rất thư thái.
Vũ Thường có điểm không hiểu ra sao.
Bị chỉ đích danh phê bình, bất luận là đối với cán bộ như thế nào mà nói, tuyệt đối sẽ không coi là chuyện vui, thậm chí con đường làm quan cũng sẽ kết thúc tại đó. Cho dù Lưu Vĩ Hồng là con cháu nhà Lưu gia thì cũng không có tiền đồ gì. Nhưng xem chừng bộ dáng của Lưu Vĩ Hồng thì hình như không phải cố ý giả vờ. Lưu Vĩ Hồng ở trước mặt cô, bình thường đều là biểu lộ thành thật, không bao giờ mang mặt nạ như những cán bộ khác.
Người này, chính là chị Vũ Thường nhìn hắn lớn lên.
- Này Vệ Hồng, cái vị tân Bí thư Huyện ủy kia rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? Ông ta làm như vậy có vẻ không hợp quy định thông thường?
Thấy Lưu Vĩ Hồng buông tài liệu tham khảo nội bộ xuống, Vũ Thường liền nhíu mày hỏi. Cho dù quy tắc cụ thể trong quan trường cô không tường tận lắm, nhưng đại khái thế nào thì cũng có thể hiểu được. Như thế rõ ràng không hợp quy định thông thường, không thể không khiến người ta nghi ngờ.
Một số sự việc trong Huyện, Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại thường không nói gì với Vũ Thường. Hắn không muốn Vũ Thường lo lắng vì mình. Ngạo khí này của hắn cùng với phương thức làm việc của hắn giống như sự tự tôn của đàn ông vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mộ Tân Dân là từ ban Tuyên giáo tỉnh ủy xuốn, trước đây là một Trưởng phòng của Ban Tuyên giáo, khoảng năm mấy tuổi. Nghe nói là do đồng chí Chúc Liên Thịnh đề cử.
- Chủ tịch tỉnh Chúc?
Vũ Thường giật mình kinh hãi.
- Mộ Tân Dân này có quan hệ với Chúc Liên Thịnh?
Người gọi là Chúc Liên Thịnh, đang đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Sở Nam, theo Lý Hâm nói, Mộ Tân Dân chính là do Chúc Liên Thịnh đề cử. Ngày từ đầu, Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ Chúc Liên Thịnh là muốn cho Mộ Tân Dân một sự an ủi. Có lẽ Mộ Tân Dân và Chúc Liên Thịnh có chút quan hệ nào đó, Chúc Liên Thịnh để cho y trước khi về hưu, đảm nhiệm một lần chức Bí thư huyện ủy, coi như là "Trả thù lao". Kiểu tình hình này, trong quan trường diễn ra vô số kể. Đương nhiên, Mộ Tân Dân và Chúc Liên Thịnh chắc cũng không có quan hệ sâu lắm. Bởi nếu như thế thì không đến mức Mộ Tân Dân năm mấy tuổi vẫn còn là một trưởng phòng của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy. Trong một tỉnh, nếu Chủ tịch tỉnh muốn chiếu cố một ai đó thì không phải là vấn đề lớn. Phỏng đoán Mộ Tân Dân và Chúc Liên Thịnh hẳn là là một loại quan hệ "Quanh co lòng vòng", loại quan hệ này không đủ để khiến Mộ Tân Dân trở thành tâm phúc của Chúc Liên Thịnh, nhưng lại có khả năng đưa cho y một chút chiếu cố.
Bí thư huyện ủy, ở trong một huyện, thậm chí một Địa khu thì đều được cho là vị trí quan trọng. Nhưng ở trong mắt Chủ tịch tỉnh thì cũng chỉ bình thường thôi, không cho là việc lớn.
Nhưng từ những biểu hiện của Mộ Tân Dân sau khi đến nhận chức, Lưu Vĩ Hồng liền phủ nhận ngay phán đoán của mình. Mộ Tân Dân chính là vì Lưu Vĩ Hồng hắn mà tới. Hoặc có thể phỏng đoán, Chúc Liên Thịnh hẳn là nhằm vào Lưu Vĩ Hồng.
Tuy nhiên điểm này Lưu Vĩ Hồng chưa thể xác định được.
- Giữa bọn họ hẳn là có mối quan hệ nào đó. Lý Hâm nói là Chúc Liên Thịnh đề cử, vốn dĩ phía Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy căn bản là không có khởi động quy trình khảo sát cán bộ, định rút ra từ cán bộ ở chính Địa khu Hạo Dương. Bởi vì Chúc Liên Thịnh đề cử cho nên mới bổ nhiệm Mộ Tân Dân. Các lãnh đạo khác ở Tỉnh cũng không ai phản đối.
Lưu Vĩ Hồng nói.
Chủ tịch của một tỉnh muốn an bài một cán bộ đi đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy một nơi hẻo lánh, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy Hồ Cao Sơn cũng chẳng có ý kiến gì. Vì cái chức vụ như vậy mà phải đối đầu với Chủ tịch tỉnh thì không đáng.
- Chúc Liên Thịnh có vai trò gì trong chuyện này? Kỳ quặc thật!
Đôi mày thanh tú của Vũ Thường lại giương lên. Cô không có tâm tính tốt như Lưu Vĩ Hồng, người ta ngáng chân bạn trai mình, Vũ Thường không thể không tức giận. Người đàn ông này về sau rất có khả năng sống với cô cả đời.
Trên mạng truyenfull.vn đời sau có nói: Trước khi kết hôn, đàn ông vay tiền cũng phải cho phụ nữ ăn ngon, sau khi kết hôn, phụ nữ vay tiền cũng phải cho đàn ông ăn ngon.
- Chủ tịch Tỉnh Chúc trước kia từng làm việc ở các Bộ và Ủy ban trung ương Quốc gia, nếu em nhớ không lầm thì Hạ Thái Bình và ông ta cùng làm với nhau ở Bộ.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói một câu, bưng cafe trước mặt lên, uống một ngụm. Lưu Nhị Ca không phải thích uống cafe, nhưng do Vũ Thường thích nên hắn tự nhiên cũng thích. Tuy nhiên trong ly café của Lưu Vĩ Hồng, theo thường lệ thả vài viên đường viên. Tự nếm cái đắng, Nhị Ca từ trước đến nay không bao giờ tình nguyện nếm thử.
Lấy tuổi mà nói, Chúc Liên Thịnh khả năng so với Hạ Thái Bình lớn hơn vài tuổi. Tuy nhiên việc này không ảnh hưởng nhiều lắm, bọn họ trước kia nếu cùng làm việc với nhau ở Bộ và Ủy ban trung ương thì có chút giao tình với nhau cũng không phải là không có khả năng.
- Ý em là bản thân Chúc Liên Thịnh không liên quan mà có khả năng bán một ân tình?
Vũ Thường bắt đầu theo "góc độ kỹ thuật" phân tích chuyện này.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng phân tích của Vũ Thường. Ít nhất khả năng này cũng không thể loại trừ. Có lẽ nhiệm vụ của Mộ Tân Dân không phải từ Chúc Liên Thịnh phân mà do một người khác. Chẳng qua là người nào đó thông qua tay Chúc Liên Thịnh, đem Mộ Tân Dân điều tới huyện Lâm Khánh. Chúc Liên Thịnh vì nể mặt một người nào đó mà tặng cái ân tình nho nhỏ này. Nếu Chúc Liên Thịnh rõ ràng biết "nhiệm vụ" của Mộ Tân Dân, chỉ sợ chưa chắc đồng ý dính vào. Nể mặt Hạ gia, không lẽ Lưu gia là bù nhìn?
Đương nhiên, mặc dù cùng là gia tộc quyền quý của nước cộng hòa, Hạ gia và Lưu gia lại có điểm không giống nhau. Lưu lão gia là năm gần đây mới bắt đầu xác lập "Đường lối chung", bắt tay vào chiêu binh mãi mã, mở rộng thực lực. Hạ gia lại ở nhiều năm trước đã xác lập phương châm lớn "Hệ thống tự thành" rồi, vẫn luôn nuôi dưỡng lực lượng trung kiên.Hạ Thái Bình về mặt tập hợp lực lượng thì cực kỳ tài năng, cũng là do Hạ lão gia đã nhiều lần ứng phó với gió lốc chính trị, dần dần thành một trong những nhà quyền quý nhất của nước cộng hòa, điều này cung cấp cho Hạ Cạnh Cường và các thành viên khác trong Hạ gia một nguồn tài nguyên cực sung túc.
Ngay cả hiện tại, uy danh của Hạ lão gia cũng chỉ kém hơn Lưu lão gia một chút, còn luận đến thực lực chinrht hể là rõ ràng Hạ lão gia chiếm ưu thế hơn. Hơn nữa trước khi quay ngược thời gian, hạ lão gia thân thể khỏe mạnh, sống đến trăm tuổi, nếu lấy hai gia tộc cạnh tranh thì Hạ lão gia toàn thắng, Lưu lão gia mất đi thì quyền lực cũng chấm dứt.
Cho nên rất có khả năng Chúc Liên Thịnh cũng đã sớm lên con thuyền Hạ gia. Chúc Liên Thịnh có thể trong mấy năm ngắn ngủi, từ chủ quản một thành phố nhảy lên chức Chủ tịch Tỉnh, có lẽ cũng có Hạ gia phía sau nhúng tay vào. Trên thực tế, không có đại lão trên Trung ương ra sức ủng hộ, cán bộ bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng ngồi lên ngai vàng này.
Một người làm quan cả họ được nhờ chính là ý này.
Nội tình rốt cuộc như thế nào, thực tại không dễ dàng đoán được. "Mạng lưới tình báo" của Lưu Vĩ Hồng chưa kiện toàn, có rất nhiều chuyện chỉ có thể dựa vào suy đoán, không có chứng cớ xác thực, chung quy không thể bảo đảm.
- Nếu chẳng may Chúc Liên Thịnh cũng là ở phe bên kia thì việc này quả thật rất đau đầu. Chị nghĩ em cũng nên suy xét một chút.
Vũ Thường hơi lo lắng nói, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng tràn đầy thân thiết. Ánh mắt tràn đầy ý cưng chiều này từng là cột trụ tinh thần lớn nhất của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chị, chuyện này không dễ giải quyết, từ từ rồi nói. Hơn nữa nêu bây giờ rút dây động rừng, không khỏi quá yếu thế, ai là người đứng sau vẫn còn chưa biết.
Vũ Thường khe khẽ thở dài, chính cô cũng biết, với tính cách vô cùng kiêu ngạo của người này thì tuyệt đối sẽ không lựa chọn "lùi bước".
Lưu Nhị Ca còn sợ ai?
- Vậy, nếu chẳng may có người lấy chuyện này làm khó dễ thì phải làm sao?
Lưu Vĩ Hồng trên mặt lại lộ ra ý cười "sâu xa khó hiểu", dựa người vào thành ghế, bưng ly café lên uống một ngụm, nói:
- Chị không cần lo lắng. Nói tiếp, em còn phải cảm ơn Mộ Tân Dân và người đứng sau lưng ông ta, đã cho em một cơ hội tốt như vậy.
- Hả?
Vũ Thường lập tức mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn nghe không hiểu.
Người này không bị ấm đầu chứ? Sao chuyện này vào miệng hắn lại biến thành chuyện đại hỉ?
Không khỏi quá mức thần bí!
- Ha ha, Hạ đại ca quả thật là thủ đoạn hay, tuy nhiên tầm mắt và trí tuệ có chút không rộng. Có những thời điểm, không nên chỉ nhìn chăm chăm những việc nhỏ trước mắt như vậy. Nên suy nghĩ kỹ càng một chút thì tốt hơn.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, có chút ngạo nghễ nói.