Cũng biết, muốn yên lặng ăn cho xong bữa cơm này, e là tương đối khó. Trước đây còn được, Cung Bảo Nguyên ồn ào thế, người khác còn có thể đối đãi với hắn như một nhân viên nhỏ chốn thôn quê sao? Cả khu vực đột nhiên trở nên yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều hiếu kỳ pha lẫn cung kính nhìn hắn, chẳng ai nói gì. Trong đó ánh mắt của một số người, dừng lại trên người Tiểu Vũ. Bạn học của Chu Ngọc Hà, hầu hết đều tương đối trẻ, Tiểu Vũ lại là một ca sĩ nổi tiếng, đương nhiên là cũng tương đối được chú ý.
Cảm thấy không khí nhạt nhẽo, Cung Bảo Nguyên cũng có chút lo lắng, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, còn chưa qua đây gặp Nhị Ca à?
Tiểu Vũ kỳ thực sớm muốn chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, chỉ vì tình hình lúc nãy, cô rất tự giác, một ca sĩ như cô không thể nào tiến lên trước bắt cuyện được, những người diễn trên sân khấu thực sự rất khôn khéo, rất hiểu chuyện, khi nào nên nói thì nói, khi nào không nên nói thì sẽ giữ lại trong lòng.
- Nhị Ca, chào anh!
Tiểu Vũ đến chào hỏi, vội vàng bước lên trước, giơ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười và bắt tay cô, nói:
- Tiểu Vũ, đến Minh Châu biểu diễn hay là đi với Bảo Nguyên vậy?
Tiểu Vũ cười hì hì nói:
- Cái gì cũng đúng cả, vừa dịp biểu diễn bên Minh Châu, em ghé qua đây luôn.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tiểu Vũ trong lòng còn có rất nhiều câu cần nói với Lưu Vĩ Hồng, thấy tình thế như vậy, cũng không tiện mở miệng.
- Nhị Ca, em mở một cái công ty, ha ha, làm chung với Thiên Hậu, đây là danh thiếp của em.
Cung Bảo Nguyên dường như nhớ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng rút ra từ trong túi một hộp đựng danh thiếp màu vàng rực rỡ, lấy ra từ bên trong một tấm danh thiếp cũng màu vàng rực rỡ, hai tay đưa lên cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy tấm danh thiếp màu vàng rực, trong lòng có chút buồn cười, sao lại làm như một tên nhà giàu mới nổi thế này? Nhìn tiếp, đúng là tấm danh thiếp mạ vàng, trên có viết "Công ty thương mại Xuân Giang", chức vụ của Cung Bảo Nguyên là cố vấn cao cấp.
Cũng được, không viết thẳng trên đó là Chủ tịch hội đồng quản trị.
Cái gọi là công ty thương mại, Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu là thế nào, đương nhiên cũng không hỏi tỉ mỉ, chỉ mỉm cười nói:
- Bảo Nguyên, làm ăn cho đứng đắn, vẫn là câu nói đó, có những chuyện phải nghĩ cho thật kỹ, hỏi nhiều đi, đừng có vội vàng ra tay. Hiểu chưa nào?
- Vâng, vâng, em biết, em biết… thông thường em đều bàn bạc với Thiên Hậu. Hiện nay chú Hồ làm bên Bộ điện lực, Thiên Hậu cũng về Bắc Kinh, em chạy qua chạy lại hai bên, đúng là chẳng có thời gian, phải thương lượng với đám Ngạn Bác rồi mới quyết định.
Cung Bảo Nguyên vội lên tiếng trả lời ngay.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu cười:
- Ngoài ra, đổi tấm danh thiếp đi, đơn giản một chút, đừng có làm màu mè quá, cứ như nhà giàu mới nổi ấy, không hay. Sẽ khiến người ta chê cười.
Cung Bảo Nguyên ngẩn ra, vội liên tục gật đầu:
- Vâng, vâng, sẽ nghe theo Nhị Ca, anh nói thế nào thì sẽ làm thế đó.
Đương nhiên Cung Bảo Nguyên đã hai bảy, hai tám tuổi rồi, lớn hơn so với Lưu Vĩ Hồng vài tuổi, nhưng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, thực sự giống như một đứa trẻ, cứ gật đầu liên tục, nói gì nghe nấy, Chu Ngọc Hà cảm thấy rất thú vị. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng nói tấm danh thiếp màu vàng rực rỡ kia là "nhà giàu mới nổi", Chu Ngọc Hà cũng rất đồng tình.
- Nhị Ca, anh nói bạn của bạn anh kết hôn, là bạn nào vậy? Giới thiệu chút đi nào?
Cung Bảo Nguyên cười hì hì hỏi, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt Chu Ngọc Hà. Có vẻ hiện nay những người khác đều tự động tự giác lui xa khỏi Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng duy chỉ còn mình Chu Ngọc Hà ngồi cạnh Lưu Vĩ Hồng. Cung Bảo Nguyên thực sự muốn biết, người con gái thế nào, mà có thể khiến Nhị Ca để mắt đến. Trình tam nhi nói minh tinh ở bên cạnh hắn, Nhị Ca cũng chẳng buồn nhìn tới, cũng chẳng động đến, Cung Bảo Nguyên thực sự có chút không tin.
Lưu Vĩ Hồng liền cười giới thiệu:
- Đây là Chu Ngọc Hà, bạn gái tôi, đây là tiểu Cung, Cung Bảo Nguyên, bạn của anh!
Cung Bảo Nguyên vội vàng đứng dậy, đưa tay ra trước mặt Chu Ngọc Hà, nói:
- Xin chào, xin chào, Chu tiểu thư, sau này gọi tôi tiểu Cung là được rồi.
Khuôn mặt Chu Ngọc Hà đỏ ửng xinh đẹp, cùng Cung Bảo Nguyên bắt tay, nói:
- Xin chào, Cung tiên sinh.
Cô vẫn hơi không quen khi Lưu Vĩ Hồng giới thiệu mình với thân phận "bạn gái", dù tham gia tiệc cưới này, Lưu Vĩ Hồng muốn giúp cô gởi bỏ một khúc mắc trong lòng, bạn trai bạn gái nhất định phải "giả mạo".
- Haha, Chu tiểu thư khách khí quá.
Thượng Cung tiểu Cung, cô gọi tôi tiểu Cung là được rồi.
Cung Bảo Nguyên vẻ mặt tươi cười. Cũng may y cũng là người biết điều, không nói ra những câu đại loại như "sau này cô với Nhị Ca lấy nhau rồi thì gọi là chị dâu". Y biết rõ là con ông cháu cha chốn Bắc Kinh, chỉ có một vợ, bạn gái lại không chỉ một. Con cháu danh môn như Nhị Ca, thông thường mà nói, đều cùng những gia đình quyền quý kết thân, nghe nói Nhị Ca đã có vị hôn thê chưa cưới chính thức, là khuê nữ của Giám đốc thông tấn xã "Nhật báo Nhân dân". Dù là thế, Nhị Ca đã đích thân giới thiệu là bạn gái rồi, thế thì chắc chắn không thể tiếp đón thiếu chu đáo được.
Tiểu Vũ cười hi hi hỏi:
- Chu tiểu thư chắc hẳn cũng là tầng lớp trí thức nhỉ? Khí chất này… rất giống những người trí thức.
Chu Ngọc Hà thản nhiên cười nói:
- Cảm ơn, hiện tôi đang là nghiên cứu sinh tâm lý học ở đại học Ninh Thanh.
- Tôi đã nói mà, chỉ có những người trí thức cao cấp mới có được khí chất thanh lịch như thế… Nguồn tại ện FULL
Tiểu Vũ liền ghi nhớ lại, trong lòng hiểu ra một chút, hóa ra Nhị Ca thích loại này, khó trách người ta chẳng thèm để ý đến những diễn viên, quá nhiều hồng trần!
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Minh tinh như cô khí chất còn hơn thế nữa.
- Haha, không cần nhắc đến, không cần nhắc đến, đó là yêu cầu nghề nghiệp…
Nói chuyện một lúc, Hoa Vệ Tinh dẫn Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ đến, khom người nói với Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên:
- Lưu thiếu gia, Cung thiếu gia, làm phiền rồi, làm phiền rồi…
Lưu Vĩ Hồng cười không nói, Cung Bảo Nguyên cười:
- Quấy rầy gì chứ? Chúng tôi đến là để uống rượu mừng, là chúng tôi quấy rầy mọi người mới đúng, haha…
- Cung thiếu gia khách sáo quá…
Hoa Vệ Tinh nói xong, bèn nháy mắt với Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ.
Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ cúi đầu về phía Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên, Đoàn Quốc Anh lắp bắp nói:
- Cảm ơn Lưu thiếu gia, Cung thiếu gia, thực sự là nể mặt quá.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay, nói:
- Đoàn tiên sinh, Đoàn phu nhân, hôm nay chúng tôi đến đây uống rượu mừng, hy vọng không làm náo loạn trật tự hôn lễ. Các vị cần làm gì cứ làm, chúng tôi ở đây tán gẫu, rất thoải mái…
- Vâng, vâng…
Đoàn Quốc Anh lia lịa đáp, chẳng biết nên nói gì. Không thể ngờ Chu Ngọc Hà lại có một người bạn trai tuyệt vời như vậy, Chủ tịch khu Vu phải cẩn thận như vậy, y cũng sợ mình chẳng nói gì lại chọc giận người ta.
Hoa Mỹ đỏ bừng mặt, kéo tay Chu Ngọc Hà, thấp giọng nói:
- Rất xin lỗi, Ngọc Hà… mình chúc cậu hạnh phúc… …
Hiện nay trong lòng Hoa Mỹ không biết thực sự đang có cảm giác gì, vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, vừa ủy khuất, cũng vừa có chút bất an. Bạn trai mới của Chu Ngọc Hà tuyệt vời như vậy, còn hơn Đoàn Quốc Anh gấp mấy lần, thực sự chẳng cần lo lắng cô ấy sẽ nối lại tình xưa với Đoàn Quốc Anh.
Đoàn Quốc Anh làm gì có gan to như vậy!
Chu Ngọc Hà cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Hoa Mỹ, chuyện quá khứ cho qua đi. Mình cũng chúc các cậu hạnh phúc mỹ mãn, ngọt ngào.
- Ờ, cảm ơn…
Hoa Mỹ nắm chặt tay Chu Ngọc Hà, nước mắt rơi xuống.
Cung Bảo Nguyên nói với Hoa Vệ Tinh:
- Tiểu Hoa, các cậu đều bận, cứ để tôi ở đây nói chuyện với Nhị Ca là được. Đừng có làm loạn quy củ!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, Cung Bảo Nguyên ở Minh Châu "bản thân ở trên đầu", vẫn rất kiểu cách, còn xa mới so được với Bắc Kinh.
Hoa Vệ Tinh cũng rất khôn khéo, trong đầu rất muốn tạo mối quan hệ tốt với Cung Bảo Nguyên, nếu có thể tiếp cận được với Cung Bảo Nguyên và "Nhị Ca", thế thì còn gì tốt bằng nữa. Người khiến Cung Bảo Nguyên căng thẳng như vậy thì đẳng cấp phải thế nào? Tuy nhiên những chuyện này, cũng phải dựa vào duyên phận, hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng chẳng muốn có thâm giao gì với bọn họ, thế thì quen biết một chút là được rồi. Nếu không thức thời, miễn cưỡng chắp vá, không chừng lại thành chuyện xấu.
- Được, được, vậy không làm phiền Cung thiếu gia nữa. Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mọi người uống nhiều vào nhé!
Hoa Vệ Tinh nhanh chóng quyết đoán, cười nói.
Lúc này Hoa Mỹ đang lén chào hỏi mấy người bạn học có quan hệ tốt, bảo bọn họ nói chuyện với Chu Ngọc Hà. Rồi lại nhanh chóng chạy đến chỗ Đoàn Quốc Anh, cúi người chào Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên, rồi mới rời đi.
Hôn lễ bắt đầu, đương nhiên là đều có đủ các nghi lễ như thông thường, làm rất xa hoa. Hoa Thành Đống đích thân lên phát biểu, thể hiện sự cảm ơn đối với khách quý và bạn bè thân hữu đã đến tham dự buổi tiệc, cố ý nhắc đến Lưu thiếu gia, Cung thiếu gia, Vu Hướng Hoành và mấy người nổi tiếng trong giới thương nhân, rồi lại cúi người chào Lưu Vĩ Hồng, cũng coi như chu đáo lễ nghĩa.
Chu Ngọc Hà vẫn ngồi im lặng, thỉnh thoảng nói vài câu với mấy bạn học.
Lưu Vĩ Hồng gắp chút thức ăn cho cô, thể hiện sự ân cần niềm nở với Chu Ngọc Hà, đó đương nhiên chỉ là diễn kịch thôi. Nhưng cũng rất trượng nghĩa.
Nhân lúc không ai chú ý, Chu Ngọc Hà lén trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, đem theo cả ý oán trách đáng yêu.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, trong lòng rất sung sướng.
Đích thân Hoa Thành Đống cùng cô dâu chú rể đến kính rượu, Lưu Vĩ Hồng nói với Cung Bảo Nguyên:
- Bảo Nguyên, tôi no rồi, đi trước.
Cung Bảo Nguyên vội nói:
- Em cũng no rồi. Nhị Ca và Chu tiểu thư ở đâu? Em đưa hai người đi!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Không cần, tôi ở trên này.
- Thế thì được, em đi cùng anh.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, cũng không ngăn cản.
Lập tức Lưu Vĩ Hồng chào hỏi Vu Hướng Hoành, cùng Chu Ngọc Hà và Cung Bảo Nguyên ra khỏi buổi tiệc. Đợi cho bọn họ rời đi, mọi người ai nấy cũng thở phào, không khí buổi tiệc dường như chính thức náo động lên, bắt đầu hò hét nhau mời rượu. Trước đó dường như ai nấy cũng lịch sự, vô cùng tiết chế.
Lúc đó, uống rượu mà cũng chẳng thấy thoải mái chút nào.
- Nhị Ca, hôm nay không đi à? Tối nay em gọi mấy đứa bạn đến uống rượu với anh?
Đưa Lưu Vĩ Hồng về phòng, Cung Bảo Nguyên hỏi.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
- Uống rượu sau hẵng nói, Bảo Nguyên, cậu cùng tôi đến thăm Chủ tịch khu Vu.
- Vâng!
Cung Bảo Nguyên vui vẻ đồng ý.