Phòng Hội nghị hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai nói gì, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào bài báo trước mặt, dường như nó quả thật là một bài báo tuyệt vời, ý văn vô tận.
Mộ Tân Dân cũng sớm đoán được kết quả này, ánh mắt vô tình đảo qua mặt Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa, rồi còn dừng lại một lúc trên mặt Mễ Hiền Hoa. Đương nhiên, Bí thư Mộ hy vọng trong thời khắc quan trọng, Mễ Hiền Hoa có thể đứng lên để mở màn cuộc họp.
Cho đến bây giờ, những Ủy viên thường vụ Huyện ủy có mối quan hệ thân thiết với y cũng chỉ có hai người mà thôi. Mộ Tân Dân cho rằng Mễ Hiền Hoa nên có tính tự giác, dù sao Mễ Hiền Hoa có thể vào Huyện ủy, đều do Mộ Tân Dân y một tay thúc đẩy. Bằng không, bây giờ Mễ Hiền Hoa vẫn còn đang trăn trở trên cái ghế Phó chủ tịch huyện, đâu có hào quang như bây giờ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Không ngờ Mễ Hiền Hoa không hề có chút phản ứng gì, lẽ nào họ Mễ này chỉ chăm chú vào bài viết của Lưu Vĩ Hồng, mà không quan tâm đến ánh mắt của Bí thư Mộ sao?
Tên khốn khiếp này!
Trong lòng Mộ Tân Dân âm thầm mắng một câu.
Lúc quan trọng lại giả vờ ngớ ngẩn!
Nhưng Bí thư Mộ tức thì tức, nhưng miệng lại không biết nói gì, đành phải tự mình ra trận thôi. Thật ra điều này cũng không thể trách Mễ Hiền Hoa, mà do vấn đề chính trị quá mẫn cảm. Nếu bảo gã trong công việc thường ngày, tìm một vài điểm gây khó cho Lưu Vĩ Hồng thì còn được, chốn quan trường cũng thường như vậy. Nhưng với một vấn đề nghiêm túc như thế này bảo gã là người nổ phát súng đầu tiên, một người đã trải qua mười năm đặc biệt như Mễ Hiền Hoa nào có ngốc như vậy? Thời gian trước Lưu Vĩ Hồng đều chiếm thế thượng phong trong những cuộc bàn luận như vậy, mà dường như lúc đó Mộ Tân Dân cũng khẩu khí như thế này. Bây giờ lại ngược lại, Lưu Vĩ Hồng trở thành "phái bảo thủ", Mộ Tân Dân trở thành "phái cấp tiến", bảo Mễ Hiền Hoa trong chốc lát làm sao phân biệt được ai đúng ai sai? Mễ Hiền Hoa chỉ biết, phạm sai lầm ở những vấn đề như thế này, nếu bị cấp trên tóm gáy, đừng nói đến một cán bộ cấp Cục phó như gã, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy hay Chủ tịch tỉnh đều không tránh được.
-Lưu Vĩ Hồng, tự cậu nói, rốt cuộc là sao? Với một tình thế cải cách mở cửa tốt như vậy, tại sao lại viết một bài báo như thế này, muốn làm chuyện giật gân sao? Cậu làm vậy là đang ám chỉ cải cách mở cửa của chúng ta sai lầm hay sao?
Mộ Tân Dân trong lòng thầm mắng Mễ Hiền Hoa, rồi hướng Lưu Vĩ Hồng nổ súng, vừa bắt đầu đã chụp mũ, rất logic.
Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng lên, nhìn Mộ Tân Dân, bình tĩnh nói:
-Bí thư Mộ, bài viết này của tôi, chủ yếu nghiên cứu thảo luận về thế cục cải cách mở cửa của Liên Xô, không biết từ điểm nào Bí thư Mộ có thể đọc được tôi đang ám chỉ cải cách mở cửa của chúng ta là sai lầm? Liên Xô có tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, chúng ta có tình hình cải cách thực tế của chúng ta, hoàn toàn là hai nước hai chế độ khác nhau, hai phương thức cải cách khác nhau, sao có thể nhập làm một để nói?
-Hừ! Cậu không cần giảo hoạt, Liên Xô là một nước XHCN, chúng ta cũng là nước XHCN, đều phải tiến hành cải cách thể chế kinh tế và cải cách thể chế chính trị, đương nhiên sẽ có những điểm tương đồng. Cậu lại bàn về việc cải cách của Liên Xô như vậy, chẳng phải đang công kích người đứng đầu nhà nước Liên Xô, lẽ nào không phải là chuyện giật gân? Chẳng lẽ không phải ám chỉ?
Mộ Tân Dân hào hùng nói.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, một nụ cười thản nhiên và châm biếm:
-Bí thư Mộ, sự so sánh này của ngài, tôi cho rằng chưa thỏa đáng. Liên Xô và nước ta đều là nước XHCN, điều này không sai. Nhưng tình hình cụ thể thì phải phân tích cụ thể. Ví dụ Đặng Trọng Hòa phạm sai lầm, có phải chúng ta có thể căn cứ vào đó để suy luận rằng Bí thư Mộ cũng phạm sai lầm hay không? Hoặc là Bí thư Mộ ngài phạm sai lầm, cũng không có quan hệ trực tiếp gì đến những Bí thư huyện ủy khác chứ?
Bài viết này của Lưu Vĩ Hồng, một hai tháng trước đã có dự định viết rồi, sự biến động của Liên Xô và theo sau đó Đông Âu cũng phải giải thể là một sự kiện chính trị quan trọng nhất trong cuối thế kỷ 20, tạo nên ảnh hưởng sâu sắc đến nền kinh tế cũng như chính trị toàn cầu. Từ sự kết thúc này, thế giới hai cực chuyển sang đa cực, ảnh hưởng đối với Trung Quốc vô cùng quan trọng. Vấn đề đường lối vốn dĩ được tranh luận đến mức không thể làm rõ, cùng với sự giải thể của Liên Xô lại càng lên đến đỉnh cao tranh luận.
Một sự kiện quan trọng như vậy, Lưu Vĩ Hồng là một người tái sinh, từ đầu đến cuối việc này đều rõ như lòng bàn tay, nên càng không thể không lợi dụng nó. Bảo Vân Vũ Thường nghiên cứu mấy cái thiết bị, ba năm kiếm vài trăm triệu chỉ là một điều nhỏ nhặt mà thôi. Điều mà Lưu Vĩ Hồng chú ý, hoàn toàn không phải là điều này.
Điều hắn chú ý chính là những "tài nguyên chính trị" bên trong chuyện này.
Trên thực tế, cùng với sự ảnh hưởng sâu sắc của Lưu Vĩ Hồng đối với Lưu lão gia và Lưu Thành Gia, hướng đi của các bậc lãnh đạo cao tầng đã có điểm khác biệt so với lịch sử phát triển ở đời trước. Thái độ của ông cụ thay đổi không khỏi ảnh hưởng đến Kim Thu Viên, chính sách phương án chính trị của đồng chí Tùy An Đông cũng đã bắt đầu thay đổi, thế cục chính trị dần trở nên sáng sủa hơn. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, nếu không có yếu tố gì ảnh hưởng, có lẽ mấy tháng sau, thủ tướng không chắc phải tới miền Nam xem xét tình hình, có rất nhiều chuyện ở Bắc Kinh cũng có thể đạt được sự thống nhất.
Vấn đề là, Lưu Vĩ Hồng có thể ảnh hưởng tới ông mình, gián tiếp ảnh hưởng đến thế cục chính trị cả nước, nhưng tạm thời vẫn chưa có cách nào để ảnh hưởng đến nước láng giềng phương Bắc với lãnh thổ lớn nhất kia. Không có tác dụng ngoại lực, biến động chính trị của Liên Xô và sự giải thể của các nước Đông Âu chắc chắn sẽ xảy ra. Sau khi hai việc này xảy ra, tình hình chính trị trong nước chắc chắn lại nổi sóng.
Lưu Vĩ Hồng tranh thủ trước lúc đó viết một bài báo, một bài báo như vậy, ngoài việc cứu vớt nền chính trị tư bản, còn có một mục đích quan trọng hơn, chính là dự báo. Báo trước cho mọi người một tiếng thì có thể giảm thiểu tới mức tối đa ảnh hưởng của chuyện này đối với đất nước.
Lưu Vĩ Hồng hy vọng thế cục trong nước sẽ đi theo phương hướng mà mình cố gắng, phát triển theo hướng quá độ ôn hòa, hai đời lãnh đạo mới và cũ có thể thuận lợi "giao ca" cho nhau, không cần phải làm chiêu bài chính trị thanh trừ lẫn nhau.
Thành công với biến cố Liên Xô thì có thể đạt được mục tiêu này.
Đương nhiên, sau khi bài báo này được đăng lên, chắc chắn sẽ chịu mọi sự chỉ trích, Lưu Vĩ Hồng cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Về phần khởi binh vấn tội của Mộ Tân Dân, nếu so sánh thì cũng có gì đáng đâu? Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng không thèm mất công phản biện.
-Hừ, Lưu Vĩ Hồng, cậu không cần tránh nặng tìm nhẹ, đó đều là trốn tránh, dù có biện minh thế nào cũng không được đâu. Vấn đề đường lối này là một vấn đề nguyên tắc trái phải rõ ràng. Bài báo này viết những gì, cái gì mà Tổng bí thư Gorbachev không quan tâm đến tình hình thực tế của Liên Xô, có ý đồ lấy uy quyền một người, cưỡng ép Đảng chấp chính của Liên Xô và toàn bộ hệ thống chính phủ thi hành chính sách cải cách, là một điều hoàn toàn không thiết thực…Tôi hỏi cậu, như vậy cậu đang có ý gì? Muốn nói bóng gió đến ai?
Mộ Tân Dân đã có chuẩn bị, khí thế rất hùng hổ.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh đáp:
-Đồng chí Mộ Tân Dân, tôi đã nói rồi, bài báo này chỉ nói người thật việc thật, bàn đến tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, không có liên quan gì đến tình hình trong nước, do ngài nghĩ nhiều quá mà thôi!
Vốn dĩ Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng muốn nhắc nhở một số việc trong nước, nhưng chắc chắn không có Mộ Tân Dân ở trong đó. Với tình huống như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không sự bàn luận này sẽ không dứt được.
Mễ Hiền Hoa bỗng nhiên ngắt lời hỏi:
-Trưởng ban Lưu, cậu nói bài viết này chỉ thuần túy là nghiên cứu thảo luận tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, tôi có chút không rõ. Tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, tại sao cậu lại biết được? Cậu lấy nguồn tin từ đâu?
Ánh mắt các Ủy viên thường vụ đều sáng ngời.
Câu hỏi này rất hay!
Mọi người cũng đang thắc mắc.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Mấy năm trước Gorbachev đã xuất bản cuốn 《Cải cách và tư tưởng mới》. Cuốn sách này có viết rất nhiều ví dụ về tình hình thực tế cải cách của Liên Xô. Các cơ quan truyền thông của Hongkong và các nước khác đều có những cuốn sách hoặc các bản tin về tình hình cải cách của Liên Xô, muốn tìm những cuốn sách này cũng không khó, và đều là những nhà xuất bản hợp pháp xuất bản cả.
Điều này Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không nói dối. Những vấn đề liên quan đến việc cải cách của Liên Xô và việc giải thể của các nước Đông Âu, trong đầu hắn chỉ có một khái niệm đại khái, còn những thứ cụ thể hơn, chắc chắn phải có tài liệu tham khảo. Những tài liệu này, Vân Vũ Thường có thể dễ dàng thu thập được từ Hongkong. Ở Hongkong Vân Vũ Thường cũng có không ít bạn làm ăn và bạn bè ở đó.
-Ha ha, hóa ra là như vậy. Có nhiều giới truyền thông nhiều nước đều rất căm thù những nước XHCN và thể chế XHCN, họ có thể dễ dàng chửi bới Liên Xô và Tổng bí thư Gorbachev, những bài phát biểu của họ, tôi thấy đều không đáng tin. Trưởng ban Lưu dựa vào những tài liệu này mà có thể phê bình những người lãnh đạo của Liên Xô, tôi thấy hơi không ổn. Làm không tốt sẽ gây nên sự tranh cãi về ngoại giao rất lớn.
Mễ Hiền Hoa phản đối, dường như đang trách cứ Lưu Vĩ Hồng tin vào nguồn tin vỉa hè.
Tuy nhiên lời nói này của Mễ Hiền Hoa lại khiến những Ủy viên thường vụ ngồi đó rất bội phục. Không hổ là một người làm quan lọc lõi, có thể nổ súng với Lưu Vĩ Hồng, coi như đã thể hiện "trái tim trung thành" đối với Mộ Tân Dân, hơn nữa cũng không đề cập đến vấn đề tranh luận đường lối, trực tiếp lấy thân phận của Tổng Bí thư Gorbachev để nói chuyện, đề cập đến chuyện ngoại giao, nếu sau này chẳng may có tranh luận về mặt đường lối, Mễ Hiền Hoa cũng không được xem là phạm sai lầm.
-Chủ nhiệm Mễ, ông không cần lo lắng nhiều. Bây giờ toàn thế giới đều đang nói về tự do ngôn luận, tôi đứng trên lập trường khách quan, phát biểu cách nhìn của mình với vấn đề Liên Xô, sao có thể gây tranh cãi ngoại giao được? Nếu như vậy cũng có thể trở thành tranh cãi ngoại giao, vậy những cuốn sách trước đây phê bình cải cách của Liên Xô, sớm đã bị tuyệt tích rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, thần thái có vẻ thoải mái.
-Điều này thì chưa chắc. Các nước khác là các nước khác, nước ta và Liên Xô là láng giềng, lại là những nước XHCN lớn nhất toàn thế giới, thể chế kinh tế và thể chế chính trị đều có những điểm rất giống nhau.
Đăng một bài viết trên tạp chí của Đảng để phê bình người đứng đầu nhà nước Liên Xô, đó không phải vấn đề nhỏ. Nếu thật sự gây ra tranh cãi ngoại giao, như vậy thì không hay, chúng ta sẽ rất bị động. Điều này, hy vọng Trưởng ban Lưu có thể nhận thức được sự nghiêm trọng của nó.
Mễ Hiền Hoa lại không cười, sa sầm mặt, nói rất nghiêm túc.
-Đồng chí Hiền Hoa nói rất đúng, đây là một hành vi vô tổ chức vô kỷ luật, là một sai lầm nghiêm trọng. Lưu Vĩ Hồng, cậu phải tự kiểm điểm đi!
Mộ Tân Dân tiếp lời đúng lúc, lớn tiếng nói.