Trong sân của Thanh Tùng Viên có một ngôi đình nhỏ để hóng mát, tạo thành từ dây thường xuân, rất có hương vị của thiên nhiên, dạt dào lục ý.
Dưới đình hóng mát có hai chiếc ghế mây, ông cụ nhàn tản tựa vào một chiếc ghế, nghiêng đầu sang môt người khác ngồi bên chiếc ghế kia nói chuyện. Người này cũng khoảng 50 tuổi, gương mặt chữ điền, chính là Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam.
Gặp bác cả ở đây là ngoài dự đoán. Hắn vẫn chưa biết bác cả đã trở về Bắc Kinh. Ánh mắt đảo một lượt, Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy cuốn tạp chí "Tiếng Kèn" đang nằm trên chiếc bàn đá. Xem ra Lưu Thành Thắng quay về Bắc Kinh, phần lớn là có liên quan tới chuyện này.
Ngay sau đó, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường sóng vai bước tới, cúi đầu thỉnh an ông.
- Chào ông nội, chào bác ạ.
Ông cụ ngẩng đầu lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhã nhặn, quan sát Vân Vũ Thường một lát, gật đầu, nói:
- Ừ, tốt. Cô bé, cháu là cháu gái của đồng chí Hoài Viễn à?
Vân lão gia, tên thật là Vân Hoài Viễn, là chiến hữu với Lưu lão gia. Lưu Vĩ Hồng dẫn khách tới Thanh Tùng Viên, đương nhiên phải thông báo tên tuổi, lai lịch trước, vệ sĩ đã sớm báo cáo với ông cụ.
Vân Vũ Thường vội vàng đáp:
- Vâng ạ, thưa ông. Cha cháu là Vân Hán Dân.
Ông cụ mỉm cười gật đầu:
- Ta biết, ông ấy hiện giờ ở tòa soạn rồi.
Việc thuyên chuyển những người trọng yếu trong Trung ương, hơn nữa còn là sự thuyên chuyển đời con cháu, ông cụ trước nay đều biết rõ.
Vân Vũ Thường nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của ông ạ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Cô bé, cháu và Vĩ Hồng yêu nhau bao lâu rồi?
Ông cụ có chút cao hứng hỏi, xem ra tâm trạng đang rất tốt, không hề chịu sự ảnh hưởng lớn lao của bài báo đó. Trong mắt người khác là việc kinh thiên động địa, xem ra đối với ông cụ cũng chỉ là một việc quá bình thường. Trên thực tế, khi đến được vị trí của ông cụ bây giờ, kẻ địch trên ý nghĩa chân thực là không hề tồn tại, nếu nhất định phải là có kẻ địch, thì chỉ có " thời gian" mà thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường lại ửng đỏ, đối diện với một người chấn động thiên hạ này, cô có chút không quen, lại càng không ngờ ông sẽ hỏi chuyện " tình yêu" của mình với Lưu Vĩ Hồng, chần chừ một lát mới đáp:
- Thưa ông, khi còn nhỏ cháu và Vệ Hồng là hàng xóm, cùng nhau lớn lên.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười. Câu trả lời của Vân Vũ Thường rất khéo léo.
- Haha, thanh mai trúc mã, rất tốt. Vĩ Hồng, hai cháu vào trong thăm bà đi, rồi lại đây nói chuyện.
Ông cụ lại quan sát Vân Vũ Thường, có vẻ rất hài lòng, liền ôn tồn bảo.
- Vâng, ông nội.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp.
Vân Vũ Thường lại hướng về ông nội cung kính chào, sau đó mới cùng Lưu Vĩ Hồng vào trong nội viện hoàng gia.
Thời tiết bình thường khá là nóng bức, bà cụ cũng không thể nào ra ngoài, chỉ ngồi trong nhà xem ti vi, trò chuyện cùng với người phục vụ và vệ sĩ.
Bây giờ, đang ngồi ở phòng bên xem vở kịch Hoàng mai, đeo kính viễn thị, xem rất chăm chú.
Bà cụ kém ông cụ mấy tuổi, cơ bản là tai thính mắt tinh, không cần đến máy trợ thính hỗ trợ.
- Bà nội!
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì gọi một tiếng. Ở trước bà nội, hắn rất thoải mái.
Bà cụ vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng:
- Vĩ Hồng, về rồi sao?
- Vâng, bà nội, cháu còn dẫn cả cháu dâu tương lai của bà về nữa này, bà xem, đoan chính không ạ?
Lưu Vĩ Hồng cười lại gần, ngồi xuống trước mặt bà, hơi cợt nhả nói.
Vân Vũ Thường lần đầu đến nhà, không thể không biết lớn nhỏ như vậy, lễ phép đi tới trước mặt bà, cúi đầu rất sâu, gọi một tiếng:
- Cháu chào bà nội.
- Ừ, đây là người yêu của cháu à.. lại đây nào, cháu, lai đây, lại đây, ngồi bên cạnh bà nội nào.
Phản ứng của bà nội còn sôi nổi hơn nhiều so với ông nội, vừa nghe xong, vui vẻ ra mặt, liên tục vẫy Vân Vũ Thường, vẻ mặt rất trìu mến.
Thấy bà thân mật như vậy, Vân Vũ Thường vội vàng đi tới, ngồi cạnh bà, lưng thẳng tắp.
Bà kéo tay Vân Vũ Thường, không ngừng quan sát, miệng không ngớt:
- Đứa bé này xinh quá, là con cái nhà ai vậy?
- Bà nội, cháu tên là Vân Vũ Thường, ông nội cháu là Vân Hoài Viễn, bố cháu là Vân Hán Dân của Nhật báo nhân dân.
Vân Vũ Thường mau chóng tự giới thiệu.
- Ừ, hóa ra là cháu của đồng chí Hoài Viễn, thảo nào xinh như vậy. Khi bà nội cháu còn trẻ, cũng rất xinh đẹp, chúng ta đã từng ngồi đánh bài với nhau.
Bà cụ vừa nghe nói liền thấy hứng thú hơn, tủm tỉm cười.
Cháu gái của Vân gia, làm cháu dâu của Lưu gia, quả nhiên là môn đăng hộ đối, bà cụ đối với việc hôn nhân này rất đỗi hài lòng, kéo tay Vân Vũ Thường, hỏi han. Vân Vũ Thường vẫn dịu dàng cười, cẩn thận trả lời các câu hỏi của bà cụ.
- Bà nội, Vũ Thường ở đây nói chuyện với bà, cháu ra ngoài kia nói chuyện với ông và bác.
Thấy hai bà cháu nói chuyện rất mực hăng say, Lưu Vĩ Hồng liền nói.
Bà cụ liền phất tay nói:
- Đi đi, đi đi, các anh đi bàn chuyện quốc gia đại sự của các anh đi, cô bé này ở lại đây nói chuyện nhà chuyện cửa với bà.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vợ yêu, em thấy không, em vừa đến, bà nội không coi anh ra gì nữa.
Vân Vũ Thường e thẹn cười.
Bà nội trừng mắt nói:
- Nói cái gì? Thằng bé này, cũng học được cách nói ngọt rồi. Mau đi đi, nhớ là đừng ngồi quá lâu, mấy phút lại để ông nội đứng dậy hoạt động một chút.
- Vâng, cháu biết rồi, bà nội yên tâm đi ạ.
Nhìn bóng Lưu Vĩ Hồng đi ra khỏi, bà lại cười tủm tỉm nói:
- Cháu gái, thằng cháu này của bà, trời sinh tính tình hoạt bát, sau này cháu phải quản nó nghiêm một chút, đừng để nó đi quá giới hạn.
Vân Vũ Thường vội vàng nói:
- Bà nội, Vệ Hồng bây giờ lớn rồi, đã làm lãnh đạo Huyện ủy rồiạ nha.
- Cái này bà biết. Cha nó bây giờ là Quân đoàn trưởng, trong mắt bà cũng vẫn là một đứa trẻ.
Vân Vũ Thường không khỏi khẽ mỉm cười, câu nói này mà để Quân đoàn trưởng Lưu uy nghiêm nghe thấy thì không biết sẽ có cảm nghĩ gì. Xem ra, trong mắt các bậc cha mẹ, con cái mãi mãi là trẻ con.
Lưu Vĩ Hồng ra bên ngoài, thấy ông nội đã đứng dậy, đang đi cùng với Lưu Thành Thắng, dựa vào hành lang chậm rãi bước đi.
- Ông nội, bác cả.
Ông cụ dừng bước, nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Vĩ Hồng, cháu bây giờ đã là một nhân vật quan trọng rồi, chọc vào tổ ong vò vẽ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ông nội, cháu cũng là ăn ngay nói thật, nghĩ cái gì thì nói cái ấy.
- Haha, Cháu lại bình tĩnh như vậy. Cháu thật sự xem cải cách của Liên Xô như vậy sao?
Ông cụ khẽ gật đầu, hình như đối với sự điềm tĩnh của Lưu Vĩ Hồng có sự tán thưởng, không hấp tấp hỏi.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự nói:
- Vâng, cháu thấy như vậy. Họ làm như vậy là không được, Gorbachev đánh giá quá cao danh tiếng của bản thân, cũng đánh giá quá cao mức độ ổn định của Đảng chấp chính Liên Xô. Ông ta là muốn tự do hóa toàn bộ,, muốn xây dựng một trật tự mới, trước hết phải đập nát trật tự cũ. Đã quên rằng, tất cả quyền lực và danh tiếng của ông ta đều từ trật tự cũ mà có. Mà đối với việc xây dựng một trật tự mới, ông ta một chút cũng không nắm bắt được, biểu diễn dựa theo người khác. Như vậy làm sao không xảy ra chuyện được chứ?
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói, một chút bối rối cũng không có.
Lưu Thành Thắng đột nhiên hỏi:
- Sao cháu có thể dám khẳng định chắc chắn ông ta sẽ có chuyện? Gorbachev muốn làm cải cách thể chế, cũng không phải ngày một ngày hai.
Ngụ ý nói, người ta làm lâu như vậy cũng không xảy ra chuyện, nếu như anh nói thì đã gặp chuyện rồi? Chưa từng có chuyện như vậy.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp:
- Bác cả, phàm là mọi việc đều có một quá trình tích lũy. Thể chế cũ của Liên Xô, quả thật chưa nói tới rất nhiều những tiến bộ kĩ thuật, nhưng đã thực hành bảy mươi năm, đã ba thế hệ, mọi người cơ bản đều đã thích ứng với chế độ này rồi. Đương nhiên, bất cứ một chế độ nào cũng sẽ tồn tại những khiếm khuyết, trên thế giới này không có gì là hoàn mỹ, là không sứt mẻ cả, càng không thể xuất hiện một chế độ hoàn mỹ, không có khiếm khuyết được. Hơn nữa, mâu thuẫn xã hội của Đảng chấp chính Liên Xô đối với các thành phần hủ bại dần trở lên gay gắt, cũng là điều tất yếu. Gorbachev không tốn sức chỉnh đốn lại tham ô hủ bại bên trong chính Đảng, không ổn định căn cơ chấp chính của bản thân, lại ngây thơ muốn thông qua việc cải cách thể chế để giải quyết một loạt những mâu thuẫn xã hội. Nói ông ta suy nghĩ viển vông, cũng không phải là quá.
Lưu Thành Thắng sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt có chút không hài lòng.
Cho dù nói thế nào thì Gorbachev cũng là Lãnh đạo tối cao đương nhiệm của Liên Xô, Lưu Vĩ Hồng nói như vậy thì hơi bất kính.
Ông cụ dường như rất có hứng. lại hỏi:
- Vậy theo ý của cháu, nên cải cách thế nào?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Trước hết phải thống nhất ý kiến bên trong, phải có một hệ thống chính quyền vững chắc để chống đỡ. Trong lịch sử những cải cách chính trị đã thành công đều có tiền đề như vậy. Biến pháp Thương Ưởng không có sự ủng hộ của Tần Hiếu Công thì không có khả năng thành công. Sau khi Tần Hiếu Công chết, Thương Ưởng cũng lập tức bị sát hại, cũng là phản chứng. Biến pháp Trương Cư Chính, thân là thân phận đế sư, hoàng đế Vạn Lịch tuổi nhỏ lại có sự ủng hộ của Thái Hậu, Trương Cư Chính cũng giống như là Hoàng đế, mới có thể thành công. Cải cách chính trị của Vương An Thạch cũng tương tự như vậy. Chúng ta lúc trước ở muốn làm cải cách ruộng đất, cũng cần phải xây dựng chính quyền ổn định. Căn cứ địa có thể làm cải cách ruộng đất, Khu du kích lại không được. Về lý không có khác biệt. Gorbachev làm như hiện nay, nội bộ Đảng chấp chính Liên Xô sẽ xảy ra hỗn loạn, Yestin cũng sẽ không trung thành một lòng với ông ta. Xảy ra vấn đề là điều tất yếu. Cải cách của chúng ta bắt đầu từ cải cách thể chế kinh tế, đợi khi cải cách kinh tế có hiệu quả nhất định, dần dần thành một đường ray của thế giới, tiếp tục tiến hành cải cách thể chế chính trị, tuần tự mà làm, đây mới chính là biện pháp chính xác. Hơn nữa, cải cách thể chế chính trị không thể nóng vội, nhất định phải thí điểm bắt đầu từ cơ sở, sau khi nghiệm chứng, sẽ mở rộng thêm một bước. Bảo đảm ổn định xã hội, là cơ sở tiến hành bất cứ cải cách nào.
Ông cụ liền vuốt cằm.
Cái này, kỳ thật chính là quan điểm của bản thân ông cụ. Nhìn chung cả đời cách mạng của ông cụ, cho dù là thời đại chiến tranh hay là những năm kiến thiết hòa bình, ông cụ luôn hết mình theo đuổi, chính là một chữ "Ổn định". Không vội, không nóng nảy, từng bước tiến hành, cuối cùng thì nước cũng chảy thành sông. Đương nhiên, khi đánh giặc kì binh xông lên cũng là có. Nhưng không phải là thường lệ. Phần lớn thời điểm của ông cụ là một nhân vật Thống soái.
- Ừ, nếu cháu cho rằng điều đó là đúng, vậy thì phải kiên trì.
Ông cụ chậm rãi nói.
- Vâng.
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn trả lời một tiếng, trong lòng hoàn toàn yên tâm.