Chương 578: Tất cả đều thay đổi rồi!
Quả thật có chuyện lớn xảy ra.
Trên tivi đang phát chương trình “Tin tức thời sự”, trên màn hình xuất hiện thủ trưởng cấp cao nhất. Chẳng những là thủ trưởng cấp à còn sáng chói, Phong Nhị Gia và ông cụ Lưu cũng đều xuất hiện.
MC đưa tin, thủ trưởng cấp cao Phong nhị gia cùng đi với ông cụ Lưu, hôm nay đến tỉnh Giang Hán tiến hành khảo sát thành phố Tam Giang.
- Thủ trưởng và ông nội Phong, ông nội Lưu cùng nhau đi khảo sát thành phố Tam Giang?
Vân Vũ Thường há hốc mồm, mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không dám tin.
Lưu Vĩ Hồng cũng hơi giật mình. Tết năm nay, thủ trưởng quyết định ra cửa hoạt động, đây sớm đã có thông tin rồi.
Nhưng căn cứ theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở một thế giới song song khác, thủ trưởng nam tuần, toàn bộ hành trình chỉ có Phong Nhị Gia cùng đi, không hề có ông cụ nhà mình trong đó. Lần trước Lưu Vĩ Hồng quay về Bắc Kinh, cũng đã cùng Mã Quốc Bình thảo luận chuyện này.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh, vận mệnh chính trị trong nước, kỳ thật đã có những biến hóa không nhỏ, mấu chốt quan trọng nhất, chính là quan niệm chính trị của ông cụ đã thay đổi lớn, sách lược chấp chính của Kim Thu Viên so với thế giới Lưu Vĩ Hồng đã từng trải qua, có khác biệt rất lớn. Thủ trưởng quyết định nam tuần, chủ yếu muốn thống nhất hoàn toàn nhận thức tư tưởng trong đảng, gác lại tranh luận, toàn tâm hiệp lực xây dựng dân giàu nước mạnh.
Cho nên nói, lần này thủ trưởng Nam tuần, so với trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, khác nhau rất lớn.
Trước đó, Lưu Vĩ Hồng đã nhận được tin, ông cụ đã đồng ý đề nghị của hắn, quyết định sẽ cùng đi với thủ trưởng.
Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng thật không ngờ, chuyện này sẽ được đưa lên “Tin tức thời sự”. Ở thế giới song song khác, những tin tức liên quan đến việc thủ trưởng Nam tuần, hình như là sau khi thủ trưởng quay về Bắc Kinh, thì báo chí thành phố Giang Khẩu đưa tin đầu tiên, khoảng tháng tư tháng năm mới đưa tin rộng rãi trên cả nước.
Thay đổi lần này, thực sự là không ngờ.
Vân Vũ Thường đột nhiên ngồi thẳng người, quay đầu lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói:- Anh… anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không?
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên là nhận, gật đầu, nói:- Đúng vậy, chính anh đề nghị ông cụ, mời ông ấy cùng đi với thủ trưởng cho giãn gân giãn cốt, cả ngày cứ ru rú tại Bắc Kinh, có gì tốt?
Vân Vũ Thường liền hé miệng cười, lại mân mê miệng, nói:- Hèn gì anh tốt bụng như vậy, đặc biệt đến Giang Khẩu đón năm mới với em, hoá ra cũng là thuận nước giong thuyền. Anh nói đi, có phải ông nội cũng ăn tết ở Giang Khẩu đúng không?
Căn cứ kinh nghiệm đời trước, thì đúng vậy!
Thủ trưởng và Phong Nhị gia đúng là ăn tết ở Giang Khẩu. Nếu như kiên trì không thay đổi đi theo con đường cải cách mở cửa, thủ trưởng đến đón lô cốt đầu cầu cải cách mở cửa như Giang Khẩu đón tết, ý nghĩa quả thực lớn vô cùng.
Lần này, có lẽ sẽ như vậy.
- Bác cả ở tỉnh Giang Nam, ba anh phải ở nguyên vị trí, chỉ mình anh có thể cùng ông nội đón năm mới, bằng không, không phải là quá bất hiếu sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Có thể thấy được, vẻ tươi cười của Lưu Vĩ Hồng là phát từ nội tâm trong sáng, cười rất thoải mái, thư thái. Toàn bộ thế giới này, đều đã thay đổi rồi. Cái kết cục mà Lưu Vĩ Hồng lo lắng nhất, có lẽ sẽ không còn xuất hiện nữa.
Vân Vũ Thường đương nhiên không biết bí mật của Lưu Vĩ Hồng, nhưng thấy hắn cười vui vẻ, trong lòng cũng rất vui, lại hỏi:- Anh đề nghị ông cụ? Anh sao nghĩ như vậy?
Do Lưu Vĩ Hồng nói những lời này, Vân Vũ Thường mới phản ứng "bình thản" như thế, đổi lại ai khác cô ta còn không được nhảy dựng lên sao? Những lời nói này quá ngông cuồng, Lưu Vĩ Hồng không ngờ có thể làm động lòng ông cụ? Tuy trước đây Lưu Vĩ Hồng đã nhiều lần khiến Vân Vũ Thường kinh ngạc, nhưng lần này, xem ra lại rất “bình thường”. Dù sao cũng là ông nội của bản thân hắn, nghe cháu nội nói, cũng chẳng có gì là quá.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một chút, mới đáp:- Đại khái là thế này, tám chữ, vững vàng chuyển tiếp, thuận lợi giao tiếp.
Vân Vũ Thường lại trố mắt, nghiêm túc liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, mới khe khẽ thở dài, nói:- May là năm nay anh mới chỉ có hai mươi bốn tuổi, nếu nói bốn mươi hai tuổi, cũng đúng đó.
Lời nói này, coi như là một lời khen ngợi cực kỳ cao.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Không được, nếu anh bốn mươi hai tuổi, em còn gả cho anh sao, như vậy thiệt cho anh lắm.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực hắn.
Đêm trước tết Âm lịch năm 1992, thủ trưởng cùng lão Phong và lão Lưu cùng nhau đến thành phố Giang Khẩu.
Dù sao những ông lão tám mươi, thị sát địa phương, cũng không thể giống như những lãnh đạo đương nhiệm được, hành trình sắp xếp đầy rẫy. Đa số thời gian, ba ông đều ở nhà khách, gọi các lãnh đạo đến nhà khách nói chuyện, hoặc nói chuyện phiếm, tóm lại chỉ có nói và nói, tương đối thoải mái.
Trên đường thủ trưởng Nam tiến, phát biểu ngôn luận công khai khá nhiều.
Tin tức các báo đài gần đây, theo như trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn khác. Phỏng chừng tâm tình thủ trưởng cũng tương đối thoải mái.
Không phải ra sức cứu vãn tình thế, chỉ cần thêm chút sức, thống nhất nhận thức mà thôi, như vậy sẽ càng giống như mưa xuân, im lặng như tờ.
Mấy ngày này, Lưu Vĩ Hồng không được thoải mái. Đầu tiên là hắn phải trở về Hạo Dương một chuyến, thật sự muốn ở Giang Khẩu hơn mười ngày, công việc ở thị xã quăng hết qua một bên, cũng không thể được, những công việc nên bàn bạc sắp xếp vẫn phải sắp xếp cho xong. Sau đó đuổi theo ba ông cụ đến Giang Khẩu trước một ngày, chuyện thủ trưởng đến thị sát địa phương lần này cũng chẳng có gì là tuyệt mật, Lưu Vĩ Hồng trực tiếp liên hệ với cô út Lưu Thành Ái, người nắm rất rõ cuộc hành trình của bọn họ, ông cụ nghe nói Vĩ Hồng muốn tới Giang Khẩu cùng ông đón năm mới, rất vui. Vừa đến Giang Khẩu, Lưu Thành Ái liền liên hệ với Lưu Vĩ Hồng, bảo hắn đến "Khách sạn Đại Bằng" làm bạn với ông cụ.
Ông cụ cùng đi tuần với thủ trưởng, ngoại trừ cô út Lưu Thành Ái, bên cạnh đều là nhân viên công tác, đám người làm nhiệm vụ bảo vệ, chưa từng đồng hành bao giờ.
Vân Vũ Thường đích thân lái xe, đưa Lưu Vĩ Hồng đến khách sạn Đại Bằng.
Mặc dù Lưu Thành Ái bảo Lưu Vĩ Hồng một mình đến khách sạn, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn muốn dẫn Vân Vũ Thường cùng đến. Chẳng lẽ đã đến cửa rồi, còn đuổi vợ mình đi? Sao lại có đạo lý này.
Ngoài cửa Đại Bằng được cảnh giới nghiêm ngặt, thủ tục kiểm tra vô cùng gắt gao, Lưu Vĩ Hồng là cháu ruột ông cụ, vì hắn đưa ra yêu cầu "đặc biệt", nên sau một số rắc rối, cuối cùng ông cụ đích thân gật đầu, cảnh vệ mới cho hắn vào.
Khách sạn Đại Bằng được xem là một trong những khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Khẩu lúc ấy, Vân Vũ Thường trước kia cũng thường xuyên tới đây, chủ yếu là tiếp khách, nhưng những lần trước đi vào không có nhiều tư vị như lần này.
Sự mạnh mẽ của khách sạn Đại Bằng, thậm chí có thể nói, đã trở thành địa điểm đưa ra quyết sách cơ cấu tối cao nhất của nước Cộng hòa.
Lưu Thành Ái đích thân ra hành lang tiếp đón. Thấy Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, liền mỉm cười bước đến, chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, rồi nắm chặt tay Vân Vũ Thường, quan sát, tặc lưỡi nói:- Vũ Thường à, cháu đúng là càng ngày càng đẹp, Vĩ Hồng chúng ta thực sự có phúc quá.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Cô út thực sự cũng biết đối nhân xử thế, biết lúc này nên tỏ vẻ thân thiết với Vân Vũ Thường, so với việc tỏ vẻ thân thiết Lưu Vĩ Hồng thì càng "lung lạc lòng người", hơn nữa còn nhẹ nhàng khéo léo che lấp chuyện không mời Vân Vũ Thường đến, cũng khá bản lĩnh, ắt hẳn vì Lưu Vĩ Hồng chưa chính thức kết hôn với Vân Vũ Thường, nếu thành vợ chồng rồi, Lưu Thành Ái biết rõ Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu, nhất định sẽ mời cô.
Đã là người của Lưu gia rồi mà!
Tết năm ngoái, Vân Vũ Thường đã nhờ Lưu Vĩ Hồng tặng món quà lớn cho Lưu Thành Ái và Mã Quốc Bình, Lưu Thành Ái rất có cảm tình với Vân Vũ Thường, quả thực không tệ, đây là lời tán thưởng xuất phát từ nội tâm.
Hàn huyên vài câu ở hành lang, Lưu Thành Ái liền dẫn hai người đến căn phòng xa hoa của ông cụ.
- Cô út, sức khỏe của ông sao rồi?
Lưu Vĩ Hồng vừa đi vừa hỏi. Trước mắt, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, lúc này ông cụ đã bước đến đoạn cuối của cuộc đời rồi, không còn được mấy tháng, sắp cưỡi hạc đi tây phương rồi. Hiện nay vận mệnh chính trị đã thay đổi lớn, nếu ông cụ có thể nghịch thiên sửa mệnh, đương nhiên là dệt hoa trên gấm rồi.
Lưu Thành Ái cười nói:- Rất tốt, vẫn còn sóng vai đi cùng thủ trưởng, đi không chậm đâu nhé!
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.
Thế thì tốt!
Dùng câu báo chí đời trước hay xài là: tình thế tốt, càng ngày càng tốt!m
Lưu Vĩ Hồng bước vào căn phòng xa hoa của ông cụ, ông cụ cũng không ngồi, mà là đứng trước cửa sổ lớn, quan sát cảnh sắc xinh đẹp của thành phố Giang Khẩu. Qua mười năm phát triển, thôn nhỏ ven sông ngày xưa, giờ đã là một thành phố lớn quốc tế hiện đại hoá rồi. Có lẽ so với thành phố lớn nước ngoài mà nói mà nói, ít nhiều cũng có chênh lệch, nhưng đã là rất giỏi rồi, thêm một thời gian nữa, nhất định là có thể đuổi kịp, thậm chí là vượt qua các thành phố nước ngoài.
Nhìn từ phía sau, tóc của ông cụ đã bạc trắng, giống như ngọn lửa ở nhiệt độ cao, đang hừng hực cháy.
- Ba…
Lưu Thành Ái vừa gọi một tiếng, Lưu Vĩ Hồng liền bước nhanh tới.
- Ông nội!
Ông cụ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, trên mặt lộ nụ cười hiền hòa, gật gật đầu, nói:- Ừ! Đến cả rồi à!
- Vâng, ông nội.
Vân Vũ Thường cũng bước nhanh tới, cúi đầu thi lễ với ông cụ.
- Tốt, cô bé cũng đến à, tốt, ngồi đi nào.
Ông cụ từ cửa sổ bước thong thả quay về sô pha, ngồi xuống, Lưu Thành Ái liên bước lên phía trước đỡ, ông cụ khoát tay, Lưu Thành Ái ngừng lại, ngồi xuống, động tác còn khá thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy, trong lòng vui vẻ. Đi đứng nhẹ nhàng, chứng tỏ sức khỏe ông cụ không tệ. Sức khỏe của một người già nếu không tốt, bước chân cũng không linh hoạt, đây là một chỉ tiêu tham chiếu rất tốt.
- Vĩ Hồng à, công việc ở thị xã sắp xếp xong chưa?
Ông cụ vừa mở miệng đã hỏi chuyện công việc.
- Vâng, ông nội, sắp xếp xong cả rồi!
- Ừ, vậy là tốt rồi, không thể vì cùng ông đón tết, mà làm lỡ chính sự.
Người một nhà ngồi cùng nhau, hàn huyên một hồi, thư ký ông cụ đẩy cửa tiến vào, ông cụ lập tức đứng dậy, nói:- Vĩ Hồng, giờ ông qua nói chuyện với thủ trưởng, con đi với ông nào!
Lưu Vĩ Hồng lập tức kinh ngạc.