Chương 586: Bồi dưỡng lực lượng dòng chính
Cũng không nhất định phải tranh quyền đoạt lợi với Tống Hiểu Vệ. Rất nhiều cán bộ trong mắt có “lợi”. Ở Lưu Vĩ Hồng mà nói, là không sao cả. Tỷ như tiền, Lưu Vĩ Hồng căn bản không cần lợi dụng chức vụ đi mò. Hiện tại trên tài khoản của hắn có vài triệu tệ, đều là Vân Vũ Thường liên tục chuyển qua cho hắn truyện copy từ
Vân Vũ Thường cũng biết Lưu Vĩ Hồng không dùng đến nhiều tiền như vậy, nhưng cô vẫn là cách đoạn thời gian liền chuyển vài trăm ngàn tệ vào tài khoản cho Lưu Vĩ Hồng. Đây cũng là một thái độ, cái gọi là “kết phường”, đã không tồn tại. Đều sắp thành người một nhà, kết phường gì nữa? Vân Vũ Thường là yêu Lưu Vĩ Hồng, không chỉ là nam nữ hoan ái, tận sâu trong lòng của Vân Vũ Thường, đối với Lưu Vĩ Hồng vẫn có “tình cảm cưng chiều” sâu sắc, bộ dáng đáng yêu của Lưu Vĩ Hồng thuở nhỏ ba chân bốn cẳng đi theo phía sau cô, mãi mãi khắc sâu trong đầu của Vân Vũ Thường, khó có thể xóa nhòa. Kiếp này, cô đều xem việc chăm sóc cho Lưu Vĩ Hồng xem như một trách nhiệm. Vân Vũ Thường dùng cách này biểu đạt tình yêu duyên dáng của cô đối với Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng không thiếu tiền, cho nên không cần thiết tranh lợi với Tống Hiểu Vệ. Quyền nhân sự, Lưu Vĩ Hồng khẳng định là muốn tranh, mặc cho ai ở trên vị trí của hắn, cũng phải có vài người đáng tin đắc lực có khả năng, bằng không rất nhiều việc khi thi hành thì không thuận tay. Điểm này, lường trước Tống Hiểu Vệ cũng có thể lý giải.
Lưu Vĩ Hồng cần là một hoàn cảnh tương đối an bình, khiến hắn dễ dàng toàn lực ứng phó mà thi triển quyền cước, nhanh chóng đem kinh tế của thị xã Hạo Dương phát triển đi lên, dẫn dắt quần chúng làm giàu chạy thường thường bậc trung.
Đây là chiến tích cần, cũng là cảm giác thành tựu của Lưu Vĩ Hồng dấn thân vào quan trường!
Tống Hiểu Vệ nếu có thể phối hợp, Lưu Vĩ Hồng không ngại khiến Tống Hiểu Vệ chia xẻ thành quả mà kinh tế phát triển tốc độ ang đến. Trong quan trường, không có cách nói “ăn một mình”
Lưu Vĩ Hồng nói lời này, chính là nhắc nhở Tống Hiểu Vệ, xây dựng kinh tế, là tôi chủ quản, bí thư Tống mời tự giác, tay không cần giơ quá dài, bằng không sẽ rất không tiện
- Chuyện ngàn hàng cho vay, tôi sẽ đi nói chuyện với các Trưởng chi nhánh ngân hàng. Chẳng những ngân hàng trong nước có thể suy xét, ngân hàng nước ngoài cũng có thể suy xét. Chỉ có ngân hàng trong nước, tôi thấy phải giải quyết tài chính mấy chục triệu thậm chí hàng trăm triệu cũng có chút khó khăn. Nếu có thể giống như huyện Lâm Khánh, lấy được vô tức cho vay của nước Nhật, đó là tốt nhất
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói.
Kỳ thật huyện Lâm Khánh cần 130 triệu tệ tiền vốn, thị xã Hạo Dương thật ra không tất yếu nhiều như vậy. Phương diện thiết bị, hắn không cần trả tiền một lượt, khoản này thì phải tiết kiệm được không ít. Tính toán lại, chỉ cần có thể có khoảng 50 triệu, tổng hợp xí nghiệp nguồn năng lượng toàn thị xã thì có thể toàn diện khởi động. Nhưng lời vẫn phải nói như vậy, một trăm triệu là cần thiết. Trên quan trường chính là như vậy, anh chủ động gánh vác nhiệm vụ quan trọng nhất, ở phương diện khác, người khác phải nhường anh một chút
Lưu Vĩ Hồng cũng không bài xích ngẫu nhiên sử dụng chút thủ đoạn nhỏ.
Chu Bằng Cử cười nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, tôi nghe nói cậu có người bạn gái, là ở Giang Khẩu làm kinh doanh lớn? Có phải có thể mời cô ấy nghĩ cách cho thị xã chúng ta hay không?
Mấy vị bí thư khác, trên mặt đều lộ ra tươi cười, nhìn qua rất là thân thiện
Chuyện này, Tống Hiểu Vệ cũng nghe nói.
“Người bạn gái giàu có” của Chủ tịch Lưu vốn tại thị xã Hạo Dương còn “thanh danh không nổi”, nhưng cuối năm trước hơn năm triệu tiền quyên góp từ thiện vừa chuyển tới tài khoản của công trình hy vọng thị ủy đoàn, tin tức này lập tức trở thành tin tức lớn của thị xã Hạo Dương. Có người ngạc nhiên thán phục, có người hoài nghi, có người hâm mộ, có người ghen ghét
Người này là ai?
Một hơi quyên hơn năm triệu cho trường học nghèo khổ của địa khu?
Trong quan trường phản ứng đủ loại, nhưng quần chúng phản ứng cũng là khá nhất trí, mọi người đối với Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này, cảm giác lập tức vô cùng tốt
Người ta là thật tâm thành ý muốn làm chút việc cho quần chúng nhân dân của thị xã Hạo Dương!
Từ chỗ bạn gái của mình lấy vài triệu qua đây cho giáo viên học sinh trường nông thôn cải thiện điều kiện, không phải cán bộ bình thường có thể làm được. Cán bộ khác cho dù có tiền, cũng phải chờ anh ta chịu lấy ra mới được
Không đòi tiền của dân chúng thì là tốt rồi!
Mà việc cải tạo phố cũ cũng đã được thông qua trên hội nghị công việc Chủ tịch thị xã, đã bắt đầu thi công xây dựng, khiến thanh danh của Lưu Vĩ Hồng ở dân gian lập tức nổi lên. Dân chúng cùng khen ngợi, thị xã Hạo Dương có một Chủ tịch thị xã tốt!
Tuy nhiên Chu Bằng Cử lúc này nhắc tới lời nói này, chưa chắc chính là khích lệ, mơ hồ có ý trào phúng. Thằng nhóc này đắc ý cái gì? Chẳng qua là có người bạn gái có tiền? Nếu không có người bạn gái này giúp, dựa vào bản thân mày, có thể có bản lĩnh gì?
Bạn gái của Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh như vậy, chuyện này, chỉ sợ Lưu Vĩ Hồng thật sự có thể nghĩ ra biện pháp, đến lúc đó lại là một công lớn, Chu Bằng Cử nói như vậy, kỳ thật chính là ghen tị, muốn từ đây làm suy yếu một chút uy vọng của Lưu Vĩ Hồng
- Ha ha, vợ chưa cưới của tôi quả thật ở Giang Khẩu quen biết vài người bạn trong giới kinh doanh, cũng có thể có tác dụng giật dây bắc cầu
Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý, mỉm cười nói.
Không thèm để ý, Lưu Vĩ Hồng cũng không phải giả vờ. Cán bộ và “con ông cháu cha” là hai vai trò khác nhau, làm con ông cháu cha, quan trọng nhất là thể diện, không có đạo lý không sao cả, tuyệt đối không thể mất thể diện. Cho nên khi Lưu Vĩ Hồng hóa thân thành “Lưu Nhị Ca”, vô cùng mạnh mẽ hống hách, ai chọc hắn, một cái tát tai thì phất tới, tuyệt đối không nể tình. Uy phong và thể diện, chính là dựa vào đánh mà ra. Nhưng làm cán bộ, lại không thể là tuy duy giống nhau, phải hiểu đạo lý tiến thoái. Tiện nghi ngoài miệng, có chiếm được hay không không sao cả, quan trọng là phải có thành tích, làm ra thành tích thiết thực
Chỉ cần có thể nhanh chóng chấn hưng kinh tế của Hạo Dương, cho dù sử dụng thủ đoạn gì, Lưu Vĩ Hồng đều không ngại, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải hợp pháp.
- Cho nên ở đây đề cập đến một vấn đề tôi kiến nghị, ở thị xã chính thức thành lập cục Xúc tiến đầu tư, chuyên môn phụ trách công tác đối ngoại thu hút đầu tư. Công tác giật dây bắc cầu, tôi có thể gánh vác, nhưng công tác tiếp theo, phải có nhân viên chuyên môn phụ trách hoàn thành
Lưu Vĩ Hồng không vội vàng không hấp tấp đưa ra yêu cầu.
Tống Hiểu Vệ trên mặt tươi cười liền phai nhạt vài phần, trở nên nghiêm túc lên. Đây đã không phải thảo luận phát triển kinh tế đơn thuần rồi, phải thận trọng. Trầm ngâm hơi khoảnh, Tống Hiểu Vệ nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, Ủy ban Ngoại thương cũng có chức năng này chăng? Có phải tạm thời do Ủy ban Ngoại thương kiêm quản công tác này hay không?
Nói thật, Lưu Vĩ Hồng là phản đối "Mở rộng" nhất, trong cảm nhận của hắn, vẫn luôn cho rằng biên chế mập mạp, nhân viên vượt chỉ tiêu, là tạo thành căn nguyên của rất nhiều vấn đề trách nhiệm
Tuy nhiên với hoàn cảnh trước mắt và tình trạng của thị xã Hạo Dương mà xem, cục Xúc tiến đầu tư quả thật tất yếu phải thành lập
- Bí thư Tống, thu hút đầu tư, không chỉ có nhằm vào đầu tư bên ngoài. Tài chính và kỹ thuật và nhân tài trong nước, chỉ cần chúng ta cần đều có thể tiến cử
Tống Hiểu Vệ trầm ngâm không nói.
Chu Bằng Cử nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, thu hút đầu tư trong nước, có thể do Ủy ban Kinh tế Thương mại đi hoàn thành
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:- Lệnh ra nhiều cửa, thì dễ dàng tạo thành hiện tượng từ chối trách nhiệm. Mà trong công tác thu hút đầu tư ở thực tế, có vài tình huống cũng không dễ giới định. Tỷ như nói, có một công ty có vốn đầu tư bên ngoài, ở trong nước làm một xí nghiệp góp vốn, chúng ta muốn thu hút kỹ thuật tài chính của họ, rốt cuộc nên do Ủy ban Ngoại thương phụ trách, hay là do Ủy ban Kinh tế Thương mại phụ trách? Cho nên thành lập cục Xúc tiến đầu tư rất có tất yếu. Đương nhiên, nhân viên phải thiết thực khống chế. Tôi thấy có thể đem bộ phận và nhân viên phụ trách thu hút đầu tư của Ủy ban Ngoại thương và Ủy ban Kinh tế Thương mại tách ra, thành lập cục Xúc tiến đầu tư. Chỉ gia tăng một tấm biển, không gia tăng bao nhiêu nhân viên, nhưng có thể làm tốt công tác thu hút đầu tư
Chu Bằng Cử liền câm miệng không nói.
Dù sao y là Phó Chủ tịch thường trực thị xã, không thể luôn đứng ra làm trái lại Lưu Vĩ Hồng, nếu không thì quá không đúng. Nhưng Chu Bằng Cử quả thật không muốn thành lập cục Xúc tiến đầu tư này. Rất rõ ràng, đây lại là một bộ phận sẽ do Lưu Vĩ Hồng trực tiếp nắm trong tay. Thông qua lần trước công ty quản lý nguồn năng lượng, Lưu Vĩ Hồng chẳng những thành lập “bộ đội dòng chính” của mình, nắm trong tay đại quyền khai phá toàn bộ nguồn năng lượng khoáng sản, còn thành công tìm được người cậy vào đầu tiên trong Phó Chủ tịch thị xã. Về sau mỗi lần thành lập một bộ phận mới, có thể thấy, Lưu Vĩ Hồng cùng sẽ cường lực nắm trong tay. Cục Xúc tiến đầu tư nghe qua quyền lực là không lớn, chỉ quản thu hút đầu tư thôi. Nhưng thật sự thu hút nhiều ông chủ lớn, những hạng mục này sẽ nằm trong tay Lưu Vĩ Hồng, nói cách khác là nằm trong tay cục Xúc tiến đầu tư, lực ảnh hưởng ẩn tính này cũng là không thể khinh thường. Chỉ cần trong tay Lưu Vĩ Hồng thật sự nắm giữ hạng mục, nắm giữ phương pháp kiếm tiền, chỉ sợ sẽ có Phó Chủ tịch thị xã khác lần lượt dựa vào Lưu Vĩ Hồng. Ai không chú ý lợi ích hiện thực?
Lưu Vĩ Hồng đừng nhìn tuổi còn trẻ, thủ đoạn nắm quyền kéo quyền khá đanh đá chua ngoa
Tống Hiểu Vệ nói:- Ừ, tôi thấy như vậy được. Chủ tịch thị xã Lưu, mời bên chính phủ và ủy ban biên tập thương lượng một chút, thảo ra báo cáo, đến lúc đó lên hội nghị thường vụ thảo luận quyết định
Tống Hiểu Vệ nói rất hợp quy củ, cũng rất hợp thân phận Bí thư Thị ủy của y, đắn đo vừa đúng.
- Được. Kỳ thật ngoại trừ tham khảo kinh nghiệm của huyện Lâm Khánh, Hạo Dương chúng ta cũng muốn có sáng tạo của chính mình. Tổng hợp nguồn năng lượng, ngành sản xuất khoáng sản, cũng không thể chỉ chăm chú vào vài cái mỏ than, kim loại màu của Hạo Dương chúng ta cũng phải ra sức lợi dụng khai phá. Toàn bộ ngành sản xuất nguồn năng lượng, than đá, dầu mỏ, vv… giá cả thấp, nhưng kim loại màu giá cả cũng không thấp. Giống quặng antimony, quặng mangan, quặng sắt, đều phải hết sức lợi dụng khai phá. Đây là một công trình lớn. Ủy ban nhân dân thị xã kế hoạch năm nay phải thu hút công ty khai thác mỏ có thực lực, tiến đến khai phá quặng kim loại màu trong thị xã chúng ta. Đây là một tài nguyên rất lớn, không lợi dụng cho tốt thật đáng tiếc
Chứng thực vấn đề của cục Xúc tiến đầu tư, Lưu Vĩ Hồng lại không vội vàng không hấp tấp đưa ra lợi dụng khai phá kim loại màu. Ý nghĩ này, là lúc tết ở Giang Khẩu, khi cùng Vân Vũ Thường nói chuyện phiếm, Vân Vũ Thường nhắc nhở hắn. Cách nhìn bây giờ của Vân Vũ Thường nhìn chằm chằm thị trường quốc tế. Kim loại màu thị trường tiêu thụ tốt, tất nhiên cũng không thể qua nổi hai mắt cô. Nếu làm khai phá kim loại màu, tin rằng khá dễ dàng tìm được công ty lớn hợp tác đến đầu tư
Tống Hiểu Vệ hai hàng lông mày hơi giương lên, vẻ mặt khá phức tạp
Đồng chí tiểu Lưu này, tư tưởng cũng khá nhiều, nhưng dường như cũng có đạo lý