Chương 623: Thời kỳ quyết định.
Trong văn phòng xa hoa của Tập đoàn quân tại Bắc Kinh đèn đuốc sáng trưng.
Cả nhóm gồm Mã Quốc Bình, Hồ Phấn Cường ngồi trên sô pha, sắc mặt của mọi người khá nghiêm trọng, ngồi trầm tư hút thuốc.
Giờ là vào buổi tối, lúc chiều ông cụ đã tỉnh lại, Lưu Vĩ Hồng dẫn theo Vân Vũ Thường đi thăm ông nội. Tinh thần của ông cụ vẫn chưa tỉnh táo lắm, việc chữa trị rất khẩn trương, phải theo dõi sát sao. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường ông cụ dường như rất vui, nói vài câu với bọn họ. Sau vài phút, bác sĩ chữa chính gọi Lưu Vĩ Hồng Vân Vũ Thường ra ngoài nói chuyện.
Trước mắt thấy bệnh tình của ông cụ đã tạm thời ổn định, Lưu Thành Thắng liền sắp xếp cho Lưu Thành Mỹ và Lâm Mỹ Như tiếp tục ở lại bệnh viện, theo dõi và chú ý đến bệnh tình của ông cụ từng phút một, Đỗ Vu Hinh hơi mệt mỏi nên về phòng làm việc nghỉ ngơi trước, Lưu Thành Ái thì lo sắp xếp chuyện con cái xong sau đó đến Thanh Tùng Viên với lão thái thái, sáng sớm mai sẽ cùng Đỗ Vu Hinh đến bệnh viện thay ca. Còn những người khác ai có bổn phận nấy, không cần thiết phải ở lại bệnh viện.
Tất nhiên, trước khi bệnh tình của ông cụ chưa ổn định hẳn, Lưu Thành Thắng sẽ không vội vã quay về tỉnh Giang Nam. Ông cụ có thể chống đỡ nổi hay không đối với cả nhà họ Lưu mà nói thì rất quan trọng.
Đó là quan trọng hàng đầu!
Lưu Thành Thắng là cán bộ thanh liêm, nhiều năm là cán bộ cấp cao, trên cơ bản không có tài sản riêng gì, nhà ở thì là nhà của nhà nước cấp. Sau khi đến tỉnh Giang Nam nhậm chức, ban đầu ở tại nhà do Ban Tổ chức Trung ương cấp, còn nhà do nhà nước cấp thì phải giao trả lại. Vào tình huống thông thường khi Lưu Thành Thắng quay về Bắc Kinh họp hoặc thăm hỏi cha mẹ thì sẽ ở tại văn phòng của tỉnh Giang Nam tại Bắc Kinh.
Nhưng lần này, Lưu Thành Thắng lại trú tại văn phòng tập đoàn quân ở Bắc Kinh.
Về tình hình của tỉnh Giang Nam, tuy Lưu Thành Thắng đã đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy hơn hai năm nhưng vẫn không thể hoàn toàn nắm hết thế cục của tỉnh Giang Nam trong tay. Văn phòng của tỉnh Giang Nam tại Bắc Kinh, về quy mô khi so với văn phòng của Tập đoàn quân tại Bắc Kinh thì lớn hơn, điều kiện cũng khá hơn một chút, nhưng cũng do vậy mà nội bộ nhân viên cũng phức tạp hơn. Vào thời khắc mấu chốt thế này ở tại văn phòng của tập đoàn quân tại Bắc Kinh sẽ thích hợp hơn.
Lưu Thành Gia hiện giờ đã tạo được quyền uy tuyệt đối ở Tập đoàn quân, nhân viên trong phòng làm việc cũng rất đáng tin. Dù sao tình hình của quân đội thường ít rắc rối phức tạp hơn ở địa phương, hơn nữa lại thuộc ban Tác chiến, tạo dựng quyền uy của thủ trưởng cũng khá dễ dàng.
Có một số việc phải thương nghị trước mới được. Ông cụ có thể vượt qua tình hình nguy hiểm lần này thì là chuyện tốt. Nếu chẳng may có điều bất trắc, tất nhiên phải có sự chuẩn bị, cả Lưu gia không thể xảy ra chuyện không ngờ.
Đương nhiên, bệnh tình của ông cụ không riêng gì chỉ mỗi Lưu gia bị tác động, mà còn có rất nhiều sự chú ý cực độ khác. Tỷ như đồng chí Tùy An Đông là người tới bệnh viện thăm ông cụ đầu tiên. Mặc dù sau khi nam tuần, tư tưởng của toàn Đảng toàn quân cơ bản đã thống nhất, sách lược chính trị biện pháp thi hành của Kim Thu Viên đưa ra cũng khiến thủ trưởng vừa lòng, nhưng không có nghĩa là hết thảy đều đã được xác định.
Chính trị cao tầng vĩnh viễn không có thời điểm gió êm sóng lặng, có chăng chỉ là thỏa hiệp và cân bằng tạm thời, một khi có cơ hội nào đó xuất hiện, lập tức sẽ gió nổi mây lên.
Bệnh tình của ông cụ chính là một cơ hội như thế.
Trên thực tế, vài đại nhân vật siêu cấp thực lực mạnh đến nay vẫn không ngừng cố gắng bước lên đỉnh. Một khi ông cụ cưỡi hạc quy tiên, Kim Thu Viên tuyệt đối sẽ cảm thấy bất an, quan niệm chính trị của ông cụ tuy đã có chuyển biến rất lớn, nhưng sự ủng hộ đối với Kim Thu Viên trước sau như một không hề mâu thuẫn.
Phương châm chính sách quan trọng phải thống nhất, đây đã là nhận thức chung trong nội bộ Đảng. Tuy nhiên, cuối cùng sẽ do ai chấp hành phương châm chính sách quan trọng này, do ai thúc đẩy toàn diện chứng thực quán triệt chính sách, điều này có thể thay đổi. Ông cụ kiên định cho rằng, không nên thay đổi quá thường xuyên vì sẽ tạo nên căn cơ quốc gia không ổn định. Còn có vài vị nguyên lão đức cao vọng trọng cũng vô cùng ủng hộ ý kiến này của ông cụ.
Ngoại trừ vài nhân vật lớn siêu cấp trong chính giới luôn luôn cố gắng, phía bên quân đội dường như cũng hoàn toàn không yên tĩnh.
Ai cũng có tính toán riêng!
Cuối tháng sáu năm nay sẽ mời dự họp tân đại hội Đảng toàn quốc, các tập đoàn chính sách quan trọng đều muốn thông qua đại hội Đảng lần này, đến chứng thực tố cầu chính trị của chính mình, Kim Thu Viên càng dốc hết toàn lực muốn xác định xong đại cục.
Ở thời khắc mấu chốt như thế ông cụ lại ngã bệnh, quả thật đã tác động đến thần kinh của rất nhiều người.
Ngoại trừ đồng chí Tùy An Đông, đồng chí Vương Bỉnh Trung, đồng chí Thạch Hán Nguyên, đồng chí Hồng Trực Chính thì còn có thủ trưởng và con trai của Đổng lão cùng tới bệnh viện thăm ông cụ.
- Vĩ Hồng, nghe nói trong khoảng thời gian này cháu và con trai của đồng chí Bỉnh Trung lui tới khá thân mật?
Lưu Thành Thắng hít một hơi thuốc, bỗng nhiên nhìn Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Lưu Vĩ Hồng hơi ngạc nhiên vì đến chuyện này mà bác cả cũng biết, xem ra thì có rất nhiều người chú ý đến hắn.
- Có chuyện đó thưa bác. Thời gian trước Vương Thiện giúp cháu tìm nhà đầu tư, xây dựng một khu thương mại ở Hạo Dương. Dự toán đầu tư là hơn năm trăm triệu. Vương Thiện quan hệ khá rộng nên cháu tìm anh ta giúp.
Lưu Vĩ Hồng cũng không giấu diếm chuyện gì, lập tức trả lời bác. Thân phận chính phủ của Vương Thiện chỉ là một Phó cục trưởng của Quốc vụ viện, ở trong mắt Lưu Thành Thắng thì cũng không là gì. Cái Lưu Thành Thắng chú ý chính là thân phận khác của Vương Thiện. Tuy nhiên Lưu lão gia và Vương lão gia là chỗ quan hệ tốt, Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện đi lại thân thiết cũng không có gì gọi là kiêng kị. Nhìn từ ý nghĩa nào đó mà nói thì đó cũng là sự kéo dài của sách lược “thân thiện”.
Lưu Thành Thắng gật gật đầu, nói:- Con trai thứ hai nhà họ Vương nghe nói làm việc hơi không đàng hoàng. Qua lại với vài người không đứng đắn, cháu phải chú ý một chút.
Những lời này của Lưu Thành Thắng, Lưu Vĩ Hồng tất nhiên nghe và hiểu được. Vương Thiện giao du rộng lớn, tam giáo cửu lưu đâu đâu cũng có bằng hữu. Trong cái vòng tròn Nha nội, dù sao so với vòng tròn phía chính phủ cũng không giống nhau. Người già trong nhà có lẽ bất đồng về quan niệm chính trị, thậm chí còn không hợp nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhóm nha nội xưng huynh gọi đệ với nhau.
Tỷ như Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng là bằng hữu, cùng con cái nhà đại quan nào đó ở Bắc Kinh cũng có giao tình. Mà vị đại quan ở Bắc Kinh này về quan niệm chính trị lại bất đồng với đồng chí Tùy An Đông, thậm chí nghe nói đôi lúc còn có tranh chấp, nhưng ông ta và đồng chí Thạch Hán Nguyên đi lại khá thân. Tương đối mà nói, đồng chí Vương Bỉnh Trung và đồng chí Thạch Hán Nguyên quan hệ cũng khá tinh tế.
Đó chính là cái mà Lưu Thành Thắng gọi là người không đứng đắn.
Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện kết giao thì không việc gì, nhưng tốt nhất thì không nên cùng con nhà đại quan nào đó qua lại. Dù sao hiện tại Lưu Vĩ Hồng đã chính thức là Chủ tịch của một thị xã, Lưu gia lại nổi lên một ngôi sao chính trị mới, cùng ý nghĩa thuần túy con ông cháu cha thì khác xa. Nếu làm không tốt hành vi cá nhân cũng sẽ bị người ta đàm tiếu.
Lưu Vĩ Hồng nói:- Dạ, cháu sẽ chú ý.
Lưu Thành Thắng vuốt vuốt cằm, không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa, ông tin Lưu Vĩ Hồng có thể hiểu được, lập tức nhìn sang Hồ Phấn Cường, nói:- Phấn Cường, nghe nói bên ngành Điện lực của các cậu đang trù tính triển khai một công ty kinh doanh cỡ lớn, tình hình thế nào?
Hồ Phấn Cường lần đầu tham dự hội nghị cơ mật gia đình như thế này nên có vẻ hơi hưng phấn. Chuyện này đủ để thuyết minh địa vị của anh ta ở Lưu gia đã bay lên tới một trình tự nào rồi, không còn là "Giai cấp công nhân". Tuy nhiên tâm trạng vẫn là rất khẩn trương, cho nên sau khi bước vào cửa vẫn luôn im lặng lắng nghe mà không nói một lời. Hiện tại thấy Lưu Thành Thắng hỏi việc này nên vội vàng ngồi thẳng lưng, đáp:- Vẫn đang trong quá trình trù bị, hẳn là sang năm, trễ nhất thì năm tới sẽ hoàn thành việc trù bị và chính thức bắt đầu hoạt động. Ý tứ của ban lãnh đạo là muốn làm một công ty lớn siêu cấp, hướng ra toàn thế giới tiến hành dung nạp đầu tư, đẩy nhanh kiến thiết hiện đại hoá điện lực.
Trong câu trả lời này nghe rất quy củ, gần như bưng nguyên văn trong văn kiện chính thức ra nói.
Hồ Phấn Cường tạm thời vẫn chưa thích ứng với thân phận mới. truyện copy từ
Đối với chuyện xây dựng công ty lớn siêu cấp này Lưu Vĩ Hồng tất nhiên cũng biết, chẳng những kiếp này có nghe mà cả kiếp trước cũng có nghe qua nhiều lần nên thuộc, đó là lão hổ lớn nhất ngành điện!
Lưu Thành Thắng nói:- Ừ, đó là một chuyện tốt, các đồng chí lãnh đạo của ngành Điện lực rất có tầm nhìn quốc tế. Nếu thật có thể thu hút tài chính từ thị trường tài chính quốc tế thì không tệ. Phấn Cường à, cậu phải thỉnh giáo các vị lãnh đạo nhiều hơn, đã công tác ở bộ phận nghiệp vụ thì sẽ hiểu rõ hơn những chuyện này. Nếu có khả năng, tốt nhất là tham dự vào nội bộ bên trong của tổ công tác trù bị công ty này.
Hồ Phấn Cường tất nhiên hiểu được ý tứ của Lưu Thành Thắng. Tham dự vào nội bộ bên trong của tổ công tác trù bị công ty chỉ là một biểu tượng, mấu chốt nằm tại việc phải tận dụng mọi khả năng làm tốt quan hệ với Vương gia. Hơn nữa vào lúc này, lão "Đồng minh" Vương gia đối với Lưu gia mà nói là cực kỳ quan trọng. Nếu Hồ Phấn Cường có thể thành công tham dự vào tổ trù bị, đảm nhiệm vai trò lãnh đạo chủ chốt, đối ngoại sẽ là một tín hiệu cực tốt, chứng minh ối quan hệ đồng minh giữa Vương lão gia và Lưu lão gia vẫn vững không gì phá nổi.
Ông cụ khá ủng hộ đồng chí Tùy An Đông, đồng chí Vương Bỉnh Trung và đồng chí Tùy An Đông quan hệ khá thân. Mà Lưu lão gia và Vương lão gia qua lại khá gần. Mà chính trị cao tầng thì thường rắc rối phức tạp chứ không đơn giản như vậy.
- Dạ, anh cả, em sẽ cố gắng tranh thủ.
Hồ Phấn Cường đáp, nhưng dường như hơi lo lắng không yên. Nếu ông cụ bình yên vô sự, như vậy chuyện này sẽ không khó khăn lắm. Nếu chẳng may ông cụ xảy ra chuyện không ngờ, vậy thì rất khó nói. Kết minh cũng cần có cơ sở nhất định. Song phương bên cung bên cầu thì mới có cơ sở.
Lưu Thành Thắng hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, nhìn Mã Quốc Bình liếc mắt một cái, Mã Quốc Bình liền vuốt vuốt cằm.
Hồ Phấn Cường trước kia luôn công tác tại xí nghiệp, vừa chuyển sang ngành Điện lực công tác không lâu, một vài thủ pháp vận tác chính trị còn quá khiếm khuyết. Lưu Thành Thắng hy vọng Mã Quốc Bình khi ở thời điểm thích hợp có thể ra mặt một phen.
Sự tình liên quan đến chỉnh thể lợi ích của Lưu gia, Mã Quốc Bình tự nhiên cũng không thể cự tuyệt.
Đang nói chuyện bỗng điện thoại bàn đặt cạnh bàn trà vang lên, Lưu Thành Gia tiện tay cầm lấy ống nghe, trả lời vài câu, sắc mặt hơi thay đổi, dường như nội dung cuộc điện thoại khiến ông ta giật mình.
Mọi người liền đưa mắt nhìn Lưu Thành Gia, không biết lại xảy ra biến cố gì mà có thể khiến cho Quân đoàn trưởng lộ vẻ giật mình, thật không đơn giản.