Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 708: Cụng ly vì Đại biểu Đảng
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
-Nhiệt liệt hoan nghênh Đại biểu Đảng đến Nhà khách Tùng Đào!
Hồ Ngạn Bác đứng trước cửa nhà khách Tùng Đào, đứng sau là một nhóm người, nghiêm trang tiến về phía chiếc xe Audi nói.
Vội vàng mở cửa xe cho Đại biểu Đảng chính là đại pháo Vệ Cường.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn qua, Trình Sơn, Trình Huy, Cao Thăng đều có mặt, xếp thành một hàng. Hơn nữa Vệ Cường còn dẫn theo một đám nam thanh nữ tú, uy thế cũng có vẻ rất lớn.
- Ngạn Bác, làm cái trò gì vậy?
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.
Hồ Ngạn Bác tiếp tục nghiêm trang nói:
-Hoan nghênh Đại biểu Đảng đến kiểm tra công việc ở Nhà khách Tùng Đào.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
-Các đồng chí vất vả rồi, đi trước dẫn đường đi!
Một đám người hi hi ha ha mỉm cười, cửa chính liền trở nên bát nháo.
-Nhị Ca, anh thật không biết suy nghĩ gì, kết hôn cũng không mời chúng tôi uống ly rượu mừng, thật cũng quá keo kiệt…
Trình Sơn bất mãn lẩm bẩm.
Hồ Ngạn Bác liền trừng mắt nhìn gã, mắng:
-Tam Nhi, làm gì vậy? Ấm đầu à?
Tuần trăng mật vừa mới bắt đầu, đã bị sự cố hầm mỏ làm đổ vỡ, vội vã từ Bắc Kinh bay về Hạo Dương, đã là ‘chuyện thương tâm’ của đại biểu Đảng Lưu Vĩ Hồng, Trình Sơn như vậy chẳng phải cố ý sao?
-Đúng đúng, coi như tôi lỡ miệng, đáng chết đáng chết…
Trình Sơn liền tự tát nhẹ vào má mình.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, đương nhiên cũng không so đo gì, tính của Trình Sơn là như vậy, trước mặt những người đã thân quen, nói chuyện thường không biết suy nghĩ gì. Đương nhiên, lúc nói chuyện với những người khác, Trình Sơn liền gian manh như quỷ. Có thể mở rộng quy mô công ty truyền hình và điện ảnh lớn đến như vậy, số lượng minh tinh gã nắm trong tay cũng rất nhiều, Trình Sơn cũng không phải ngây thơ gì, chẳng qua gã chỉ không quá câu nệ với Nhị Ca và Hồ Ngạn Bác mà thôi.
Đào Tiếu Bình nhẹ nhàng bước lên bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, kéo tay hắn.
Trong trường hợp như thế này, cô bắt buộc phải có biểu hiện như vậy. Mọi người đều biết cô là người của Nhị Ca, bây giờ Nhị Ca đến đây, cô sao có thể đứng một bên, trốn tránh như không thấy?
Lưu Vĩ Hồng tùy ý để cô kéo tay, ánh mắt quét qua mặt cô gái đi bên cạnh Trình Sơn, có vẻ như ngạc nhiên.
-Liễu Như Yên?
Cô gái bên cạnh Trình Sơn là một giọng ca lớn được bộc phát những năm 90, được mang danh là tướng mạo mềm mại, giọng hát ngọt ngào. Sau đó vì một vụ án lớn về buôn lậu nào đó ở vùng duyên hải Đông Nam mà thất danh nhất thời. Nếu không phải do hiệu ứng con bướm tái sinh, Đào Tiếu Bình trong chốc lát nhảy lên vị trí số một trong công ty Vệ Cường, thì ở một thế giới song song, danh tiếng của Đào Tiếu Bình hoàn toàn kém xa Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên lúc này còn ngây thơ vô cùng, mặc một bộ váy liền thân màu trắng muốt, trang điểm cũng rất mộc mạc. Như một con chim nhỏ nép bên cạnh Trình Sơn, kéo cánh tay Trình Sơn, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào nở trên mặt.
Nghe Nhị Ca nhắc đến tên mình, Liễu Như Yên vội vàng buông cánh tay Trình Sơn ra, bước lên một bước, hơi cúi đầu về phía Nhị Ca, nói:
-Nhị Ca, chào anh. Anh biết tên của em sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Hoàng hậu giọng ca ngọt ngào, có lẽ cũng chỉ có mấy người không biết đến?
Liễu Như Yên được khen mà cảm thấy lo sợ, mỉm cười duyên dáng nói:
-Nhị Ca, điều này thì không dám. Em còn kém cỏi lắm…
Thực ra, ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với Liễu Như Yên, chủ yếu là ký ức từ thế giới song song kia. Đời này, Chủ tịch Lưu thực sự không có nhiều thời gian chú ý đến tình hình âm nhạc. Tuy nhiên trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, Liễu Như Yên có lẽ được nổi danh trong khoảng thời gian này. Đời trước lúc cha chưa mất, Lưu Vĩ Hồng đã được nghe những ca khúc do Liễu Như Yên biễu diễn. Hơn nữa công ty mà Liễu Như Yên ký hợp đồng là công ty âm nhạc có tiếng nào đó ở miền Nam, nhưng không biết tại sao lại ở bên cạnh Trình Sơn.
Nhưng điều này cũng không có gì, Trình Sơn cũng là một công tử đào hoa, có thiên phú rất cao trong chuyện con gái. Một người con gái với diện mạo nhu thuận như Liễu Như Yên, lại cũng lăn lộn trong giới giải trí, nếu Trình Sơn không tìm cách thu hút về đây, như vậy mới gọi là lạ.
Làm kẻ háo sắc không phải điều mà ai cũng có thể làm được, phải có thủ đoạn.
-Nhị Ca, thì ra anh cũng thích nghe Như Yên hát sao?
Trình Sơn vui mừng hỏi han. Dường như Nhị Ca thích nghe Như Yên hát, cũng khiến Trình Sơn rất cao hứng, chứng tỏ gã cũng có mắt nhìn rất độc đáo.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Trước đây rất lâu, tôi rất thích nghe.
-Trước đây rất lâu?
Lời này của Nhị Ca, khiến Trình Sơn trong chốc lát rơi vào sương mù, hoàn toàn không biết như thế nào. Dường như năm nay Liễu Như Yên cũng mới hai mươi tuổi đầu, từ ‘rất lâu trước đây’ của Nhị Ca là bắt đầu từ lúc nào?
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng không quan tâm đến sự kinh ngạc của Trình Sơn, dưới sự bao vây của nhóm người, lập tức tiến vào đại sảnh, sau đó đến một phòng riêng lớn nhất trong nhà khách Tùng Đào. Bọn người Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn, lại thêm những nam nữ minh tinh của Vệ Cường, ngồi quanh hai bàn.
Buổi tụ hội hôm nay, là buổi tiệc tẩy trần mà những người anh em như Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn chuẩn bị cho Nhị Ca. Rượu và thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi, sơn hào hải vị, đầy đủ mọi thứ, bàn tiệc cực kỳ phong phú.
Đừng thấy nhà khách Tùng Đào không có cấp bậc gì do chính phủ bình xét, nhưng sự phong phú của bàn tiệc, sự xa hoa trong trang hoàng, dường như không hề kém so với những khách sạn ở Bắc Kinh, thậm chí còn hơn nữa. Bởi vì những người đến đây tiêu tiền, đều là những nhóm người ‘cao cấp’, thiếu hay không thiếu những cái khác thì không cần nói đến, nhưng tiền thì không thiếu. Muốn có mỹ nhân hầu hạ chiều chuộng thì không có tiền là không thể được. Chu U Vương vì một nụ cười của Bao Tự, ngay cả một đất nước cũng dám đem ra thế chấp, huống hồ mấy tờ tiền mặt, có là cái gì đâu?
Lưu Vĩ Hồng ngồi nghiễm nhiên ở ghế chủ trì, ánh mắt quét một lượt khắp bàn, cười nói:
-Ngạn Bác, Tam Nhi, những phần tử hủ bại như các cậu, hủ bại hơn tôi nhiều rồi. Chúng tôi ăn ở nhà khách chính phủ, cũng không được phong phú như thế này.
Hồ Ngạn Bác cười ha hả, nói:
-Là do ai bảo các anh là Đại biểu Đảng chứ. Là nô bộc của dân, là người đi đầu của thời đại, các anh cần kiệm giản dị là điều nên làm mà.
Trình Sơn cười nói:
-Nhị Ca, trong túi thì có đến hàng trăm triệu tiền mặt, mỗi ngày lại gặm bánh mì, mùi vị đó cũng khó chịu nhỉ? Nếu anh không làm quan, cuộc sống thường ngày trôi qua thật tốt biết bao nhiêu?
Trình Sơn vừa nói vừa lắc đầu, dường như đối với sự ‘thiểu năng trí tuệ’ của Nhị Ca không được hiểu cho lắm.
Lưu Vĩ Hồng thuận tay gõ lên đầu Trình Sơn một cái thật mạnh.
Trình Sơn cười ha hả, chẳng qua cũng chỉ mua vui thôi.
Liễu Như Yên thấy vậy, lại càng thêm hiếu kỳ về Nhị Ca. Cô vừa từ miền Nam đến Bắc Kinh phát triển chưa được bao lâu, với nhóm con ông cháu cha của Trình Sơn còn chưa hiểu rõ lắm. Tuy nhiên sau khi nghe ngóng sơ qua, con ông cháu cha, phần lớn là những quan lớn cấp Phó tỉnh trở lên. Điều này khiến Liễu Như Yên vô cùng kinh ngạc. Lúc cô còn ở miền Nam, một Phó Chủ tịch thị xã nho nhỏ cũng đã là một nhân vật khó lường rồi. Cục trưởng cục Văn hóa thành phố đến công ty của cô, Giám đốc công ty đã phải nhanh chân bám đuôi. Nếu so với đám người đang ngồi đây, những người được gọi là quan lớn ở miền Nam, quả thật chỉ là những người qua đường. Chỉ tùy tiện lấy một người trong nhóm này đưa đến miền Nam, chỉ sợ ngay cả Bí thư Thị ủy đều phải đích thân tiếp đón.
Đối với Nhị Ca, cô cũng chỉ mới nghe nói đến. Bây giờ gặp, mới biết giỏi đến bao nhiêu. Trình Sơn là một nhân vật như thế nào, bọn Vệ Đạo cũng phải cung kính, nhưng trước mặt Nhị Ca đều trở thành những huynh đệ nhỏ. Nhưng nhìn qua, Nhị Ca đối với Trình Sơn thật sự rất thân thiết, giống như anh em ruột thịt vậy.
Cũng không biết Nhị Ca có lai lịch như thế nào, lại có oai phong như vậy!
Nghe lời nói này của Trình Sơn, trong túi của Nhị Ca có thể có hơn trăm triệu tiền giấy nữa!
Điều này trong những năm đầu 90 là khái niệm gì chứ? Trong hai năm Liễu Như Yên cũng phát hành không ít đĩa nhạc, cũng tham gia không ít chương trình ca nhạc, thân gia xa xỉ, gia sản cũng có đến mấy chục triệu rồi. Ở thành phố miền Nam đó, thậm chí đã là phú bà. Nhưng mấy chục triệu so với mấy trăm triệu, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Có lẽ một bên là một ‘con trâu lớn’, một bên là ‘một sợi lông’.
Tuổi của Liễu Như Yên cũng chưa lớn lắm, nên chưa hiểu nhiều về thế sự. Đối với cán bộ, cô cũng không có nhiều nhận thức trực quan, đương nhiên không thể đem ra so sánh với những cô gái bình thường khác cùng ở trong độ tuổi hai mươi được. Dù sao số lượng cán bộ trong hai năm nay cô từng giao tiếp cũng không phải ít. Nhưng nhận thức đối với tiền bạc lại rất trực quan.
Chẳng trách Nhị Ca lại oai phong như vậy. Cha hắn có lẽ là cán bộ lớn, bản thân hắn lại có tiền như vậy, không được người khác cung kính thì không được. Không thấy bộ dạng nhu thuận của Đào Tiếu Bình khi ngồi cạnh Nhị Ca đó sao? Khăn ăn cũng đã cẩn thận gấp sẵn cho Nhị Ca, nhu mì vô cùng. Bình thường, có mấy khi nhìn thấy Đào Tiếu Bình nhu mì như vậy? Là một người nổi nhất công ty truyền hình, là ngôi sao, cũng rất đáng kiêu ngạo.
Hơn nữa nghe nói Nhị Ca đã kết hôn, Đào Tiếu Bình chính là ‘vợ bé’. Để một nữ minh tinh nổi tiếng toàn quốc làm thiếp của hắn, lại còn rất dịu dàng nhu mì như vậy, thật sự không phải bản lĩnh thông thường.
-Nào, Nhị Ca, mọi người kính anh một ly! Không vì những thứ khác, chỉ vì Đại biểu Đảng toàn quốc thôi!
Hồ Ngạn Bác nâng ly, đứng lên, cao giọng nói.
Những người khác đương nhiên cũng lần lượt đứng lên, trên mặt lộ rõ vẻ kính cẩn.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, cũng không từ chối, đứng lên cạn ly cùng mọi người.
Đào Tiếu Bình vội vàng gắp một cái đầu cá vào chén hắn, hạ giọng nói:
-Nhị Ca, ăn đồ ăn đi, để khỏi say…
Tối nay Nhị Ca là nhân vật chính, có lẽ phải uống không ít, Đào Tiếu Bình xem như phòng trước.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, gắp cái đầu cá lên ăn.
-Nhị Ca, nói thật, lần này, em thật sự rất phục, thật sự quá giỏi! Trong số những anh em bằng tuổi chúng ta, lăn lộn trong Nhà nước cũng không ít, Đại biểu Đảng toàn quốc, lại chỉ có mình anh. Hạ lão đại oai phong như vậy, nhưng đến năm nay mới lăn lộn lên được chức Đại biểu Đảng. Nhị Ca anh vừa xuất ngựa, liền trấn áp được mọi người rồi!
Hồ Ngạn Bác uống cạn số rượu mạnh trong ly, giơ ngón tay cái về hướng Lưu Vĩ Hồng, thần sắc trên mặt lại có vẻ rất đứng đắn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Không thể so sánh như vậy được. Năm năm trước, Bí thư Hạ còn ở trong các Ủy ban và Trung ương Quốc gia, cái danh Đại biểu Đảng chỉ cấp cho những cán bộ ở cơ sở. Tôi lại công tác ở cơ sở, nên xem như thuận lợi hơn.
Hồ Ngạn Bác liền cười, lại giơ ngón tay cái lên, nói:
-Đúng đúng, Bí thư Hạ cũng rất giỏi, ha ha, Bí thư Hạ!
Bây giờ Nhị Ca càng ngày càng có phong độ của một quan chức Nhà nước lớn, cho dù nói chuyện sau lưng, nhưng câu nào câu nấy cũng Bí thư Hạ, không giống như trước, lúc nào cũng Hạ đại, Hạ nhị gọi tầm bậy, không có nhắc đến chức danh.
Chỉ có điều không biết một người giỏi như Bí thư Hạ, trong Đại hội Đảng toàn quốc nhìn thấy Chủ tịch Lưu thì có tâm tình gì…