Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 744: Ý không ở trong lời
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Đừng thấy ngoài miệng thì nói thoải mái nhưng trên thực tế hắn đối với chuyện này một chút cũng không dám khinh thường. Buổi chiều hắn gọi điện thoại cho Lý Hâm thì buổi tối hắn đã xuất hiện ở câu lạc bộ Duy Đức.
Mùa xuân tháng ba, bầu trời còn chưa tối nhưng ánh đèn đã được giăng lên rực rỡ. Câu lạc bộ Duy Đức nằm bên cạnh bờ sông, gió đêm nhẹ phảng qua. Mặt nước gợn sóng, có vẻ im lặng mà thần bí.
Lý Hâm vì Lưu Vĩ Hồng mà tổ chức một bữa tiệc tẩy trần.
Mỗi lần Lưu Vĩ Hồng đến câu lạc bộ Duy Đức đều ở tại căn biệt thự nhỏ. Đó là căn biệt thự chuyên dụng của Lưu Vĩ Hồng. Ngày thường, mặc dù Lưu Vĩ Hồng không có ở đây nhưng nhân viên quản lý câu lạc bộ cũng không sắp xếp cho khách khác. Đương nhiên, trên danh nghĩa thì căn biệt thự kia là tài sản của Lý Hâm. Lưu Vĩ Hồng sử dụng chính là thẻ hội viên cổ đông. Lý Hâm quy định tất cả các thẻ hội viên đều quy về Lý Hâm, do chính Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm quyết toán.
Lý Hâm kỳ thật không quan tâm đến tiền bạc. Lưu Vĩ Hồng tiêu phí ở câu lạc bộ Duy Đức cũng không nhiều. Quanh năm suốt tháng cũng chỉ ở câu lạc bộ cao lắm là hơn hai mươi ngày. Nhưng Lưu Vĩ Hồng có trả tiền thì Lý Hâm cũng không cự tuyệt.
Bằng hữu là bằng hữu nhưng tính toán rõ ràng vẫn tốt hơn.
Nhưng lần này Lưu Vĩ Hồng không đến căn biệt thự nhỏ kia. Lý Hâm ở trong một căn phòng nhỏ ở hội sở số 1 mời Lưu Vĩ Hồng ăn cơm.
Số lượng thức ăn không nhiều lắm. Bốn món, cộng với món canh nhưng được chế biến rất tinh xảo. Lý Hâm biết Lưu Vĩ Hồng không cầu kỳ trong ăn uống nhưng ẩm thực của câu lạc bộ Duy Đức phải chú ý đến độ tinh xảo. Điều này liên quan đến thanh danh của câu lạc bộ.
Lý Hâm kỳ thật đã ăn cơm xong. Tuy nhiên vẫn còn ngồi chờ Lưu Vĩ Hồng dùng cơm. Đối với Lý Hâm mà nói, rất nhiều thời điểm phải chia nửa thân mình. Có đôi khi một bữa cơm phải ăn ở nhiều phòng khác nhau.
Ai bảo y giao du rộng khắp, bạn bè nhiều làm chi?
Lưu Vĩ Hồng vẫn ăn uống ngon miệng như trước.
Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng không có uống rượu. Trừ phi là xã giao chứ bình thường Lưu Vĩ Hồng không hề đụng đến rượu. Lý Hâm biết đặc điểm này của hắn. Sau khi ăn cơm xong, nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn cho sạch sẽ rồi mang ra hai tách trà nóng.
Hội sở số 1 của câu lạc bộ Duy Đức địa thế khá cao. Đứng ở ban công phòng riêng có thể nhìn thấy toàn cảnh của câu lạc bộ bên sông.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, thuận miệng nói:
- Anh Lý, đêm nay câu lạc bộ không náo nhiệt nhỉ?
Lý Hâm cười khổ nói:
- Tỉnh táo một chút đi. Tin tức Hồ Ấu Thanh gặp chuyện không may, hiện tại chỉ sợ không ít người biết rồi.
Hồ Ấu Thanh là khách quen của câu lạc bộ Duy Đức. Câu lạc bộ có rất nhiều hội viên đều có chút lui tới với Hồ Ấu Thanh. Hiện tại, khi nghe thấy Trưởng chi nhánh Ngân hàng Hồ bị Ủy ban kỷ luật tỉnh mời đi uống trà, tất nhiên làm kinh hãi đến không ít khách hàng. Giống như chuyện của Chu Bằng Cử, kinh doanh nhà khách Giang Hải lập tức xuống dốc không phanh.
Lưu Vĩ Hồng hơi cau mày lại, nói:
- Ủy ban kỷ luật tỉnh vì sao lại nhúng tay vào vụ án ở ngân hàng? Đây mới chính là điểm mấu chốt.
Lý Hâm gật đầu, đồng cảm nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Nói cho cùng, hệ thống ngân hàng hủ bại, Ủy ban kỷ luật địa phương và cơ quan chính pháp nếu không được mời thì sẽ không nhúng tay vào.
- Hay là không có tin tức?
Lý Hâm cũng nâng tách trà lên uống một ngụm, trong chốc lát rồi mới nói:
- Cũng không thể nói là một chút tin tức cũng không có. Bên Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng có thể tìm được người quen nhưng họ không có ở trong tổ chuyên án. Bọn họ nói, lần này xử lý vụ án Hồ Ấu Thanh, người của tổ chuyên án Ủy ban kỷ luật tỉnh đều là Phương Đông Hoa tự mình tuyển chọn, trực tiếp báo cáo với ông ta. Còn những vị Phó chủ nhiệm khác thì đều không có nhúng tay vào.
Lưu Vĩ Hồng càng nhăn mặt, chậm rãi xoay người lại, tựa lưng vào ban công, nhẹ nhàng thưởng thức tách trà nóng, trầm ngâm không nói.
Ủy ban kỷ luật tỉnh và Phương Đông Hoa coi trọng vụ án của Hồ Ấu Thanh, quả thật đã vượt qua thường quy. Thậm chí có thể nói, Phương Đông Hoa làm như vậy đã phạm vào kiêng kị. Nếu không có ngân hàng mời thì sẽ rất đắc tội với nhiều người.
Lý Hâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe nói Phó thủ tướng Hồng nắm bắt ngân hàng thật sự nhanh, đang tính tự mình kiêm nhiệm chức Trưởng chi nhánh Ngân hàng ngân hàng nhân dân?
Giai đoạn gần đây, ở Bắc Kinh quả thật có nghe tin đồn này. Nhất là năm ngoái, sau sự kiện thành lập công ty bất động sản mục nát ở tỉnh Quỳnh Hải, Phó thủ tướng Hồng đối với ngành ngân hàng có sự bất mãn liền công khai bí mật. Bên trong công ty bất động sản Quỳnh Hải, ngân hàng kinh doanh quốc hữu đảm đương thẳng một con đường, khống chế rất nhiều ngân hàng không hài lòng phía sau, trực tiếp đem tài chính ngân hàng đầu nhập vào công ty bất động sản Quỳnh Hải, tạo thành tổn thất thật lớn.
Đương nhiên, có xét thấy tình huống thực tế, hiện nay đang là giai đoạn ngân hàng chỉnh đốn lại, tạm thời chỉ có thể là giết gà dọa khỉ. Trực tiếp thẳng tay thì thời cơ vẫn chưa thích hợp. Giống như Trưởng chi nhánh Ngân hàng Công thương tỉnh Hồ Ấu Thanh, đã biến thành “vật hiến tế”, có tác dụng cảnh tỉnh những kẻ phía sau.
Lý Hâm hiện tại hoài nghi Phó thủ tướng Hồng muốn khai đao với Hồ Ấu Thanh cũng không phải là không có đạo lý.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Có lẽ Phó thủ tướng Hồng có ý như vậy, nhưng cụ thể vụ án của Hồ Ấu Thanh hẳn không phải là như thế.
Nếu như quả thật Phó thủ tướng Hồng phải giết gà dọa khỉ, mượn Hồ Ấu Thanh làm vật hiến tế thì sẽ không có người của Ủy ban kỷ luật tỉnh tham dự vào. Cho dù vì điều tra lấy chứng cớ, hợp tác với ủy ban kỷ luật tỉnh nhưng đây vẫn là việc chính của ngân hàng nhân dân, còn Ủy ban kỷ luật tỉnh chỉ là hiệp trợ mà thôi. Nếu Phương Đông Hoa tự mình tham dự, trực tiếp nắm vụ án trong tay thì có vẻ không đúng lắm rồi.
Quốc gia chúng ta là một quốc gia bản vị. Bất luận một thời điểm nào cũng phải chú ý đến thân phận của mình. Nghiêm khắc mà nói, người mà làm Trưởng chi nhánh Ngân hàng tỉnh cấp bậc so với Phương Đông Hoa đều thấp hơn, càng không cần nói đến người của tổ kiểm tra kỷ luật tỉnh. Trừ phi là ngân hàng nhân dân tiến cử xuống dưới một lãnh đạo Phó Trưởng chi nhánh Ngân hàng thì mới có khả năng ngang hàng với Phương Đông Hoa.
Còn trong tình huống này, Phương Đông Hoa trên thực tế lại là người phụ trách vụ án của Hồ Ấu Thanh. Nhân viên của tổ kiểm tra kỷ luật tỉnh chỉ là làm nền và giúp đỡ cho Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Lời nói của Lưu Vĩ Hồng không bàn mà hợp ý với suy nghĩ của Lý Hâm. Lý Hâm nhướng mày lên nói:
- Nói như vậy, Phương Đông Hoa và Ủy ban kỷ luật tỉnh nhất định phải xử lý nghiêm khắc Hồ Ấu Thanh?
- Có khả năng này...!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Anh Lý, Hồ Ấu Thanh người này anh cảm thấy như thế nào?
Mối quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ấu Thanh đều là do Lý Hâm giật dây bắc cầu. Trước kia, Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm cũng đã bàn luận qua về Hồ Ấu Thanh. Lý Hâm cho rằng Hồ Ấu Thanh cũng là người năng lực, quyết đoán, tinh thông quy tắc quan trường. Nhưng hiện tại, trong tình huống này, Lưu Vĩ Hồng rõ ràng không muốn hỏi đến năng lực của Hồ Ấu Thanh như thế nào. Nếu Hồ Ấu Thanh năng lực mạnh, thì sự việc này đã không diễn ra.
Phương Đông Hoa tự thân xuất mã, Hồ Ấu Thanh còn có thể trở mình được sao?
Lưu Vĩ Hồng hỏi là hỏi về phương diện một người.
Lý Hâm cau mày, trầm ngâm một lát rồi mới nói:
- Hồ Ấu Thanh nhất định không chống đỡ nổi.
- Ừ, em cũng nghĩ như vậy!
Lưu Vĩ Hồng đồng ý với phán đoán của Lý Hâm về Hồ Ấu Thanh. Là một quan lớn cấp sở, Trưởng chi nhánh Ngân hàng Công thương tỉnh, Hồ Ấu Thanh bình thường đối nhân xử thế biểu hiện đều rất cao. Dựa theo cách nói thông tục là khá kiêu ngạo. Thường thì những người có loại tính cách này, khả năng chịu đựng thất bại sẽ rất kém. Thời điểm thuận buồm xuôi gió thì tất nhiên tỏ ra hiển hách. Một khi xảy ra vấn đề thì sẽ hoảng sợ, rất khó chống đỡ lại Ủy ban kỷ luật.
- Có lẽ, có người là ý không có ở trong lời?
Lý Hâm bình tĩnh, thấp giọng nói một câu.
Lưu Vĩ Hồng bưng tách trà, chậm rãi bước từ ban công vào trong phòng, ngồi xuống ghế sofa, đặt cái tách xuống, đốt một điếu thuốc rồi trầm ngâm. Lý Hâm không ngồi, cũng không hút thuốc, chỉ đi qua đi lại trong phòng, hai hàng lông mày cau lại.
Nếu thật sự có người “ý không ở trong lời” thì chuyện này khá là nghiêm trọng, phải thận trọng giải quyết mới được.
- Vĩ Hồng, tôi nghe được một chút tin tức ở Bắc Kinh, nói là Ủy ban kỷ luật trung ương bổ sung lực lượng, tăng cường đả kích vào bọn tham ô, hủ bại?
Sau khi bước qua bước lại, Lý Hâm rầu rĩ hỏi han, giọng điệu hơi không xác định.
Trên thực tế, tin tức này không phải là được lưu truyền trong thời gian gần đây, mà nó đã bắt đầu từ lần mời dự họp đại hội Đảng toàn quốc năm ngoái. Thậm chí còn nói rằng Phương Đông Hoa có khả năng điều chuyển lên Ủy ban kỷ luật Trung ương, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh là cấp Phó tỉnh và Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương cấp chính tỉnh nhìn như cách nhau một bước nhưng trên thực tế lại là một khoảng cách rất rộng. Rất nhiều Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không bước qua được khoảng cách này. Nhưng Phương Đông Hoa lại thực sự có khả năng này. Ông ta ở đại hội Đảng toàn quốc được đưa vào vị trí dự khuyết chính là một tín hiệu. Cũng không phải mỗi Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh nào cũng có thể vào vị trí dự khuyết của ủy viên trung ương. Hơn nữa, Hạ gia cũng khá coi trọng Phương Đông Hoa. Nếu có Hạ gia ra sức ủng hộ thì Phương Đông Hoa có thể nắm trong tay hai vụ án lớn. Phương Đông Hoa đi đến bước đó cũng không còn khó khăn gì.
Một cán bộ Ủy ban kỷ luật muốn lên chức thì cũng liền có rất nhiều cán bộ sẽ phải ngã xuống.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tăng cường đả kích bọn tham ô, hủ bại vốn là chức trách của Ủy ban kỷ luật. Chủ nhiệm Phương Đông Hoa hưởng ứng lời kêu gọi này cũng là hợp lý mà thôi.
Lý Hâm hừ lạnh một tiếng:
- Hợp lý là hợp lý, chỉ sợ đến cuối cùng thay đổi hương vị thôi.
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy gói thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu đưa cho Lý Hâm, mỉm cười nói:
- Anh Lý, cũng không cần phải lo lắng. Phá án phải chú ý đến chứng cứ. Cũng không phải ai cũng có thể thay đổi sự thật được đâu.
Thấy Lưu Vĩ Hồng nói chắc chắn như vậy, Lý Hâm cảm thấy yên tâm một chút. Trong trận đấu tranh chính trị này, Lý Hâm tự nhận mình không bằng Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng từ khu Giáp Sơn đi đến ngày hôm nay, trải qua không ít cuộc đấu tranh. Và mỗi một lần đều toàn thắng.
- Xem ra, chúng ta tất yếu cũng phải chuẩn bị một chút.
Lý Hâm nhả ra một làn khói, chậm rãi nói.