Thị xã Hạo Dương rối loạn một nùi.
Mấy tháng trước, trấn nhỏ này còn được gọi là huyện Hạo Dương vùng sát cổng thành trấn. Bởi vì bị chọn làm cơ quan đóng quân của địa khu Hạo Dương mới, nên đổi thành thị xã Hạo Dương. Tuy nhiên tên là đã sửa, tướng mạo sẵn có của phần đất liền trấn nhỏ, cũng là không thể nhất thời thay đổi được.
Huyện Hạo Dương ở nguyên trong hạt huyện địa khu Thanh Phong, không thể nói là huyện lớn nhất, càng không được coi là huyện phồn hoa nhất, cách thị xã Thanh Phong chừng hơn một trăm km, vị trí rất là hẻo lánh. Trụ cột kinh tế chủ yếu trong lãnh thổ chính là khoáng sản. Than đá, kim loại màu... có trữ lượng rất phong phú. Tuy nhiên kỹ thuật khai thác rất lạc hậu, đến nay vẫn tồn tại ở giai đoạn vô cùng thô sơ.
Cải cách mở ra sáu bảy năm, huyện Hạo Dương vẫn là rách nát như giẻ rách, so với thị xã Thanh Phong thì kém rất xa. Chỉ có ba bốn con đường, trong phạm vi thị trấn một hai km2
Rồi đột nhiên, một thị trấn nhỏ như thế không ngờ thành trụ sở cơ quan địa khu, xông vào đủ loại cán bộ có thể tính đến con số ngàn, hơn nữa đều là cán bộ lớn, tự nhiên liền trở nên hỗn loạn vô cùng.
Nhóm "nhân vật đầu não" của Cục Nông nghiệp địa khu kích động từ trên xe buýt đi xuống, sau đó nhìn một tòa ký túc xá tập thể cũ nát mà ngẩn người ra.
- Đây là chỗ gì? Lái xe Ngô, ông lầm rồi? Nguồn tại ện FULL
Mới nhậm cục trưởng Cục Nông nghiệp địa khu Hạo Dương, đồng chí Chu Kiến Quốc ngơ ngẩn cả người, hướng về phía lái xe xe buýt hô lớn lên.
Ông ta hôm nay là chính thức tiến đến địa khu Hạo Dương nhậm chức, nguyên tưởng rằng sẽ nhìn thấy được một tòa nhà trụ sở làm việc vô cùng khí phái, tệ nhất thì cũng sẽ không kém so với cục Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, không ngờ lại là một tòa ký túc xá rách nát cũ kỹ. Cũng không biết là của nhà xưởng nào phá sản để lại, quả thực là vỡ nát, không ngờ mặt tường còn là gạch đỏ, đến vôi cũng không quét lấy một lớp, mà lõa lồ như vậy hiện ra trước mặt mọi người. Mà đống gạch này, từ lâu đã biến thành các loại màu sắc gàn dở hiếm lạ, chính là nhìn không thấy màu đỏ đâu cả.
Trên vách tường còn quét biểu ngữ mờ mờ —— Vì giai cấp đấu tranh!
Tất cả mọi người và Cục trưởng Chu có nghi vấn giống nhau —— đây là chỗ quỷ gì vậy?
- Cục trưởng Chu, đúng vậy, chính là nơi này. Nơi này chính là trụ sở làm việc của cục Nông nghiệp địa khu!
Sư phụ Ngô lái xe buýt là người đàn ông khoảng 40 tuổi, gầy nhom nhỏ con, tuy nhiên nhìn qua rất minh mẫn, cũng không quá nghiêm trang. Nghe Cục trưởng Chu hỏi, liền cười ha hả đáp.
- Đây là trụ sở làm việc sao?
Chu Kiến Quốc lại thiếu chút nữa té xỉu.
Rõ ràng là ký túc xá mà, hơn nữa là tài sản những năm 60, nhà ngang điển hình.
- Đúng vậy, Cục trưởng Chu. Nơi này vốn là nhà máy đinh huyện Hạo Dương, hai năm trước ngừng sản xuất. Cho nên ở huyện... Ồ không, hiện tại kêu là thành phố... Ở thành phố, lãnh đạo liền đem nơi này an bài cho cục Nông nghiệp địa khu làm địa điểm làm việc. Ký túc xá cũng ở bên trong.
Lái xe Ngô giới thiệu nói.
Ông ta là người địa phương ở Hạo Dương, cũng được sắp xếp làm việc ở cục Nông nghiệp địa khu, chức vụ chính là lái xe. Nhưng xe buýt này không phải là tài sản cục Nông Nghiệp, là vì đưa đón đám người Cục trưởng Chu nên tạm thời thuê về dùng tạm. Đây còn là vì quan hệ của Chu Kiến Quốc. Trường nông nghiệp địa khu Thanh Phong có khoảng mười người phải đến nhậm chức, trong đó bao gồm một Cục trưởng, hai Phó cục trưởng, cho nên liền phái một chiếc xe như vậy. Về phần những nhân viên khác, đều là tự mình ngồi ô tô đường dài đến báo danh.
Bước đầu sáng lập Cục nên mọi sự đều giản lược.
- Sao lại thế này?
Trần Sùng Tuệ cũng không kìm nổi kêu lên.
Cái chỗ quỷ này đừng nói là đem so với cục Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, cho dù là so với trường nông nghiệp cũng kém một khoảng xa, quả thực chính là ổ chó, còn là trụ sở làm việc sao!
- Phó cục trưởng Trần, đây đã xem như là tốt lắm rồi. Cục Nông Nghiệp chúng ta là đơn vị làm việc đầu tiên được phê duyệt, cho nên còn có thể được phân cho một tòa nhà đầy đủ như vậy, đơn vị khác căn bản đến chỗ như vậy cũng không được chia, trực tiếp ngay tại vùng ngoại thành thuê nhà dân. Một đơn vị mấy chục người đều phải chen chúc trong mấy gian phòng để làm việc, chỗ ở cũng chưa được xác định, vẫn phải tiếp tục thuê nhà dân.
Lái xe Ngô hướng Trần Sùng Tuệ giải thích nói.
Vị lái xe Ngô này trí nhớ khá tốt, chỉ gặp qua một lần, thì chức vụ mấy vị này đều ghi nhớ lại. Tuy nhiên vừa nghe y xưng hô với Trần Sùng Tuệ, liền biết y trước kia không phải người trong quan trường. Người trong quan trường là sẽ không xưng hô "Phó" cục trưởng Trần, mà trực tiếp kêu Cục trưởng Trần. Cũng không phải gửi công văn, có cần thêm chữ "Phó" kia sao?
Lần này xây dựng địa khu Hạo Dương mới, cũng không biết có bao nhiêu người nhặt được món hời. Ngày hôm qua vẫn là công nhân bình thường, thậm chí là thanh niên chờ sắp xếp việc làm, trong một đêm, biến hóa nhanh chóng, liền trở thành người nhà nước, công khai là nhân viên công tác cơ quan địa khu, nắm được bát sắt ăn cơm hoàng đế. Duyên số ly kỳ, có thể viết thành sách được.
Lưu Vĩ Hồng không biết vị lái xe Ngô này là thông qua cái gì được đặc cách an bài tiến vào cục Nông Nghiệp, tuy nhiên có thể thấy được chính là, y khẳng định có chút quan hệ với nhóm lãnh đạo thị xã Hạo Dương, nếu không thì có thể nói là "Thế cục trong hỗn loạn", y cũng không thể có may mắn như vậy.
Nghe xong lời lái xe Ngô, sắc mặt Trần Sùng Tuệ cùng với những người khác đều trở nên rất khó coi.
Chu Kiến Quốc cũng đã bình tĩnh lại.
Lái xe Ngô nói có đạo lý. Huyện Hạo Dương vốn chỉ có như vậy, bỗng nhiên xông vào số cán bộ trên con số ngàn, tiếp sau còn có thể có rất nhiều người nhà và con cái đến đây, gấp gáp như vậy, liệu có thể nào tiêu hóa được? Cơ sở kiến thiết này không phải sớm chiều là được, không thể nóng vội, cứ từ từ.
- Ừ, lái xe Ngô nói có đạo lý. Các đồng chí, chúng ta là tới làm công tác cách mạng, không phải đến hưởng thụ. Có chỗ để làm việc đã là tốt lắm rồi, trước tiên sắp xếp nhà cửa, đem công tác triển khai rồi tính. Những cái khác, từ từ tính.
Chu Kiến Quốc xoay người, đối với gần mười người đi theo, cao giọng nói, coi như là "động viên trước cuộc chiến".
Mọi người nghĩ lại cũng thấy phải, thị xã Hạo Dương chính là điều kiện như vậy, như vậy cấp một khu hoàn chỉnh thế này cho bọn họ đã được lắm rồi, đây còn là hưởng sái, hưởng sái cái phúc của nhà máy đinh "Đóng cửa" người ta, bằng không cũng là cái số thuê nhà dân.
Trong Cục vẫn chưa cấp xe, mỗi ngày tới vùng ngoại thành đi làm tan ca, chỉ cần suy nghĩ đến thì da đầu đều run lên.
Lập tức lại cao hứng lên, cảm thấy vẫn là đoạt được cơ hội tốt.
Một đám người cầm hành lý, đi vào nhà máy đinh.
Nói là cả một tòa nhà, kỳ thật rất nhỏ, chỉ là một tòa lầu, hai nhà xe cũ nát, cộng thêm mấy gian nhà trệt, ngoài ra có một sân nhỏ, cùng loại với sân nhà mà nông thôn xây dựng.
Vừa đi vào, nơi nơi đều là rác rưởi, tro bụi, giống như đã lâu không có bóng người.
Lái xe Ngô đối với chỗ này khá quen thuộc, chỉ trỏ giới thiệu bố cục bên trong cho các lãnh đạo.
Một tòa nhà lầu duy nhất là bốn tầng, kết cấu bằng ngói. Tuy nhiên hàng hiên bên trong cũng có quét một lớp xi măng, không giống tường ngoài lộ cả gạch đỏ như vậy. Xem ra nhà máy đinh ban đầu những người đó, còn khá chú ý "Lợi ích thực tế", bề mặt không sáng sủa không đáng lo, bên trong phải thoải mái một chút. Tòa này chỉ một tầng, là nơi làm việc, mơ hồ có thể thấy được tấm biển, trên đó viết chữ văn phòng xưởng trưởng, chỗ hậu cần.., thiếu tay ít chân, không trọn vẹn không được đầy đủ, cũ nát dị thường.
Theo lái xe Ngô giới thiệu, lầu hai trở lên đều là nhà tập thể.
Lưu Vĩ Hồng đếm số cửa sổ, mỗi một tầng có hai mươi gian phòng ở. Lúc này mà nói, miễn cưỡng đủ dùng. Lầu một tiếp tục dùng làm việc, còn dùng không đến hai mươi gian phòng. Lầu hai trở lên còn có sáu mươi gian phòng, tạm thời mỗi người phân cho một gian, cục trưởng phân hai gian có thể thông nhau.
Về phần điều kiện khác, cũng là không cần nhắc tới. Có cái ổ đã là tốt lắm rồi.
Hắn là Phó chánh văn phòng chủ trì công tác hằng ngày, đây đều là hắn nên quan tâm, cho nên khá là để ý.
Đi vào hàng hiên, một mùi mốc meo đập thẳng vào mặt, tro bụi bay mịt mù khiến cho Chu Kiến Quốc bị nghẹn liên tục ho khan vài tiếng, không khỏi nhíu mày. Nói một câu "Làm công tác cách mạng" thì dễ dàng, nhưng thấy tư thế trước mắt này, công tác cách mạng này thật đúng là không thoải mái. Chỉ là dọn dẹp vệ sinh thôi thì lượng công việc cũng không ít.
Tất cả tòa nhà đều có một đặc điểm giống nhau, đó là lối đi nhỏ kẹp giữa hai dãy phòng, đặc biệt hắc ám, mặc kệ ban ngày hay đêm tối, đều là như thế.
Cửa phòng trong tòa nhà, có số mở, có số khóa lại, lung tung lộn xộn.
Từ cửa phòng mở ra nhìn vào trong, tình cảnh trong phòng càng thêm lộn xà ngầu. Trong các phòng ở lầu một, mấy bàn làm việc ngả nghiêng xếp vào nhau, nhìn kỹ lại, không có cái nào không thiếu chân thiếu cẳng.
Đây cũng có thể lý giải, chỉ cần là đồ còn có thể dùng được, chủ cũ đã sớm dọn đi rồi, có thể để lại cho bọn họ sao?
Lầu hai tình hình càng tệ, trong phòng nơi nơi đều là quần áo rách, chăn bông mục nát, báo chí, bát đĩa cũ nát, giống như là một bãi rác lớn. Các công nhân nhà máy đinh lúc dọn đi, cũng không có nghĩa vụ vì người đến sau quét dọn vệ sinh. Cơm thừa đồ thừa đủ mùi thối, mùi thiu xộc vào mũi, chuột thì cả đàn cả lũ chạy tới chạy lui, nghiễm nhiên chúng nó mới là chủ nhân thật sự của tòa nhà này.
- Không cần đi lên trên nữa.
"Thị sát" xong tình cảnh lầu hai, Chu Kiến Quốc phất tay, lớn tiếng nói.
Mọi người liền đứng ở lối đi nhỏ, chờ cục trưởng đại nhân truyền đạt mệnh lệnh chỉ thị.
- Lái xe Ngô, chìa khóa phòng, ông đều có chứ?
Lái xe Ngô liên tục lắc đầu, nói:
- Cục trưởng Chu, tôi chỉ có chìa khóa cửa chính, chìa khóa phòng khác, một chiếc cũng không có.
Chu Kiến Quốc nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy đi, tiểu Lưu, cậu phụ trách văn phòng, lái xe Ngô tạm thời điều vào trong biên chế văn phòng các cậu. Ông ta là người địa phương, quen thuộc tình hình. Chúng ta hôm nay trước làm tổng vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ triệt để. Phòng ở là cũ nát một chút, cái này không có cách. Nhưng vệ sinh nhất định phải làm tốt, phải giống bộ dáng cơ quan cấp Cục, đều cho thấy tinh thần phấn chấn.
Chu Kiến Quốc dù sao cũng đã nhiều năm làm lãnh đạo, lời nói này rất là có lý, nói đến ý tưởng chính.
- Tiểu Lưu, cậu và lái xe Ngô lập tức lái xe đi mua đồ ăn và một ít đồ dùng hàng ngày, như là cây chổi, sọt rác, còn có bàn ghế, giường linh tinh, đều phải chuẩn bị cho tốt, bằng không đêm nay không có chỗ mà ngủ. Tiểu Trang, cô đi cùng bọn họ, phụ trách tính tiền.
Tiểu Trang là một nữ đồng chí khoảng ba mươi tuổi, trước kia là chủ nhiệm phòng Tài vụ trường Trung cấp Nông nghiệp, nghe nói là bà con xa của Chu Kiến Quốc, cũng là tâm phúc thân tín, lần này Chu Kiến Quốc cũng đưa cô ta theo đến đây, đảm nhiệm Trưởng phòng Phòng Tài vụ cục Nông Nghiệp.
Trong tay cô nắm giữ một khoản kinh phí làm việc đã lĩnh từ trước.