Ánh nắng của mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa làm anh tỉnh giấc. Anh định lấy tay che ánh nắng lại nhưng chợt nhận ra có thứ gì đó đang đè lên tay mình. Anh ngồi dậy lấy tay còn lại xoa bóp thái dương rồi nhìn người đang nằm lên cánh tay của anh. Anh vỗ đầu thì thầm:
- Sao cô ta lại ở đây?? Hôm qua có chuyện gì sao??
Anh ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra chuyện xảy ra tối hôm qua. Từ việc anh nhìn thấy cô trong chiếc khăn tắm đến việc cô giúp anh thay áo. Cùng lúc đó, cô cũng bị ánh nắng làm cho giật mình tỉnh dậy. Giật mình hơn là lúc vừa tỉnh dậy liền bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm. Cô đứng phắt dậy, tay vén tóc giả vờ ho khan. Anh mệt mỏi ngồi dậy, nhếch mép hỏi:
- Hôm qua cô chắc kiểm tra rồi chứ??
Cô nheo mắt hỏi lại:
- Kiểm tra gì chứ???
Anh càng cảm thấy thú vị, đột nhiên lại muốn trêu cô, nói:
- Hôm qua cô lau người cho tôi sau đó....
Nghe đến đây cô bất giác đỏ mặt. Không cảm ơn thì thôi đi, còn trêu họ như vậy chắc anh vui lắm hả?? Dù nghĩ vậy nhưng cô nào dám nói ra. Nhìn anh, cô nói khéo:
- Không có gì nữa thì tôi về phòng.
Cô còn chưa kịp bước thì đã bị một lực kéo tay khiến cô ngã trên giường. Cô giật mình tròn mắt nhìn anh. Anh nhếch mép, hai tay chống hai bên, mặt đối mặt, giọng đùa:
- Cô giúp tôi như vậy, tôi phải trả ơn cho cô chứ?? Sáng chưa ăn gì đúng không?? Tôi làm "bữa sáng" cho cô???
Cô nhất định hiểu ngay được ý anh. Chính là cái hàm ý đen tối đó. Cô gượng cười nói:
- Không cần đâu, đều là việc nên làm...
Anh nhất định không tha, nhếch mép nói:
- Tôi là người xem trọng nghĩa khí, nên trả ơn cho cô mới đúng.
Anh giả vờ làm động tác hôn cô. Cô bất lực nắm chặt ga giường, đành để anh hôn. Anh vốn dĩ chỉ tính trêu cô nhưng nào ngờ lý trí lại để anh hôn cô thật. Ban đầu chỉ là nụ hôn bên ngoài, khiến đôi môi của hai người ướt át. Càng về sau, nụ hôn càng mãnh liệt, anh cạy răng đưa lưỡi vào trong khoang miệng, càn quét bao nhiêu là mật ngọt. Anh mãnh liệt đến nỗi cô dần dần bị anh đánh úp. Hai người hôn cho đến khi cả hai đều không thở được nữa. Cô bị bức đến đỏ tai đỏ mặt. Lần này anh thật sự bị tiểu bạch thỏ đánh gục rồi. Anh đứng phắt dậy, chỉnh sửa quần áo, nói:
- Ra ngoài, tôi cần thay đồ.
Cô cũng từ từ ngồi dậy, vừa định vặn nắm cửa thì lén quay lại nhìn anh. Nào ngờ anh làm thật, liền cởi phăng chiếc áo sơ mi vứt đại trên giường, định cởi thắt lưng thì anh nhìn cô, thản nhiên nói:
- Tối hôm qua nhìn chưa đủ??
Cô giật mình trước câu nói của anh, cô nhanh chóng chạy ngay về phòng. Cô tựa đầu vào cửa, tay đưa lên bờ môi đỏ mọng. Đây là lần thứ ba anh và cô hôn nhau. Lần nào cũng là anh chủ động còn tim của cô lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt lúc nào cũng nóng ran. Chẳng lẽ cô thật sự có cảm giác với anh?? Cô nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, làm sao có thể chứ?? Khiết Băng ơi là Khiết Băng, mày quên thân phận hiện tại của mày là gì rồi sao mà lại có cảm giác với con trai chứ. Tiếng bà quản gia cắt ngang suy nghĩ của cô:
- Cháu mau xuống ăn sáng đi.
Cô trong phòng nói vọng ra:
- Vâng ạ, mọi người cứ ăn trước đi ạ, cháu xuống liền.
Nói xong, tức tốc chạy vào nhà vệ sinh thay đồ.
Hôm nay là chủ nhật nên việc thấy anh ăn sáng ở nhà cũng không có gì lạ. Cô ngồi vào bàn ăn, bắt đầu cắt lòng trắng trứng. Cô vốn từ nhỏ đã không thể ăn được lòng trắng. Anh thì vẫn phong thái khoan thai ăn còn cô thì lụi hụi cắt lòng trắng. Cô cắt mạnh đến nỗi, ly nước trên bàn muốn đổ mấy lần. Anh thấy vậy sợ cả dĩa ăn của mình cũng sẽ theo ly nước nên đưa cho cô dĩa trứng cắt lòng trắng sẵn của anh. Anh cũng giống cô, từ nhỏ đến lớn chưa biết vị lòng trắng trứng như thế nào. Cô nhìn dĩa đã được cắt sẵn lòng không khỏi rộn ràng. Anh vừa ăn vừa hỏi:
- Cô còn nợ tôi một bữa đi chơi đấy. Khi nào mới chịu trả??
Anh nhắc cô mới sực nhớ ra. Cô đặt nĩa xuống hỏi:
- Vậy anh muốn đi đâu?? Cả thành phố Bắc Kinh này, không nời nào mà Khiết Băng này chưa bước qua.
Anh cười, uống một ngụm nước lau miệng nói:
- Tùy cô.
Cô chống cằm suy nghĩ một lúc hớn hở nói:
- Tối nay là lễ hội pháo hoa, anh có muốn đi không??
Anh cầm tờ báo, mắt chăm chú đọc báo, miệng nói:
- Có vẻ thú vị!!
Cô uống một ngụm nước đứng dậy nói:
- Vậy tối nay hẹn anh h nha!!
Dứt lời, cô liền cong chân chạy lên lầu. Vừa về đến phòng, cô liền mở toang tủ quần áo chuẩn bị buổi đi chơi tối nay. Lựa một lúc lâu cô mới chợt nhận ra, việc gì mình phải chuẩn bị kĩ như vậy, chỉ là đi chơi bình thường thôi mà....
Muội đăng bù chuộc lỗi mọi người nè :