Nhất Ngũ ngẩng đầu thấy cô một phen hết hồn đứng dậy. Và điều duy nhất anh để ý chính là hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. Trong lòng có chút khó chịu. Khi cả ba không ai chịu mở miệng thì cô gái đứng dậy đưa tay chào hỏi:
- Chào mọi người, tôi là Lam Yến. Là bạn thân của Nhất Ngũ.
Cô thở phào, thầm cảm ơn Lam Yến giúp cô giải vây khỏi cái tính huống khó xử này. Cô cười tươi hỏi:
- Chào cô, tôi là Khiết Băng. Hân hạnh được làm quen. Nhưng mà... hình như tôi gặp cô ở đâu rồi đúng không??
Lam Yến cau mày suy ngẫm, một lúc sau mắt tròn to chạy tới nắm tay cô hào hứng nói:
- Cô có phải học ở đại học Y không??? Tôi chính là người lần trước đến khảo sát trường cô đấy.
Nhất Ngũ chen ngang:
- Vậy là hai người có quen biết nhau từ trước??
Cả hai đồng loạt gật đầu. Lam Yến dời sự chú ý sang người đàn ông bên cạnh, nhìn một thoáng liền nhận ra:
- Anh... Anh chính là chủ tịch của Vũ thị??
Anh lạnh lùng gật đầu. Lam Yến như bị điện giật, lùi về sau vài bước, che miệng há hốc:
- Tổng tài cao ngạo đầy kiêu hãnh đây sao?? Nhìn anh ngoài đời còn đẹp hơn trong hình nữa.
Đáp lại Lam Yến chỉ là một khuôn mặt lạnh băng. Cô nhanh miệng:
- Đồ ăn hai người sắp nguội rồi kìa. Tôi thật sự rất đói.
Nghe vậy, Nhất Ngũ nhanh chóng kéo ghế để cô ngồi bên cạnh mình. Cùng lúc đó, Băng Hàn cũng kéo một chiếc ghế ở đối diện. Cả hai người này lại đưa cô vào tình huống khó xử nữa rồi. Cô cười trừ nhìn hai ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình. Lam Yến nhìn Nhất Ngũ mà cảm thấy khác lạ. Ánh mắt đó đích thị là dành cho người phụ nữ mà Nhất Ngũ yêu. Cô chưa bao giờ thấy ánh mắt đó khi cậu ta nhìn bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh, kể cả cô cũng vậy. Cô thở dài buồn bã trong lòng nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài vì vốn dĩ sự vô tư chính là vỏ bọc tốt nhất của cô. Cô nhìn vẻ mặt đầy khó xử của cô cũng hiểu. Thong thả ngồi vào chiếc ghế mà Nhất Ngũ kéo. Cô thấy vậy không ngừng muốn hét cảm ơn Lam Yến. Lon ton đi về chiếc ghế được anh kéo. Nhất Ngũ cũng không để ý mấy nên im lặng về chỗ. Người phục vụ vẫn nói câu quen thuộc:
- Xin hỏi, quý khách dùng gì ạ??
Cô băn khoăn nhìn các món ăn trên thực đơn. Đúng là nhà hàng sao có khác. Một tô súp thôi mà đến tận tệ. Cô nuốt nước miếng lựa món. Không đợi cô lựa, anh nhanh gọi món:
- Hai phần bít tết. Nhớ là phần thịt phải vừa chín tới.
Phục vụ loay hoay ghi món, Nhất Ngũ liền nói thêm:
- Một phần không cho ô liu.
Người phục vụ gật đầu hiểu ý rời đi. Cô và Lam Yến ngồi bên cạnh cũng phải nuốt nước miếng trước sự nguy hiểm của hai người. Lam Yến hỏi cô:
- Cô có quan hệ gì với Nhất Ngũ vậy??
Cô trả lời:
- Chúng tôi là thanh mai trúc mã.
Lam Yến cười nhưng trong lòng lại có chút buồn. Thì ra cô vốn dĩ chỉ là người đến sau. Nhất Ngũ ngẩng đầu hỏi:
- Hôm nay cậu học vui chứ??
Cô hớn hở gật đầu, kể lể:
- Chuyện là hôm nay, tớ bị mụ phù thủy hỏi bài....
Đang luyên thuyên thì đâu ra một miếng thịt vào miệng khiến cô chút nữa là nghẹn. Anh khoan thai cắt thịt vừa thưởng thức vừa nói:
- Vừa ăn vừa nói là không tốt.
Cô không dám cãi lệnh ngậm ngùi nhai hết miếng thịt trong miệng. Sau khi dùng xong bữa, Nhất Ngũ và Băng Hàn vào sảnh bi da. Cô ngơ ngác ngắm nhìn kiến trúc độc đáo của nhà hàng. Cô phải nhớ thật rõ từng chi tiết vì sợ sẽ không bao giờ trở lại nơi sang trọng này nữa. Lam Yến vui vẻ chạy đến bắt chuyện:
- Có phiền không nếu tôi mời cô một tách trà??
Cô do dự gật đầu, đúng là cổ họng có hơi khô. Không ngờ nhà hàng sao này tích hợp nhiều thứ thật, nào là sảnh bài, bi da giờ lại còn có cả một khu uống trà đạo. Đúng là phải cúi đầu trước sự đầu tư của chủ tập đoàn này thật. Khung cảnh ở khu trà đạo này rất đẹp. Bao trùm cả một màu xanh, cây cối um tùm lại còn có thể nghe tiếng nước suối chảy. Đúng là thơ mộng thật. Cô đang mải ngắm phong cảnh mà quên mất đang có một ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm từ đầu đến cuối. Lam Yến chồm người đến sát cô hỏi:
- Khai thật đi, ngoài quan hệ bạn bè với Nhất Ngũ cô còn quan hệ nào khác không??
Wattpat giờ lỗi đến nỗi không thể xem thông báo luôn mọi người ạ @@
Xin lỗi mọi người vì đến giờ mới có chương mới