hầu như chẳng có gì đáng nói, lại càng không có những biến động khôn lường như trong phim truyền hình dài tập. Từng ngày, từng ngày trôi qua, sáng sớm tới cửa hiệu, tối rồi thì về nhà, quay qua quay lại một chút đã hết trọn một ngày, rồi lại một tháng. Công việc ở tiệm cắt tóc không bận rộn cũng chẳng nhàn nhã. Có khi bận rộn nhưng có lúc lại được thong thả như những con mèo lười ngồi phơi nắng ngoài sân; A Tam, A Tứ chạy tới tiệm internet của Ngụy Trì, chú Khoan lo chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình nên chẳng thèm quản.
Những lúc chờ đợi cho tóc của khách ngấm thuốc, Nghiêm Nghiễm thích đứng ở trước hiên, ngắm nhìn quang cảnh bình dị rất đỗi thân quen ngoài đường phố, người người qua lại, xe cộ như mắc cửi. Đôi khi, vào những lúc như vậy, một làn khói trắng bất ngờ bay ngang tầm mắt cậu, chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy tiếng của Ngụy Trì “Không có việc gì làm?”
“Ờ, còn anh?”
“Cũng vậy.”
Hai người yên lặng một lát, không gian cứ nhẹ nhàng như thế, rồi tiếp đó là vài ba câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối. Nhìn chiếc xe đạp thể thao của con gái ông chủ quán miến gà góc phố chạy ngang qua, Ngụy Trì hỏi Nghiêm Nghiễm “Cậu lên thành phố lúc nào?”
Nghiêm Nghiễm trả lời: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba.”
Quê của cậu là một nơi xa xôi, hẻo lánh, xe lửa không đến được. Mỗi lần muốn về, Nghiêm Nghiễm đều phải đổi xe mấy lượt, cả xe lửa lẫn xe khách. Bạn bè cùng lứa với cậu hầu hết cũng giống vậy, tốt nghiệp cấp ba xong là kéo nhau lên thành phố kiếm việc làm, nghèo khó, người ta chỉ muốn nhanh kiếm được miếng cơm bỏ vào miệng chứ chẳng dám mơ ước gì tới tương lai mịt mù phía trước.
Nghiêm Nghiễm quay sang nhìn Ngụy Trì “Chú Khoan chính là cậu của tôi, ông ấy là họ hàng bên đằng ngoại.”
Ngụy Trì sặc khói, khụ, khụ “Thảo nào ông ta lại giao cho cậu quản lý cửa hiệu, ra là tin tưởng người trong nhà với nhau.”
Nhìn gói thuốc trong túi Nghiêm Nghiễm, thấy cùng loại của mình, Ngụy Trì lấy một điếu ra mời cậu, Nghiêm Nghiễm chỉ cười cười, không nhận.
Chú Khoan nói, muốn sống được ở nơi thị thành thì không chỉ dựa vào cái miệng khôn khéo lanh lợi của mình được mà phải có một cái nghề. Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, chỉ cần giỏi một nghề nào đó thôi thì dù có đi tới chân trời góc biển cũng không sợ không có đường sống. Ông từng kể cho Nghiệm Nghiễm nghe về những tháng ngày bươn trải kiếm sống khi còn là thanh niên. Ban đầu chỉ là một người thợ học việc ở tỉnh lẻ, rồi sau đó ông lặn lội lên làm thợ cho mấy salon hiện đại ở thành phố, có vốn liếng, kinh nghiệm rồi thì bỏ ra ngoài mở cửa hiệu riêng, làm ăn một thời gian, thấy không có vấn đề gì, ông đã mạnh dạn chuyển công việc của mình tới nơi đô thị sầm uất nổi tiếng thế giới này. Chú Khoan chỉ nói sơ nét như thế, chú không nói rõ những gian khổ mình đã trải qua. Ông chỉ nhìn về xa xa mà nói “Cuộc đời ai cũng thế cả. Sau này, từ từ mấy đứa sẽ hiểu.”
Ngụy Trì ngậm một điếu thuốc trong miệng “Còn cậu? Cậu có thấy bất mãn với hiện tại không?”
Nghiêm Nghiễm quay đầu lại nhìn mấy cậu học việc đang ngồi tán gẫu bên trong, bỗng dưng lại nhớ về khoảng thời gian đi phụ việc của mình. Hai năm trước, Nghiêm Nghiễm vẫn chưa được như bây giờ, lúc ấy, cậu phụ trách công việc đơn giản nhất là gội đầu cho khách. Gội, gội từ sáng tới tối, gội nhiều tới mức da tay dộp lên, trắng bệch vì tiếp xúc nhiều với xà phòng. Buổi tối, người ta về hết rồi cậu vẫn phải ở lại dọn dụng cụ, quét nhà, lau sàn… chuẩn bị cho ngày hôm sau. Làm việc gì cũng phải ngó lên trên, nhìn bên dưới : không được trò chuyện thân mật với khách nhưng cũng không được khiến họ phật ý. Bước qua cánh cửa bên ngoài, vào trong này, tất cả đều là khách hàng, mà khách hàng chính là thượng đế. Cho tới giờ, chỉ có chuyện thượng đế được phục vụ chớ mấy khi có người đương đầu với thượng đế. Không may gặp phải người nào khó tính cũng phải nhẫn nhịn, nếu có chuyện xảy ra thì tất cả lỗi lầm đều thuộc về mình.
“Không có gì, mọi thứ đều tốt” Ai đã bắt mình chọn con đường này? Số phận chăng? Số phận …
“Tôi cũng thế.” Ngụy Trì không hỏi gì thêm, nhả khói thành một luồng dài, ánh mắt ngước lên nhìn đám mây trắng phía xa xa “Con người ta cũng thật lạ. Cứ rủi nhau đâm đầu vào một con đường mà không cần biết mình có phù hợp, có thích đi con đường đó hay không. Như tôi đây, sáu tuổi thì đi học, học xong tiểu học thì lên trung học. Trung học xong rồi thì thi đại học. Tốt nghiệp đại học rồi thi đi xin việc, cuối cùng cũng là đi làm công cho người khác cả thôi. Nói ra thì buồn cười, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, người ta được thầy cô khen ngợi; tôi thì luôn được gọi lên văn phòng hiệu trưởng để phê bình. Bạn bè cứ hết kỳ là đi lĩnh học bổng, còn tôi cứ tới cuối kỳ là lại lo đi đóng tiền thi lại. Ha ha…”
“Thật ra thì cũng giống nhau. Tôi chẳng thấy xấu hổ tẹo nào.” Hắn đứng ở trên bậc thang, giọng nói thật êm dịu, tự tại “Nếu không có kẻ trộm thì làm sao có cảnh sát? Nếu không có những người đóng tiền thi lại như tôi thì những học bổng kia lấy ở đâu ra? Tôi từng nói với bà ngoại, như vậy cũng xem như là đóng góp cho xã hội, có thể coi như một công dân có ích.”
“Bà ngoại anh bảo sao?”
Ngụy Trì hít một hơi thật sâu “Bà mắng tôi là thằng mất dạy!”
Nghiêm Nghiễm cười đến nghiêng cả người, tay phải chống vội vào tường bên cạnh.
Ngụy Trì cũng thấy vui vẻ, phủi phủi quần đứng dậy, ôm vai bá cổ Nghiêm Nghiễm “Đi, rảnh rỗi thì đừng có ngồi ở đây mà nghĩ ngợi lung tung, chi bằng vào đây đấu với tôi vài ván. Tôi đã làm nền cho người khác nhiều rồi, cũng cần có người bại dưới tay mình để mà kiêu hãnh.”
Nghiêm Nghiễm đưa khuỷu tay lên huých cho hắn một cái “Biến!”
Nói thế nhưng cuối cùng Nghiêm Nghiễm cũng bước vào cửa hàng của Ngụy Trì, ánh nắng dịu nhẹ ngày đầu hè như rọi thẳng vào trong tim khiến cậu ấm áp tận đáy lòng.
……………
Năm ấy, Nghiêm Nghiễm cùng theo dõi Thế vận hội Olympic Bắc Kinh cùng với Ngụy Trì. Hắn nói ở nhà không có ai, bởi thế dù ở cửa hàng hay ở nhà cũng chẳng có gì khác nhau, chi bằng sống luôn trong cửa hiệu cho rồi, dù sao ở đây cũng có cả chục bà vợ yêu dấu của hắn. Ngụy Trì gọi máy chơi điện tử là vợ cả, tivi LCD 42 inches trên tường là bà hai, điện thoại di động trong túi quần là bà ba, thẻ cào trên tay là cô tình nhân bé nhỏ. Những đồ vật khác, hắn lần lượt gọi là bà bốn, bà năm, bà sáu, bà bảy…Ngụy Trì luôn thấy mình diễm phúc tề thiên, sánh ngang Vi Tiểu Bảo “Giàu chơi xe, sang chơi gái. Anh không kiếm nổi một cô bồ, đành làm bạn với đống máy móc này vậy.”
Nghiêm Nghiễm uống bia, trêu chọc hắn “Chỉ sợ có người đẹp mà anh chơi không nổi đó chớ?”
Ngụy Trì ghé sát vào người cậu, chạm cốc “Cậu đừng lo, dù sao về khoản đó, anh tự tin là mình hơn cậu rất nhiều~ Hắc hắc.”
Nghiêm Nghiễm biết hắn cố ý chọc tức mình, cậu cười híp mắt, đưa tay vuốt vuốt cằm “Ngụy Trì, tốt nhất là anh đừng để tôi cạo mặt cho anh lần nữa. Tay tôi hay lóng ngóng, nếu chẳng may…”
Ngụy Trì sửng sốt, theo bản năng, đưa tay lên ôm cổ mình. Nghiêm Nghiễm hài lòng uống một ngụm bia, cậu quay sang theo dõi lễ khai mạc đặc sắc chưa từng có trong lịch sử Thế vận hội.
Một lúc sau, Ngụy Trì nói nhỏ vào tai cậu “Coi như cậu thắng anh lần này.”
Nghiêm Nghiễm cười cười, chạm cốc với hắn “Anh lại khách khí rồi.”
Đêm đó, chương trình truyền hình trực tiếp kéo dài tới nửa đêm, ngoài đường hầu như không có người đi lại. Tiếng động ầm ĩ trong ti vi đối lập với khung cảnh tĩnh lặng ngoài này làm cho không khí giữa hai người có phần kỳ lạ, thậm chí cứ ngỡ mình đang lạc vào một cơn say mộng mị, đầy ảo giác.
Ghế salon của Ngụy Trì khá nhỏ, hai người không cố ý mà cũng ngồi kề sát vai với nhau. Gần tới nỗi chỉ cần một trong hai người nghiêng nhẹ đầu một cái là có thể dựa ngay vào vai người kia. Ngụy Trì thở dài một tiếng “Anh cậu tuy không đẹp trai tới độ người gặp người mê, hoa gặp hoa nở nhưng ít ra từ lúc lớn lên cho tới giờ ai cũng nói anh giống Kim Thành Vũ, còn nói anh có tướng làm minh tinh nổi tiếng. Hồi học trung học, có mấy cô nàng bốc lửa còn lẽo đẽo theo anh suốt ngày đòi nhận anh làm chồng tương lai nữa đó. Ai, thời thế đổi thay, ai ngờ giờ này anh lại phải ngồi đây xem ti vi với cậu?”
Nghiêm Nghiễm không có biểu hiện gì, nhẹ nhàng dùng miệng cạy nắp một lon bia “Vậy anh mau đi tìm mấy cô nàng bốc lửa của anh đi!”
Ngụy Trì trầm mặc một hồi, vòng tay quàng lấy cổ Nghiêm Nghiễm, giọng nói bi thống “Anh thèm vào, có cho thêm tiền anh cũng bỏ của chạy lấy người.”
…………………
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Ngụy Trì kéo bằng được Nghiêm Nghiễm đi ăn khuya. Quán đồ nướng hai tầng cách tiệm cắt tóc không xa, ngay lúc đó đã đầy kín khách khứa. Anh đầu bếp đứng phe phẩy cái quạt trước bếp than, mồ hôi nhễ nhại đầy người y như con khỉ Tôn Ngộ Không cầm quạt Ba Tiêu thổi lửa ở Hỏa Diệm Sơn, thật là thú vị.
Ngụy Trì chỉ thẳng vào thực đơn sau lưng đầu bếp mà gọi một tràng dài thức ăn “Anh mang cho chúng tôi 20 xiên thịt dê, 10 cái cánh gà, 6 cái bánh bao…Cứ như thế đã, sau đó nướng thêm cho tôi một đĩa sò biển, tôm càng… Còn nữa, nhớ mang cho tôi mấy cái ly đá để uống bia.”
Nghiêm Nghiễm nghe được cau mày: “Anh có ăn hết không?”
Ngụy Trì cười cười, sờ sờ cái bụng của mình “Anh đang đói.”
Nghiêm Nghiễm nói: “Chẳng phải lúc chiều, ở trong tiệm cắt tóc, anh đã ăn một tô cơm chiên đầy đó sao?”
Ngụy Trì nhìn Nghiêm Nghiễm, ánh mắt nghi vấn “Món đó do cậu làm à?”
Nghiêm Nghiễm không nói gì, chỉ nhìn hắn một lượt.
Ngụy Trì rũ mắt, sờ sờ cái mũi, quay sang phía anh đầu bếp “Anh mau chuẩn bị cho chúng tôi một bàn trống.”
Sau khi ngồi xuống, theo thói quen, Ngụy Trì muốn hít hà một điếu thuốc nhưng tìm mãi không thấy bật lửa đâu. Nghiêm Nghiễm đưa cho hắn cái bật lửa trong túi cậu. Ngụy Trì cười với vẻ tự giễu “Hút lâu rồi, bỏ không được.”
Nghiêm Nghiễm nói: “Cứ từ từ, cố gắng thì sẽ bỏ được.”
Ngụy Trì nhếch nhếch miệng, đưa hộp thuốc lá cho Nghiêm Nghiễm “Chờ cậu bỏ được trước rồi nói sau.”
Mấy người phục vụ trong quán này đều quen mặt Ngụy Trì, hắn sinh ra và lớn lên trên con phố này, có thể nói, xung quanh đây mười dặm, ai hắn cũng quen biết cả “Anh Ngụy, sao dạo này không thấy anh ghé quán nữa nha? Trước giờ, anh vẫn thường gọi thức ăn khuya mà?”
Ngụy Trì mặt mày hớn hở “Anh không thích ăn đêm nữa, rất dễ tăng cân. Ha ha~”
Anh chàng phục vụ, một tay đỡ khay đồ ăn, tay kia sắp xếp lại mấy món vừa đặt xuống bàn “Chà chà, vậy là chúng em mất mối làm ăn rồi.”
“Sau khi tốt nghiệp, anh cậu có nằm nhà chơi dài một thồi gian, không ai quản lý” Ngụy Trì giải thích với Nghiêm Nghiễm “Lúc đó anh giống y một con heo, ăn ngủ giờ giấc lung tung hết, cuộc sống khi đó thật chán nản.”
Nghiêm Nghiễm chỉ yên lặng gắp thức ăn, giọng nói của Ngụy Trì át cả tiếng ồn ào xung quanh, truyền thẳng tới tai cậu, ngay kề bên mà cứ như phảng phất tận xa xa “Thật ra thì anh cũng đi làm thuê cho người ta một thời gian. Không thích hợp. Cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh anh mặc com lê, thắt cà vạt, tay xách laptop không? Ha ha, Mỗi ngày lại còn chen chúc tàu điện ngầm chật như nêm cối nữa chớ. Mấy thằng bạn anh nhìn thấy thế, chúng nó phán ngay một câu…”
Nghiêm Nghiễm nhìn “mưa ngâu” đang phun phù phù theo từng tiếng nói của Ngụy Trì “Cẩu đội lốt người.”
Ngụy Trì cảm thất thật mất mặt “Cậu còn ác hơn cả mấy thằng đó. Chúng nó chỉ nói anh là mặt người dạ thú thôi, ha ha~”
Nghiêm Nghiễm cười mà không nói. Ngụy Trì thì cứ ngồi bên cạnh liên miên không dứt “Nhưng nghĩ tới bà ngoại anh lại chạnh lòng… Đàn ông mà, nói gì thì nói vẫn phải có một phần trách nhiệm với những người xung quanh… Cho dù không nuôi nổi vợ, con thì ít nhất cũng phải lo được cho bản thân mình, không làm gánh nặng cho người khác. Sau này, anh chỉ mong kiếm đủ tiền thuốc thang cho bà ngoại, bà già rồi, sức khỏe càng lúc càng suy giảm…”
Tiếp đó, hắn nói rất nhiều, thậm chí không cần biết Nghiêm Nghiễm có nghe, có hiểu gì hay không vẫn cứ nói. Khát thì uống bia, hết khát rồi, lại nói tiếp. Nghiêm Nghiễm vẫn “chăm chỉ” ăn uống, thỉnh thoảng gật gù một cái, nhìn chăm chú khoảng trống vô định.
“Nghiêm Nghiễm à?”
“Ừ?”
“À…”
“Cái gì?”
“Bỏ đi, anh không nói nữa.”
“…”
Khi hai người rời khỏi quán đã là rạng sáng ngày hôm sau, hừng đông dần ló rạng. Người đàn ông bên đi bên cạnh Nghiêm Nghiễm, cao hơn cậu một cái đầu, không có vẻ cường tráng nhưng lại có sức hút đến lạ kỳ. Nghiêm Nghiễm thỉnh thoảng khẽ liếc người bên cạnh một cái. Cậu thấy khá mệt, không biết về nhà có nên chợp mắt một chút không, chỉ sợ ngủ quên mất lại đi làm muộn thì khổ.
Ngụy Trì ghé sát vào tai cậu, thì thầm, thổi hơi nóng “Nghiêm Nghiễm.”
Nghiêm Nghiễm ngước nhìn bầu trời cao rộng, vẻ không chú ý “Ừ?”
“Muốn nói với cậu một chuyện.”
“Nói đi.”
Ngụy Trì ôm cổ Nghiêm Nghiễm, giọng nói rất thấp: “Sau này không phải nấu cơm nữa.”
“Hả?”
“A Tam, A Tứ họ làm vậy là không được. Cậu cũng vất vả làm việc cả ngày, tội gì lại phải đi nấu cơm cho họ ăn. Không biết quý trọng bản thân mình cũng là một khuyết điểm đấy, biết không?”
“…”
Nghiêm Nghiễm về nhà, Ngụy Trì không biết say xỉn thế nào mà lết không nổi nữa, gục ngay bên đường. Bà bán bánh quẩy lại đánh thức hắn dậy “Này, cậu trai trẻ, cậu đang chiếm chỗ của tôi đấy!”
Ngụy Trì mê man nhớ lại… Thế Vận hội Olympic, đồ nướng, Nghiêm Nghiễm… Sau đó, sau đó thì sao? Có nói bậy gì không?