Editor: Lạc Tâm Vũ
Có bao nhiêu năm rồi?
Nếu hình dung lòng xúc động với người có thể dùng cụm từ “Tiểu lộc loạn chàng*”, Nghiêm Hải An cảm giác con nai trong ngực này của mình có thể ở thời khỏe mạnh thì tức khắc bị đâm chết, hơn nữa bề ngoài còn hết sức thê thảm.
*Tiểu lộc loạn chàng: (Nghĩa đen) con nai nhỏ hỗn loạn, dùng để miêu tả cảm giác bồn chồn, hỗn loạn.
Có một thời gian ngắn, cậu cho là mình yêu Mạc Dịch Sinh, Mạc Dịch Sinh mang đến cho cậu cảm giác giống như một đứa nhỏ không rành việc đời, an toàn sạch sẽ, vừa giống như một bức tranh, trong sáng tốt đẹp. Nguyên nhân như vậy mới sẽ không làm thương tổn mình, để Nghiêm Hải An có thể yên lòng qua lại với cậu.
Cho nên cậu chăm sóc Mạc Dịch Sinh vốn giống như chăm sóc một đứa bé, yêu thích Mạc Dịch Sinh giống như yêu thích một tác Dieenndkdan/leeequhydonnn phẩm xuất sắc. Nghiêm Hải An cũng không phải là người chưa từng trải, rất nhanh liền hiểu được loại tình cảm vô dục vô cầu* này không coi là tình yêu.
*Vô dục vô cầu: không ham muốn không đòi hỏi.
Chẳng biết động tác của Tôn Ngôn ngừng lúc nào, chỉ là lặng lẽ nắm cổ tay Nghiêm Hải An, ngón cái vuốt ve trên vết thương đã tiêu tan phai nhạt không ít.
Bỗng nhiên, anh nâng tay của Nghiêm Hải An lên, cúi đầu ấn xuống một cái hôn bên nơi cổ tay. Làn da ở đây vốn mềm mại, sau thời gian dài xoa bóp càng thêm nhạy cảm, thậm chí Nghiêm Hải An run lên một cái.
“Xin lỗi.”
Nghiêm Hải An cho là mình nghe nhầm, Tôn Ngôn đó làm sao có thể dùng loại giọng điệu này nói lời kịch như vậy chứ?
Tôn Ngôn cầm tay kia của cậu, cúi đầu xuống, vùi mặt ở trong lòng bàn tay của cậu. Lòng bàn tay có thể cảm thấy hơi thở nóng rực, theo tần số nhịp tim của Nghiêm Hải An như lông vũ thổi lất phất.
Đây là cách người đàn ông này tỏ ta yếu thế, Nghiêm Hải An cảm thấy một loại rung động muộn màng.
Cậu khẽ hé miệng, thấy Tôn ngôn ngẩng đầu lên từ lòng bàn tay của cậu, đang nhìn mình.
“Anh đồng ý thử một lần với em không?”
Khi phản ứng kịp thì, những lời này đã nói ra rồi. Sau khi xấu hổ trong phút chốc, cậu không khỏi như trút được gánh nặng. Bi kịch giữa sinh hoạt hàng ngày luôn luôn lẳng lặng mà xảy ra, để cho bọn họ biết được “Mất đi” là chuyện đáng sợ biết bao, nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được xúc động tìm kiếm, đi tới bước này.
Tôn Ngôn có lẽ cười cười, cũng cau mày: “Thử một lần.”
Đây giống như một câu trả lời chắc chắn, vừa giống như một câu hỏi, đầy do dự mà người nói không biết. Nghiêm Hải An nuốt một cái thở dài xuống, cúi đầu hôn lên.
Nụ hôn này vừa chạm liền tách ra, giống như chính là một dấu ấn đóng lên khế ước của hai người.
Nghiêm Hải An nghiêm túc nói: “Mặc dù em không biết hai chúng ta có thể ở cùng một chỗ bao lâu, nhưng em sẽ nghiêm túc với quan hệ của hai chúng ta. Hi vọng anh cũng như thế.”
Tôn Ngôn nghe vậy ngồi dậy, vẫn nắm tay cậu, lông mày cũng chưa buông ra: “Anh không nghiêm túc chỗ nào? Còn em nói ra phải giữ lời, anh cũng như vậy, ở trong nhà người đàn ông khác xem là mấy ý tứ?”
Nghiêm Hải An cảm thấy người đàn ông này thật là có tật xấu, con mẹ nó dịu dàng chưa đến ba phút đồng hồ liền bắt đầu bộc lộ bản tính: “Em đang nói tương lai yêu thương với anh ở tại nơi này, có vấn đề gì không?”
Lại nói hai người bọn họ như vậy coi là nói yêu thương cái gì?
Rõ ràng là đang lạnh lùng phản bác lại, cũng không biết là lời người nào chọc đến thần kinh Tôn Ngôn, đầu tiên là anh giật mình, ánh mắt sáng lên, khóe miệng vểnh lên, thế nhưng hình như là có chút dfienddn lieqiudoon ngượng ngùng, giả vờ ho khan hai tiếng: “Lúc trước anh không truy cứu, nhưng sau này không được phép làm như vậy.”
Nghiêm Hải An hỏi ngược lại: “Em muốn dọn ra ngoài ai đến chăm sóc Dịch Sinh? Em thân là người đại diện và trợ lí của cậu ấy, anh nói vậy thích hợp sao?”
Tôn Ngôn lơ đễnh nói: “Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi còn muốn em chăm sóc? Hơn nữa chuyện chăm sóc ai đến không được mà nhất định là em? Anh giúp cậu ta mời một người giúp việc là được. Một người không đủ mời hai, tài xế đầu bếp giúp việc trợ lí, đều xứng đáng với cậu ta.”
Nghiêm Hải An rất muốn cho anh thấy ánh mắt khinh thường của mình, đây hoàn toàn không phải một việc.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Tôn Ngôn lại châm lửa: “Cho em hai lựa chọn, hoặc là em dọn ra, hoặc là anh vào ở.”
Nghiêm Hải An: “….Anh có thể nói đạo lý một chút không?”
Trước tiên chưa nói Mạc Dịch Sinh có đồng ý hay không rồi, đây là nhà của người ta, lùi vạn bước, coi như đồng ý, Tôn ngôn đồng ý ở phòng ngủ này còn không lớn bằng phòng để quần áo nhà anh sao?
Vẻ mặt Tôn Ngôn một bộ nhân nhượng “Sao em phiền phức như vậy may mà anh dịu dàng”, hạ mình mà coi trọng suy nghĩ vòng vo một phen: “Không phải em muốn chăm sóc cậu ta sao? Anh cũng có nhà chung quanh đây, cũng cách không phải là rất xa, anh và em dọn qua, đi lại cũng thuận tiện. Dù sao anh không muốn em ở cùng cậu ta, người hơn ba mươi tuổi rồi, cả ngày lảm nhảm.”
Anh càng nói càng hăng hái: “Đi, anh dẫn em đi xem nhà.”
Nghiêm Hải An: “…Đi cái gì mà đi? Em đồng ý chưa?”
Nhưng Tôn Ngôn đang vui mừng, hoàn toàn không đếm xỉa đến ý kiến của cậu rồi. Nghiêm Hải An bất đắc dĩ bị anh kéo chạy ra ngoài, trên đường cũng hiểu ra, nếu cậu và Tôn Ngôn xem như là chính thức quan hệ qua lại rồi, cậu nên chịu trách nhiệm với Tôn Ngôn. Nếu Tôn Ngôn thực sự kiêng kị chuyện của cậu và Mạc Dịch Sinh, có chút nghi ngờ phòng ngừa là phải.
Tôn Ngôn nói đúng không xa, rốt cuộc lái xe mất hơn mười phút, đi bộ nhất định gặp khó khăn. Khu nhà ở hạng sang này là tầng nhảy, trên dưới đều là bộ ba cỡ, Tôn Ngôn ở tầng 7 nhảy 8, tầng lầu rất tốt.
Nghiêm Hải An hoài nghi nghiêm trọng gia đình nhà họ Tôn mua nhà xe giống như người ta mua giày mua quần áo vậy, một chút gánh nặng cũng không có.
Lượn quanh một vòng, Nghiêm Hải An hỏi: “Tiền anh thuê nơi này bao nhiêu?”
Tôn Ngôn vẫn đang hưng phấn mà xoay quanh thành vòng, nghe vậy thì mất hứng: “Em hỏi cái này làm gì?”
Nghiêm Hải An nghiêm mặt nói: “Nếu em muốn ở nơi này, tiền thuê ít nhất cũng phải trích ra một nửa chứ?”
“Em đùa gì thế? Đưa tiền thuê? Anh ít tiền hơn em?” Tôn Ngôn như bị xúc phạm nghiêm trọng, vô cùng cáu kỉnh, “Em ở trong nhà Mạc Dịch Sinh cũng đưa tiền thuê sao? Hả?”
Nghiêm Hải An thành thật nói: “Không đưa, nhưng đó không phải là chuyện tiền bạc. Em vì công việc của cậu ta, cậu ta bao ăn bao ở.”
“Vậy em theo anh nói, khụ, yêu nhau.” Tôn Ngôn hất cằm lên, vẻ mặt có chút cứng nhắc, có phần giống như không nhịn được cười lại muốn ra vẻ như nghiêm túc, “Anh cũng bao ăn bao ở em.”
Nghiêm Hải An: “…Bao ăn bao ở đó không gọi là yêu đương, gọi là bao nuôi.”
“Ôi, sao em phiền như vậy chứ?” Tôn Ngôn vung tay lên, tỏ vẻ không muốn để ý chi tiết này, sau đó lại đầy hứng thú mà trao đổi với Nghiêm Hải An, “Nếu không thì mua cho em chiếc xe nữa? Mặc dù cũng có thể lái của anh, nhưng vẫn muốn chọn một cái em dinendian.lơqid]on thích, cũng không biết kỹ thuật lái xe của em thế nào, vẫn là mua thận trọng một chút. Bây giờ vẫn có thời gian, đi xem một chút trước, mua trước một cái lái, sau đó không thích đổi lại.”
Anh nói một hơi chuỗi dài, cũng không coi Nghiêm Hải An có đồng ý hay không, khiêng người bỏ chạy. Nghiêm Hải An bị anh mạnh mẽ vang dội làm vẻ mặt hồ đồ cưỡng ép, phục hồi tinh thần lại Tôn Ngôn cũng dừng ở cửa 4s.
Nghiêm Hải An nắm lấy dây nịt an toàn không chịu xuống xe: “Em không mua xe.”
Tôn Ngôn: “Tại sao không mua? Anh thấy bình thường em cũng phải lái xe mà?”
Nghiêm Hải An cố gắng giải thích với anh: “Bình thường công việc của em bắt đầu lái một lát, chiếc xe ở phòng vẽ tranh kia đủ dùng rồi.”
Tôn Ngôn lôi ra ấn tượng về hình ảnh chiếc Buick* nhỏ đó từ trí nhớ của mình, nghiêm mặt: “Không được, cái xe rách đó để lại cho Mạc Dịch Sinh lái đi, vừa nhìn cũng không chịu được va chạm. Anh mua cho em một chiếc SUV** chắc chắn một chút, xe đâm nát người cũng không có việc gì.”
*Buick: Buick hiện là thương hiệu ô tô lâu đời nhất của Mỹ, và một trong những thương hiệu ô tô lâu đời nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc từ công ty Buick Auto-Vim and Power vào năm 1899, nhà sản xuất động cơ đốt trong độc lập và động cơ xe hơi, và sau đó đã kết hợp với Công ty ô tô Buick vào ngày 19 tháng 5 năm 1903 bởi David Dunbar Buick (người Scotland) ở Detroit, Michigan. (Nguồn: Wikipedia)
**SUV: Xe thể thao đa dụng, hay xe SUV (viết tắt từ tiếng Anh Sport Utility Vehicle) là một loại xe gia đình với khung xe là khung xe tải nhẹ. Loại xe này rất được chuộng bắt đầu từ Mỹ và sau đó lan truyền qua châu Âu và các nước khác. Xe cao, đi được nhiều địa hình phức tạp, không gian bên trong rộng rãi nên chở được nhiều người và vật dụng, dáng xe chắc chắn giống xe 2 cầu (4X4), khối lượng xe lớn tạo cảm giác an toàn (Nguồn: Wikipedia)
“Em yên lành mà tại sao xe đụng hả!?” Trong lòng Nghiêm Hải An đã gần đến phát điên, anh lợi hại như vậy sao không mua cho em xe tăng chứ?
Tuy nói Tôn Ngôn luôn là người rất không phân rõ phải trái, nhưng cậu chính là không dự liệu được Tôn Ngôn còn có thế trở nên bất chấp lí lẽ như vậy.
Nhưng trên mặt Tôn Ngôn không mỉm cười, nghiêm chỉnh đến đáng sợ: “Chuyện như vậy không thể nói giỡn, em có biết trong một năm có bao nhiêu tai nạn xe cộ xảy ra không? Em không đâm người khác không thể đảm bảo người khác không đâm em.”
Nghiêm Hải An không nghĩ tới Tôn Ngôn sẽ nghiêm túc như vậy, có cảm giác mình làm sai rồi, đầu lưỡi hiếm khi mà buộc thắt lại: “Không, không thể nào? Anh không nên nghĩ nghiêm trọng như thế…”
Lời còn chưa dứt, Tôn Ngôn đã đi xuống xe.
Anh dựa vào cửa xe, rút ra điếu thuốc, châm lên.
Nghiêm Hải An nhìn anh lặng lẽ mà hút thuốc, chẳng biết tại sao trong lòng vô cùng không dễ chịu, tay nhấn ở trên cửa xe hồi lâu, hay là đẩy cửa đi xuống.
Cậu thỏa hiệp nói: “Anh mua đi, đừng đến nhà của em, coi là em cho anh mượn.”
Tôn Ngôn nhìn cậu một cái, thả khói, trầm giọng nói: “Nghiêm Hải An, ở với anh, không có cái khác, trước hết để cho mình thật tốt.”
Nói xong, anh dẫn đầu đi về phía cửa hàng.
Nghiêm Hải An sửng sốt nửa phút tại chỗ, mới bước nhanh đuổi theo đi vào.
*
Tôn Ngôn đặt xe là phân phối cao, hiện tại chưa có xe, còn phải chờ một thời gian ngắn mới có thể lấy. Nghiêm Hải An cậu ngồi ở vị trí phó lái, trên đường về bầu không khí trong xe có chút trầm.
Chờ khi đèn đỏ, Tôn Ngôn mới thận trọng khua cờ trống nói: “Tiện thể cho em đi xác định địa điểm quần áo nữa? Anh và Dieenndkdan/leeequhydonnn Tôn Lăng thường đi cửa hàng kia làm quần áo không tệ, sẽ phù hợp với bề ngoài, anh nhớ đã ra phong cách mới rồi, ngàu mai đi chọn đi.”
Trải qua một lần vừa rồi, Nghiêm Hải An cũng không dám lập tức từ chối, chỉ sợ lại kích thích cái thần kinh yếu ớt của Tôn Ngôn: “Quần áo của em đủ mặc…”
Tôn Ngôn cả giận nói: “Em có phiền hay không hả! Mua xe em không muốn, quần áo đồng hồ em cũng không cần, em muốn cái gì hả?”
Lúc này đến phiên Nghiêm Hải An im lặng.
Cách một lúc lâu, cậu mới thản nhiên nói: “Em không có tiền cho anh, anh mua những thứ này cho em, em cũng không trả lễ nổi. Như vậy không công bằng với anh, cũng không công bằng với em.”
Nói xong cậu cười một tiếng: “Có lẽ người bên ngoài thấy, em và anh chính là quan hệ được nuôi và kim chủ* đi?”
*Kim chủ: người chủ có tiền.
“Anh cam tâm tình nguyện tiêu tiền!” Tôn Ngôn càng nổi giận hơn, gầm hét lên, “Anh thích mua đồ cho người anh thích! Ai cũng không được xen vào!”
Nghiêm Hải An cảm thấy Tôn Ngôn thật là có bệnh, mỗi lần từ loại mềm mại vui vẻ đều phải xảy ra gây gổ ầm ĩ, quả thực giống như không theo tác phong đó thì không có cách nào đưa lời từ miệng ra.
Nhìn Tôn Ngôn tức giận mang theo một gò má oan ức, đột nhiên cậu thấy lòng mệt mỏi, sao người này như thế hả? Trước kia là làm người ta ghét một chút, có thể nhìn cũng là một người trưởng thành thành thục mà? Cuối cùng cảm thấy bây giờ kéo xuống cả cái da, hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Trong thoáng chốc Nghiêm Hải An cảm thấy anh và Mạc Dịch Sinh có thể cùng vào một lớp nhà trẻ lớn: “Cũng không phải không để cho anh mua, anh không nên vô duyên vô cớ mà cứ mua bậy như vậy.”
Vẻ mặt Tôn Ngôn lại là “Sao em phiền phức như vậy mà anh thông tình đạt lí”, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Em chỉ nhiều chuyện.”
Nghiêm Hải An: “…”
Ban đầu Tôn Lăng nói Tôn Ngôn là một người chưa lớn, Nghiêm Hải An còn không để trong lòng, vào lúc này hiểu biết. Cậu nghiêm túc suy xét, mình không phải bị lừa gạt?
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Ngôn: Không được, cái xe rách đó để lại cho Mạc Dịch Sinh lái đi, vừa nhìn cũng không chịu được va chạm.
Mạc Dịch Sinh: ……???? Không dùng thì cho tôi lái?
Nghiêm Hải An: …..
Tôn Lăng: Em à thực sự nói qua yêu đương không? Anh thấy thứ nhất là đưa những thứ này không tốt sao, em tiến hành theo chất lượng tặng chút hoa hoa cỏ cỏ nha.
Tôn Ngôn: Tặng hoa hoa cỏ cỏ rắm gì cũng không được, muốn tặng sẽ tặng bây giờ!
Mạc Dịch Sinh: …???Anh tặng tôi rắm dùng trước cũng không được hay sao?
Nghiêm Hải An: …..
#bàn luận về sự đối xử khác biệt#
Có bao nhiêu năm rồi?
Nếu hình dung lòng xúc động với người có thể dùng cụm từ “Tiểu lộc loạn chàng*”, Nghiêm Hải An cảm giác con nai trong ngực này của mình có thể ở thời khỏe mạnh thì tức khắc bị đâm chết, hơn nữa bề ngoài còn hết sức thê thảm.
*Tiểu lộc loạn chàng: (Nghĩa đen) con nai nhỏ hỗn loạn, dùng để miêu tả cảm giác bồn chồn, hỗn loạn.
Có một thời gian ngắn, cậu cho là mình yêu Mạc Dịch Sinh, Mạc Dịch Sinh mang đến cho cậu cảm giác giống như một đứa nhỏ không rành việc đời, an toàn sạch sẽ, vừa giống như một bức tranh, trong sáng tốt đẹp. Nguyên nhân như vậy mới sẽ không làm thương tổn mình, để Nghiêm Hải An có thể yên lòng qua lại với cậu.
Cho nên cậu chăm sóc Mạc Dịch Sinh vốn giống như chăm sóc một đứa bé, yêu thích Mạc Dịch Sinh giống như yêu thích một tác Dieenndkdan/leeequhydonnn phẩm xuất sắc. Nghiêm Hải An cũng không phải là người chưa từng trải, rất nhanh liền hiểu được loại tình cảm vô dục vô cầu* này không coi là tình yêu.
*Vô dục vô cầu: không ham muốn không đòi hỏi.
Chẳng biết động tác của Tôn Ngôn ngừng lúc nào, chỉ là lặng lẽ nắm cổ tay Nghiêm Hải An, ngón cái vuốt ve trên vết thương đã tiêu tan phai nhạt không ít.
Bỗng nhiên, anh nâng tay của Nghiêm Hải An lên, cúi đầu ấn xuống một cái hôn bên nơi cổ tay. Làn da ở đây vốn mềm mại, sau thời gian dài xoa bóp càng thêm nhạy cảm, thậm chí Nghiêm Hải An run lên một cái.
“Xin lỗi.”
Nghiêm Hải An cho là mình nghe nhầm, Tôn Ngôn đó làm sao có thể dùng loại giọng điệu này nói lời kịch như vậy chứ?
Tôn Ngôn cầm tay kia của cậu, cúi đầu xuống, vùi mặt ở trong lòng bàn tay của cậu. Lòng bàn tay có thể cảm thấy hơi thở nóng rực, theo tần số nhịp tim của Nghiêm Hải An như lông vũ thổi lất phất.
Đây là cách người đàn ông này tỏ ta yếu thế, Nghiêm Hải An cảm thấy một loại rung động muộn màng.
Cậu khẽ hé miệng, thấy Tôn ngôn ngẩng đầu lên từ lòng bàn tay của cậu, đang nhìn mình.
“Anh đồng ý thử một lần với em không?”
Khi phản ứng kịp thì, những lời này đã nói ra rồi. Sau khi xấu hổ trong phút chốc, cậu không khỏi như trút được gánh nặng. Bi kịch giữa sinh hoạt hàng ngày luôn luôn lẳng lặng mà xảy ra, để cho bọn họ biết được “Mất đi” là chuyện đáng sợ biết bao, nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được xúc động tìm kiếm, đi tới bước này.
Tôn Ngôn có lẽ cười cười, cũng cau mày: “Thử một lần.”
Đây giống như một câu trả lời chắc chắn, vừa giống như một câu hỏi, đầy do dự mà người nói không biết. Nghiêm Hải An nuốt một cái thở dài xuống, cúi đầu hôn lên.
Nụ hôn này vừa chạm liền tách ra, giống như chính là một dấu ấn đóng lên khế ước của hai người.
Nghiêm Hải An nghiêm túc nói: “Mặc dù em không biết hai chúng ta có thể ở cùng một chỗ bao lâu, nhưng em sẽ nghiêm túc với quan hệ của hai chúng ta. Hi vọng anh cũng như thế.”
Tôn Ngôn nghe vậy ngồi dậy, vẫn nắm tay cậu, lông mày cũng chưa buông ra: “Anh không nghiêm túc chỗ nào? Còn em nói ra phải giữ lời, anh cũng như vậy, ở trong nhà người đàn ông khác xem là mấy ý tứ?”
Nghiêm Hải An cảm thấy người đàn ông này thật là có tật xấu, con mẹ nó dịu dàng chưa đến ba phút đồng hồ liền bắt đầu bộc lộ bản tính: “Em đang nói tương lai yêu thương với anh ở tại nơi này, có vấn đề gì không?”
Lại nói hai người bọn họ như vậy coi là nói yêu thương cái gì?
Rõ ràng là đang lạnh lùng phản bác lại, cũng không biết là lời người nào chọc đến thần kinh Tôn Ngôn, đầu tiên là anh giật mình, ánh mắt sáng lên, khóe miệng vểnh lên, thế nhưng hình như là có chút dfienddn lieqiudoon ngượng ngùng, giả vờ ho khan hai tiếng: “Lúc trước anh không truy cứu, nhưng sau này không được phép làm như vậy.”
Nghiêm Hải An hỏi ngược lại: “Em muốn dọn ra ngoài ai đến chăm sóc Dịch Sinh? Em thân là người đại diện và trợ lí của cậu ấy, anh nói vậy thích hợp sao?”
Tôn Ngôn lơ đễnh nói: “Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi còn muốn em chăm sóc? Hơn nữa chuyện chăm sóc ai đến không được mà nhất định là em? Anh giúp cậu ta mời một người giúp việc là được. Một người không đủ mời hai, tài xế đầu bếp giúp việc trợ lí, đều xứng đáng với cậu ta.”
Nghiêm Hải An rất muốn cho anh thấy ánh mắt khinh thường của mình, đây hoàn toàn không phải một việc.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Tôn Ngôn lại châm lửa: “Cho em hai lựa chọn, hoặc là em dọn ra, hoặc là anh vào ở.”
Nghiêm Hải An: “….Anh có thể nói đạo lý một chút không?”
Trước tiên chưa nói Mạc Dịch Sinh có đồng ý hay không rồi, đây là nhà của người ta, lùi vạn bước, coi như đồng ý, Tôn ngôn đồng ý ở phòng ngủ này còn không lớn bằng phòng để quần áo nhà anh sao?
Vẻ mặt Tôn Ngôn một bộ nhân nhượng “Sao em phiền phức như vậy may mà anh dịu dàng”, hạ mình mà coi trọng suy nghĩ vòng vo một phen: “Không phải em muốn chăm sóc cậu ta sao? Anh cũng có nhà chung quanh đây, cũng cách không phải là rất xa, anh và em dọn qua, đi lại cũng thuận tiện. Dù sao anh không muốn em ở cùng cậu ta, người hơn ba mươi tuổi rồi, cả ngày lảm nhảm.”
Anh càng nói càng hăng hái: “Đi, anh dẫn em đi xem nhà.”
Nghiêm Hải An: “…Đi cái gì mà đi? Em đồng ý chưa?”
Nhưng Tôn Ngôn đang vui mừng, hoàn toàn không đếm xỉa đến ý kiến của cậu rồi. Nghiêm Hải An bất đắc dĩ bị anh kéo chạy ra ngoài, trên đường cũng hiểu ra, nếu cậu và Tôn Ngôn xem như là chính thức quan hệ qua lại rồi, cậu nên chịu trách nhiệm với Tôn Ngôn. Nếu Tôn Ngôn thực sự kiêng kị chuyện của cậu và Mạc Dịch Sinh, có chút nghi ngờ phòng ngừa là phải.
Tôn Ngôn nói đúng không xa, rốt cuộc lái xe mất hơn mười phút, đi bộ nhất định gặp khó khăn. Khu nhà ở hạng sang này là tầng nhảy, trên dưới đều là bộ ba cỡ, Tôn Ngôn ở tầng 7 nhảy 8, tầng lầu rất tốt.
Nghiêm Hải An hoài nghi nghiêm trọng gia đình nhà họ Tôn mua nhà xe giống như người ta mua giày mua quần áo vậy, một chút gánh nặng cũng không có.
Lượn quanh một vòng, Nghiêm Hải An hỏi: “Tiền anh thuê nơi này bao nhiêu?”
Tôn Ngôn vẫn đang hưng phấn mà xoay quanh thành vòng, nghe vậy thì mất hứng: “Em hỏi cái này làm gì?”
Nghiêm Hải An nghiêm mặt nói: “Nếu em muốn ở nơi này, tiền thuê ít nhất cũng phải trích ra một nửa chứ?”
“Em đùa gì thế? Đưa tiền thuê? Anh ít tiền hơn em?” Tôn Ngôn như bị xúc phạm nghiêm trọng, vô cùng cáu kỉnh, “Em ở trong nhà Mạc Dịch Sinh cũng đưa tiền thuê sao? Hả?”
Nghiêm Hải An thành thật nói: “Không đưa, nhưng đó không phải là chuyện tiền bạc. Em vì công việc của cậu ta, cậu ta bao ăn bao ở.”
“Vậy em theo anh nói, khụ, yêu nhau.” Tôn Ngôn hất cằm lên, vẻ mặt có chút cứng nhắc, có phần giống như không nhịn được cười lại muốn ra vẻ như nghiêm túc, “Anh cũng bao ăn bao ở em.”
Nghiêm Hải An: “…Bao ăn bao ở đó không gọi là yêu đương, gọi là bao nuôi.”
“Ôi, sao em phiền như vậy chứ?” Tôn Ngôn vung tay lên, tỏ vẻ không muốn để ý chi tiết này, sau đó lại đầy hứng thú mà trao đổi với Nghiêm Hải An, “Nếu không thì mua cho em chiếc xe nữa? Mặc dù cũng có thể lái của anh, nhưng vẫn muốn chọn một cái em dinendian.lơqid]on thích, cũng không biết kỹ thuật lái xe của em thế nào, vẫn là mua thận trọng một chút. Bây giờ vẫn có thời gian, đi xem một chút trước, mua trước một cái lái, sau đó không thích đổi lại.”
Anh nói một hơi chuỗi dài, cũng không coi Nghiêm Hải An có đồng ý hay không, khiêng người bỏ chạy. Nghiêm Hải An bị anh mạnh mẽ vang dội làm vẻ mặt hồ đồ cưỡng ép, phục hồi tinh thần lại Tôn Ngôn cũng dừng ở cửa 4s.
Nghiêm Hải An nắm lấy dây nịt an toàn không chịu xuống xe: “Em không mua xe.”
Tôn Ngôn: “Tại sao không mua? Anh thấy bình thường em cũng phải lái xe mà?”
Nghiêm Hải An cố gắng giải thích với anh: “Bình thường công việc của em bắt đầu lái một lát, chiếc xe ở phòng vẽ tranh kia đủ dùng rồi.”
Tôn Ngôn lôi ra ấn tượng về hình ảnh chiếc Buick* nhỏ đó từ trí nhớ của mình, nghiêm mặt: “Không được, cái xe rách đó để lại cho Mạc Dịch Sinh lái đi, vừa nhìn cũng không chịu được va chạm. Anh mua cho em một chiếc SUV** chắc chắn một chút, xe đâm nát người cũng không có việc gì.”
*Buick: Buick hiện là thương hiệu ô tô lâu đời nhất của Mỹ, và một trong những thương hiệu ô tô lâu đời nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc từ công ty Buick Auto-Vim and Power vào năm 1899, nhà sản xuất động cơ đốt trong độc lập và động cơ xe hơi, và sau đó đã kết hợp với Công ty ô tô Buick vào ngày 19 tháng 5 năm 1903 bởi David Dunbar Buick (người Scotland) ở Detroit, Michigan. (Nguồn: Wikipedia)
**SUV: Xe thể thao đa dụng, hay xe SUV (viết tắt từ tiếng Anh Sport Utility Vehicle) là một loại xe gia đình với khung xe là khung xe tải nhẹ. Loại xe này rất được chuộng bắt đầu từ Mỹ và sau đó lan truyền qua châu Âu và các nước khác. Xe cao, đi được nhiều địa hình phức tạp, không gian bên trong rộng rãi nên chở được nhiều người và vật dụng, dáng xe chắc chắn giống xe 2 cầu (4X4), khối lượng xe lớn tạo cảm giác an toàn (Nguồn: Wikipedia)
“Em yên lành mà tại sao xe đụng hả!?” Trong lòng Nghiêm Hải An đã gần đến phát điên, anh lợi hại như vậy sao không mua cho em xe tăng chứ?
Tuy nói Tôn Ngôn luôn là người rất không phân rõ phải trái, nhưng cậu chính là không dự liệu được Tôn Ngôn còn có thế trở nên bất chấp lí lẽ như vậy.
Nhưng trên mặt Tôn Ngôn không mỉm cười, nghiêm chỉnh đến đáng sợ: “Chuyện như vậy không thể nói giỡn, em có biết trong một năm có bao nhiêu tai nạn xe cộ xảy ra không? Em không đâm người khác không thể đảm bảo người khác không đâm em.”
Nghiêm Hải An không nghĩ tới Tôn Ngôn sẽ nghiêm túc như vậy, có cảm giác mình làm sai rồi, đầu lưỡi hiếm khi mà buộc thắt lại: “Không, không thể nào? Anh không nên nghĩ nghiêm trọng như thế…”
Lời còn chưa dứt, Tôn Ngôn đã đi xuống xe.
Anh dựa vào cửa xe, rút ra điếu thuốc, châm lên.
Nghiêm Hải An nhìn anh lặng lẽ mà hút thuốc, chẳng biết tại sao trong lòng vô cùng không dễ chịu, tay nhấn ở trên cửa xe hồi lâu, hay là đẩy cửa đi xuống.
Cậu thỏa hiệp nói: “Anh mua đi, đừng đến nhà của em, coi là em cho anh mượn.”
Tôn Ngôn nhìn cậu một cái, thả khói, trầm giọng nói: “Nghiêm Hải An, ở với anh, không có cái khác, trước hết để cho mình thật tốt.”
Nói xong, anh dẫn đầu đi về phía cửa hàng.
Nghiêm Hải An sửng sốt nửa phút tại chỗ, mới bước nhanh đuổi theo đi vào.
*
Tôn Ngôn đặt xe là phân phối cao, hiện tại chưa có xe, còn phải chờ một thời gian ngắn mới có thể lấy. Nghiêm Hải An cậu ngồi ở vị trí phó lái, trên đường về bầu không khí trong xe có chút trầm.
Chờ khi đèn đỏ, Tôn Ngôn mới thận trọng khua cờ trống nói: “Tiện thể cho em đi xác định địa điểm quần áo nữa? Anh và Dieenndkdan/leeequhydonnn Tôn Lăng thường đi cửa hàng kia làm quần áo không tệ, sẽ phù hợp với bề ngoài, anh nhớ đã ra phong cách mới rồi, ngàu mai đi chọn đi.”
Trải qua một lần vừa rồi, Nghiêm Hải An cũng không dám lập tức từ chối, chỉ sợ lại kích thích cái thần kinh yếu ớt của Tôn Ngôn: “Quần áo của em đủ mặc…”
Tôn Ngôn cả giận nói: “Em có phiền hay không hả! Mua xe em không muốn, quần áo đồng hồ em cũng không cần, em muốn cái gì hả?”
Lúc này đến phiên Nghiêm Hải An im lặng.
Cách một lúc lâu, cậu mới thản nhiên nói: “Em không có tiền cho anh, anh mua những thứ này cho em, em cũng không trả lễ nổi. Như vậy không công bằng với anh, cũng không công bằng với em.”
Nói xong cậu cười một tiếng: “Có lẽ người bên ngoài thấy, em và anh chính là quan hệ được nuôi và kim chủ* đi?”
*Kim chủ: người chủ có tiền.
“Anh cam tâm tình nguyện tiêu tiền!” Tôn Ngôn càng nổi giận hơn, gầm hét lên, “Anh thích mua đồ cho người anh thích! Ai cũng không được xen vào!”
Nghiêm Hải An cảm thấy Tôn Ngôn thật là có bệnh, mỗi lần từ loại mềm mại vui vẻ đều phải xảy ra gây gổ ầm ĩ, quả thực giống như không theo tác phong đó thì không có cách nào đưa lời từ miệng ra.
Nhìn Tôn Ngôn tức giận mang theo một gò má oan ức, đột nhiên cậu thấy lòng mệt mỏi, sao người này như thế hả? Trước kia là làm người ta ghét một chút, có thể nhìn cũng là một người trưởng thành thành thục mà? Cuối cùng cảm thấy bây giờ kéo xuống cả cái da, hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Trong thoáng chốc Nghiêm Hải An cảm thấy anh và Mạc Dịch Sinh có thể cùng vào một lớp nhà trẻ lớn: “Cũng không phải không để cho anh mua, anh không nên vô duyên vô cớ mà cứ mua bậy như vậy.”
Vẻ mặt Tôn Ngôn lại là “Sao em phiền phức như vậy mà anh thông tình đạt lí”, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Em chỉ nhiều chuyện.”
Nghiêm Hải An: “…”
Ban đầu Tôn Lăng nói Tôn Ngôn là một người chưa lớn, Nghiêm Hải An còn không để trong lòng, vào lúc này hiểu biết. Cậu nghiêm túc suy xét, mình không phải bị lừa gạt?
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Ngôn: Không được, cái xe rách đó để lại cho Mạc Dịch Sinh lái đi, vừa nhìn cũng không chịu được va chạm.
Mạc Dịch Sinh: ……???? Không dùng thì cho tôi lái?
Nghiêm Hải An: …..
Tôn Lăng: Em à thực sự nói qua yêu đương không? Anh thấy thứ nhất là đưa những thứ này không tốt sao, em tiến hành theo chất lượng tặng chút hoa hoa cỏ cỏ nha.
Tôn Ngôn: Tặng hoa hoa cỏ cỏ rắm gì cũng không được, muốn tặng sẽ tặng bây giờ!
Mạc Dịch Sinh: …???Anh tặng tôi rắm dùng trước cũng không được hay sao?
Nghiêm Hải An: …..
#bàn luận về sự đối xử khác biệt#