*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lạc Tâm Vũ
Ngày hôm sau, Nghiêm Hải An nhận được điện thoại của Tô Ấn. Công việc của Tô Ấn là trợ lý cho Tôn Ngôn, nhưng công việc bên kia có người phụ trách, nói đúng hơn anh ta phụ trách những chuyện sinh hoạt vụn vặt khác. Trước kia người Tôn Ngôn có chuyện gì đều là anh ta đảm nhiệm, mua túi mua đồng hồ mua trang sức, mua xe mua nhà cho tài nguyên, nói đơn giản, chính là một chân chạy toàn năng, cái gì cũng phải làm.
Thói quen của Tô Ấn thử người dùng món ăn, người nào có thể ngạo mạn, người nào cần xem trọng, trong lòng rõ ràng. Lấy kinh nghiệm chân chó* nhiều năm của anh ta, anh ta hiểu chỉ Die nd da nl e q uu ydo n cần anh ta còn muốn kiếm sống dưới quyền Tôn Ngôn, là phải thận trọng đối đãi với Nghiêm Hải An.
*Chân chó: đại loại có ý nghĩa như xu nịnh, làm hài lòng một ai đó.
Nghiêm Hải An hơi bất ngờ Tô Ấn tìm đến mình làm cái gì.
Tô Ấn tranh thủ thời gian giải thích nói: “Tôn tổng nói mấy ngày nữa ngài phải đi thành phố S, muốn xác định thời gian cụ thể với ngài một chút, bên này tôi đặt tốt vé máy bay và phòng cho ngài.”
Không cần hỏi cũng biết là Tôn Ngôn dặn dò, chỉ là giọng nói của anh ta nói đặc biệt khách khí, còn có chút ý tứ lấy lòng, Nghiêm Hải An nghe được rất không quen: “Tôi đã đặt xong vé máy bay, việc này cũng không cần phiền toái.”
Tô Ấn không thể cứng rắn như Tôn Ngôn, nghe được Nghiêm Hải An là nghiêm túc, cũng không quấy rầy, cũng nhanh chóng thăm dò tính cách Nghiêm Hải An, chuyển đổi cách nói chân thành: “Khách sạn kia ngài dù sao cũng không nên khách khí, đây là tự chúng tôi mở, phòng trống cũng trống, ngài vào ở không làm lãng phí, có cần một cái gì cũng thuận tiện.”
Nghiêm Hải An do dự một lát: “Vậy thì cám ơn anh.”
“Không khách khí không khách khí, là tôi phải làm.” Tô Ấn hạ thấp thái độ, xác nhận lịch bay và thời gian rõ ràng với cậu, thì lễ phép cúp điện thoại, “Tôn tổng và giám đốc Tôn cùng đi nước ngoài, ngài có chuyện gì cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Ngày hôm qua nói ầm ĩ, ngày hôm nay liền chạy ra khỏi nước, tốc độ này cũng thật nhanh.
Cúp điện thoại của Tô Ấn, Nghiêm Hải An suy nghĩ một chút, lục lại tin nhắn của Tôn Ngôn, đoán chừng anh vẫn còn ở trên máy bay, chọn chọn lựa lựa hồi lâu, mới gửi một câu: Tô Ấn liên lạc với em rồi, cám ơn. Đến rồi nói một tiếng.
Không biết bao lâu Tôn Ngôn mới nhìn thấy cái này, Nghiêm Hải An vừa về cửa hàng vừa lật xem bản ghi chép nói chuyện phiếm không có bao nhiêu của hai người mấy lần, lại không nhịn được nhấn vào vòng kết nối bạn bè* của Tôn Ngôn.
*Vòng kết nối bạn bè [朋友圈]: Vòng kết nối của bạn bè, nói chung đề cập đến một chức năng xã hội trên Tencent WeChat_một ứng dụng của Trung Quốc, đã xuất hiện trên WeChat phiên bản 4.0, được cập nhật vào ngày 19 tháng 4 năm 2012. (Nguồn: Baidu)
Vòng kết nối bạn bè của anh còn sạch sẽ hơn người già, chỉ có ba tin nhắn từ những ngày đầu tiên, tất cả đều là tin tức thời tiết của thành phố B hai, ba năm trước. Đoán cũng biết có lẽ là Tôn Ngôn tiện tay gửi, nhưng mỗi lần Nghiêm Hải An nhấn vào đây cũng làm đủ loại phỏng đoán với ba cái tin này, ngày đó Tôn Ngôn chuẩn bị làm chuyện gì mới bắt đầu chú ý thời tiết?
Chuyện này là bản thân đủ nhàm chán rồi, nhưng thỉnh thoảng Nghiêm Hải An sẽ đi đứng không bình thường giống như giẫm vào một khoảng thời gian làm tiêu mòn.
Nhấn vào trong một cái thì thấy được trạng thái mới trong vòng kết nối bạn bè của Tôn Ngôn, một câu văn trong trẻo: Sau này cũng không có thời gian rảnh, không có việc gì đừng hẹn tôi.
Nghiêm Hải An tập trung nhìn vào, thời gian vừa lúc là lúc bọn họ ăn cơm tối hôm qua, lúc ấy người này nhìn điện thoại di động là gửi cho bạn bè đi?
Nghiêm Hải An: “…”
Tại sao cậu đọc thấy được một chút ý vị kỳ quái từ trong câu chữ này?
Mơ hồ hiểu được người này là có ý gì, trong nháy mắt Nghiêm Hải An cảm thấy Tôn Ngôn có chút đáng yêu. Cậu ôm điện thoại di động ngồi ở trên ghế sa lon, trực tiếp cười ngã, để lại một câu bình luận ở dưới: Khi nào trở lại?
Mạc Dịch Sinh vừa quay đầu thì thấy Nghiêm Hải An cười với điện thoại di động, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, cũng cười theo: “Hải An, hôm nay cậu xem ra rất vui mừng hả? Có chuyện tốt gì sao?”
Lúc này Nghiêm Hải An mới thu điện thoại di động, cười cười: “Không có gì, không sai biệt lắm thì nghỉ ngơi một chút đi. Hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn.”
“Ồ___? Mình mới không tin.” Mạc Dịch Sinh nhảy từ trên ghế xuống, cậu vẫn còn đang ở giai đoạn làm bản nháp, không vẽ không dừng lại được, “Nói nha, thật là khó nhìn thấy cậu cười được vui vẻ như vậy.”
Nghiêm Hải An ngẩn ra, sờ sờ mặt của mình một cái: “Thật sao?”
Tự nhìn tự hỏi xong, cậu lại nở nụ cười: “Tháng sau anh trai mình sẽ mang cháu mình tới đây, đã lâu không thấy bọn họ rồi.”
“Đúng nha, đúng là nhiều năm cậu cũng chưa trở về nha.” Bình thường Nghiêm Hải An rất không thích nói chuyện dieendaanleequuydonn của mình, nhưng dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, ít nhiều Mạc Dịch Sinh vẫn hiểu tính hình nhà cậu, “Cháu cậu cũng tới hả? Bao nhiêu tuổi?”
“Sắp tốt nghiệp trung học rồi.” Hai người trò chuyện đi ra người, vừa vặn đụng mặt với người khác.
Mạc Dịch Sinh vỗ đầu một cái: “Trời ơi, mình quên mất.”
Vẻ mặt Hà Linh một bộ tôi đã sớm đoán được: “Gọi điện thoại cho cậu cũng không nhận. Hải An, các cậu đây là muốn đi ra ngoài ăn cơm?”
Gần đây Nghiêm Hải An dây dưa chặt chẽ với Tôn Ngôn, không có phân ra tinh lực đến quản Mạc Dịch Sinh giống như trước, không biết lúc nào thì quan hệ hai người tốt hơn như vậy rồi.
Có lẽ hôm nay không phải là trường hợp chính thức, Hà Linh không mặc một bộ quần áo nghệ sĩ khí chất lão luyện, cũng không mang cái gì Bồ Đề Thiên Châu*, một độ trang phục bình thường đơn thuần thoải mái, thoạt nhìn như trẻ thêm mười tuổi.
*Bồ Đề Thiên Châu: một loại tràng hạt, tạo thành từ thân cây bồ đề, một loại cây đặc biệt của vùng đất Ấn Độ, còn là loại cây mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tọa thiền giác ngộ.
Đổi lại Nghiêm Hải An dùng bộ mặt kinh doanh, lộ ra nụ cười nhiệt tình mà khéo léo: “Đúng, đây không phải vừa lúc đến giờ cơm sao? Chung quanh đây có một Tiểu Trúc hiên tương đối có đặc sắc, mời cậu đi nếm thử một chút.”
Mạc Dịch Sinh không tim không phổi mà vui vẻ: “Đúng nha, cậu không nói mình cũng nghĩ không ra, nơi đó có gà chanh* ăn vô cùng ngon! Đi đi đi.”
*Gà chanh [柠香鸡]: Nịnh hương kê (phiên âm Hán Việt), các bạn có thể tham khảo hình bên dưới.
Chỗ kia không xa lắm, đi không đến mười phút đã đến. Không khí giữa Mạc Dịch Sinh và Hà Linh đều hết sức quen thuộc, dọc đường đi cười cười nói nói, ngay cả Hà Linh trong ngày thường cố làm vẻ dày dặn kinh nghiệm kia cũng ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng Dieenndkdan/leeequhydonnn cười một cái, loại cười này là đến tận đáy mắt, ít nhiều lộ ra vài phần tính tình thật.
Mạc Dịch Sinh líu ríu, hai người bọn họ đều nghe. Cậu nói chuyện phiếm khắp nơi, không có những người khác chủ trương trọng tâm câu chuyện có thể nhảy ra đủ thứ không logic giữa vô số đề tài, sẽ làm người nghe được không hiểu.
Nghiêm Hải An vẫn chú ý Hà Linh, phát hiện người này không chỉ kiên nhẫn được, còn nghe đến say sưa, nét mặt kia không có một chút miễn cưỡng, nhìn Mạc Dịch Sinh tươi cười rất có ý tứ dung túng.
Hai người này tốt hơn rồi sao?
Mặc dù suy nghĩ chuyện này, Nghiêm Hải An cũng không biểu hiện ra ngoài, đảm nhiệm một người nghe tận chức tận trách, nhìn động tác của Mạc Dịch Sinh với Hà Linh, thỉnh thoảng hứng thú tiến gần, chứng minh mình cũng thích thú.
Gà chanh đúng là món ăn chiêu bài* ở đây, món ăn mang theo phong cách Đông Nam Á, hương vị chua cạy, cảm giác tươi mát, món ăn này vừa lên bàn, Nghiêm Hải An và Hà Linh không hẹn mà gắp đùi gà cho Mạc Dịch Sinh.
*Chiêu bài: Tấm biển ghi sự hạng liên quan người nào đó, sự việc hay sự vật nào đó.
Hai người thấy động tác của đối phương thì, rất tự nhiên nhìn nhau, cũng như không có việc gì cười cười.
Ngược lại Mạc Dịch Sinh xin lỗi: “Đều gắp cho mình làm gì.”
Hà Linh nói: “Có phải cậu không thích ăn thứ này không?”
Nghiêm Hải An cũng cười: “Hai người từ từ gặm.”
Mạc Dịch Sinh: “…”
Mặc dù có loại cảm giác hạnh phúc được cưng chiều, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chút quái lạ, giống như hai người ngồi trước mặt mình không phải là bạn bè của mình, mà là cha mình.
Ăn xong một bữa cơm, Hà Linh liền mang Mạc Dịch Sinh đi chơi, nói nơi nào là khoa triển lãm sinh viên của Đại học mỹ thuật, còn gọi Nghiêm Hải An. Nghiêm Hải An không thể nói là dinendian.lơqid]on ấn tượng xấu với Hà Linh, chỉ là cảm thấy hai người bọn họ không là người chung đường, có thể chơi ở chung một chỗ như vậy xem như là ngoài dự đoán mọi người.
Nội tâm của cậu giãy giụa kịch liệt, trầm mặc suốt nửa phút, mới nói: “Mình lười phải chạy, hai người các cậu đi đi.”
Bất cứ việc gì cũng không vội trong một lúc, dù sao cậu cũng có nhiều cơ hội hỏi thăm với Mạc Dịch Sinh. Hơn nữa thân thế của Hà Linh không có phiền phức như Tôn Ngôn, xử lí cũng dễ dàng….
Hà Linh dường như không nhận ra cậu dừng lại quá dài như vậy, vỗ vỗ vai Mạc Dịch Sinh: “Yên tâm đi, sẽ mang toàn bộ cả sợi râu mang về nhà cho cậu.”
Mạc Dịch Sinh bật cười: “Rốt cuộc các cậu xem mình là đứa trẻ mấy tuổi.”
“Cậu vốn chính là đứa trẻ chứ?” Hà Linh liếc mắt nhìn cậu, lại cười với Nghiêm Hải An, “Cậu hỏi Hải An.”
Nghiêm Hải An mỉm cười một cái: “Được rồi, mau đi đi, phải về nhà đúng giờ.”
Mạc Dịch Sinh: “…”
Cậu bị Hà Linh ha ha ha mà đẩy đi. Nghiêm Hải An như một người cha già đau buồn, đưng ở cửa nhìn hai người dần dần biến mất ở phía xa.
Cả ngày Nghiêm Hải An đều đợi ở phòng vẽ tranh, đến đúng tám giờ buổi tối Hà Kinh quả thực trả Mạc Dịch Sinh lại. Lúc này, Nghiêm Hải An cũng không cho phép Mạc Dịch Sinh tiếp tục vẽ tranh, thu xếp đồ đạc trực tiếp lái xe về nhà.
Trước kia Tôn Ngôn nói mình giống như cha của Mạc Dịch Sinh, Nghiêm Hải An còn chưa có cảm giác, cũng không biết tại sao gần đây cậu càng ngày càng đồng ý cái nhìn của Tôn Ngôn…
Cậu hỏi: “Chơi vui vẻ không?”
“Vui vẻ nha.” Mạc Dịch Sinh nói, “Những ý tưởng kia của sinh viên vẫn còn làm cho hai mắt người ta có chút tỏa sáng, nhìn bọn họ mình cũng cảm giác mình trẻ thêm vài tuổi.”
Lời này Mạc Dịch Sinh nói đến rất là trái ngược, mà Nghiêm Hải An thấy, tâm tính bản thân cậu ta luôn luôn chưa đầy 18 tuổi, chưa bao giờ đột phá.
Nghiêm Hải An kiên nhẫn nghe cậu kể một đống lớn, chờ lúc xuống xe hỏi: “Mình thấy cậu rất yêu mến Hà Linh thôi.”
Mạc Dịch Sinh thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta rất thú vị, cũng tốt như cậu. Ừm, nhưng mà cậu ta cho mình cảm giác không giống với cảm giác cậu cho mình.”
Mạc Dịch Sinh nói xong suy tư, dường như hiểu ra rất “Không giống nhau.”
“Hả?” Nghiêm Hải An hỏi, “Không giống nhau chỗ nào?”
Mạc Dịch Sinh nở nụ cười: “Có lúc cậu cho mình cảm giác giống cha mình, hơn nữa gần đây càng ngày càng cảm thấy.”
Nghiêm Hải An: “…”
Tôi thật sự giống cha như vậy sao?!
“Về phần Hà Linh…” Mạc Dịch Sinh nghiêng đầu, có lẽ là đang tìm từ, không có lên tiếng một lúc.
Nghiêm Hải An thở dài, có lẽ Tôn Ngôn nói đúng, hoặc có thể là cậu đang hiểu rõ đúng như vậy, Mạc Dịch Sinh không phân biệt được giới tính chẳng phân biệt được thân phận, chỉ với cảm giác, đơn thuần giống như bản thân.
Nhưng Hà Linh là một đối tượng phát triển tốt sao? Coi như không phải đối tượng phương diện kia, làm một bạn tốt? Hà Linh thích hợp sao?
Nghiêm Hải An vốn muốn nói chút gì, dừng xe vào bãi đậu xe, bên trong xe vẫn yên tĩnh, lúc này mới thấy chút không thích hợp, quay đầu nhìn, Mạc Dịch Sinh đã mang theo vẻ mỉm cười ngủ thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đã không tệ, từ bà mẹ độc thân thăng làm cha già, vẫn có thể nghe được tương đối.
Q: Tại sao Tôn Ngôn mới xác định quan hệ yêu đương thì xui xẻo vậy?
A: Chuyện phải nói đến từ bữa ăn sáng gia đình nhà họ Tôn.
Tôn Ngôn: Khụ khụ.
Tôn Lăng vùi đầu ăn cơm.
Tôn Ngôn: Khụ khụ!
Từ Hồng: Cổ họng nhị thiếu gia không thoải mái sao?
Tôn Ngôn: …..Tôn Lăng!
Tôn Lăng: Làm sao? Dì Từ, cho em ấy chút cua mập.
Tôn Ngôn: [mặt khoe khoang] Em nói yêu đương! Nói yêu đương! Anh hiểu không?
Tôn Lăng: …Chúc mừng?
Tôn Ngôn: Cho nên sau này đừng tìm em gây sự, em muốn dành thời gian nói yêu đương. Trời ơi, anh nói một chút, anh lớn như vậy rồi, cũng nên tìm đối tượng đi.
Tôn Lăng: …
Vì thế anh hai Tôn trói Tôn Ngôn lên máy bay, cùng đi xa nhà đi.
Editor: Lạc Tâm Vũ
Ngày hôm sau, Nghiêm Hải An nhận được điện thoại của Tô Ấn. Công việc của Tô Ấn là trợ lý cho Tôn Ngôn, nhưng công việc bên kia có người phụ trách, nói đúng hơn anh ta phụ trách những chuyện sinh hoạt vụn vặt khác. Trước kia người Tôn Ngôn có chuyện gì đều là anh ta đảm nhiệm, mua túi mua đồng hồ mua trang sức, mua xe mua nhà cho tài nguyên, nói đơn giản, chính là một chân chạy toàn năng, cái gì cũng phải làm.
Thói quen của Tô Ấn thử người dùng món ăn, người nào có thể ngạo mạn, người nào cần xem trọng, trong lòng rõ ràng. Lấy kinh nghiệm chân chó* nhiều năm của anh ta, anh ta hiểu chỉ Die nd da nl e q uu ydo n cần anh ta còn muốn kiếm sống dưới quyền Tôn Ngôn, là phải thận trọng đối đãi với Nghiêm Hải An.
*Chân chó: đại loại có ý nghĩa như xu nịnh, làm hài lòng một ai đó.
Nghiêm Hải An hơi bất ngờ Tô Ấn tìm đến mình làm cái gì.
Tô Ấn tranh thủ thời gian giải thích nói: “Tôn tổng nói mấy ngày nữa ngài phải đi thành phố S, muốn xác định thời gian cụ thể với ngài một chút, bên này tôi đặt tốt vé máy bay và phòng cho ngài.”
Không cần hỏi cũng biết là Tôn Ngôn dặn dò, chỉ là giọng nói của anh ta nói đặc biệt khách khí, còn có chút ý tứ lấy lòng, Nghiêm Hải An nghe được rất không quen: “Tôi đã đặt xong vé máy bay, việc này cũng không cần phiền toái.”
Tô Ấn không thể cứng rắn như Tôn Ngôn, nghe được Nghiêm Hải An là nghiêm túc, cũng không quấy rầy, cũng nhanh chóng thăm dò tính cách Nghiêm Hải An, chuyển đổi cách nói chân thành: “Khách sạn kia ngài dù sao cũng không nên khách khí, đây là tự chúng tôi mở, phòng trống cũng trống, ngài vào ở không làm lãng phí, có cần một cái gì cũng thuận tiện.”
Nghiêm Hải An do dự một lát: “Vậy thì cám ơn anh.”
“Không khách khí không khách khí, là tôi phải làm.” Tô Ấn hạ thấp thái độ, xác nhận lịch bay và thời gian rõ ràng với cậu, thì lễ phép cúp điện thoại, “Tôn tổng và giám đốc Tôn cùng đi nước ngoài, ngài có chuyện gì cũng có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Ngày hôm qua nói ầm ĩ, ngày hôm nay liền chạy ra khỏi nước, tốc độ này cũng thật nhanh.
Cúp điện thoại của Tô Ấn, Nghiêm Hải An suy nghĩ một chút, lục lại tin nhắn của Tôn Ngôn, đoán chừng anh vẫn còn ở trên máy bay, chọn chọn lựa lựa hồi lâu, mới gửi một câu: Tô Ấn liên lạc với em rồi, cám ơn. Đến rồi nói một tiếng.
Không biết bao lâu Tôn Ngôn mới nhìn thấy cái này, Nghiêm Hải An vừa về cửa hàng vừa lật xem bản ghi chép nói chuyện phiếm không có bao nhiêu của hai người mấy lần, lại không nhịn được nhấn vào vòng kết nối bạn bè* của Tôn Ngôn.
*Vòng kết nối bạn bè [朋友圈]: Vòng kết nối của bạn bè, nói chung đề cập đến một chức năng xã hội trên Tencent WeChat_một ứng dụng của Trung Quốc, đã xuất hiện trên WeChat phiên bản 4.0, được cập nhật vào ngày 19 tháng 4 năm 2012. (Nguồn: Baidu)
Vòng kết nối bạn bè của anh còn sạch sẽ hơn người già, chỉ có ba tin nhắn từ những ngày đầu tiên, tất cả đều là tin tức thời tiết của thành phố B hai, ba năm trước. Đoán cũng biết có lẽ là Tôn Ngôn tiện tay gửi, nhưng mỗi lần Nghiêm Hải An nhấn vào đây cũng làm đủ loại phỏng đoán với ba cái tin này, ngày đó Tôn Ngôn chuẩn bị làm chuyện gì mới bắt đầu chú ý thời tiết?
Chuyện này là bản thân đủ nhàm chán rồi, nhưng thỉnh thoảng Nghiêm Hải An sẽ đi đứng không bình thường giống như giẫm vào một khoảng thời gian làm tiêu mòn.
Nhấn vào trong một cái thì thấy được trạng thái mới trong vòng kết nối bạn bè của Tôn Ngôn, một câu văn trong trẻo: Sau này cũng không có thời gian rảnh, không có việc gì đừng hẹn tôi.
Nghiêm Hải An tập trung nhìn vào, thời gian vừa lúc là lúc bọn họ ăn cơm tối hôm qua, lúc ấy người này nhìn điện thoại di động là gửi cho bạn bè đi?
Nghiêm Hải An: “…”
Tại sao cậu đọc thấy được một chút ý vị kỳ quái từ trong câu chữ này?
Mơ hồ hiểu được người này là có ý gì, trong nháy mắt Nghiêm Hải An cảm thấy Tôn Ngôn có chút đáng yêu. Cậu ôm điện thoại di động ngồi ở trên ghế sa lon, trực tiếp cười ngã, để lại một câu bình luận ở dưới: Khi nào trở lại?
Mạc Dịch Sinh vừa quay đầu thì thấy Nghiêm Hải An cười với điện thoại di động, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, cũng cười theo: “Hải An, hôm nay cậu xem ra rất vui mừng hả? Có chuyện tốt gì sao?”
Lúc này Nghiêm Hải An mới thu điện thoại di động, cười cười: “Không có gì, không sai biệt lắm thì nghỉ ngơi một chút đi. Hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn.”
“Ồ___? Mình mới không tin.” Mạc Dịch Sinh nhảy từ trên ghế xuống, cậu vẫn còn đang ở giai đoạn làm bản nháp, không vẽ không dừng lại được, “Nói nha, thật là khó nhìn thấy cậu cười được vui vẻ như vậy.”
Nghiêm Hải An ngẩn ra, sờ sờ mặt của mình một cái: “Thật sao?”
Tự nhìn tự hỏi xong, cậu lại nở nụ cười: “Tháng sau anh trai mình sẽ mang cháu mình tới đây, đã lâu không thấy bọn họ rồi.”
“Đúng nha, đúng là nhiều năm cậu cũng chưa trở về nha.” Bình thường Nghiêm Hải An rất không thích nói chuyện dieendaanleequuydonn của mình, nhưng dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, ít nhiều Mạc Dịch Sinh vẫn hiểu tính hình nhà cậu, “Cháu cậu cũng tới hả? Bao nhiêu tuổi?”
“Sắp tốt nghiệp trung học rồi.” Hai người trò chuyện đi ra người, vừa vặn đụng mặt với người khác.
Mạc Dịch Sinh vỗ đầu một cái: “Trời ơi, mình quên mất.”
Vẻ mặt Hà Linh một bộ tôi đã sớm đoán được: “Gọi điện thoại cho cậu cũng không nhận. Hải An, các cậu đây là muốn đi ra ngoài ăn cơm?”
Gần đây Nghiêm Hải An dây dưa chặt chẽ với Tôn Ngôn, không có phân ra tinh lực đến quản Mạc Dịch Sinh giống như trước, không biết lúc nào thì quan hệ hai người tốt hơn như vậy rồi.
Có lẽ hôm nay không phải là trường hợp chính thức, Hà Linh không mặc một bộ quần áo nghệ sĩ khí chất lão luyện, cũng không mang cái gì Bồ Đề Thiên Châu*, một độ trang phục bình thường đơn thuần thoải mái, thoạt nhìn như trẻ thêm mười tuổi.
*Bồ Đề Thiên Châu: một loại tràng hạt, tạo thành từ thân cây bồ đề, một loại cây đặc biệt của vùng đất Ấn Độ, còn là loại cây mà Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tọa thiền giác ngộ.
Đổi lại Nghiêm Hải An dùng bộ mặt kinh doanh, lộ ra nụ cười nhiệt tình mà khéo léo: “Đúng, đây không phải vừa lúc đến giờ cơm sao? Chung quanh đây có một Tiểu Trúc hiên tương đối có đặc sắc, mời cậu đi nếm thử một chút.”
Mạc Dịch Sinh không tim không phổi mà vui vẻ: “Đúng nha, cậu không nói mình cũng nghĩ không ra, nơi đó có gà chanh* ăn vô cùng ngon! Đi đi đi.”
*Gà chanh [柠香鸡]: Nịnh hương kê (phiên âm Hán Việt), các bạn có thể tham khảo hình bên dưới.
Chỗ kia không xa lắm, đi không đến mười phút đã đến. Không khí giữa Mạc Dịch Sinh và Hà Linh đều hết sức quen thuộc, dọc đường đi cười cười nói nói, ngay cả Hà Linh trong ngày thường cố làm vẻ dày dặn kinh nghiệm kia cũng ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng Dieenndkdan/leeequhydonnn cười một cái, loại cười này là đến tận đáy mắt, ít nhiều lộ ra vài phần tính tình thật.
Mạc Dịch Sinh líu ríu, hai người bọn họ đều nghe. Cậu nói chuyện phiếm khắp nơi, không có những người khác chủ trương trọng tâm câu chuyện có thể nhảy ra đủ thứ không logic giữa vô số đề tài, sẽ làm người nghe được không hiểu.
Nghiêm Hải An vẫn chú ý Hà Linh, phát hiện người này không chỉ kiên nhẫn được, còn nghe đến say sưa, nét mặt kia không có một chút miễn cưỡng, nhìn Mạc Dịch Sinh tươi cười rất có ý tứ dung túng.
Hai người này tốt hơn rồi sao?
Mặc dù suy nghĩ chuyện này, Nghiêm Hải An cũng không biểu hiện ra ngoài, đảm nhiệm một người nghe tận chức tận trách, nhìn động tác của Mạc Dịch Sinh với Hà Linh, thỉnh thoảng hứng thú tiến gần, chứng minh mình cũng thích thú.
Gà chanh đúng là món ăn chiêu bài* ở đây, món ăn mang theo phong cách Đông Nam Á, hương vị chua cạy, cảm giác tươi mát, món ăn này vừa lên bàn, Nghiêm Hải An và Hà Linh không hẹn mà gắp đùi gà cho Mạc Dịch Sinh.
*Chiêu bài: Tấm biển ghi sự hạng liên quan người nào đó, sự việc hay sự vật nào đó.
Hai người thấy động tác của đối phương thì, rất tự nhiên nhìn nhau, cũng như không có việc gì cười cười.
Ngược lại Mạc Dịch Sinh xin lỗi: “Đều gắp cho mình làm gì.”
Hà Linh nói: “Có phải cậu không thích ăn thứ này không?”
Nghiêm Hải An cũng cười: “Hai người từ từ gặm.”
Mạc Dịch Sinh: “…”
Mặc dù có loại cảm giác hạnh phúc được cưng chiều, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chút quái lạ, giống như hai người ngồi trước mặt mình không phải là bạn bè của mình, mà là cha mình.
Ăn xong một bữa cơm, Hà Linh liền mang Mạc Dịch Sinh đi chơi, nói nơi nào là khoa triển lãm sinh viên của Đại học mỹ thuật, còn gọi Nghiêm Hải An. Nghiêm Hải An không thể nói là dinendian.lơqid]on ấn tượng xấu với Hà Linh, chỉ là cảm thấy hai người bọn họ không là người chung đường, có thể chơi ở chung một chỗ như vậy xem như là ngoài dự đoán mọi người.
Nội tâm của cậu giãy giụa kịch liệt, trầm mặc suốt nửa phút, mới nói: “Mình lười phải chạy, hai người các cậu đi đi.”
Bất cứ việc gì cũng không vội trong một lúc, dù sao cậu cũng có nhiều cơ hội hỏi thăm với Mạc Dịch Sinh. Hơn nữa thân thế của Hà Linh không có phiền phức như Tôn Ngôn, xử lí cũng dễ dàng….
Hà Linh dường như không nhận ra cậu dừng lại quá dài như vậy, vỗ vỗ vai Mạc Dịch Sinh: “Yên tâm đi, sẽ mang toàn bộ cả sợi râu mang về nhà cho cậu.”
Mạc Dịch Sinh bật cười: “Rốt cuộc các cậu xem mình là đứa trẻ mấy tuổi.”
“Cậu vốn chính là đứa trẻ chứ?” Hà Linh liếc mắt nhìn cậu, lại cười với Nghiêm Hải An, “Cậu hỏi Hải An.”
Nghiêm Hải An mỉm cười một cái: “Được rồi, mau đi đi, phải về nhà đúng giờ.”
Mạc Dịch Sinh: “…”
Cậu bị Hà Linh ha ha ha mà đẩy đi. Nghiêm Hải An như một người cha già đau buồn, đưng ở cửa nhìn hai người dần dần biến mất ở phía xa.
Cả ngày Nghiêm Hải An đều đợi ở phòng vẽ tranh, đến đúng tám giờ buổi tối Hà Kinh quả thực trả Mạc Dịch Sinh lại. Lúc này, Nghiêm Hải An cũng không cho phép Mạc Dịch Sinh tiếp tục vẽ tranh, thu xếp đồ đạc trực tiếp lái xe về nhà.
Trước kia Tôn Ngôn nói mình giống như cha của Mạc Dịch Sinh, Nghiêm Hải An còn chưa có cảm giác, cũng không biết tại sao gần đây cậu càng ngày càng đồng ý cái nhìn của Tôn Ngôn…
Cậu hỏi: “Chơi vui vẻ không?”
“Vui vẻ nha.” Mạc Dịch Sinh nói, “Những ý tưởng kia của sinh viên vẫn còn làm cho hai mắt người ta có chút tỏa sáng, nhìn bọn họ mình cũng cảm giác mình trẻ thêm vài tuổi.”
Lời này Mạc Dịch Sinh nói đến rất là trái ngược, mà Nghiêm Hải An thấy, tâm tính bản thân cậu ta luôn luôn chưa đầy 18 tuổi, chưa bao giờ đột phá.
Nghiêm Hải An kiên nhẫn nghe cậu kể một đống lớn, chờ lúc xuống xe hỏi: “Mình thấy cậu rất yêu mến Hà Linh thôi.”
Mạc Dịch Sinh thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta rất thú vị, cũng tốt như cậu. Ừm, nhưng mà cậu ta cho mình cảm giác không giống với cảm giác cậu cho mình.”
Mạc Dịch Sinh nói xong suy tư, dường như hiểu ra rất “Không giống nhau.”
“Hả?” Nghiêm Hải An hỏi, “Không giống nhau chỗ nào?”
Mạc Dịch Sinh nở nụ cười: “Có lúc cậu cho mình cảm giác giống cha mình, hơn nữa gần đây càng ngày càng cảm thấy.”
Nghiêm Hải An: “…”
Tôi thật sự giống cha như vậy sao?!
“Về phần Hà Linh…” Mạc Dịch Sinh nghiêng đầu, có lẽ là đang tìm từ, không có lên tiếng một lúc.
Nghiêm Hải An thở dài, có lẽ Tôn Ngôn nói đúng, hoặc có thể là cậu đang hiểu rõ đúng như vậy, Mạc Dịch Sinh không phân biệt được giới tính chẳng phân biệt được thân phận, chỉ với cảm giác, đơn thuần giống như bản thân.
Nhưng Hà Linh là một đối tượng phát triển tốt sao? Coi như không phải đối tượng phương diện kia, làm một bạn tốt? Hà Linh thích hợp sao?
Nghiêm Hải An vốn muốn nói chút gì, dừng xe vào bãi đậu xe, bên trong xe vẫn yên tĩnh, lúc này mới thấy chút không thích hợp, quay đầu nhìn, Mạc Dịch Sinh đã mang theo vẻ mỉm cười ngủ thiếp đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đã không tệ, từ bà mẹ độc thân thăng làm cha già, vẫn có thể nghe được tương đối.
Q: Tại sao Tôn Ngôn mới xác định quan hệ yêu đương thì xui xẻo vậy?
A: Chuyện phải nói đến từ bữa ăn sáng gia đình nhà họ Tôn.
Tôn Ngôn: Khụ khụ.
Tôn Lăng vùi đầu ăn cơm.
Tôn Ngôn: Khụ khụ!
Từ Hồng: Cổ họng nhị thiếu gia không thoải mái sao?
Tôn Ngôn: …..Tôn Lăng!
Tôn Lăng: Làm sao? Dì Từ, cho em ấy chút cua mập.
Tôn Ngôn: [mặt khoe khoang] Em nói yêu đương! Nói yêu đương! Anh hiểu không?
Tôn Lăng: …Chúc mừng?
Tôn Ngôn: Cho nên sau này đừng tìm em gây sự, em muốn dành thời gian nói yêu đương. Trời ơi, anh nói một chút, anh lớn như vậy rồi, cũng nên tìm đối tượng đi.
Tôn Lăng: …
Vì thế anh hai Tôn trói Tôn Ngôn lên máy bay, cùng đi xa nhà đi.
Tập tin gởi kèm: Chú thích: Bồ Đề Thiên Châu (nguồn: Baidu) bồ đề thiên trúc niệm châu.jpg [ 14.69 KiB | Đã xem 110 lần ] bồ đề thiên trúc niệm châu.jpg [ 14.69 KiB | Đã xem 110 lần ] Chú thích: Gà chanh (nguồn: Baidu) Ninh hương kê.jpg [ 19.01 KiB | Đã xem 110 lần ] Ninh hương kê.jpg [ 19.01 KiB | Đã xem 110 lần ] |