Lúc Anna bước vào hải cảnh biệt thự (biệt thự bên bờ biển) của Tiêu Linh, thì thấy cô đang nằm trên ghế trong vườn hoa nhắm mắt nghỉ dưỡng, nghe tiếng bước chân của nàng, mới lười biếng mở mắt.
"Ai mở cửa cho em?" Tiêu Linh nheo mắt lại dưới ánh mặt trời chói chang, câu hỏi cũng lười biếng, tùy tiện.
"Chị quên rồi à?" Anna đi đến bên người Tiêu Linh, khom người đối diện cô, giơ cái chìa khóa trong tay lên, nói: "Lúc trước chúng ta ly hôn, chị nói muốn đưa biệt thự này cho em, có điều em không cần mà thôi."
"Có lẽ người đến độ tuổi nào đó, trí nhớ sẽ không còn tốt nữa." Tiêu Linh mỉm cười đứng dậy, cô đi vào phòng khách, lấy từ trên giá một chai rượu đỏ, rót rượu cho cả hai, sau đó đưa một ly cho Anna. "Tôi vẫn nhớ là em không thích căn biệt thự này, sao hôm nay lại chủ động đến đây tìm tôi?"
"Không thích là bởi vì khi chị mua mảnh đất bên bờ biển này lúc trước, người chị muốn tặng không phải em, mà là Cảnh Tư. Tiếc là sau đó Cảnh Tư phản bội chị, rồi mảnh đất này cũng bị chị xây thành một khu biệt thự." Anna nhấp chút rượu, lời nói ra cũng vô cùng sắc bén, nàng nói xong, đảo ly rượu sóng sánh, nói: "Linh, chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ đến, vì sao lúc trước Cảnh Tư phản bội chị sao?"
Tiêu Linh dựa vào sô pha, miệng tỏa lên nụ cười thờ ơ, nếu nhìn kỹ, mới có thể thấy ẩn bên trong đó là sự bất đắc dĩ. "Đương nhiên có nghĩ, chẳng qua nguyên nhân chắc không còn gì khác ngoài Cảnh gia."
"Có một việc, em vẫn không có nói với chị, thật ra năm đó khi em nhờ Cảnh Tư giới thiệu để chúng ta quen biết nhau, em cũng đã biết hai người đang ở bên nhau, chỉ là em không nói ra mà thôi."
Nhớ lại hành vi ngây thơ ích kỷ của mình năm đó, Anna chỉ cười khổ. Năm đó tuổi nàng còn rất trẻ, một lòng thầm nghĩ sẽ bám vào mỏ vàng Tiêu Linh, rõ ràng lấy thân phận bạn bè yêu cầu Cảnh Tư, thế nhưng lại làm ra chuyện ích kỷ nhất.
Tiêu Linh vuốt tóc, cười cưng chìu: "A, tôi biết."
Anna nhíu mày khó hiểu: "Vậy sao chị còn làm bộ như không biết gì để Cảnh Tư làm vậy, sau đó còn một tay nâng đỡ em?"
"Lúc đầu tôi chỉ muốn biết, cô ấy sẽ làm gì mà thôi, có phải thật sự đưa em đến bên cạnh tôi không, hay là sẽ ích kỷ từ chối." Tiêu Linh nhún vai, trên mặt lóe lên bất đắc dĩ, giọng điệu vẫn thoải mái như thường: "Nhưng lại giống như những gì tôi nghĩ, hành động của cô ấy khiến tôi thật sự thất vọng. Tôi nghĩ, có lẽ sẽ không ai có thể vui vẻ nhìn người yêu của mình giới thiệu cô gái khác cho mình quen biết, tất nhiên tôi cũng không ngoại lê." Thấy vẻ mặt Anna từ từ đông cứng lại, Tiêu Linh mỉm cười giải thích: "Có điều sau đó sở dĩ tôi chọn lựa nâng đỡ em, đó hoàn toàn là ý nguyện của bản thân tôi, không liên quan gì đến Cảnh Tư. Anna, những chuyện này tôi chưa bao giờ nói với em, thứ nhất vì sợ em nghĩ nhiều, thứ hai tôi đã từng nói, có thể phá hủy một đoạn tình cảm, cho đến bây giờ đều chỉ có lẫn nhau, cho nên em không cần tự trách gì cả."
Tiêu Linh luôn như vậy, cô luôn đối xử dịu dàng với mọi người, dịu dàng đến mức muốn chỉ trích oán hận cô, cũng tìm không ra lý do và chỗ để xuống tay. Giống như lúc trước cho dù hai người lựa chọn ly hôn, Anna cũng không thể hận cô, không làm được người yêu, vẫn muốn giữ lại vị trí bạn bè với cô. Anna cắn cắn môi, trầm tư hồi lâu, mới ám chỉ nói: "Có lẽ có thể phá hủy một đoạn tình cảm, thật sự không chỉ là lẫn nhau, còn có thể có nguyên nhân gì khác."
"Thật ra là có nguyên nhân khác, nhưng lại có chút phức tạp." Một âm thanh từ ngoài cửa truyền vào, cắt ngang lời Anna, giọng nói vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt. "Anna, xin lỗi nha, nếu là liên quan đến chuyện riêng của hai nhà Tiêu Cảnh, tôi nghĩ hay là để tôi nói đi."
Cảnh Phong đứng ở cửa, sau lưng còn có cô trợ lý nhỏ tự tiện mở cửa cho Cảnh Phong. Tiêu Linh nhìn lại người không mời tự vào nhà mình, tò mò nhướng mày hỏi: "Hôm nay là ngày lành gì đây, một đám người gấp gáp tới nhà tôi kể chuyện cũ."
"Quả thật là có một đoạn chuyện cũ thật dài cần phải kể." Cảnh Phong trực tiếp vào cửa ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh Tiêu Linh, nụ cười sâu xa: "Có điều tôi nghĩ, chị sẽ cảm thấy hứng thú."
Vì điều tra chuyện cũ năm xưa của hai nhà Tiêu Cảnh làm tốn không ít thời gian của Cảnh Phong, nhưng đạt được kết quả đã chứng thật suy đoán của cô. Nghĩ, cô trêu chọc nhìn Tiêu Linh hơi nhíu mày, cười thâm thúy khó hiểu, cô cảm thấy tiếp theo đây tuyệt đối sẽ có tuồng hay diễn ra.
"Trước khi tôi rời khỏi Cảnh gia, có một lần nửa đêm tôi nghe ba và Cảnh Tư cãi nhau, tuy không nghe rõ nội dung cho lắm, nhưng dường như tôi nghe được họ đề cập đến tên chị, lúc đó tôi không để ý lắm, có điều bây giờ nhớ lại, ý vị đó đáng để nghiên cứu kỹ đây." Trên thế giới này cho đến bây giờ không có bức tường nào gió không lọt qua được, cũng sẽ không có bí mật nào có thể giấu diếm được, cho dù trước kia Cảnh lão gia và Cảnh Tư giấu kỹ đến đâu, vẫn như cũ sẽ có ngày nào đó bị người biết được. "Lúc đó ba đã biết chuyện của chị và Cảnh Tư, chị là người của Tiêu gia, dù chị có làm ra chuyện gì ông ta cũng sẽ không xen vào cũng không có quyền hỏi đến, nhưng Cảnh Tư thì khác, Cảnh Tư là con gái của ông ta, là đại tiểu thư của Cảnh gia, cũng là tấm gương và kiêu ngạo của Cảnh gia, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép chị ấy làm ra những chuyện như vậy. Cho nên ba đã ra điều kiện, ông nói nếu Cảnh Tư còn tiếp tục ở bên chị, như vậy tất cả của Cảnh gia, sau khi ông ta trăm tuổi cũng sẽ không chia cho Cảnh Tư chút gì, toàn bộ sẽ trao cho con riêng của ông ta tiếp quản."
Thân phận đại tiểu thư Cảnh gia là vinh quang cũng là gông xiềng, danh hiệu này đã cho Cảnh Tư một cuộc sống sung túc và một thân phận cao quý, nhưng đồng thời nó cũng tước đoạt quyền được tự do lựa chọn sống vì chính mình của Cảnh Tư. Làm đại tiểu thư Cảnh gia, Cảnh Tư vẫn là kiêu ngạo của Cảnh gia, nàng vẫn theo khuôn phép, đắn đo đúng mực, cho bao giờ khiến bất kỳ ai thất vọng, ngoại trừ Tiêu Linh và chính bản thân nàng.
Tiêu Linh vẫn nhấp rượu chẳng nói lời nào, cho đến lúc này, cô mới khẽ nhíu mày, mặt không biến sắc nói: "Cũng không khó nghĩ, trong mắt Cảnh Tư, căn bản nhất định không cần phải lựa chọn gì cả rồi."
Nhìn thấy Tiêu Linh ẩn giấu cảm xúc trên mặt, Cảnh Phong mỉm cười lắc đầu, "Không, lúc đó Cảnh Tư đã do dự, mà cũng không thật sự chấp nhận yêu cầu của ba. Cảnh gia đối với chị ấy mà nói chính là quan trọng hơn cả sinh mệnh, nhưng chị ấy lại vì chị mà do dự. Tôi nghĩ, chị ấy thật sự yêu chị." Nói xong, Cảnh Phong ẩn xuống nụ cười bên khóe miệng. "Nguyên nhân chân chính khiến chị ấy quyết tâm đưa ra quyết định rời khỏi chị, là vì một sự kiện xảy ra sau đó. Tôi nghe được vào năm đó trước khi hai người chia tay, dì Tiêu từng đi tìm chị ấy, không lâu sau, tôi chợt nghe nói hai người chia tay. Có điều năm đó rốt cuộc họ đã nói gì với nhau, tôi cũng không biết được, nhưng tôi nghĩ người đó dù sao cũng là mẹ chị, có lẽ chị có thể đoán được chút ít."
"Chuyện em muốn nói cũng là cái này." Tiêu Linh im lặng không nói, Anna liền đúng lúc mở miệng, nói: "Nửa năm trước, trước khi Cảnh Tư đi, hôm đó trùng hợp em ở sân bay chuẩn bị bay ra nước ngoài, em từng gặp Cảnh Tư và dì Tiêu ở trong quán cà phê, nhưng em phải vội vã đi, nên cũng không qua chào hỏi. Hằng năm dì đều ở nước ngoài, đặc biệt trở về một chuyến lại không gặp Tiêu Linh mà là đi tìm Cảnh Tư, chuyện này nghĩ sao cũng thấy quái lạ."
Tiêu Linh vẫn trầm ngâm như cũ, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, có cái gì đó trong đôi mắt đen láy của cô muốn gào thét thoát ra, cuối cùng trong giây lát đã bình tĩnh trở lại.
Tính tình Tiêu Linh, Cảnh Phong rất hiểu, cho nên chuyện cần nói đã nói xong, có ở lại cũng không còn ý nghĩa, cô đứng dậy đi ra cửa.
"Tính cách Cảnh Tư ẩn nhẫn không thích giải thích, mà trách nhiệm chị ấy gánh vác lại quá nặng, cho dù năm đó chị ấy thật sự chịu ủy khuất, cũng chỉ để trong lòng không nói ra cũng không cần giúp đỡ, huống chi áp lực này lại đến từ các vị trưởng bối mà chị ấy luôn tôn kính."
Trước khi đi Cảnh Phong nhịn không được đứng ở cửa thán một câu, sau đó cô rời khỏi, để lại một phòng đầy yên lặng.
Chớp mắt cũng đã đến cuối hè, thời tiết bắt đầu lạnh dần.
Tuy rằng Cảnh Tư lần lữa kéo dài kết hoạch đưa Alan về Cảnh gia, nhưng các trưởng bối trong Cảnh gia vẫn từ nơi khác biết được chuyện của họ, Cảnh Tư cũng không còn lý do để kéo.
Alan khiêm tốn lễ độ lại xuất thân danh môn, đương nhiên các trưởng bối Cảnh gia hài lòng vô cùng, hành trình hôn lễ cũng liền thuận lý thành chương mà chuẩn bị tiến hành. Tất cả là chuyện đương nhiên, chỉ là rất nhiều lúc Cảnh Tư nhìn dáng vẻ Alan gấp gáp chuẩn bị hôn lễ, nàng đều im lặng.
Tất cả chuyện xảy ra đều do Cảnh Tư ngầm đồng ý, nhưng thật sự đi tới bước này, đột nhiên nàng cảm thấy trong sinh mệnh của nàng có cái gì đó từ từ trôi qua, quyết định hôn lễ này, nàng mất đi thứ gì đó còn nhiều hơn so với thứ nàng có được.
Từ sau khi Tiêu Linh rời Cảnh gia, Cảnh Tư không còn thấy tin tức của Tiêu Linh, ngay cả trong TV náo nhiệt, trên báo chí, rốt cuộc cũng không bắt được hình bóng Tiêu Linh. Giống như cô đột nhiên bốc hơi giữa nhân gian, bỗng chốc mất hết toàn bộ tin tức, đã không còn những tin tức giải trí của Tiêu Linh, dường như bắt đầu trở nên có chút tịch mịch.
Cảnh Tư nghĩ, có lẽ Tiêu Linh đã thật sự tuyệt vọng đối với nàng, nên cần một ít thời gian quên đi nàng, sau đó bắt đầu cuộc sống của cô ấy. Chỉ là thường ngày dù không thấy mặt, nhưng ít nhất Cảnh Tư có thể nhìn thấy Tiêu Linh trên TV hoặc trên tạp chí, bây giờ mất hết tin tức của cô, thật sự bắt đầu cảm thấy không quen.
Tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, Cảnh Tư theo Alan vào tiệm áo cưới, người chọn áo cưới mà tâm không ở đây. Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, càng không ngừng lấy ra nhiều kiểu áo cưới mới cho Cảnh Tư lựa chọn, Alan bên cạnh hào hứng vô cùng thay nàng chọn, nghe thấy Alan khen bộ áo cưới đó thế này thế kia, Cảnh Tư chỉ gật đầu phụ họa, toàn bộ tâm tư đều không đặt trên bộ áo cưới.
Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, Cảnh Tư rốt cuộc có thể từ trong áo cưới trắng như tuyết mà hoàn hồn, nàng xoay người nghe điện thoại, còn chưa kịp hỏi, đã nghe âm thanh sốt ruột của Đinh Bành vang lên trong điện thoại.
"Đại tiểu thư, vừa nhận được tin tức, Tiêu tổng mất tích."
---
Đọc xong chương này nhớ vote luôn trước trước J